Cả Nhà Lưu Đày, Ta Dựa Vào Hệ Thống Xoay Chuyển Giang Sơn

Chương 173



Để lại một câu nói hung hãn, Mộc Đầu nhanh chóng dẫn theo đám người bịt mặt rút lui thần tốc.

Thái tử hạ lệnh, “Mau đuổi theo!”

Các thị vệ vội vàng đuổi theo.

Nhưng các cao thủ trong Ám Cơ Lâu đều đã trải qua ngàn vạn lần tôi luyện.

Nếu bọn họ muốn trốn, đừng nói là thị vệ, ngay cả những tên trộm chuyên nghiệp khác có lẽ cũng không thể trốn nhanh bằng bọn họ.

Thế nên chỉ chốc lát, các thị vệ đã quay về tay không.

Thái tử tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Một lũ phế vật! Phế vật! Đây là kinh thành, vậy mà các ngươi lại để bọn chúng trốn thoát hết!”

Thái tử giận dữ vô năng.

Cố Trường Yến bề ngoài cố tỏ vẻ hoảng sợ, trong lòng thì cố gắng nhịn cười.

Thái tử đáng thương còn không biết, kinh thành bây giờ đã bị vô số thế lực khoét thành một cái rổ rồi.

Thái tử trút giận một hồi, mới nhớ ra Cố Trường Yến vẫn còn ở đây, nét mặt bỗng chốc cứng đờ.

Một lúc lâu sau, hắn mới quản lý được biểu cảm, ánh mắt dịu dàng nhìn Cố Trường Yến, quan tâm hỏi: “Trường Yến, cô nương không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Cố Trường Yến đáp lại bằng vẻ mặt giả dối tương tự, “Ta không sao, đa tạ điện hạ quan tâm! Chỉ là, những sát thủ kia quá táo tợn, giữa ban ngày ban mặt mà dám ra tay hành hung, nghe câu cuối cùng của bọn chúng có ý là, có người mua hung sát hại ta sao?”

Thái tử sắc mặt âm trầm, nhưng rất nhanh lại vỗ vỗ vai nàng, tự tin nói: “Nàng cứ yên tâm, Trường Yến. Cô nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt! Nếu nàng cảm thấy ở nhà không an toàn, có thể đến Đông Cung ở một thời gian.”

Hắn nhiệt tình mời mọc.

Cố Trường Yến lập tức từ chối, “Không cần đâu. Càng vào lúc nguy hiểm như thế này, ta càng muốn ở bên cạnh người nhà. Vạn nhất những sát thủ kia thấy không đối phó được với ta, lại chạy đi đối phó với người nhà của ta, đó là kết quả mà ta tuyệt đối không muốn thấy!”

Nghe vậy, Thái tử đã liệu trước.

Nhưng trong lòng vẫn không khỏi thất vọng, nếu Cố Trường Yến chịu đồng ý, hắn liền có cơ hội giữ nàng lại Đông Cung.

Chỉ tiếc là hồi đó khi Cố Trường Yến ở Đông Cung, hắn đã không cho người canh giữ nàng chặt chẽ, thế mà lại để nàng có cơ hội giả c.h.ế.t trốn thoát.

Tuy nhiên, hắn sẽ không bị cùng một chuyện này lừa gạt thêm lần nữa.

Vì vậy, khi biết Bạch Phụng Di rơi xuống vực sâu, Thái tử không hề cho rằng đối phương đã c.h.ế.t.

Sau đó, hắn vẫn phái rất nhiều người ngày đêm tìm kiếm.

Trong tình cảnh sống không thấy người c.h.ế.t không thấy xác, hắn tuyệt đối không tin Bạch Phụng Di đã c.h.ế.t.

Thái tử nói, “Nếu đã như vậy, cô sẽ phái binh lính tuần tra gần nhà nàng nhiều hơn, nếu có bất ngờ xảy ra, bọn họ cũng có thể kịp thời đến nơi.”

Cố Trường Yến thầm nghĩ không cần đâu, tùy tiện một ám vệ của Ám Cơ Lâu của nàng cũng có thể đ.á.n.h bại đám túi rượu túi cơm chỉ biết uống rượu ăn thịt dạo chơi thanh lâu kia.

Nhưng trên mặt, nàng vẫn giả vờ vẻ mặt cảm kích đến rơi nước mắt, “Vậy thì làm phiền điện hạ rồi!”

“Trường Yến, nàng yên tâm, chuyện hôm nay, cô nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích!” Thái tử nhân cơ hội nắm lấy tay Cố Trường Yến, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Cố Trường Yến thoát khỏi tay hắn, “Không biết điện hạ sẽ cho ta một lời giải thích như thế nào?”

“Tự nhiên là giúp nàng tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ mua hung sát nhân!”

Cố Trường Yến lại lắc đầu, lộ ra một nụ cười tự giễu, “Nếu biết người đó là ai, điện hạ có thể xử lý công bằng được sao?”

Thái tử lập tức hiểu ra hàm ý trong lời nói của nàng.

Hắn liền kích động, lại một lần nữa nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Trường Yến, như thể vội vàng thể hiện, lớn tiếng nói: “Trường Yến, nàng yên tâm, cô nhất định sẽ xử lý công bằng! Bất kể kẻ chủ mưu là ai, cô nhất định sẽ bắt nàng ta đến trước mặt nàng, để nàng ta nhận lấy hình phạt mà nàng ta đáng phải chịu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mua hung sát nhân, cho dù người bị mua mạng không c.h.ế.t, kẻ mua hung cũng có thể bị phán tử hình.” Cố Trường Yến nhắc nhở.

Thái tử gật đầu, “Cô tự nhiên biết điều này! Hơn nữa, cô cho rằng, đó cũng là do kẻ chủ mưu tự làm tự chịu! Nếu không muốn c.h.ế.t, ngay từ đầu không nên đ.á.n.h chủ ý vào nàng!”

Cố Trường Yến cố ý dẫn Thái tử đi về phía trà lâu, vừa đi vừa trò chuyện.

Người trong trà lâu vội vàng tản đi như chim vỡ tổ, vì vậy không có nhiều người nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nhưng trong số những người nghe được, có cả Phương Hinh Nhi đang trốn trong phòng bao không dám ra ngoài.

Khi nghe Thái tử nói sẽ lôi kẻ đứng sau ra để cho Cố Trường Yến một lời giải thích, Phương Hinh Nhi sợ đến tái mét mặt.

Theo mức độ Thái tử quan tâm Cố Trường Yến, nếu thật sự bị phát hiện là nàng mua hung sát nhân…

Nghĩ đến lời Cố Trường Yến vừa nói, kẻ mua hung sẽ bị phán tử hình.

Phương Hinh Nhi nước mắt chảy dài, tay chân mềm nhũn, thậm chí sau khi Thái tử và Cố Trường Yến rời đi rất lâu vẫn không thể động đậy vì sợ hãi.

Mãi cho đến khi về đến nhà, Phương Hinh Nhi vừa vào cửa liền nghe thấy Phương phụ mặt mày xanh mét oán trách.

“Ta thấy Thái tử chính là bị nữ nhân kia bỏ bùa mê t.h.u.ố.c lú, thế mà lại vì nữ nhân kia bị truy sát mà phái binh lính canh giữ nhà nàng ta!”

“Cũng không biết là thằng ngốc nào mua hung sát nhân, nếu thật sự thành công thì còn đỡ, đằng này g.i.ế.c không c.h.ế.t người lại còn đ.á.n.h rắn động cỏ, nếu bị Thái tử tìm ra, tuyệt đối sẽ không được c.h.ế.t tử tế.”

Phương Hinh Nhi đã sợ hãi suốt đường đi, hai chân mềm nhũn, “thịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Phương phụ.

Phương phụ giật mình, “Hinh Nhi, con làm sao vậy? Sao sắc mặt tái nhợt thế? Là không khỏe sao?”

Ông quan tâm hỏi.

Kết quả, Phương Hinh Nhi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Nàng giọng run rẩy nói, “Cha, con chính là thằng ngốc đó…”

Phương phụ sững sờ, “Con nói gì?”

“Con chính là thằng ngốc đã mua hung sát nhân đây! Cha, người cứu con! Người cứu con! Con không muốn c.h.ế.t! Con không muốn c.h.ế.t đâu! Con chỉ muốn gả cho Thái tử ca ca thôi, nếu không phải Cố Trường Yến tiện nhân kia cứ mãi ngăn cản con, con căn bản sẽ không đi mua hung sát nhân! Đúng vậy, tất cả những chuyện này đều là lỗi của Cố Trường Yến tiện nhân kia, đều là lỗi của tiện nhân kia!”

Phương Hinh Nhi vừa khóc vừa la, vẻ mặt dữ tợn và méo mó.

Khiến Phương phụ trong lòng rợn cả tóc gáy, nhưng nghe đến chuyện đối phương làm, ông liền thấy choáng váng.

“Nghịch nữ! Con nghịch nữ này!!”

Phương phụ giận không kìm được, một bạt tai đ.á.n.h Phương Hinh Nhi ngã lăn sang một bên, “Con làm sao dám làm ra chuyện tày đình như vậy! Đây là dưới chân thiên tử, con lại dám mua hung sát nhân! Thái tử đã bày tỏ quyết tâm điều tra nghiêm ngặt, con bảo phụ thân cứu con sao? Vì chuyện ngu xuẩn mà con làm, phụ thân ta đã khó giữ mình rồi, làm sao còn cứu con được?!”

Ông vừa nói, vừa nhớ lại những hành vi của mình mấy ngày qua vì muốn gả Phương Hinh Nhi cho Thái tử, ông liền thấy ngọn lửa trong lòng như bị đổ dầu, càng cháy dữ dội hơn.

“Con nghịch nữ này! Sớm biết hôm nay con làm ra chuyện hoang đường như vậy, ngày đó ta đã nên dìm c.h.ế.t con trong thùng phân!”

Phương phụ lấy cây chổi lông gà ở góc cửa, tức giận cầm lên đ.á.n.h đập Phương Hinh Nhi.

Ông vừa đánh, vừa mắng.

“Vì con, ta đã chẳng màng đến thể diện già nua, ở triều đường đối đầu với Thái tử, kết quả con lại đối xử với ta như vậy sao? Gây ra một mớ hỗn độn rồi quay về cầu xin ta? Cha của con đâu phải thiên vương lão tử, làm sao cứu con được? Con nói xem, ta phải cứu con thế nào!?”

Phương Hinh Nhi từ nhỏ đã được cha nương nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao đã từng chịu đựng sự đ.á.n.h đập như vậy?

Lập tức kêu la t.h.ả.m thiết.

Phương mẫu nghe thấy động tĩnh bên này liền vội vàng chạy đến, che chở cho Phương Hinh Nhi.

“Lão gia, người đang làm gì vậy ạ?!”