Cả Một Thanh Xuân

Chương 2



Về đến nhà, bố cẩn thận nêu ra ý định muốn nghỉ việc ở Cố Thị để tự mở một công ty nhỏ.

Ông dè dặt hỏi ý kiến tôi và mẹ:

“Nếu bố khởi nghiệp, cuộc sống sẽ không ổn định như hiện tại nữa.”

“Hơn nữa, tiền trong tay chúng ta cũng không nhiều, bố định bán căn nhà này, chuyển ra ngoại ô mua một căn khác.”

“Hai mẹ con thấy thế nào?”

Mẹ cau mày:

“Ông Lâm, hay là thôi đi?

Chi Chi sắp vào đại học rồi, sau này tốt nghiệp còn phải chuẩn bị đồ cưới. Lỡ như… thất bại thì sao.”

“Chúng ta cũng đã có tuổi rồi.”

Họ đều biết chuyện giữa tôi và Cố Thâm, nên nhiều năm nay dù có không ít người mời mọc bố rời Cố Thị, ông vẫn không nỡ đi.

Nhất là vì Cố Thâm là con trai duy nhất của tổng giám đốc, bố càng tận tâm hơn với công việc, lại càng ngại bỏ đi.

Bố mím môi:

“Ừ… cũng phải, vậy thì…”

Tôi đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời ông:

“Bố, con ủng hộ bố khởi nghiệp.”

Tôi hiểu rõ năng lực của bố, ông có kinh nghiệm, nhiều năm cắm rễ trong ngành, quan hệ và nguồn lực đều đã có.

Bao năm nay vì ông bà nội bệnh tật liên miên, tiền tiết kiệm của gia đình chẳng được bao nhiêu.

Bố nhất định đã suy nghĩ và chuẩn bị kỹ càng, nếu không ông sẽ không hỏi ý kiến vào lúc này.

“Bố hãy làm điều mình muốn.”

Đôi mắt bố đỏ hoe.

Mẹ cũng dịu giọng phụ họa:

“Chi Chi lớn thật rồi.”

“Ông Lâm, vậy ông cứ làm đi.”



Mọi chuyện quyết định xong, mẹ lập tức liên hệ với văn phòng môi giới nhà đất.

Ngôi nhà này tuy cũ, nhưng nằm ở trung tâm thành phố, cộng thêm giá bố đưa ra rất hợp lý, nhanh chóng đã có người ký hợp đồng mua.

Chủ mới đồng ý cho chúng tôi ở thêm vài ngày.

Mỗi buổi chiều tan làm, bố mẹ lại chạy ra ngoại ô xem nhà.

Cho đến sinh nhật của tôi.

Mẹ tan làm sớm, bảo tôi đem vài miếng bánh sinh nhật sang nhà Cố Thâm.

Tôi chần chừ một lát, nhưng dưới sự thúc giục của mẹ, vẫn bước đến trước cửa nhà họ Cố.

Mẹ không hề biết chuyện tôi bị Cố Thâm ép phải chuyển trường.

Trong mắt bà, đó là lựa chọn của tôi.

Dù bà không đồng tình, nhưng khi thấy giấy tờ chuyển trường đã hoàn tất, chỉ đành thở dài, không nói thêm điều gì.

5

Người mở cửa là dì Cố.

Thấy tôi, bà vui vẻ hẳn lên:

“Chi Chi đến rồi à.”

“Vâng, mẹ bảo cháu mang ít bánh sinh nhật sang.”

Vừa dứt lời, từ phòng Cố Thâm vọng ra tiếng cười đùa quen thuộc – là giọng của Phương Diểu.

Quả nhiên, cửa phòng bật mở, Phương Diểu mặc chiếc váy ngắn mát mẻ bước ra từ trong đó.

Dì Cố thoáng lộ vẻ ngượng ngùng:

“Chi Chi, cô ấy là… A Thâm dẫn về…”

Tôi biết bà muốn nói gì, chỉ khẽ lắc đầu:

“Không sao đâu dì, cháu mang bánh đến rồi, cháu về trước đây.”

Nói xong, tôi lập tức quay người rời đi.

Phía sau vọng lại tiếng dì Cố trách móc:

“A Thâm, con làm vậy quá đáng rồi. Trước đây chẳng phải con thích Chi Chi lắm sao? Con làm vậy nó sẽ buồn đấy.”

“Chi Chi chắc chắn giận lắm rồi.”

Tiếp đó là giọng điệu thờ ơ, lười nhác của Cố Thâm:

“Tùy cô ấy.”



Sáng hôm sau, tôi cùng bố mẹ theo xe chuyển nhà đến căn hộ mới.

Vì điều kiện kinh tế, bố chọn mua một căn hộ hai tay đã được sửa sang sẵn, giá cả vừa phải.

Trùng hợp là nơi này nằm ngay gần trường Thập.

6

Ngày đầu tiên chuyển tới trường Thập.

Tôi từ chối đề nghị được bố mẹ đưa đi, bởi biết bố vừa khởi nghiệp, công việc ngổn ngang, không muốn làm phiền ông.

Vì vậy, tôi đeo cặp, một mình đến trường mới.

Giáo viên chủ nhiệm là một người đàn ông hói đầu, hơi mập, cười hớn hở khi nhìn thấy tôi.

Đến cửa lớp, bên trong ồn ào náo động như cái chợ.

Tai trái tôi mất thính giác, nên tai phải lại nhạy cảm hơn.

Không biết ai làm đổ ghế, tiếng động đột ngột khiến tôi giật mình.

Thầy chủ nhiệm mỉm cười an ủi:

“Đừng sợ, em đợi ngoài cửa chút nhé.”

Nói xong, ông chống nạnh bước vào lớp, giọng oang oang:

“Tất cả im lặng cho tôi!”

Không ai để ý…

Ông đỏ cả mặt:

“Nếu không, tôi gọi phụ huynh hết bây giờ!”

Cuối cùng, lớp cũng yên tĩnh lại.

“Lớp ta hôm nay có học sinh mới chuyển đến.”

Tôi bước vào, đứng trên bục, đơn giản giới thiệu:

“Chào mọi người, mình là Thẩm Chi, chữ Chi trong ‘chi tử hoa’.”

Bên dưới vang lên tiếng hò reo náo nhiệt:

“Học sinh mới xinh quá trời!”

“Nhìn hộ mình cái, hôm nay tóc mình có rối không?”

Ở góc lớp, có người lười biếng buông một câu đầy khó chịu:

“Ồn ào c/h/ế/t đi được.”

Lớp lập tức im phăng phắc.

Tôi hơi ngạc nhiên, thầy chủ nhiệm khẽ nhăn trán rồi bảo tôi ngồi ngay phía trước cậu ta.

Tôi chần chừ.

Thầy cười xoa dịu:

“Yên tâm đi, thằng nhóc đó không đánh con gái đâu.”

Tôi: …………

Vậy là… có đánh người thật à?

Hung dữ quá rồi!