Cá Ở Trong Nồi

Chương 56: CHÚNG TA





Edit: SodaSora



Hôm nay là ngày mà tiêm phòng vắc-xin cho bé cưng, Mạnh Giản đã mặc đồ cho bé từ sớm, Chu Minh Thân thì đã đi từ sớm vì còn có cuộc họp, vì thế cho nên nhiệm vụ gian khổ chính là mang bé cưng đi tiêm vắc-xin đã được giao lại cho cô.

"Con phải ngoan ngoãn, làm một em bé dũng cảm được không?" Mạnh Giản ôm bạn nhỏ Chu Đạm, xoa đầu cổ vũ bé.

Bạn nhỏ Chu Đạm dạo gần đây bò cực giỏi, khua tay đòi mẹ đặt xuống, bé còn muốn bò ra thảm chơi để tuần tra một vòng.

"Trở về rồi lại chơi, cục cưng nghe lời nhé!" Mạnh Giản đội mũ cho bé, cậu bé chín tháng tuổi đội chiếc mũ xanh hoa nhỏ, trông giống hệt bé gái có đôi mắt to long lanh.

"Ưm..." Bé kêu lên một tiếng tức giận trong cổ họng, ôm cổ mẹ quay mặt đi, không thèm nhìn mẹ nữa!

Mạnh Giản mỉm cười rồi lên xe. Bảo mẫu xách đồ lên xe rồi ngồi vào chiếc xe phía sau. Chu Đạm với tay với bảo mẫu, đôi mắt tròn xoe đảo tròn.

"Chào thì phải vẫy tay, không phải phẩy tay." Mạnh Giản cầm cánh tay mũm mĩm của con lên vẫy mẫu.

Có lẽ là vì vẫn còn đang giận dỗi, cậu liếc mắt nhìn mẹ một cái rồi nhắm mắt lại, giả vờ ngủ trong vòng tay mẹ.

"Cái tính khí thật là!" Mạnh Giản cúi đầu hôn lên mũi bé, giống người nào đó quá đi mất, không vui một cái liền chiến tranh lạnh, thật đáng ghét!!

Bác sĩ tiêm vắc-xin cho bé là một bác sĩ già vô cùng hiền hậu, ông lắc lư cây kẹo mút đầy màu sắc trước mặt bé, Chu Đạm lập tức cười toe toét lấy lòng, chảy cả nước miếng đòi được bế.

Mạnh Giản cố giữ chặt cậu bé, cởi quần rồi tháo bỉm cho con. Bé nghi hoặc quay đầu lại nhìn cô, mẹ làm gì vậy?

Mạnh Giản nhìn vẻ mặt giống hệt người nào đó, bỗng đờ người ra. Gen mạnh đến vậy sao? Cái vẻ mặt "Muốn làm gì?" này gần như giống hệt với ba của bé.

Bác sĩ mỉm cười trêu bé. Ông lấy kim tiêm từ tay y tá ra và giấu sau lưng cậu. Chu Đạm cầm lấy cây kẹo mút mà cậu đã mong ước bấy lâu, lắc lắc vài cái để khoe với mẹ, nghĩ rằng mình sắp được ăn rồi.

Liếm liếm một lúc, sao lại không có vị gì hết? Bé giơ kẹo que nhìn mẹ, đưa tới trước mặt cho mẹ xem, trong họng phát ra âm thanh "a,a"

Thấy thời cơ đã tới, bác sĩ ra hiệu cho Mạnh Giản giữ chặt bé. Sau khi kim tiêm đâm vào, bé cưng vốn đang vui vẻ bỗng òa khóc. Tiếng khóc của cậu nhóc không giống với những đứa trẻ khác. Không gào khóc mà nước mắt tuôn lã chã, từng giọt lớn rơi xuống, trông cực kỳ đáng thương.

Mạnh Giản đau lòng ôm lấy con, bác sĩ đang đẩy thuốc, cậu bé ra sức giãy dụa khỏi tay mẹ. Sợ gãy kim tiêm trong người, Mạnh Giản đành cắn răng ôm chặt con lại.

"Đừng khóc, đừng khóc, bé cưng ngoan nhất mà!" Cô nhẹ nhàng nói, cúi đầu dỗ dành cậu. Chu Đạm thật không biết quý trọng khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi này của mẹ bé, vẫn tiếp tục khóc không ngừng.

Giọng bé khàn đi vì khóc. Mạnh Giản mặc quần vào lại cho con trai rồi cảm ơn bác sĩ.

"Cậu bé! Phải dũng cảm lên chứ! Một cậu bé đẹp trai như vậy mà lại núp trong lòng mẹ khóc thì mất mặt lắm đó!" Bác sĩ cười xoa đầu cậu, cậu tức giận quay mặt đi, ôm chặt kẹo mút rồi chôn đầu vào lòng mẹ.

"Xin lỗi bác sĩ Từ, làm phiền ngài rồi!" Mạnh Giản tạm biệt bác sĩ, bế đứa trẻ mắt đỏ hoe còn đang cáu kỉnh ra khỏi phòng khám.

"Mạnh Giản?" Một giọng nói dịu dàng vang lên không xa, Mạnh Giản khó khăn ôm lấy đứa bé đang không hợp tác, nhìn quanh tìm nơi phát ra tiếng gọi.

"Ba ơi, Mạnh Giản ở đây này!" Trinh Duy cười kéo tay Mạnh Kiến Quốc, đi về phía của Mạnh Giản.

Mạnh Kiến Quốc đã ngoài năm mươi, phong thái nho nhã điển trai, nhờ sự nghiệp thuận lợi cùng với gia đình hạnh phúc, đi bên cạnh Trịnh Duy cũng chẳng hề lộ ra vẻ là bậc trưởng bối.

Ông liếc nhìn đứa bé trong vòng tay Mạnh Giản, hỏi: "Giờ này sao con không đi học mà lại chạy đến bệnh viện?"

Thật lòng mà nói, nếu không phải dạo này cô được giáo dục tốt, lại còn bị Chu Minh Thân ảnh hưởng sâu sắc, chắc cô đã quay lưng bỏ đi rồi.

Cô chỉ lạnh nhạt đáp vài câu qua loa, không nói vào trọng tâm vấn đề.

"Bé con nhà ai thế? Đáng yêu quá!" Trịnh Duy mỉm cười bước đến bên cạnh Mạnh Giản. Tuy không xinh đẹp bằng Mạnh Giản, nhưng cô ăn mặc rất chỉnh tề, chiếc váy xanh nước biển tung bay phấp phới, thanh thoát. So với bọn họ thì Mạnh Giản đúng thật "quê mùa:, vì tiện cho việc chăm con nên chỉ mặc quần bò xanh nhạt, áo sơ mi trắng bình thường, chân đi đôi giày thể thao trắng cũ, tuy trông thoải mái sạch sẽ, nhưng làm sao sánh được với bộ váy lộng lẫy trên người Trịnh Duy?

Mạnh Giản không muốn giới thiệu Chu Đạm với họ, đám người kia, tốt nhất cả đời này cũng đừng đến gần bé cưng của cô.

"Các người đến bệnh viện khám bệnh sao?" Bệnh gì vậy? Không phải bệnh thần kinh chứ? Mạnh Giản hả hê nghĩ.

"Ba không khỏe nên đến khám. Còn chị thì sao?" Trịnh Duy vén tóc lên, mỉm cười.

Bảo mẫu đưa tay ra định bế Chu Đạm, nhưng vừa đưa tay ra, Chu Đạm đã xoay người ôm chặt lấy mẹ.

"Cậu chủ nhỏ, để cô bế con nhé được không?"

Chu Đạm uất ức nhìn mẹ, mếu máo gọi: "Mẹ... mẹ..."

Mạnh Giản vỗ lưng con, nói với bảo mẫu: "Để tôi bế cho, bây giờ con đang khó chịu."

Trịnh Duy nhướng mày nhìn Mạnh Giản: "Đây là con chị?"

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

Cô ta có chút không dám tin, dù sao trong mắt mọi người thì Mạnh giản cũng luôn là người cực kì kiên cường và kiểm soát bản thân rất tốt. Ngay cả khi gặp khó khăn, cô cũng chưa từng nhờ vả bọn họ. Vậy còn bây giờ thì sao? Chẳng lẽ cô bị người ta bao nuôi? Nhìn sang bảo mẫu bên cạnh, trong lòng Trịnh Duy không khỏi suy đoán.

"Tôi còn có việc, đi trước, các người cứ từ từ kiểm tra." Cô nói.

Mạnh Kiến Quốc không biết nên nói gì với con gái, hai cha con cứ vậy lướt qua nhau.

"Ba, chị ấy đây là?" Trịnh Duy khó hiểu nhìn bóng lưng cô, nói là vì tiền thì cũng không có khả năng, trông Mạnh Giản kiêu ngạo như vậy không giống người vì tiền mà hạ mình trước đàn ông chút nào!

Mạnh Kiến Quốc nhìn bóng lưng cô, nói: "Con bé luôn tự mình quyết định mọi việc. Nếu thật sự đi sai đường, con bé cũng sẽ không nghe ta nói đâu. Đi thôi!" Trịnh Duy nhìn chiếc xe rời khỏi cổng bệnh viện. Mạnh Giản ôm con ngồi lên chiếc xe Cayenne đen trông đơn giản mà sang trọng, bảo mẫu lên chiếc xe Mercedes đi phía sau.

Chẳng lẽ cô ấy thật sự từ bỏ bản thân rồi? Mới có hai mươi hai tuổi thôi mà...

Mạnh Giản bế đứa bé đang dỗi, bất lực nói: "Mới tí tuổi đầu đã dám trưng ra vẻ mặt làm ngơ với mẹ à? Con học ai thế?"

Tài xế lái xe nghiêm túc nói: "Bà chủ, chúng ta về nhà hay sao?"

Mạnh Giản bĩu môi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bé con, cười nói: "Đến Chu Thịnh, để ba nó dỗ nó đi!"

Nghe thấy tiếng "ba", Chu thiếu gia cuối cùng cũng cho cô một ánh mắt, như muốn xác nhận lời mẹ?

Mạnh Giản mỏi tay vì bế con, định đổi tư thế ôm, ai ngờ cậu bé không chịu, cố đứng lên trên đùi mẹ.

"Chu Đạm, mẹ nghiêm túc cảnh cáo con, không được làm động tác gì nguy hiểm đấy nhé!"

Chu Đạm liếc nhìn cô, rồi bắt đầu nhảy lên nhảy xuống như thể đùi mẹ mình là một tấm bạt lò xo.

Khi đến tòa nhà Chu Thịnh, biết được Chu Minh Thân đang họp, Mạnh Giản bế con chuẩn bị xông thẳng vào văn phòng anh.

"Mạnh Giản?" Hôm nay may mắn vậy sao, lại gặp người quen nữa?

"Vu Khiêm!" Mạnh Giản ngạc nhiên kêu lên, đưa đứa bé còn đang nhìn xung quanh cho bảo mẫu, vui vẻ bước tới ôm vai người kia.

"Cậu đến đây làm gì?" Vu Khiêm ôm tập tài liệu, nhìn thoáng về phía văn phòng tổng giám đốc, thắc mắc hỏi cô.

Cô gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tìm người."

"Tìm ai?" Vu Khiêm ghé sát lại, "Tôi thấy cô rất khác thường nhé. Nói đi, tiểu tình nhân của cậu ở tầng này à?"

"Ha ha!" Mạnh Giản liếc nhìn đám thư ký đang dỏng tai hóng chuyện, liếm môi cười.

Đúng lúc này thang máy mở ra, ba người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra, người đi đầu sắc mặt nghiêm túc, lạnh như băng, đang nghiêng đầu dặn dò thư ký, lộ ra một góc nghiêng cực kỳ nghiêm nghị và uy nghiêm.

"Ba...ba!" Chu Đạm vui vẻ vẫy tay với Chu Minh Thân. Bé nhận ra ba mình nên gọi anh cực kỳ nhiệt tình.

Chu Minh Thân ngạc nhiên nhìn hai mẹ con, tiến lên vài bước: "Sao hai người rảnh rỗi để đến đây vậy?"

Mạnh Giản xoa xoa cánh tay, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Vu Khiêm, liền nói: "Bé con không ngoan, lúc tiêm vắc xin cứ khóc suốt. Em đưa nó đến gặp anh."

Chu Minh Thân nhìn đứa bé phấn khích vẫy tay ở phía sau cô, liền đưa tay ôm lấy.

"Con không ngoan sao? Không nghe lời mẹ hử?" Chu Minh Thân cười, gãi gãi cái mũi nhỏ của bé.

Bé con Chu Đạm cười vang, cả hành lang yên tĩnh đều vang vọng tiếng cười "khúc khích" của bé.

"Vào thôi nào!" Chu Minh Thân bế bé con vào phòng làm việc, thấy Mạnh Giản vẫn đứng đó, liền dừng lại gọi cô.

"Em có việc, anh vào trước đi!" Mạnh Giản vẫy tay, kéo Vu Khiêm đi về cuối hành lang.

Chu Minh Thân dường như đã nhận ra Vu Khiêm. Hồi Mạnh Giản thực tập ở Chu Thịnh thì cô đã chơi chung với Vu Khiêm, hai người thân thiết tới mức có thể mặc chung một cái quần.

Mạnh Giản kéo Vu Khiêm ra khỏi đám đông, ngại ngùng nói; "Chuyện đó..."

"Cậu và sếp tôi là một đôi đúng không?" Cô vẫn thẳng thừng như vậy.

Mạnh Giản cúi đầu xấu hổ: "Chắc chắn không phải là kiểu quy tắc ngầm..."

"Dĩ nhiên, hai người quen nhau từ lâu rồi mà. Giờ nghĩ lại, đúng là có dấu vết từ trước!" Cô khoanh tay cười cười nhìn Mạnh Giản.

"Này, cậu đừng có nói toẹt ra vậy, tôi cũng đâu có ngờ lại thành ra thế này."

"Con cũng sinh rồi, đã đăng ký kết hôn chưa"

Mạnh Giản gật đầu, "Mới nhận mấy hôm trước..."

"Coi cái vẻ mặt không tình nguyện của cậu kìa, chậc! Được lợi còn khoe mẽ, cậu có biết ông chủ của bọn tớ có biết bao nhiêu người muốn mà không được không!" Vu Khiêm đá cô một cái, nói với vẻ mặt không vui.

"Có người theo đuổi anh ấy à?" Mạnh Giản tò mò hỏi.

"Chà, bắt đầu kiểm soát rồi hả?" Vu Khiêm cười to.

Mạnh Giản bĩu môi, "Cậu đừng làm tôi tò mò, tôi cũng đâu có để tâm lắm đâu chứ..."

"Thế hả? Vài hôm trước sếp tham dự một buổi tiệc thương mại, bị tỏ tình ngay giữa đám đông, cậu không muốn biết là ai sao?"

Mạnh Giản dựng cả tóc gáy. "Ai vậy? Xinh không? Cô ấy là người nổi tiếng à?"

"Đối tác, ông chủ của Thành Trác, cô Phương Mỹ Vân!"

"Rất lợi hại hả?"

"Công ty niêm yết, cô ấy cùng anh trai gây dựng từ hai bàn tay trắng, cậu nói xem?" Vu Khiêm nhướng mày chọc vào trán Mạnh Giản, "Cậu tỉnh táo lại đi, bên ngoài chẳng ai biết sếp đã kết hôn đâu, địa vị của cậu hiện tại rất không vững vàng đó!"

Mạnh Giản nói, "Tôi không muốn anh ấy công khai. Tôi không muốn cùng một người đàn ông có lịch sử tình trường, khẩu vị thay đổi liên tục như vậy lên báo đâu."

"Bây giờ cậu đang bảo vệ sếp tôi đó hả?" Vu Khiêm cười nói.

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

"Haizz, một lời khó nói hết..." Mạnh Giản lắc đầu như bà cụ, vẻ mặt ưu tư như muốn nói cậu không hiểu được nỗi khổ người đã có chồng đâu.

Vu Khiêm nhìn đồng hồ, hốt hoảng: "Hỏng rồi! Tôi còn có việc, hôm khác đi cà phê nhé!"

Cô vội vàng rời đi, mang theo vẻ bất lực của một người phụ nữ công sở.

Mạnh Giản đứng đó nhìn theo bóng lưng cô. Nếu không gặp Chu Minh Thân, chắc cô đã sống một cuộc sống như vậy rồi.

Đẩy cửa bước vào, hai cha con đang vui vẻ trò chuyện. Mạnh Giản bước tới, bé con Chu Đạm nhoài cái mông béo ý về phía cô. bé vẫn nhớ những gì mẹ đã làm ở bệnh viện đó!

"Anh vẫn còn bận ạ? Em đưa con về nhé!" Mạnh Giản ngồi xuống bên cạnh anh.

Chu Minh Thân vòng tay qua vai cô, nhìn cô hỏi: "Bà Chu không vui sao?"

Mạnh Giản buồn bã dựa vào vai anh, nói: "Người khác đều đang vất vả vì sự nghiệp, còn em thì ở nhà chăm sóc chồng con. Buồn chết đi được."

"Chỉ là hôm nay không có tiết thôi. Mà từ lúc nào em đã lo tốt cho chồng con rồi?" Chu Minh Thân cười, véo nhẹ dái tai cô. Mềm mềm, rất thích tay.

Nghĩ đến đây, Mạnh Giản vòng tay ôm eo anh, mặt mày ủ rủ nói: "Chú hai, nghe nói có mỹ nữ đang theo đuổi anh hả?"

Chu Minh Thân nhướng mày: "Chẳng phải em luôn theo đuổi anh sao?"

Mạnh Giản bật cười, ngẩng đầu lên nói: "Em là mỹ nhân cơ à !"

"Em là vợ anh." Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, cười dịu dàng.

"A!" Một bàn tay nhỏ mũm mĩm chen vào giữa hai người, gương mặt nhỏ xíu giận dỗi chui vào giữa, phát ra tiếng la không hài lòng.

"Con trai, phải biết ý một chút, ok?" Chu Minh Thân bất đắc dĩ dùng ngón tay gõ lên trán cậu nhóc.

Cậu chủ Chu tức giận nhìn hai người, bĩu môi. Mạnh Giản mỉm cười, ôm lấy đầu cậu nhóc hôn lên trán một cái chụt thật mạnh.

"OO~~~" Bé con Chu Đạm kêu lên một tiếng kỳ quái, miệng há hốc thành hình chữ "O", không hiểu sao lại bị sàm sỡ rồi?

"Ha ha ha ha!" Mạnh Giản cười đến ôm bụng.

Trong lúc vừa được chìm trong nụ hôn của mỹ nhân, mắt bé nhắm nghiền, chu môi lên, nhào thẳng lên môi Chu Minh Thân, cũng chụt một cái rõ to, Chu tiên sinh lần đầu tiên trong đời bị một thằng nhóc cưỡng hôn.

"Ha ha ha ha!"

Mạnh Giản cười đến nỗi lăn khỏi ghế sô pha, cậu bé thì đắc ý nhìn ba mình, còn Chu tiên sinh thì hoàn toàn bất lực nhìn hai mẹ con.