Cuộc sống của phi tần trong cung, cho dù có tốt, thì cũng có thể tốt đến đâu?
Ta âm thầm bắt mạch cho tỷ tỷ, trong lòng thở phào một hơi.
Tiêu Trọng An không gạt ta, độc hắn hạ cho tỷ tỷ không phải loại trí mạng.
Ta liếc nhìn hắn.
Hắn lập tức bước tới nói:
"Mười ngày sau là sinh thần của phụ hoàng ta. Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp ổn thỏa, đưa tỷ tỷ nàng xuất cung."
Tỷ tỷ do dự nói:
"Nhưng... Vương gia, chẳng phải ngày đó ngài đã sắp đặt ta giả mang thai rồi sẩy thai, đổ tội cho Hoàng hậu sao? Ngài đã chuẩn bị lâu như vậy, nếu ta rời cung, chẳng phải sẽ đổ bể tất cả sao?"
Lý Vân Hành suy nghĩ một lát rồi nói:
"Vậy thì hôm đó tạo phản luôn cho xong. Mộc Dao hiện đang nắm giữ cấm vệ quân, hôm đó cũng là nàng dẫn binh trấn giữ.”
“Dạo gần đây, đã có người biết ta còn sống, âm thầm liên hệ với ta. Ta dứt khoát tương kế tựu kế, khuấy cho nước đục thêm, giúp Tiêu Trọng An dễ hành sự."
Tiêu Trọng An ngẫm nghĩ, trầm tư nói: "Nghe cũng có lý."
Ta chọt chọt eo của Lý Vân Hành.
Lý Vân Hành ho khẽ một tiếng, nói: "Nhưng, ta giúp ngươi là có điều kiện."
Dưới ánh mắt của Tiêu Trọng An, Lý Vân Hành thẳng lưng nói:
"Tiểu di của ta không thể gả cho ngươi."
14
Ta thực sự đã chán ngán cuộc sống trong hoàng cung rồi!
Kiếp này, vĩnh viễn không muốn sống trong cung nữa.
Lý Vân Hành tất nhiên không nghĩ ra được kế giúp Tiêu Trọng An tạo phản, là ta nghĩ ra.
Chính ta chủ động bảo hắn liên hệ với cựu thần triều trước, lôi kéo thế lực, muốn để dành cho mình một điều kiện để thương lượng.
Ta biết, ngai vàng đối với Tiêu Trọng An mà nói, vô cùng quan trọng.
Hắn nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng ta không ngờ, hắn đồng ý rồi, lại không phải kiểu đồng ý ta nghĩ.
Tiêu Trọng An nói: "Thẩm Nguyên Hi, cho dù ta không làm hoàng đế, nàng cũng phải gả cho ta."
Lúc ấy ta còn tưởng sẽ cãi nhau to một trận.
Không ngờ Tiêu Trọng An lại nói tiếp: "Nhưng, ta muốn làm hoàng đế."
Tên này, nói chuyện cứ như đánh rắm vậy.
15
Hai năm sau.
Ta cùng tỷ tỷ và cha mẹ nhà họ Lý sống chung một nhà.
Tỷ tỷ mở một tiệm phấn son, mỗi ngày đều tinh thần phơi phới đi buôn bán kiếm lời.
Còn Lý Vân Hành, an phận làm rể vào ở rể, ngày ngày trôi qua rất vui vẻ.
Cha mẹ nhà họ Lý bây giờ cũng oai phong lẫm liệt.
Từ sau khi Tiêu Trọng An lên ngôi hoàng đế, họ trở thành ám vệ của hoàng thượng.
Làm một nghỉ ba, tiền nhiều việc ít.
Dù sao cũng chẳng ai rảnh rỗi mà đi ám sát hoàng thượng cả.
Sáng sớm, ta còn đang ngủ mơ mơ màng màng dưới gầm giường.
Tiêu Trọng An chui vào, chen chúc nằm cùng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tính ra hôm nay là ngày nghỉ, hắn chắc từ trong cung lén ra.
Tay hắn lạnh như băng.
Cố ý chạm vào mặt ta để trêu chọc.
Ta giơ chân đạp hắn một cái, Tiêu Trọng An ghé lại hôn ta một cái.
"Thói quen ngủ dưới gầm giường của nàng phải sửa đi, mấy hôm trước trán ta đập vào ván giường sưng cả lên rồi đấy."
Ta chẳng buồn để ý đến hắn.
Tiêu Trọng An thở dài: "Vốn định đưa nàng đi thưởng tuyết, nhìn dáng vẻ này của nàng... thôi vậy."
Hắn dứt khoát ôm lấy ta, cùng ngủ tiếp.
Đợi đến khi ta tỉnh dậy, trời đã trưa, bụng đói đến kêu ọc ọc.
Tiêu Trọng An không còn ở bên cạnh.
Ta chải tóc rửa mặt xong xuôi rồi bước ra ngoài xem.
Hắn đang xắn tay áo, giúp tỷ tỷ ta bưng món ăn.
Tỷ tỷ thấy ta ra, liền véo má ta, nói: "Con sâu lười, ăn cơm thôi."
Lý phụ và Lý mẫu vừa khéo cũng về tới.
Lý Vân Hành gọi to: "Cha mẹ! Mau giúp con mang đồ vào!"
Ta ló đầu ra nhìn thử, hắn lại mang theo một đống đồ về nhà.
Tỷ tỷ thở dài nói: "Vân Hành, nay con đã là người nhà họ Mộc, cứ luôn mang đồ về nhà thế này, nhỡ Mộc Dao thấy không vui thì biết làm sao?"
Lý Vân Hành đắc ý nói:
"Mẹ! Người nghĩ nhiều rồi, tất cả đều là Mộc Dao sai con mang về, bảo con hiếu kính cha mẹ đấy!"
Cả nhà quây quần bên nhau ăn cơm.
Lý mẫu liếc Tiêu Trọng An một cái, ra hiệu bằng mắt cho ta.
Ta đành thở dài, làm bộ làm tịch nói:
"Haiz, người với người thật khiến người ta tức c.h.ế.t mà. Nhìn đệ đệ kia kìa, gả được chỗ tốt khác hẳn người ta. Mộc Dao ngày nào cũng gửi cái này cái kia về."
Tiêu Trọng An gắp cho ta một đũa thịt, thản nhiên nói:
"Ngày mai ta sẽ ban chỉ, cho mẫu thân nàng vào cấm vệ quân. Chỉ là có trụ lại được hay không, còn phải xem bản lĩnh của bà ấy."
Lý mẫu mừng rỡ, cười hì hì.
Lý phụ đá chân ta dưới bàn.
Còn chưa kịp mở miệng.
Tiêu Trọng An đã lên tiếng:
"Trần đại giám đúng là cao thủ đệ nhất trong nội cung, ngày mai để phụ thân nàng vào cung bái sư, chỉ cần ông ấy chịu được thử thách của Trần đại giám."
Lý phụ mặt mày hớn hở, vui mừng khôn xiết.
Hồng Trần Vô Định
Lý Vân Hành thì trông như đang suy tính xem nên chuẩn bị thêm lễ vật gì cho mình.
Dùng cơm xong.
Ta cùng Tiêu Trọng An đến mai viên thưởng tuyết.
Hắn cõng ta trèo lên ngọn đồi nhỏ.
Ta ghé bên tai hắn thì thầm:
"Giờ Mộc Dao là đại tướng quân nhất phẩm, trong kinh kẻ muốn lấy lòng nàng ấy đông vô kể. Lý Vân Hành tuy có vài phần tuấn tú, nhưng sắc tàn thì tình cũng nhạt. Hay là, sau này tại yến tiệc của chàng, chàng khen hắn một phen, lại phong thưởng hậu hĩnh, để răn đe kẻ khác?"
Lên đến đình nghỉ trên núi nhỏ.
Đã có người quét tuyết, chuẩn bị sẵn trà bánh và lò sưởi.
Tiêu Trọng An rót cho ta một chén trà nóng, không nói lời nào.