“Bà hỏi đứa con gái ngoan của bà đã làm những chuyện gì đi!” Phương phụ tức giận, vươn tay tát Phương mẫu một cái, “Nương hiền thường làm hư con, nếu không phải bà dạy dỗ không đúng mực, con bé làm sao có thể gan to tày trời như vậy! Hai nương con bà quả là sao chổi của Phương gia ta!”
Phương mẫu bị cái tát này đ.á.n.h đến ngớ người.
Bao nhiêu năm qua, Phương phụ tuy không thiếu người mới bên cạnh, nhưng vẫn luôn giữ thể diện cho bà với tư cách là chính thất.
Thế mà giờ đây, ông lại trực tiếp đ.á.n.h vào mặt bà.
Chỉ là, Phương mẫu cũng hiểu tính cách Phương phụ, nếu không phải giận đến tột độ, ông chắc chắn sẽ không ra tay với mình.
Phương mẫu nhìn Phương Hinh Nhi, “Hinh Nhi, con đã làm gì? Tại sao lại làm ra chuyện khiến cha con nổi giận vậy?”
Phương Hinh Nhi lắp bắp, nước mắt đầm đìa, “Mẫu thân, con sai rồi! Con thật sự biết lỗi rồi! Người bảo cha cứu con đi, nếu không Thái tử sẽ bắt con vào đại lao mà g.i.ế.c c.h.ế.t mất!”
“Cái gì? Thái tử tại sao lại…” Phương mẫu sắc mặt thay đổi, vội vàng nhìn Phương phụ, “Lão gia, rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?!”
Phương phụ cười lạnh, nói thẳng: “Đứa con gái ngoan của bà thế mà lại đi mua hung sát nhân, g.i.ế.c chính là người mà Thái tử đang cưng chiều bảo bối!”
“Cái gì?!”
Phương mẫu trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Phương Hinh Nhi, sợ đến vội vàng đẩy nàng ra.
“Hinh Nhi, con đã ăn phải gan hùm mật gấu sao, lại dám! Lại dám!” Phương mẫu kinh hãi trong lòng run rẩy, “Chuyện này, chuyện này…”
Phương Hinh Nhi nước mắt giàn giụa, nắm lấy tay Phương mẫu van xin, “Mẫu thân, người cứu con gái đi! Người cứu con gái đi! Bây giờ, con gái chỉ có thể cầu xin người và cha thôi, nếu không con gái nhất định sẽ c.h.ế.t mất! Con vẫn không muốn c.h.ế.t, con vẫn không muốn c.h.ế.t đâu!!”
“Lão gia…” Phương mẫu mắt vô hồn, nhìn Phương phụ.
Phương phụ thất thần ngồi trên ghế, “Ta còn cách nào nữa đâu? Ta còn cách nào nữa đâu!”
Cuối cùng, Phương phụ vẫn mềm lòng.
Dù sao, ông chỉ có mỗi một đứa con gái này.
Đêm đó, Phương gia đột nhiên bốc cháy dữ dội, lửa bốc ngút trời, thế mà lại thiêu rụi hơn nửa Phương gia.
Cùng lúc đó, một cỗ xe ngựa lặng lẽ rời khỏi kinh thành.
Ngày hôm sau, Cố Trường Yến liền nghe nói, Phương Hinh Nhi đã c.h.ế.t cháy trong hỏa hoạn.
Phương gia treo tang trắng.
Cố Trường Yến cười khẩy, “Phương đại nhân quả thật quyết đoán, chỉ là không biết Phương Hinh Nhi kia có cam tâm hay không. Giả c.h.ế.t rời đi, chứng tỏ cả đời này không thể khôi phục thân phận thiên kim tiểu thư nữa rồi, hơn nữa để tránh bị điều tra, nàng ta chắc chắn sẽ bị sắp xếp đến một vùng hẻo lánh nghèo nàn. Thời gian ngắn, nàng ta còn có thể chịu đựng, nhưng thời gian dài, e rằng cái tính tiểu thư khuê các kia sẽ không chịu nổi.”
Nàng nghĩ một lát, thấy thú vị, liền căn dặn: “Phái người đi giám sát. Có lẽ lúc nào đó sẽ cần dùng đến nàng ta.”
Ám vệ nhận nhiệm vụ, báo cáo cho Mộc Đầu.
Rất nhanh, ám vệ trở về, còn mang theo một phong thư.
Cố Trường Yến nghi hoặc, “Mộc Đầu viết cho ta? Chẳng lẽ trong cung hoặc trong lầu xảy ra chuyện gì sao?”
Nàng mở phong thư, lại thấy nét chữ quen thuộc bên trong, khóe mắt liền nóng lên.
Là thư của Bạch Phụng Di!
Thì ra, hôm đó khi Bạch Phụng Di rơi xuống vực sâu, quả thật có bị thương một chút, nhưng không đáng ngại.
Tuy nhiên, người của Thái tử cho đến nay vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của hắn, vì vậy ban đầu hắn không dám truyền tin về kinh.
Bây giờ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, viết thư liên lạc với nàng.
Cố Trường Yến đọc lướt qua cả phong thư, sau đó mới đọc kỹ lại từng chữ một.
Bạch Phụng Di đơn giản nói qua tình hình của mình, sau đó lại kể tỉ mỉ cho nàng nghe những dự tính sau này.
Lần này, Bạch Phụng Di cầu xin Cố Trường Yến giúp đỡ.
Vì bị Thái tử phát hiện Bạch Phụng Di đã thâm nhập vào thế lực của hắn, nên bây giờ hắn đang cho người truy bắt gắt gao các “đinh tử” (tai mắt).
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì vậy, hắn chỉ có thể để các “đinh tử” ẩn mình, sau đó tìm kiếm các biện pháp khác để trà trộn vào kinh thành.
Đợi đến ngày mừng thọ của Hoàng thượng không lâu nữa, các phiên vương khắp nơi đều sẽ vào kinh chúc thọ, Bạch Phụng Di cầu xin Cố Trường Yến ra tay giúp đỡ, giúp hắn đưa người vào kinh.
Cố Trường Yến nhìn số lượng người, khóe miệng co giật, không nhịn được châm chọc: “Ngươi đúng là rất có lòng tin vào ta đấy! Bình thường không tìm ta giúp đỡ, một khi đã tìm thì lại là một mớ lớn như thế này!”
Tuy nhiên, dù sao cũng là lời thỉnh cầu của tiểu trúc mã, nàng vẫn phải giúp một tay.
Bên Thái tử cũng đoán được Phương gia cháy nhà chẳng qua chỉ là che mắt thiên hạ, liền xảy ra tranh cãi với Phương phụ.
Phương phụ biết chuyện này nếu không được dập tắt, đừng nói Phương Hinh Nhi, ngay cả toàn bộ Phương gia cũng sẽ phải chôn cùng, lập tức c.ắ.n răng, quay đầu, đ.â.m vào cột.
Máu b.ắ.n tung tóe tại chỗ, Phương đại nhân hôn mê mấy ngày, Phương mẫu còn đến cầu xin trước cửa Cố Trường Yến.
Cố Trường Yến cũng không làm ra vẻ khó khăn, lập tức xách hòm t.h.u.ố.c đi cứu người.
Nhưng vừa nhìn vết thương của Phương phụ, nàng liền biết ông là một người cứng rắn.
Đối với Phương Hinh Nhi, Cố Trường Yến không để mắt đến, nhưng đối với Phương phụ, nàng lại có vài phần thưởng thức.
Chỉ tiếc, đạo bất đồng, bất tương vi mưu (đường lối không giống nhau, không cùng mưu tính).
Vết thương của Phương phụ quá nặng, phải tĩnh dưỡng, liền tấu lên Hoàng thượng xin từ quan về nhà.
Hoàng thượng mấy lần níu kéo, nhưng thái độ của Phương phụ kiên quyết.
Trải qua chuyện này, nhiều vị thần tử vốn đã đứng về phía Thái tử trong lòng bắt đầu lo lắng.
Thái tử giờ đây vì Cố Trường Yến mà đã có biểu hiện như điên dại, nếu bọn họ cũng phát sinh tranh chấp với Cố Trường Yến, Thái tử liệu có vì nàng mà đối phó với bọn họ không?
Chỉ là một nữ nhân mà thôi, Thái tử thật sự quá đỗi hoang đường!
Lúc này, không ít người trong lòng đều có suy nghĩ như vậy.
Cố Trường Yến biết các vị đại nhân này nghĩ gì trong lòng, nhưng nàng chẳng hề để tâm.
Bởi lẽ, nàng vốn đã có ý định ly gián Thái tử và triều thần, chỉ có như vậy, Bạch Phụng Di mới có cơ hội hành động!
Giờ đây, Bạch Phụng Di đã thông qua kênh liên lạc của Ám Cơ Lâu, liên hệ được với vài vị đại nhân trong triều.
Cho dù nhất thời chưa thể lật đổ triều đình, Bạch Phụng Di cũng đang từng chút một nuốt chửng nó vào bụng, hóa thành sức mạnh của mình.
Chẳng mấy chốc, tiết Đoan Ngọ đã cận kề.
Sau Đoan Ngọ, liền tới đại thọ của Hoàng thượng, kinh thành trở nên náo nhiệt hẳn.
Không ít đoàn hát vội vã kéo về kinh thành.
Khắp các hang cùng ngõ hẻm đều là những gánh hàng rong rao bán, có người bán kẹo hồ lô, người bán thơ họa, người bán túi thơm...
Đây là lần đầu tiên người nhà họ Cố chứng kiến sự phồn hoa của kinh thành, người lớn còn cố nín nhịn, nhưng hai tiểu hài tử Cố Trường Phúc và Cố Trường Tỉnh lại không nhịn được, ngày nào cũng nài nỉ người nhà ra phố.
Chẳng hay, kỳ nghỉ mười ngày của Cố Trường Yến cũng đã hết hạn.
Nàng quyến luyến từ biệt gia đình, sau đó ngồi xe ngựa tiến cung.
Vừa vào cung, nàng liền bắt mạch bình an cho Thái hậu.
Chỉ là một lần bắt mạch này, lại phát hiện điều không ổn.
"Sao thế?" Ma ma vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ, thấy biểu cảm của Cố Trường Yến, lập tức biến sắc, vội vàng hỏi.
Cố Trường Yến khẽ cười trấn an: "Không có gì to tát, có lẽ là do hai ngày gần đây ăn uống đồ quá nóng, nên hơi bốc hỏa."
Có chút cảm giác như tẩm bổ quá mức.
Nhưng, một người già thì có thể dùng vật đại bổ gì?