Edit: SodaSora
—
Chu Minh Thân trở về thành phố xử lý công việc, Mạnh Giản nằm trên giường nhỏ, cùng con trai hai mắt nhìn nhau.
Đứa con trai ngày hai mươi bốn tiếng thì ngủ hết hai mươi tiếng, lim dim mắt nhìn vào mẹ nó.
"Nhận ra mẹ không?" Cô gối đầu lên tay nhìn bé.
Bé đương nhiên sẽ không phản ứng gì, chuyển tầm mắt nhìn trần nhà. Mạnh Giản nằm cạnh bé, vẫn cảm thấy đứa nhỏ này không phải do mình sinh ra, đến tận bây giờ vẫn cảm thấy không chân thật chút nào.
Chọc chọc vào cánh tay nhỏ nhắn của con, mềm ơi là mềm!
"Sau này phải nghe lời ba nhé..." Cô nói, "Mẹ đôi khi sẽ nói bậy, con phải tha lỗi cho mẹ nhé."
Nói xong tự thấy mình chẳng uy tín chút nào, có giống lời một nguời mẹ nên nói chút nào đâu?
Cô thở dài một hơi, cô nằm bên cạnh con trai ngẫm nghĩ, làm thế nào để trở thành người mẹ tốt bây giờ?
Lúc Chu Minh Thân trở lại lần nữa đã là mùa xuân năm sau, tháng ba hoa liễu bay khắp nơi, lúc anh tiến vào, Mạnh Giản đang ôm con ngắm hoa.
"Con nhìn này, đây là màu đỏ, nói theo mẹ nào, màu.... đỏ..." Mạnh Giản chỉ vào một bông nguyệt quế đang nở rộ, kiên nhẫn lặp lại.
Mới ba tháng bé cưng đã biết lật người, sức khá mạnh, hai tay vùng vẫy hướng về người đàn ông đang bước vào.
"Không có lương tâm!" Mạnh Giản lẩm bẩm, không phục.
Chu Minh Thân mặc một bộ tây trang màu đen, cởi bỏ nút áo, đưa tay đón đứa bé đang như mèo chiêu tài.
"Nặng thêm nhiều như vậy?" Anh ngạc nhiên nói.
"Ngày nào cũng bế nó, tay mỏi nhừ hết cả rồi" Mạnh Giản giận dỗi.
Từ Lăng từ trên lầu đi xuống, nói: "Cô ôm nó cả ngày hồi nào? Đừng có ở đây tranh công!"
Mạnh Giản bĩu môi: "Như cái bánh bao mỡ vậy, ai mà bế lâu nổi?"
Chu Minh Thân nói: "Trường em gọi đến rồi, không nhập học sẽ bị hạ lớp, em có trở về không?"
Mạnh Giản phản ứng rất lớn, cô nói: "Đương nhiên phải về rồi, khó khăn lắm mới học lên được cao học mà!"
"Thế còn đứa nhỏ?" Từ Lăng chỉ vào đứa bé mũm mĩm.
"Chẳng lẽ tôi ở nhà trông con? Thuê bảo mẫu chứ sao nữa!" Mạnh Giản nói.
Từ Lăng xỉa xói nói, "Cô làm mẹ gì nhẫn tâm vậy!"
Mạnh Giản đưa tay nhéo nhéo mặt con trai, nói: "Tôi đây là đang làm gương cho nó, về sau phải học hành tử tế, nỗ lực tiến lên!"
Chu Minh Thân không nói gì, ôm con trai lên lầu.
"Anh ta không vui sao?" Từ Lăng cầm ly nước, nhướng mày.
Mạnh Giản tay ôm ngực, nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại, nói: "Chúng tôi còn nhiều chuyện phải tính sổ, anh ấy còn mơ tôi sẽ ở nhà chăm con á?"
"Cô thật sự nhẫn tâm vậy à? Con trai cô rất đáng yêu mà, tới tôi nhìn còn thích nó nữa kìa!" Từ Lăng nói.
Mạnh Giản nhìn cô, "Cô thì biết cái gì? Đây là một trận chiến giằng co, nếu tôi lộ ra một chút lưu luyến thằng bé thôi, anh ấy chắc chắn sẽ vin vào đó, đem tôi nhốt ở trong nhà cả đời!"
"Còn có chuyện như vậy luôn?" Từ Lăng cười nói.
Mạnh Giản nhướng mày: "Còn không phải sao, anh ấy rất tàn nhẫn!"
Nếu anh đã nói cô có thể đi học, nghĩa là bên ngoài không còn nguy hiểm. Mạnh Giản gọi một cuộc cho Tôn Thiến, đầu dây bên kia đã nghe giọng cô la lối om sòm.
"Cậu bốc hơi khỏi thế gian rồi à!"
"Tớ có việc, cậu nghe tớ hỏi, tớ không đi báo danh ở phía trường nói thế nào?"
"Còn có thể thế nào nữa? Hủy tư cách bảo lưu của cậu chứ sao!"
"Nghiêm trọng như vậy?" Mạnh Giản khẩn trương hỏi.
Tôn Thiến nói: Vậy cậu có trở về không? Rốt cuộc cậu biến đi đâu thế?"
Mạnh Giản ho một tiếng, nói: "Chuyện nói ra thì dài..."
"Vậy nói ngắn lại!"
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Chuyện này không nói ngắn được đâu, cậu nói sơ qua tình hình ở trường trước đã, trở về tớ sẽ cho cậu câu trả lời!"
"Thật không?" Tôn Thiến nghi hoặc nói.
"Đương nhiên, tớ nói mà không giữ lời với cậu bao giờ?"
"Hừ! Vậy thì tốt..." Tôn Thiến ôm sách từ thư viện đi ra, cô nói, "Yên tâm đi, tớ đi hỏi giáo sư, có người thay cậu báo danh, xin nghỉ dài hạn, học kỳ sau quay lại là được. Mà này, từ khi nào mà cậu có quan hệ lớn vậy, ngay cả lãnh đạo trường cũng có thể đối phí được?"
Mạnh Giản nhìn cánh cửa đóng chặt trên lầu, nói: "Trở về tớ sẽ nói cho cậu,sẽ giải thích rõ ràng"
"Cậu giấu giấu diếm diếm cái gì? Có phải cậu làm cái gì mờ ám không?" Tôn Thiến lớn tiếng, "Cậu nói cho rõ ràng, cậu có bạn trai rồi phải không!" Ơ? Nhạy cảm vậy?
"Mạnh Giản, chúng ta đã từng nói sẽ cùng nhau làm quý cô độc thân không kết hôn rồi mà!" Tôn Thiến gào lên.
"Ơ này, lúc cậu yêu đương tớ có nói như vậy đâu, bây giờ chia tay bạn trai rồi lại nhắc nhở tớ à?" Mạnh Giản dựa vào cửa sổ, cười nói.
"Tốt lắm, đúng thật là có đàn ông bên ngoài, chẳng trách nửa năm nay chẳng thấy được bóng người!"
Mạnh Giản nhấc điện thoại ra khỏi tai, tặc lưỡi nói, "Cậu nhỏ tiếng chút được không..."
"Được thôi, mau cút về báo cáo rõ ràng cho tớ!"
"Mấy tháng không gặp, tiểu Thiến Thiến sao càng ngày càng nóng tính thế này?"
"Cái gì mà mấy tháng không gặp, là mười tháng, hơn nữa năm rồi!"
Mạnh Giản bấm tay tính toán, từ lúc biết mình mang thai thì bọn cô liền không gặp mặt, hiện tại bé cưng đã ba tháng, như vậy tính ra...
Cô thật sự rời khỏi giang hồ cũng khá lâu rồi nhỉ.
Cúp điện thoại xong, Từ Lăng không biết đã đi đâu, Mạnh Giản tìm một vòng cũng không thấy, liền lên lầu tìm hai cha con.
Đẩy cửa vào, bé con đang lật người trên giường, vừa thấy người quen liền nước dãi nhỏ tong tong nhìn cô cười.
Mạnh Giản nhìn Chu Minh Thân ở một bên chơi cùng bé cưng rất vui vẻ, thấy cô vừa bước vào liền thu lại nụ cười.
"Anh không vui à?" Mạnh Giản ngồi xuống mép giường, bé con lăn vài vòng tới chỗ cô, cô bế bé lên.
"Khi nào em trở lại trường?" Chu Minh Thân hỏi.
"Trở về liền đi báo danh, đã trốn cả một học kỳ rồi, chắc giáo sư cũng sẽ có ý kiến với em." Cô cúi đầu nhìn con trai, bé vẫn ngây thơ nhìn cô cười.
"Vậy em định ở đâu? Anh hỏi.
Lòng Mạnh Giản chùng xuống, cô miễn cưỡng cười: "Ở ký túc xá của trường không tốt sao..."
Rầm một tiếng, đèn bàn bên cạnh rơi xuống đất, cô cùng con trai đều giật mình.
"Anh làm gì vậy!" Mạnh Giản kêu lên.
Anh hít một hơi rồi nói: "Không có gì, trượt tay thôi."
Cái đèn to như thế, chỉ là trượt tay?
Mắt con trai mở to, cảnh giác quay sang nhìn. Chu Minh Thân đón lấy con ôm vào trong ngực, anh cúi đầu nói: "Mẹ con không cần con,theo ba về nhà được không?"
"Anh nói bậy gì đó!" Mạnh Giản trách anh.
Chu Minh Thân cười lạnh, "Không phải ý em là vậy sao? Không trở về nhà cũng không cần con, em còn muốn làm gì? Tiếp tục giả làm thiếu nữ để đi lừa người đàn ông khác hả?"
"Chu Minh Thân, anh đừng có quá đáng!" Cô lập tức đứng phắt dậy, tức giận nói.
"Là em quá đáng!" Anh nhìn cô lạnh lùng, nói: "Hiện tại con cũng đã sinh, em có thể tự do, đi đi, đi theo đuổi cuộc sống mà em muốn."
Mạnh Giản tức đến lồng ngực đau nhói, cô nói: "Đừng vu khống em! Em nói không cần con nữa khi nào?"
"Ồ, vậy là em chỉ không cần tôi thôi đúng không?" Chu Minh Thân hỏi, bàn tay siết chặt lại
Mạnh Giản nghẹn lại, "Không cần anh thì sao, em với anh cũng không có ràng buộc gì với nhau, dựa vào gì mà em phải nghe theo anh chi phối chứ!"
"Trách tôi sao? Đã bao nhiêu lần kéo em đến Cục Dân Chính, là em nói thế nào?" Chu Minh Thân cười lạnh, đôi mắt như phủ đầy sương giá, làm cô cảm thấy lạnh buốt.
"Em chỉ nói là tạm hoãn một chút..."
"Còn không phải em không muốn kết hôn cùng tôi sao? Không phải trong lòng em vẫn luôn cảm thấy Chu Chiêu hiểu em hơn tôi sao?!"
Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo, Mạnh Giản nhìn anh, rất muốn xông tới đá cho anh mấy phát.
"Thật vô lý!" Cô giận đến phát run, trừng mắt nhìn anh rồi tức giận bỏ đi.
Dưới lầu truyền đến âm thanh động cơ, người hầu liền lập tức báo cô tự mình lái xe ra ngoài rồi.
"Đuổi theo không ạ?" Vệ sĩ hỏi.
Đuổi theo cái gì? Ai đuổi kịp kỹ thuật lái xe của cô ấy?!
Anh nhìn xuống đứa trẻ trong ngực, nói: "Cứ để cô ấy đi!"
Mạnh Giản lái xe, cô vẫn luôn đạp chân ga, đến khi cảnh vật hai bên đều mờ dần chỉ còn con đường trước mắt, cô mới đột ngột giật mình, lập tức tấp xe vào lề.
"Khốn kiếp!" Cô tức giận đập mạnh vào còi xe, làm lũ chim đậu bên đường bay tán loạn.
Bây giờ trở về thì quá nhục, không trở về thì lại chẳng có nơi để đi. Cô rối rắm vò tung mái tóc của mình.
"A a a a a! Chu Minh Thân tên khốn kiếp nhà anh!"
Anh cứ như ép cô lên giàn nướng, muốn đi không được, muốn ở cũng không xong, đúng là cáo già! Nghĩ đến đứa con mềm mại vừa học được cách lật người, đáng yêu chết đi được! Lại nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của cha đứa bé, trong lòng cô khó chịu như mèo cào.
Mặc kệ, cứ về thành phố trước đã rồi tính. Cô thả phanh, đạp ga, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đi một bước tính một bước vậy.
Đến tối rồi Mạnh Giản vẫn chưa trở về, gọi về biệt thự cũng không thấy. Chu Minh Thân đen mặt, dỗ con trai ngủ xong liền lấy điện thoại gọi cho thầy hướng dẫn của cô.
Thầy hướng dẫn lại hỏi sinh viên, xác nhận cô đã quay lại trường, bảo anh đừng lo.
"Làm phiền giáo sư rồi." Chu Minh Thân rất lễ phép, cũng không tỏ thái độ cậy thế hiếp người.
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Giáo sư tuy là người đọc sách, nhưng cũng biết đến cái tên Chu Minh Thân này có bao nhiêu sức nặng, ông cũng không phải người nhiều chuyện, chỉ hỏi với tâm tư lo lắng cho học trò của mình:
"Cậu với Mạnh Giản là..."
"Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, sau này mong giáo sư quan tâm thêm."
"Ồ, là vậy à." Ông yên tâm, nói: "Em ấy rất có năng lực, cậu yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Cúp điện thoại xong, ông thở dài, vợ ông ở bên cạnh hỏi ông, "Sao lại thở dài rồi? Lại là chuyện của sinh viên à?"
"Bây giờ sinh viên che giấu giỏi quá, sau lưng chỗ dựa lớn như vậy mà không hé ra một lời..." Ông nhấp ngụm trà nói.
"Chỗ dựa gì? Trước kia cháu trai của bộ trưởng không phải cũng là sinh viên của ông sao, chẳng phải đã quen rồi à?"
"Chỗ dựa này còn hơn cháu ngài bộ trưởng nhiều..."
Mạnh Giản lẻn vào ký túc xá đại học trong bóng tối. Cô không biết ký túc xá của mình ở đâu, vì vậy cô phải đến ký túc xá của Tôn Thiến.
"Đàn chị Tôn, 306, ở bên kia!"
"Cảm ơn!" Mạnh Giản cười nói cảm ơn.
"Cô là khóa trên hay khóa dưới vậy? Sao trước đây tôi chưa từng thấy cô?"
"À, đàn chị của cô và tôi cùng giáo sư hướng dẫn, cho nên tôi mới đến."
"À à à." Cô ấy nhìn cô một cách khó hiểu, qua loa vài câu liền cầm chậu rửa mặt rời đi.
Mạnh Giản đẩy cửa phòng 306 ra, bên trong vang lên tiếng đánh mạt chược.
"Ái chà, náo nhiệt quá ha!" Mạnh Giản cười nói.
Tôn Thiến sững sờ nhìn cô, "Chết tiệt, sao giờ cậu mới trở về!"
Những người khác cũng đều là người quen, thấy Mạnh Giản thì liền chào hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Lâu rồi không gặp!"
"Hehe, có chút chuyện thôi." Cô tùy tiện tìm chỗ ngồi.
"Lại đây, cho cậu chơi!" Tôn Thiến nhường ghế.
"Tớ chơi thì chẳng phải đang bắt nạt mấy cậu à?" Mạnh Giản cười nói.
"Có bản lĩnh thì thể hiện đi! Chúng tớ cũng đâu phải người ăn chay!" Mọi người cười mời cô.
Cuối cùng Mạnh Giản đánh đâu thắng đó, thắng hết của các cô một tháng sinh hoạt phí, khiến họ khóc ròng trở về phòng vì bị cúp điện.
Rửa mặt xong, hai người cuộn mình trên cùng một chiếc giường.
"Tớ ở phòng ký túc xá nào vậy?" Mạnh Giản hỏi.
"Ở ngay đây." Tôn Thiến nói.
"Ở đây? Trùng hợp như vậy?"
"Trùng hợp gì chứ, là tớ đi đổi cho cậu, bằng không cậu nghĩ sao lại như vậy được!"
"Ai da, cậu tốt quá vậy!" Mạnh Giản cười ôm cô.
"Hứ, tớ làm gì giống cậu, biến mất hơn nửa năm ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thấy!" Tôn Thiến hừ lạnh nói.
"Ôi ôi ôi, không phải bây giờ tớ trở về để gặp cậu giải thích sao, đừng giận mà!"
"Vậy cậu nói tớ nghe đi, tớ xem cậu có lý do gì mà lâu như vậy không trở về trường!"
Mạnh Giản ngượng ngùng gãi gãi mái tóc rối, nói: "Cậu biết Chu Thịnh không..."
"Hỏi thừa!"
"Vậy cậu biết ông chủ của Chu Thịnh là Chu Minh Thân không?"
"Là người lần trước trao giải thưởng kia cho cậu, tất nhiên tớ nhớ, trai đẹp tớ đều nhớ cả!" Tôn Thiến tự hào nói, "Cậu có quan hệ gì với anh ta?"
"Ha ha ha, tớ sinh cho anh ấy đứa con trai..."
Tôn Thiến: "...."
Mạnh Giản vỗ vỗ mặt cô, "Bị dọa rồi?"
Tôn Thiến chụp lấy tay cô, ánh mắt dại ra, "Cậu lặp lại lần nữa."
"Vốn dĩ bọn tớ muốn đi lãnh chứng, nhưng giữa chừng tớ đổi ý... nên đành sinh một bé trai mũm mĩm cho anh ta, giờ nghĩ lại cũng hơi hối hận." Mạnh Giản kéo chăn thở dài.
"A a a a a a a a!"
Cả ký túc vang vọng tiếng thét chói tai của Tôn Thiến, Mạnh Giản ôm đầu bịt tai lại.
"Cậu nói gì cơ? Cậu sinh con trai cho Chu Minh Thân? Chính là ông chủ của Chu Thịnh kia?" Tôn Thiến kích động đến nói năng lắp bắp.
"Cậu cũng cảm thấy tớ quá tùy tiện à?" Mạnh Giản bắt đầu tự mình suy ngẫm.
"Không hề! Tớ thấy cậu quá ngầu!" Tôn Thiến bật dậy nắm cổ áo cô, tay run run: "Cậu giúp con cậu đầu thai quá tốt! Ít ra sau này nó đã thắng từ vạch xuất phát rồi! Sinh con cho ai chẳng là sinh, tại sao không tạo cho con mình môi trường tốt nhất chứ?!"
Mạnh Giản sờ trán cô: "Tam quan của cậu sao lại thành thế này, lúc tớ đi cậu đã trải qua những gì thế hả?"
"Tớ trải qua gì không quan trọng! Nghe này, tớ nhất định phải làm mẹ đỡ đầu của con cậu!"
"... Cái này, tớ đâu quyết được..."
"Tớ mặc kệ, đời này tớ muốn dựa vào con nuôi để đi lên đỉnh cao cuộc đời!"
Mạnh Giản: "... Cậu bỏ chân xuống đã được không?"
Tư thế có hơi quá trớn, Tôn Thiến thu lại một chút, nghiêm túc ngồi lại, hỏi: "Vậy sao đêm hôm khuya khắc cậu lại mò về trường? Bị đuổi à?"
Mạnh Giản nói: "Cãi nhau, tớ tức quá đạp cửa bỏ đi. cảnh tượng lúc ấy á, chậc chậc, quá ngầu luôn!"
Tôn Thiến nhanh tay cầm di động của cô, Mạnh Giản không biết cô tính làm gì, "Cậu làm gì vậy?"
"Tớ gọi điện cho ba của con nuôi, nói xin lỗi cầu hòa!"
"Liêm sỉ đâu?" Mạnh Giản lạnh nhạt nhìn cô.
Ngay lúc này, cô hoàn toàn không có liêm sĩ, bấm số gọi "Chu Minh Thân", dúi điện thoại vào tay Mạnh Giản, "Xin lỗi nhanh!"
"Này, cậu đừng có bậy nha!" Mạnh Giản định cíp máy, Tôn Thiến nhào lên đè cô xuống.
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Nhanh khóc lóc xin lỗi đi, nói là cậu sai rồi."
"Ôi, đừng xen vào chuyện này, chuyện của tụi tớ tự tụi tớ giải quyết."
"Tớ không quan tâm chuyện hai người, tớ chỉ lo cho con nuôi của tớ thôi!"
Hai người vật lộn không nhúc nhích được, trơ mắt nhìn điện thoại bị bắt máy.
"Alo." Bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp.
Tôn Thiến ra hiệu cho cô mau nói, Mạnh Giản có chết cũng không chịu mở miệng.
"A!" Tôn Thiến nhéo lên đùi cô , Mạnh Giản đau kêu lên một tiếng.
"Giản Giản?" Chu Minh Thân nghe thấy động tĩnh bên kia có gì đó không đúng, nhanh chóng hỏi, "Không phải em đang ở trường ư? Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Giản hung hăng trừng Tôn Thiến, cô cắn răng trừng lại: Mau nói chuyện đi.
"Cậu đừng có đè lên người tớ!" Mạnh Giản bị cô đè muốn tắt thở.
Tôn Thiến không dám nói lời nào, chỉ nhích người mình qua một bên, Mạnh Giản ghét bỏ nâng chân, "Bỏ đùi của cậu ra!"
Tôn Thiến buông cô ra, Mạnh Giản đứng dậy ra ban công nghe điện thoại.
"Em ở cùng ai?" Đoạn hội thoại vừa rồi khiến tim anh thắt lại, dù giọng nói bình thản nhưng trong lòng đã sớm rối như tơ vò, cơ hồ nghi ngờ cô trở về trường để gặp ai đó.
"Bạn cùng phòng, cô ấy nặng muốn chết, thiếu chút nữa đè em tắt thở." Mạnh Giản điều chỉnh lại hô hấp, hơi thở không đều nói.
"Nữ?"
Mạnh Giản đen mặt, "Bạn cùng phòng của em có thể là nam chắc?"
Chu Minh Thân yên tâm, "Em gọi điện cho anh làm gì?"
"Không có gì, cô ấy bấm nhầm." Mạnh Giản tựa vào lan can, nhìn ra sân bóng rổ ở phía xa.
"Ừ."
"Em cúp máy, ngủ đây."
"Giản Giản!" Anh vội vàng lên tiếng.
"Có chuyện gì?"
"Xin lỗi, chuyện chiều nay là anh quá đáng." Anh chân thành xin lỗi.
Mạnh Giản hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp máy.
Thở phào một hơi, cô thật muốn bái phục chính mình! Đập tay lên lan can, tự khen ngợi bản thân lúc nãy sao mà oai thế không biết, đáng kiêu ngạo quá nha!
Chu Minh Thân nhìn điện thoại trong tay cười khổ, quay lại giường hôn lên trán đứa con đang nằm ngửa ngủ.
"Ba phải làm sao đây? Mẹ con càng ngày càng kiêu ngạo rồi."
Con trai hừ hừ vài tiếng, chẹp miệng tiếp tục ngủ.