Ta nghĩ bụng, chẳng lẽ mình đòi hỏi nhiều quá, khiến hắn giận rồi?
Nhưng Tiêu Trọng An đâu phải người hẹp hòi đến thế.
Ta huých vai hắn, hỏi: "Sao thế? Có tâm sự à?"
Tiêu Trọng An mặt không biểu cảm, thản nhiên nói:
"Chỉ là nghĩ đến chuyện phụ mẫu nàng sớm chiều bên nhau, tâm nguyện viên mãn. Lý Vân Hành và Mộc Dao thì phu thê hòa thuận. Tỷ tỷ nàng, nghe nói có một vị chưởng quầy đem lòng thương mến, ngày ngày mời uống trà. Ai nấy đều viên mãn cả. Chỉ có ta, mùa đông này lạnh lẽo vô cùng."
Ta ngẩng mặt nhìn trời, không đáp.
Dù hắn có nói thế nào, ta cũng không định quay lại cung ở với hắn.
Tiêu Trọng An cũng biết điều, không nhắc lại nữa.
Hắn nắm tay ta, cùng ta thưởng tuyết.
Trên đường, ta bẻ một cành mai đưa cho hắn.
Ta đắp hai người tuyết nhỏ trong tuyết.
Một lớn một nhỏ, dựa vào nhau thân thiết.
Sau đó ta cẩn thận viết chữ trên nền tuyết:
"Thẩm Nguyên Hi và Tiêu Trọng An, đội tuyết làm tóc bạc, kiếp này chẳng chia lìa."
Tiêu Trọng An khẽ hỏi: "Sao chỉ có hai ta? Những người khác đâu?"
Ta ôm lấy hắn, nghiêm túc nói: "Họ có người mình yêu, Tiêu Trọng An cũng có người mình yêu."
Tiêu Trọng An im lặng.
Một lúc sau, hắn hỏi: "Ta là người nàng yêu sao?"
Ta gật đầu, vẻ đương nhiên: "Phải rồi, không thì ta lấy chàng làm gì?"
Tiêu Trọng An cố tình hỏi tiếp: "Tại sao? Ta không biết, nàng nói ta nghe đi."
Ta nhớ lại nụ hôn ở kiếp trước sau khi g.i.ế.c hắn.
Lại nhớ năm mười lăm tuổi khi bị thương, hắn bôi thuốc cho ta.
Sau đó, ta một đêm không ngủ, không dám gặp hắn nữa.
Tỷ tỷ và Lý Vân Hành, cha mẹ ta, đều quan trọng.
Nhưng Tiêu Trọng An, cũng rất quan trọng.
Ta cười tủm tỉm nói:
"Bởi vì chàng từng cho ta ăn rất nhiều cơm. Ta cũng muốn cùng chàng ăn thật nhiều cơm. Cho nên mới gả cho chàng."
Tiêu Trọng An nói: "Được, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm cả đời."
16 – Phiên ngoại
Mười năm trôi qua, Tiêu Trọng An quả nhiên như hệ thống từng nói, trở thành đế vương lưu danh thiên cổ.
Tỷ tỷ ta mở tiệm phấn son ngày càng lớn mạnh, buôn bán phát đạt.
Nàng trở thành Thẩm chưởng quầy danh tiếng nhất kinh thành.
Lý mẫu thì làm phó tướng cho Mộc Dao.
Giờ nhắc đến Song đao Trần Phi Tinh trong quân doanh, ai ai cũng kính phục.
Trần Phi Tinh, chính là tên thật của Lý mẫu.
Nay bà đã gần bốn mươi, cuộc sống thuận buồm xuôi gió.
Theo lời bà nói, bốn mươi tuổi, chính là lúc tung hoành thiên hạ đó!
Lý phụ thì mê võ nghệ không dứt.
Mẫu thân lén nói với ta:
"Kiếp trước ông ấy chính là kẻ mê võ, từ nhỏ đã mơ mộng có khinh công. Khi hai ta còn ở cô nhi viện, ông ấy học theo cao thủ võ lâm nhảy từ trên tường xuống, suýt gãy cả chân."
Nhưng kiếp này, họ đã toại nguyện.
Ta hỏi mẫu thân về chuyện kiếp trước của hai người.
Mẫu thân hờ hững đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta à, c.h.ế.t vì bệnh. Ông ấy là tên ngốc, không có ta thì sống không nổi, bèn theo ta mà đi. Không ngờ ông trời thương xót, cho hai ta sống lại một đời nữa."
Nói đến đây, mẫu thân cười khẽ.
Bà thì thầm: "Đừng nhìn thấy cha con bây giờ oai phong vậy, chứ kiếp trước ở cô nhi viện, ông ấy là đứa mít ướt, toàn do ta bảo vệ."
Lý phụ bưng trái cây bước vào, nghi ngờ hỏi: "Lại nói xấu ta đấy à?"
Mẫu thân cười hì hì: "Ta với nó đang bàn về Quỳ Hoa Bảo Điển thôi, Lý Đại Cường à…"
Ta cũng chẳng biết *Quỳ Hoa Bảo Điển là gì.
(*Quỳ Hoa Bảo Điển: một loại bí kíp võ công trong tiểu thuyết kiếm hiệp)
Chỉ thấy Lý phụ lao đến như tên bắn, bịt miệng Lý mẫu lại.
Ta tiện tay lấy một quả đào, chuồn đi.
Hôm nay trong cung có tổ chức yến tiệc xuân, Lý Vân Hành cùng Mộc Dao đều vào cung.
Ta cũng muốn góp vui một phen.
Như thường lệ, ta thay bộ cung trang.
Đại thái giám Vương Thuận vừa trông thấy ta, lập tức hành lễ:
"Nương nương, lão nô đưa người đi."
Ta lặng lẽ đến bên Tiêu Trọng An.
Tiêu Trọng An liếc ta một cái, kín đáo nhét cho ta một miếng bánh hoa đào.
Ta vừa ăn vừa nhìn quanh tìm Lý Vân Hành.
Không lâu sau, hắn xuất hiện với bộ dạng y phục xộc xệch, mặt đỏ tai hồng.
Mộc Dao theo sau hắn.
Hai người vừa kéo vừa đẩy, ngồi xuống bàn.
Không thể nhìn nổi nữa.
Miệng ta bắt đầu khô.
Chén rượu của Tiêu Trọng An đã được đặt ngay bên cạnh ta.
Ta liền chui xuống gầm bàn của hắn, ung dung ăn uống.
Bên ngoài ca múa vang trời.
Hồng Trần Vô Định
Nghe một hồi, ta thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Lúc tỉnh lại, đã ở trong Tần Chính điện.
Trời đã về khuya, nến đã được thắp lên.
Ta bước ra ngoài, thấy Tiêu Trọng An đang ngồi trước bàn phê tấu chương.
Hắn thấy ta, liền bước lại gần.
Xoa đầu ta.
"Nàng ngủ mà mồ hôi đầy mặt. Có đói không? Ăn chút gì nhé?"
Chúng ta cùng ngồi bên bàn nhỏ ăn cơm.
Ăn xong, ta mới nhớ mình đến đây làm gì.
"À đúng rồi, ta tới báo cho chàng biết, ta có thai rồi."
Ta nhét bánh bao vào miệng.
Mãi không nghe thấy động tĩnh gì.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Trọng An đang nhìn chằm chằm ta.
Hồi lâu sau, hắn mới cất tiếng:
“Thẩm Nguyên Hi, từ nay trở đi, ta chính là phụ thân của đứa bé trong bụng nàng. Chúng ta, xem như đã gãy xương mà gân vẫn còn liền, đời này kiếp này không thể chia cắt được nữa rồi."
Trong mắt hắn lấp lánh ánh lệ.
Thật ra, chúng ta đã sớm là một gia đình không thể tách rời rồi.
Dù sao cũng đã ăn với nhau ngần ấy bữa cơm.
Hoàn.