Cá Ở Trong Nồi

Chương 53: CHÚNG TA



Edit: SodaSora



Sáng hôm sau, Mạnh Giản lục lọi tủ quần áo của Tôn Thiến, vừa lục vừa lẩm bẩm, "Toàn kiểu quần áo gì thế này? Có bộ nào bình thường hơn không?"

Bản thân Tôn Thiến cũng mặc một chiếc váy hai dây màu đen, bên ngoài là áo len dệt kim dài, chân đi giày thể thao trắng. Nhìn vừa có chút quyến rũ nhưng lại không mất đi vẻ trong sáng.

"Lên trình rồi nha!" Mạnh Giản cười nâng cằm cô, "Nói nhanh, bị tên đàn ông nào dạy dỗ rồi hả?"

"Hừ, tự học thành tài thôi!" Tôn Thiến vừa kẻ mắt vừa nói, "Tùy tiện chọn một bộ đi, chỉ là ngực cậu lớn như vậy, đừng làm giãn đồ của tớ đấy!"

Mạnh Giản cầm móc áo nghiến răng, rất muốn đập cho cô một cái.

Tháng ba ở thành phố S nắng xuân rực rỡ khắp nơi, chỉ là đến giữa trưa thì trời bắt đầu hơi nóng. Mạnh Giản ở phòng nghiên cứu cởi áo khoác, đặt lên ghế bên cạnh, liền nghe tiếng hít khí vang lên liên tục.

"Mấy người làm gì vậy?" Mạnh Giản dừng tay, nhìn mấy người kia con gái kia.

phòng nghiên cứu có tổng cộng hai nam, còn lại chính là "nữ nhi quốc", cũng không còn cách nào, ngành ngôn ngữ trước nay vẫn luôn âm thịnh dương suy, may mắn có vài anh chàng đẹp trai thì cũng "cong". Cho nên, ở trong tình huống kì cục như vậy, căn phòng nghiên cứu này gần như chẳng có người phụ nữ nào bình thường cả.

"Tiuể Giản Giản, ngực em...." Đàn chị lớn nhất dùng tay tự nâng nâng ngực mình lên, khoa tay múa chân hai cái, "Lại đi nâng ngực hả?"

Mạnh Giản: "..."

Đàn anh ở một bên làm bộ nghiêm túc phiên dịch tài liệu, không màng thế sự, cố gắng hết sức làm giảm sự tồn tại của bản thân.

"Đàn chị, ánh mắt tinh thật đấy!" Mạnh Giản giơ ngón cái lên với cô.

Hai mắt đàn chị sáng rực, tay cầm bút lập tức trượt tới trước mặt Mạnh Giản, "Đàn em, nói đi, là bệnh viện nào thế? Đàn chị của em tự ti rất lâu rồi, chỉ cho chị con đường sống đi!"

Tôn Thiến ngồi trước máy tính cười ngặt nghẽo, gọng kính trên sống mũi cũng sắp rơi xuống.

Mạnh Giản làm bộ làm tịch đưa tay ra sờ sờ ngực đàn chị, nói: "Chỗ này của chị... Chắc tốn không ít tiền đâu ha?"

"Phụt!" Đàn anh nhịn không được, bật cười thành tiếng.

Đàn chị nghiến răng lườm anh ta, "Có ý kiến hả?"

Đàn anh xua tay, "Mọi người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục!"

Mạnh Giản nói: "Đàn chị, tình hình của chị á, chị muốn nâng tới cỡ nào?"

Đôi mắt đàn chị sáng lên, cô nắm lấy tay Mạnh Giản nói, "Yêu cầu của chị không cao, cỡ giống em là được!"

"Ầy, mục tiêu cao vậy luôn!" Mạnh Giản giả vờ ngạc nhiên nói: "Vậy sau này chị có thể quen được không?" Cô chỉ tay trước ngực hai lần rồi nói: "Dù sao thì cũng chỉ nặng bằng hai quả dưa lưới thôi, như vậy được không?"

"Chắc chắn được!" Đàn chị hùng hổ nói.

"Ngực lớn quá sẽ dễ bị còng lưng, đến lúc đó ảnh hưởng đến hình tượng tổng thế, vậy thì lợi bất cập hại rồi." Mạnh Giản nghiêm túc nói linh tinh.

"Vậy em nói phải làm sao bây giờ?"

"Thế này đi, chị đi siêu thị mua hai trái dưa lưới nhỏ treo lên cổ thử xem, không ổn thì tính tiếp!"

Đàn chị: "...."

"Sao vậy ạ?" Mạnh Giản lùi lại một bước.

"Tiểu Giản Giản, dám trêu chị, em to gan thật đấy!" Đàn chị lao về phía Mạnh Giản, sờ soạng khắp người cô, chiếm tiện nghi của Mạnh Giản. Những người khác thấy hai người chơi đùa vui vẻ, mấy chị em trong phòng nghiên cứu vốn đã nhòm ngó sắc đẹp của Mạnh Giản cũng nhập hội "sắc lang". Cả phòng nghiên cứu loạn hết cả lên, đàn anh và học đệ vội vàng bỏ chạy.

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

Cuộc sống nghiên cứu sinh chính là thú vị như vậy, đặc biệt là khi họ gặp được một người hướng dẫn tốt, không bắt sinh viên viết bài hộ, cũng không ép làm gia sư cho con mình. Chỉ mới ở trường hai ngày, Mạnh Giản cảm giác như được sống lại, tràn đầy sức sống như thiếu nữ lần nữa!

Buổi tối mọi người hẹn nhau đi ăn lẩu thịt dê, Mạnh Giản bị đàn chị gài bẫy. Sau khi dịch xong tài liệu, cô là người cúng cùng rời khỏi phòng nghiên cứu.

"Ở đâu vậy?" Cô gọi.

"Căn cứ địa, đến nhanh lên, không là tí nữa thịt dê chỉ còn lại cặn thôi!" Tôn Thiến nói lớn.

Mạnh Giản đeo balo cúi đầu nhìn điện thoại đi ra khỏi cổng trường, cô mặc áo thun trắng, khoác áo len đen của Tôn Thiến, quần đen ôm cạp cao màu đen, giày Adidas sò trắng, vừa sạch sẽ vừa hút mắt.

"Tiểu thư, tiên sinh đang đợi cô trên xe." Một vệ sĩ bất ngờ tiếp cận, nhẹ giọng nói.

Mạnh Giản giật mình, nhìn thấy là người quen, cô mới lấy lại bình tĩnh: "Anh cố ý hù tôi đấy à!"

Vệ sĩ lúng túng, khuôn mặt lạnh như băng phía dưới cặp kính đen, nhưng vì thường xuyên đi theo Mạnh Giản nên cũng coi như khá thân quen.

"Tiểu thư, mời lên xe."

Mạnh Giản nhìn chiếc xe màu đen đỗ dưới bóng cây. Nhãn hiệu sang trọng nhưng không phô trương, nhưng biển số thì lại rất ấn tượng, ba số sáu, quả thật là 666!

Mạnh Giản bước tới mở cửa xe, chuẩn bị đối mặt với vẻ mặt vô cảm của Chu Minh Thân, nhưng hiện thực lại khiến cô vô cùng kinh ngạc.

"Cục cưng!" Cô phấn khích nhìn đứa trẻ mặc bộ đồ liền thân màu xanh lam, đưa tay đón lấy bé từ tay người kia.

"Bé cưng, con sao mà thơm thế này!" Mạnh Giản hôn chùn chụt lên mặt con. Mới hai ngày không gặp, cô thật sự rất nhớ con.

Người đàn ông bên cạnh nói: "Đã hai ngày con không được bú sữa tử tế, em xem mà làm đi."

Mạnh Giản kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh không cho thằng bé uống sữa bột sao?"

"Nó có chịu ăn không?" Chu Minh Thân nhếch khóe miệng, "Không biết học từ ai, bướng đến mức thà đói mà khóc chứ không chịu uống sữa bột."

Người bướng bĩnh nào đấy cúi đầu hôn lên trán bé con đầy áy náy, "Mẹ xin lỗi..."

"Hu hu hu..." Bé con như thể hiểu được điều gì đó, giơ tay lên khóc lóc.

Chu Minh Thân nói: "Cho con bú đi, không có người ngoài đâu."

Mạnh Giản xấu hổ nhìn xung quanh, tấm màn ở giữa đã được thả xuống, kính bảo hộ màu đen cũng che chắn không để người bên ngoài nhìn thấy, chỉ là bên cạnh vẫn có người lui tới, cô không tránh khỏi có chút không được tự nhiên.

"Ngay bây giờ á?" Cô bế con như ôm quả bom, ném thì không nỡ nhưng mà cũng sợ phát nổ.

"Anh chưa bao giờ yêu cầu em phải làm một người mẹ hoàn hảo, nhưng em không thể để con được ăn no sao?" Chu Minh Thân cau mày, ánh mắt nhìn Mạnh Giản có chút không tốt.

Cô nói muốn bỏ đói con trai mình lúc nào? Mạnh Giản tức giận cúi đầu vén áo lên. Cô chỉ không muốn phơi bày hết trước mặt anh thôi, được không!

Chỉ là... Cô muốn ngất!

Trước đây cô mặc loại áo ngực dễ cho con bú, có thể mở nút ngay trước ngực mà không phải cởi hết. Nhưng vì hôm qua đồ lót bị bẩn do cô phải vắt sữa nên phải đi mua áo mới cùng với Tôn Thiến, mà ở cổng trường thì làm gì có loại áo ngực cho mẹ bỉm chứ! Mạnh Giản ngã gục.

Con trai nhìn "kho thóc" ở trước mặt, phấn khích vẫy tay, khóc đòi ăn.

Mạnh Giản ngượng ngùng nhìn Chu Minh Thân, "Giúp em một việc..."

"Việc gì?"

"Giúp em cởi nút áo ngực..." Mạnh Giản vừa xấu hổ vừa buồn bực muốn đem đầu chôn ở bụng nhỏ của con, từ khi nào, cô lại dùng giọng điệu tha thiết như vậy để nhờ anh cởi áo lót cho mình!

Chu Minh Thân bình tĩnh giúp cô cởi áo lót từ phía sau, ngón tay lướt nhẹ qua ngực cô, Mạnh Giản xuýt chút nữa thì hét lên.

Không ai cho anh biết phụ nữ thời kỳ cho con bú hormone nữ tiết ra rất nhiều, cơ thể rất nhạy cảm à!

Mạnh Giản cúi đầu cho con bú, hai tay bé nắm chặt, một tay để trên eo mẹ, tay còn lại... đặt lên "kho thóc" còn lại.

Chu Minh Thân lấy tay con ra đặt lên bụng, bé không chịu, mở to mắt kêu lên vài tiếng, bĩu môi bất mãn, rồi.. lại đặt tay lên bánh bao trắng.

Chu Minh Thân đen mặt, Mạnh Giản nghiêng người tránh anh, mẹ kiếp, hai cha con các người xem tôi là vật an ủi chắc!

Quả thật, em bé hơn ba tháng tuổi đã bắt đầu nặng rồi, trán Mạnh Giản đổ mồ hôi. Bé cưng mở to mắt, con ngươi đen bóng nhìn mẹ, ý bảo một bên không đủ con muốn đổi bên còn lại. Không còn cách nào khác, dạ dày nhỏ của bé cưng đúng là không đáy, Mạnh Giản đành chuyển bé sang bên kia cho con bú tiếp.

Điện thoại di động của Mạnh Giản reo lên. Có lẽ là cuộc gọi của Tôn Thiến và mấy người khác.

Cô bế con trai bằng một tay và trả lời điện thoại bằng tay kia, sức cô không đủ, Chu Minh Thân ở sau vòng lấy eo cô, cánh tay vươn qua cô đỡ đứa bé.

Mạnh Giản quay đầu lại nhìn anh một cái, vẫn là cái vẻ mặt nghiêm túc giả tạo như mọi khi.

"Alo? Ở cổng trường, có chút việc nên các cậu cứ ăn đi, ừ, bái bai!"

Cô cúp điện thoại, tư thế của anh vẫn vậy không buông ra. Mạnh Giản dùng khuỷu tay thúc thúc vào người anh, nói, "Anh còn định chiếm tiện nghi của em bao lâu nữa?"

Cánh tay anh, vẫn luôn dán sát ngực cô, trong tình huống cô vẫn chưa mặc áo quần tử tế.

Chu Minh Thân thu tay về, toàn bộ trọng lượng của bé con lại đè lên người cô.

"Con trai, con có thể ăn ít đi không!" Mạnh Giản lau mồ hôi trên trán, cả tay lẫn eo đều mỏi nhừ cả rồi!

Bé con vẫn nhắm mắt ngậm bú, trán bé đầy mồ hôi. Chẳng trách người ta thường nói bú sữa là phải dùng toàn bộ sức lực, xem ra quả thật chuẩn không cần chỉnh.

"Lau mồ hôi cho con đi." Mạnh Giản nói.

Chu Minh Thân lấy khăn tay nhỏ từ trong túi đựng màu xanh ra, cẩn thận lau trán cho con trai, tiện thể lau luôn cho cả mẹ.

Nửa tiếng trôi qua, bé con cuối cùng cũng nhả ra với vẻ mặt thỏa mãn. Mạnh Giản ôm con đứng lên vỗ lưng cho con ợ hơi, cũng vỗ luôn ngụm sữa còn trong miệng con ra.

"Con còn muốn nuốt nữa hả!" Mạnh Giản bất lực nhìn chiếc áo ướt, cái này là của dì Tôn Thiến đó nha!

Bé con híp mắt, bắt đầu mệt rã rời, vẫy vẫy tay với ba ba, ý bảo tới lúc bế con lên giường ngủ rồi.

Quần áo của Mạnh Giản bị con trai làm bẩn, cô đem con đưa cho ba nó, rồi cúi đầu dùng khăn giấy lau lau.

"Ném đi, có lau khô vẫn sẽ để lại mùi." Chu Minh Thân nói.

Mạnh Giản ngẩng đầu, "Là đồ của người ta đấy, bảo em vứt đi kiểu gì..."

'Chẳng lẽ em không có quần áo?" Chu Minh Thân nhíu mày, thói quen sạch sẽ của anh không cho phép anh mặc đồ của người khác, nhìn Mạnh Giản có thói quen tiện tay lấy áo người khác mặc của cô, anh không đồng ý.

Mạnh Giản cúi đầu, còn không phải do đi vội quá, cô không kịp mang quần áo cũng không mang theo tiền sao, tiền mua đồ lót cũng là cô đi vay.

"Thẻ anh đưa đâu?" Chu Minh Thân lạnh lùng hỏi.

Mạnh Giản mặc đồ lót vào, cài cúc lại, hất tóc, nói: "Không mang, em quên rồi."

Con trai đã ngủ ngon trên lồng ngực rắn chắc của ba mình. Chu Minh Thân ngẩng đầu lên nhìn cô, "Em vẫn chưa đi sao?"

Sắc mặt Mạnh Giản tối sầm, "Anh coi em là gì, bảo mẫu à?"

"Chẳng phải em định đi sao? Giờ đi được rồi." Anh cúi đầu, vỗ nhẹ con trai.

Mạnh Giản tức giận đá vào chân anh một cái, làm kinh động đến đứa con trong lòng anh, bé con chẹp miệng mếu.

"Em làm gì vậy?" Chu Minh Thân tức giận nói.

"Hừ!" Mạnh Giản mở cửa xe, đang định đi thì Chu Minh Thân đưa tay kéo cô lại.

"Xem em nóng tính như vậy?" Anh nói.

"Buông tay!" Mạnh Giản giật tay anh ra, không có anh thì tôi không sống nổi chắc!

"Em muốn đánh thức con à?"

Mạnh Giản bình tĩnh lại, ngồi xuống lần nữa, hất tay anh ra, xe bắt đầu nổ máy.

"Không phải anh muốn em cút đi à?" Cô nhìn cảnh vật trôi qua vùn vụt bên ngoài cửa xe.

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

"Con trai còn một bữa tối..."

Mạnh Giản trừng mắt nhìn anh, "Anh dám nói thêm câu nữa xem!"

Chu Minh Thân im bặt, nắm lấy tay cô: "Đó là trách nhiệm của em"

Mạnh Giản không giật tay lại được, tức tối nhìn ra ngoài.

Mọi thứ trong biệt thự đã được dọn dẹp xong, Chu Minh Thân bế đứa bé xuống xe, theo sau là Mạnh Giản mặt mày nặng nề. Quản gia mừng rỡ đón lấy cậu chủ nhỏ, người phụ nữ xưa nay mặt mày lạnh lùng cũng bị bé con dễ thương làm mềm lòng.

"Phòng em bé đã được sửa lại theo chỉ thị của ngài, ngài có muốn lên xem không?" Quản gia cười hỏi Chu Minh Thân.

Mạnh Giản không thoải mái xoay cổ, quản gia chú ý tới cô, nói: "Phu nhân, ngài có muốn thay quần áo trước không?" Theo tiêu chuẩn của bà, trang phục hiện tại của cô hẳn là không hợp với thẩm mỹ của tiên sinh.

Mạnh Giản nổi hết da gà, "Đừng gọi tôi là phu nhân, nghe lạ lắm!"

Chu Minh Thân nhìn cô, cô lập tức cúi đầu thay giày, quản gia cười nói: "Vậy gọi là bà chủ được chứ? Trước nay tôi đều gọi thế, mấy cô gái trẻ như ngài chắc nghe không quen."

Mạnh Giản ậm ừ qua loa vài tiếng, nếu cô còn có ý kiến, không chừng Chu Minh Thân có thể đem cô xử lý tại chỗ luôn mất.

Bữa tối rất phong phú, nhưng lại được phục vụ theo chế độ ăn riêng. Đầu bếp có từng thực đơn riêng, mỗi bữa đều đặc biệt chú ý đến những gì Mạnh Giản nên và không nên ăn.

Mạnh Giản nhìn vào các món ăn trước mặt, giò heo hầm đậu phộng, cá chép om trứng, mướp xào thanh đạm, đậu phụ và súp gạo... Mỗi món, đều rất tiết sữa!

Cô muốn khóc, cô có phải bò sữa đâu chứ, mấy món này ăn vào chỉ có tăng cân thôi! Cô vất vả lắm mới gầy lại được, giờ không muốn quay về mốc ba con số nữa đâu!

"Sao vậy?" Chu Minh Thân uống một ngụm canh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mặt cô biến sắc liên tục.

"Em..." Cô cúi đầu ăn canh, "Không có gì."

Sau khi ăn bữa tối như địa ngục, tâm trạng của cô tụt xuống đáy.

Tắm rửa xong liền chui vào phòng cho khách để ngủ, Chu Minh Thân giải quyết công việc xong đi ra không thấy cô đâu, hỏi mới biết là cô lại chạy đến phòng cho khách để ngủ.

Anh ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào đứa bé.

Cuối cùng, dưới ánh mắt áp lực của ba mình, nhóc con ê a vặn vẹo người. Chu Minh Thân một tay bế con lên, đi về phía phòng cho khách.

Mạnh Giản đang ngủ say, một bàn tay lay cô dậy.

"Làm gì vậy!"

Chu Minh Thân trực tiếp vén áo cô lên, đem con trai đặt trong ngực cô.

Lại là cho bú nữa, Mạnh Giản muốn khóc lắm rồi.

"Tôi không phải bò sữa, sao các người lại đối xử với với tôi như vậy chứ!" Lần này, cô thật sự bật khóc. Mọi thứ đều xoay quanh đứa nhỏ. Cô biết đây là điều đúng, là điều nên làm, nhưng có ai nghĩ đến cảm xúc của cô không? Chẳng lẽ cuộc sống của cô chỉ tồn tại là vì đứa nhóc đầu trọc này sao? Cô cũng là một cá thể độc lập cơ mà!

Cô khóc huhu, nước mắt như thác Niagara, ào ạt đổ xuống.

Dòng nước lạnh lẽo rơi xuống trán, khiến bé con đang bú sữa há hốc nhìn mẹ.

Tóc tai Mạnh Giản rối bù vén áo cho con bú, vừa bế vừa khóc như mưa.

Chu Minh Thân mềm lòng. Quả nhiên, ép cô chỉ khiến bản thân khó chịu. Anh lại lần nữa xác minh sự thật không thể chối cãi này.

Anh quỳ xuống trước giường lau nước mắt cho cô, nhưng tốc độ lau của anh không theo kịp tốc độ nước mắt của cô.

"Đừng khóc." Anh bất lực nói.

Mạnh Giản chẳng thèm nghe anh, áp lực bị dồn nén bấy lâu cộng thêm việc bị đánh thức giữa mộng đẹp, lượng nước tích trữ trong người cô đủ để khóc suốt cả đêm.

Con trai chắc hẳn là bị dọa, vừa bú được một bên đã tỏ vẻ con no rồi, nhắm mắt lại đẩy tay cô.

Chu Minh Thân đem con trai đặt sang bên cạnh, sau đó quay lại ôm bé cưng của anh vào lòng.

"Anh tránh ra!" Mạnh Giản khóc lóc đẩy anh.

"Nếu anh thật sự tránh ra, chẳng phải em sẽ còn khóc nhiều hơn à?" Chu Minh Thân cười hôn nhẹ lên má cô, "Em yếu đuối cỡ nào, chẳng lẽ anh còn không biết?"

"Ai yếu đuối chứ..." Cô sụt sịt lau nước mắt khàn giọng phản đối.

Chu Minh Thân dùng tay vuốt lại tóc cho cô, nói: "Anh biết em ấm ức, là anh làm chưa tốt, xin lỗi..."

"Nhưng mà bé cưng à, em cũng phải nghĩ cho anh một chút chứ, anh đâu còn trẻ nữa. Ba mươi mấy tuổi rồi, con trai đã có rồi mà mẹ của nó anh còn chưa cưới được, em không thấy anh mới là người đáng thương sao?"

Mạnh Giản mở to mắt nghe anh nghiêm túc nói mấy lời vô nghĩa.

"Anh chưa từng cầu hôn, nhưng thành ý của anh em còn không rõ sao? Anh muốn cưới em, nhưng em định nhẫn tâm giả vờ như không nhìn thấy điều đó mãi sao?" Anh ôm lấy cô, thâm tình hôn lên cổ cô.

Mạnh Giản dựa đầu lên vai anh, cô nói: "Em biết... Nhưng mà em đói quá, có thể để em ăn trước rồi hẵng nói tiếp được không?"

"Em cố tình đúng không?" Chu Minh Thân vừa tức vừa buồn cười nhìn cô.

Mạnh Giản cười hì hì, "Vốn dĩ em vẫn chưa ăn no, vừa rồi lại bị con trai đào rỗng rồi, càng đói hơn!"

Chu Minh Thân: "Có phải cả đời này của anh cũng không thể cưới em không?"

Mạnh Giản ôm cổ anh, hôn lên cằm anh, cô nói: "Xem biểu hiện của anh thế nào đã!"

"Cái đó thì dễ!" Chu Minh Thân đứng dậy cởi thắt lưng, Mạnh Giản sợ tới mức bò trốn.

Một bàn tay liền đem cô kéo về, anh đè cô xuống, giọng nói khàn khàn, cơ thể không đụng vào cô từ lúc mang thai lập tức sôi trào lên, anh nói: "Cho anh cơ hội thể hiện thật tốt được không?"

Mạnh Giản chỉ chỉ vào con trai đang ngủ ngon lành bên cạnh, "Không phù hợp với trẻ em đâu!"

Phải nói rằng, chiếc giường thật sự rất lớn. Khi Chu Minh Thân nghiêm túc "bắt nạt" Mạnh Giản, chỉ cách có nửa mét thôi mà bé con vẫn ngủ say sưa.

Mạnh Giản mắt rưng rưng nhìn trần nhà, cô đột nhiên nhớ ra, đây chính là căn phòng đầu tiên cô ngủ khi tới đây.

Mười mấy căn phòng cho khách, cô lại chọn đúng cái phòng này, vận mệnh thật biết trêu người!

"Bé cưng...em thấy hài lòng không?" Anh ra sức cày cấy, còn cô thì khóc không ra nước mắt.

"Chúng ta có thể đình chiến không?"

Anh cười lạnh, "Xin tha? Muộn rồi!"

Đêm còn dài, mà sức chiến đấu của Chu tiên sinh cũng vô cùng bền bỉ.

---

SdSr: Trên 30 view có chương mớiiiiiii