Edit: SodaSora
—
Mạnh Giản nhìn chằm chằm vào cuốn sổ màu đỏ, ngơ ngác nói: "Vậy là coi như kết hôn rồi sao?"
"Vẫn chưa đâu." Chu Minh Thân kéo cô ra khỏi cửa Cục Dân Chính.
"Vâng?"
"Anh còn nợ em một hôn lễ." Anh vòng tay qua eo cô, đẩy cô lên xe.
Mạnh Giản buồn rầu nói: " Chúng ta có thể không làm không? Nhìn hôn lễ của người ta thôi đã thấy phiền phức rồi, tự mình làm chẳng phải còn phiền hơn sao?"
Chu Minh Thân trực tiếp dùng cuốn sổ đỏ gõ vào đầu cô: "Em không sợ thiệt thòi sao?"
"Thiệt thòi cũng là phúc mà!" Cô cười hihi lấy tay che đầu, ôm lấy eo anh, nói, "Em có thể xin miễn tổ chức hôn lễ được không?"
"Tại sao?"
"Ai làm hoa đồng bây giờ?" Mạnh Giản nghiêm túc nói.
"..." Chu Minh Thân nói, " Vì không muốn tổ chức hôn lễ mà em còn kén chọn cả hoa đồng?"
"Không, không!" Cô lắc lắc ngón tay, nói: "Em hy vọng Tiểu Chu sẽ là hoa đồng trong hôn lễ của chúng ta."
"Tiểu Chu? Con trai á?" Chu Minh Thân khó hiểu hỏi, "Em muốn con tham gia lễ cưới của ba mẹ nó à?"
"Cảm giác đó nhất định là tuyệt lắm luôn!" Mạnh Giản chắp tay trước ngực.
Chu Minh Thân đột nhiên nhớ tới tên con trai, anh nói: "Em đặt tên cho con chưa?"
"Gì cơ?"
"Còn chưa từng nghĩ đến sao?" Chu Minh Thân có chút không vui.
Mạnh Giản lắc đầu, đặt tay lên vai Chu Minh Thân nói: "Em hy vọng anh là người đặt, tên của đứa bé không phải nên theo kỳ vọng của ba sao? Em đang đợi anh tiết lộ câu trả lời đó."
Cô nhìn anh ánh mắt lấp lánh, tràn đầy mong chờ.
"Chu Đạm." Anh khẽ cong khóe miệng, cười nhẹ.
"Sao cơ?" Mạnh Giản cảm thấy mình nghe không rõ.
"Chu Đạm." Anh nói.
"Chu Đạm?" Mạnh Giản đọc hai lần trong miệng: "Đạm nào ạ?"
"Đạm trong Đạm Đài Diệt Minh."(1) Anh nhướng mày, vô cùng đắc ý nói.
Mạnh Giản bắt đầu phối hợp với anh: "Woa, chú hai, anh thật đúng là người có học thức!" Ít nhất thì cô cũng hoàn toàn không biết "Đàm Đài Diệt Minh" có nghĩa là gì.
Sau khi lĩnh chứng với Chu Minh Thân, mọi chuyện cũng không có gì thay đổi. Ngay cả cô cũng không có cảm giác "Ồ, hóa ra mình đã thành vợ người ta", điều này khiến cô cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ trong lòng cô thực sự là người phản đối hôn nhân?
Khi sờ thấy chiếc răng sữa đầu tiên của cậu nhóc Chu Đạm mọc ra, Mạnh Giản cũng bắt đầu hoảng loạn lao vào chuẩn bị cho loạt kỳ thi khổng lồ.
"Lịch sử Văn hóa Xã hội Anh", "Phê bình văn hóa phương Tây", "Nhập môn Lý thuyết Biên dịch", cùng với "Văn học đương đại Mỹ" v.v... đều là những môn học đòi hỏi rất nhiều nỗ lực để ghi nhớ, khiến cả khoa bị cuốn vào một trận gió tanh mưa máu, âm thanh than vãn vang vọng khắp nơi. Người luôn bình tĩnh trước các kỳ thi như Mạnh Giản mà giờ đây cũng không bình tĩnh nổi, bởi vì học kỳ này cô ngủ gục quá nhiều lần, bỏ lỡ không ít tiết học.
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mạnh Giản ôm sách ở thư phòng chăm chỉ học tập, với những môn liên quan đến ngôn ngữ, cô vốn là người có thiên phú cao, phát âm chuẩn xác rõ ràng, điều này đã thu hút một người nào đó tình cờ đi ngang qua.
Một cơ thể ấm nóng áp sát vào lưng cô, cô nhíu mày quay đầu lại.
"Anh không được làm phiền em!" Mạnh Giản nói với người đàn ông đang ôm eo cô từ phía sau.
Chu Minh Thân cười khẽ: "Em học đi, anh sẽ giám sát em."
Mạnh Giản quay đầu lại trừng anh, "Anh như vậy sao em học được?"
Chu Minh Thân hất cằm: "Bắt đầu từ 'show far you go' đi!"
Mạnh Giản kinh ngạc ngẩng đầu, "Chú hai, khẩu ngữ của anh không tệ nha! Anh cũng từng học qua hả?"
Chẳng lẽ dân làm ăn cũng có trình độ học vấn cao vậy hả? Thời buổi nay tỷ lệ học vấn quả nhiên tăng cao rồi.
Chu Minh Thân: "..."
"Hì hì, đừng giận mà, em đang khen anh đó!" Mạnh Giản vỗ vỗ mặt anh, " Ngoan nhé, đi dỗ con đi, em còn nhiều cái phải học lắm!"
"Còn bao nhiêu nữa?" Chu Minh Thân nhíu mày.
Mạnh Giản liếc nhìn số trang, nói: "Chắc cũng còn hơn trăm trang nữa!"
"Hơn trăm trang? Em định học hết trong tối nay?" Anh khong tin nổi hỏi.
"Là sinh viên, đây là kỹ năng cần thiết đó! Không chắc là có thể nhớ hết, nhưng ít nhất cũng phải có ấn tượng sơ sơ chứ!"
"Vậy.. dạo này em đã làm gì? Sao bây giờ mới chịu ôm chân Phật?" Anh hỏi với giọng trách móc, giống hệt một vị vụ huynh đang dạy dỗ học sinh không ngoan.
May mà cô từ nhỏ chưa từng bị ba mắng bao giờ, nên phản ứng cũng không quá mạnh.
Cô đưa tay xoa cổ, nói: "Không hiểu sao dạo này trí nhớ em kém lắm. Em đã học cuốn sách này một tuần rồi mà vẫn chưa nhớ nổi. Có phải đúng là mang thai xong ngốc ba năm không?"
Chu Minh Thân nói: "Học không tốt thì liền đổ lỗi cho hoàn cảnh à?"
Mạnh Giản dẫm một chân lên dép anh, nghiến răng: "Mà nè, nguyên nhân lớn nhất khiến em không học được là anh đó... Này, nếu không phải tại anh, em có thể ngủ gật trong lớp mỗi ngày hả?"
Mặt Chu Minh Thân tối sầm: "Em gọi chồng mình là 'này' hả?"
"Chồng cái gì, anh đứng đắn một chút đi được không!"
Chu Minh Thân cúi xuống, môi lướt qua má cô: "Anh không đứng đắn chỗ nào? Chẳng lẽ em không nên gọi anh là chồng sao?"
Với sự hiểu biết của Mạnh Giản về cái người này, cô chắc chắn anh có ẩn ý. Dù gì thì trước khi có giấy chứng nhận kết hôn, Mạnh Giản cũng gọi đến mức xin tha suốt vô số đêm, điều này hai người họ là người rõ nhất!
"Chẳng lẽ, chỉ có khi ở trên giường em mới tình nguyện gọi hay sao?"
"A a a, anh đừng nói nữa!" Mạnh Giản che tai, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh.
Ánh mắt cô long lanh quyến rũ, nét mặt mê người. Làm sao anh có thể kiềm chế nổi?
Áo ngủ của Mạnh Giản đã tụt xuống hơn nửa, còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị anh đẩy tới ghế sô pha, bị anh hôn đến mơ màng, nhưng cô vẫn nhớ mình còn bài vẫn chưa học xong.
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Bà Chu, khi nào em mới thay đổi thói quen không tập trung khi làm việc của mình đây?" Chu Minh Thân cởi quần cô ra, dùng đầu ngón tay thăm dò hoa viên bí mật của cô.
"Ưm.. tay anh có sạch không đó!" Mạnh Giản ôm cổ anh, không nhịn được kêu lên.
"Yên tâm, vừa rửa rồi..." Anh hơi dùng sức, mang đến cho cô một đợt cao trào nhỏ.
Mặt cô ửng đỏ, ánh mắt long lanh như dòng nước mùa thu, tràn ngập tình cảm dịu dàng.
"Chu phu nhân, hình như em đói lắm rồi..." Anh tà ác cười, ánh mắt nhìn cô không có ý gì tốt.
Da gà trên chân cô dựng cả lên, cô nằm bẹp trên sô pha: "Anh có làm không? Nếu không, em sẽ học bài... Á!
Cậu nhóc Chu Đạm mơ màng tỉnh dậy từ trong mơ, đôi mắt to tròn ngập nước cực kỳ giống với người nào đó, bé ngậm ngón tay nhìn bảo mẫu. Bảo mẫu cười nhẹ nhàng vỗ lưng bé, hát ru cho bé nghe. Không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ sinh lý, cậu bé Chu Đạm lại ngủ thiếp đi, nước miếng chảy ròng ròng.
Mạnh Giản nằm bò trên mép bồn tắm, trước ngực đã đỏ lên một mảng, yếu ớt nói: "Ông xã, chúng ta có thể đình chiến được không?"
Chu Minh Thân như một con sói đói vừa xuống núi, liên tục dụ dỗ, làm đủ trò. Từ phòng sách đến phòng tắm, Mạnh Giản cũng cố gắng chống đỡ để không ngất xĩu.
"Bà xã à, em sinh con xong khác thật đấy..."
Anh vẫn đang hừng hực tinh thần. Mạnh Giản bị âm đâm xuýt ngã xuống bồn tắm. Cô chống tay xuống sàn, yếu ớt nói: "Ngực em to lên à?"
"... Bên trong còn chặt hơn..." Mắt anh đỏ hoe, vừa nói vừa mân mê hai viên ngọc của cô.
Mạnh Giản nghĩ đến 'thu hẹp chỗ ấy' mà Từ Lăng từng nhắc đến, mặt đỏ như cà chua.
Cô vừa sinh con, Từ Lăng lo lắng nhìn cô: "Lớn như vậy, có thể thu nhỏ lại được không vậy?"
Đúng lúc đang húp canh gà, cô suýt thì phun lại cả vào bát.
"Đây là chủ đề để con gái bàn tán à!" Cô đỏ mặt, hai mắt tóe lửa.
"Tôi thì vẫn còn là con gái mà, còn cô thì đã là phụ nữ một con rồi!"
"..."
"Một người bạn của tôi gửi cho tôi một đoạn video, cô muốn học không?"
"Video gì?" Sau khi hỏi câu này, Mạnh Giản dành phần lớn quãng đời còn lại trong hối hận.
Theo nguyên tắc rèn luyện mọi cơ bắp trên cơ thể, cô cũng tập thể dục để phục hồi dáng sau sinh.
Và kết quả là... cô khóc từ đêm đến rạng sáng.
Trên cơ thể chẳng còn mảnh da nào lành lặng. Nằm trên giường, cô nheo mắt nhìn ngực mình. Những vết hằn dấu tay đầy phức tạp lại tinh xảo cảm giác rất có tính nghệ thuật. Loại nghệ thuật gì đây? Kiểu trói buộc đang thịnh hành nhất hiện nay hả!
Đương nhiên, hạ đo ván Mạnh Giản cũng chẳng có lợi gì cho Chu Minh Thân, ít nhất thì sau đó anh cũng phải ăn chay một tuần.
Mệt nhất vẫn là Mạnh Giản, sau kỳ thi với tâm trạng thấp thỏm, cô thật sự muốn đi cửa sau để đàn anh hack đề cho cô xem trước.
"Yên tâm đi, được không? Nếu em mà không qua thì sao người khác sống được?" Đàn chị cười tủm tỉm nói.
"Đàn chị, nghe nói chị là người chấm bài thi hả?" Mạnh Giản nịnh nọt hỏi.
Đàn chị thu lại ý cười, nghiêm trang đẩy mắt kính, nói: "Dựa trên nguyên tắc công bằng công chính, chị tuyệt đối không nhận bất cứ hối lộ nào!"
"Ấy, em nhớ lần trước chị có nói muốn đi xem biểu diễn ca nhạc phải không?" Mạnh Giản đột nhiên lên tiếng.
Đàn chị thở dài: "Vé đã bán hết rồi..."
"Vé thì em vừa hay có hai..." Mạnh Giản cười ẩn ý.
"Thật sao!" Đàn chị tiến lại gần, vẻ mặt không thể bình tĩnh, "Đàn em, chị cảm thấy em rất có tương lai, em thông minh như vậy môn triết học chắc chắn sẽ qua thôi!"
"Thật ạ?" Mạnh Giản cười tà mị, để lộ hàng răng trắng.
Đàn chị nắm tay Mạnh Giản đi về phía phòng giảng dạy, "Này, người cận độ cao như chị thường không phân biệt được 69 với 89 đâu. Cố lên nhé em gái!"
Mạnh Giản mím môi cười, chắp tay cúi người, "Tất cả đều trông cậy vào chị nha, đàn chị!"
"Được rồi, được rồi!"
Chu Minh Thân nhìn cô ngôi cười tươi rói, mắt nhìn chằm chằm vào nồi canh cá trích, cười tới mắt không thấy mặt trời.
"Hiệu quả rồi?"
Mạnh Giản hoàn hồn, ngồi xuống bên cạnh Chu Minh Thân. Cô ôm lấy cánh tay anh, nói: "Chú hai, anh giỏi mấy trò lắt léo này ghê!"
Chu Minh Thân nhếch môi: "Chỉ lần này thôi, không có lần sau!"
"Ấy, đừng mà, em thấy đây chỉ là đường tắt thôi!" Một công dân nhỏ bé chưa tửng nhận hối lộ hay bị đút lót nhìn anh với ánh mắt đầy sùng bái: "Hóa ra dùng tiền giải quyết vấn đề lại sướng như vậy á!"
Chu Minh Thân nhéo má cô, dạy dỗ: "Nhớ kỹ bốn chữ sống cho chính trực, đi đường tắt rồi sẽ có ngày phải chịu khổ. Hiểu chưa?"
"Không hiểu, anh chẳng phải cũng đi đường tắt sao.."
Anh xoa đầu cô, nói: "Sao em có thể giống anh được?"
"Sao lại không thể?"
Anh cười xoa nhẹ vành tai cô, nói: "Bởi vì con đường anh đi quá gian nan, anh không muốn em cũng phải theo anh."
Mạnh Giản rúc vào ngực anh, nói: "Chú hai, có phải anh sợ em nổi bật hơn anh không, rốt cuộc thì em cũng thông minh như vậy... Á!"
Bị gõ một phát, Mạnh Giản kéo ghế về chỗ cũ.
*Chú thích:
(1) Đạm Đài Diệt Minh, họ kép Đạm Đài, tên Diệt Minh, tự Tử Vũ, tôn xưng Đạm Đài Tử người Vũ Thành, nước Lỗ thời Xuân thu, là một trong thất thập nhị hiền của Nho giáo.