Bạn cùng bàn là một cô gái, chủ động giới thiệu:
“Mình tên là Vương Mỹ Mỹ, biệt danh là Mỹ Muội, cậu gọi mình thế là được.”
Tôi gật đầu.
Giáo viên bước vào lớp, tôi nhanh chóng lấy sách ra.
Tiến độ học tập ở trường Thập quả thật khác hẳn Nhất Trung.
Trong giờ, hầu như ai cũng làm chuyện riêng: người ngủ gật, người đọc tiểu thuyết, thậm chí có bạn còn ngồi làm móng tay.
Những tờ giấy nhỏ viết phao thi xếp thành máy bay, bay lượn trên đầu tôi liên tục.
Cô giáo dường như đã quá quen cảnh này, uống vài ngụm trà rồi cầm sách lên:
“Vừa nãy cô giảng đến đâu rồi nhỉ?”
Tôi nhỏ giọng nhắc: “Đề lớn thứ ba ạ.”
Cô gật đầu: “Đúng đúng.”
Sau đó nhìn tôi với vẻ kinh ngạc:
“Không ngờ vẫn có người nghe cô giảng à?”
Mãi đến khi Mỹ Mỹ giải thích, tôi mới biết: nếu nói trường Thập là trường hạng chót, thì lớp 13 nơi tôi đang học chính là “đội sổ” trong tất cả các lớp cuối cấp.
Lớp này tập hợp hết tất cả học sinh yếu kém của năm ba.
Nghe nói lúc tôi chuyển đến, thầy chủ nhiệm đã khóc lóc van nài trước mặt hiệu trưởng, mới “giành” được tôi về lớp.
Nhìn Mỹ Mỹ vừa ăn kem vừa nghe giảng, lần đầu tiên tôi cảm thấy thế giới này vừa kỳ quái vừa tràn đầy sức sống.
Sau đó, cô giáo hiển nhiên cũng dạy hăng say hơn hẳn.
Dần dần, có vài bạn bị lây tinh thần, bắt đầu lắng nghe.
Đến giờ tan học.
Học sinh ùa ra ngoài như chim sổ lồng.
Tôi thấy ở góc lớp, cậu con trai ban nãy vẫn chưa tỉnh dậy.
Cổng trường sắp đóng, tôi tiến lại gần nhắc nhở:
“Bạn ơi, tan học rồi.”
Người đó ngẩng đầu, mí mắt khẽ nâng lên.
Đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào tôi.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.
“Cảm ơn, vợ yêu.”
Tôi: !!!
Người này không chỉ hung dữ mà còn vừa gặp đã gọi người ta là vợ.
Giây tiếp theo, cậu thiếu niên đứng dậy, tôi mới nhận ra cậu còn cao hơn Cố Thâm vốn đã 1m85 vài phân.
Cậu không giải thích thêm gì.
Ngón tay dài thon vướng vào cổ áo khoác, tiện tay vung nó lên vai.
“Đi thôi.”
“Cổng trường sắp đóng rồi.”
Tôi bừng tỉnh, vội vàng đáp: “Ừ.”
Rồi lặng lẽ theo sau cậu ta bước ra ngoài.
8
Cậu con trai ấy cao ráo nổi bật, dáng người thẳng tắp.
Một tay tùy ý vịn lên chiếc xe đạp màu đen, bóng dáng dưới ánh chiều tà như một khung cảnh riêng biệt.
Dọc đường, từng ánh mắt tò mò lần lượt đổ dồn về phía cậu, nhưng dường như cậu đã quá quen với điều đó.
Tôi cố tình bước chậm lại, giữ khoảng cách với cậu.
Nhưng chẳng hiểu sao, cậu cũng bước chậm dần.
Hoàng hôn trải dài trên con đường, cái bóng cao lớn của cậu vừa khéo dừng lại ngay dưới chân tôi.
Cậu nghiêng đầu liếc nhìn, giọng lười nhác mà trêu chọc:
“Bạn học, sên còn bò nhanh hơn cậu đấy.”
Tôi: …
Thật đúng là kiểu người dễ tự quen thân.
Đi một quãng đường về nhà, tôi mới nhận ra cậu sống cùng khu chung cư với mình.
Cậu dường như cũng phát hiện, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười như chẳng để tâm nhưng lại rất rõ ràng.
Từ lời kể của Vương Mỹ Mỹ, tôi biết cậu tên là Giang Dã, chính là “đại ca” của trường Thập.
Nghe nói mỗi lần cậu đến căn-tin ăn cơm, phía sau đều có một đám người bám theo, gọi cậu là “ba”.
Tôi: Đúng là xã hội đen!!!
Đến trưa hôm sau, tận mắt chứng kiến tin đồn kia mới biết không phải vô căn cứ.
Một đám nam sinh nối đuôi sau lưng Giang Dã, cầm thẻ cơm của cậu chạy lên trước kêu rối rít:
“Anh Dã, tháng này em tiêu hết tiền rồi, cứu viện chút.”
“Em cũng thế, ba ơi, anh đúng là ba ruột của em mà!”
Giang Dã như cảm nhận được ánh mắt tôi đang nhìn mình, hờ hững quét qua một cái, giọng lười biếng:
“C/ú/t.”
Nhưng cuối cùng vẫn nhận thẻ cơm, tiện tay quét giúp bọn họ.
Đám kia lập tức tản đi như gió.
Thì ra, cái kiểu “đi theo gọi ba” là như vậy.
9
Vài ngày sau, thầy chủ nhiệm quyết định tổ chức chương trình “một kèm một” trong lớp.
Nguyên tắc rất đơn giản:
Học sinh đứng hạng nhất giúp đỡ học sinh xếp hạng cuối cùng.
Hạng nhì giúp hạng áp chót.
Cứ như vậy lần lượt ghép cặp.
“Được rồi, giờ bắt đầu phân nhóm.”
“Từ Thẩm Chi trước.”
“Hạng chót là ai? Hạng chót đâu?”
Phía trước có một nam sinh định đứng bật dậy giơ tay.
Nhưng phía sau đã có người chậm rãi đứng lên, giọng lạnh nhạt vang lên:
“Tôi.”
Cậu bạn kia quay đầu lại:
“Anh Dã, đừng đùa chứ, lần trước anh còn hơn tôi hai điểm cơ mà.”
“Thầy ơi, em mới là người xếp bét.”
“Lớp trưởng, xin chị cứu em.”
Vài ngày trước tôi bị thầy chủ nhiệm “chỉ định” làm lớp trưởng.
Giang Dã lười biếng liếc nhìn cậu ta một cái, thản nhiên đáp:
“Lần trước tôi quay cóp.”
Cậu bạn kia ngồi xuống, ấm ức lẩm bẩm:
“Chênh nhau có vài điểm mà cũng phải quay cóp nữa hả…”
Tôi: ……