Cá Trên Trời

Chương 50: Hứa



[Cá Trên Trời]

Chương 50:

"Vì có anh ở đây nên em mới dám chọn xem phim này đấy chứ."

Khi bộ phim vừa bắt đầu, Phong chủ động nắm chặt lấy tay tôi, yên lặng để thưởng thức bộ phim cùng nhau. Mạch phim chậm rãi và nhẹ nhàng. Màu phim trầm buồn, mang đến một cảm giác hoài niệm về một khoảng thời gian xưa cũ. Mở đầu bộ phim là cảnh một hội bạn với những đứa trẻ vô tư đang chơi đùa cùng nhau. Thời gian trôi qua, bọn chúng lớn dần. Tuy phải chật vật trong hoàn cảnh khốn khó, đã có những hiểu lầm và cãi vã, nhưng sau tất cả, những đứa trẻ năm ấy vẫn quyết tâm đồng hành cùng nhau.

Nhạc phim da diết, bầu không khí bình yên khiến cho mí mắt tôi nặng trĩu.

Phong dựa đầu vào vai tôi, khẽ thì thầm:

"Anh mỏi cổ quá."

"Mỏi cổ hay là muốn dựa vào vai em?"

"Hình như là muốn dựa vào vai em."

Tôi mỉm cười, không dám nói gì nữa vì sợ ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Bộ phim sắp đi đến hồi kết, tôi gần như đã hiểu rõ hết toàn bộ câu chuyện của các nhân vật trong phim. Chàng trai thích thầm cô gái ấy nhưng không dám thổ lộ, ngốc nghếch chôn giấu tình cảm của mình suốt mười năm. Tôi đã khóc khi nhìn thấy cảnh chàng trai ấy âm thầm dõi theo sau cô gái ở cuối phim. Nhìn thấy cô ấy hạnh phúc bên một người khác, chàng trai ấy mỉm cười mãn nguyện, rời đi không nói một lời. Từng phân cảnh trong phim được quay dựng vô cùng chỉn chu và tỉ mỉ. Bộ phim đẹp cả mặt nội dung lẫn hình thức nên có thể dễ dàng khiến cảm xúc đau buồn và tiếc nuối của tôi lên tới đỉnh điểm.

Khi mọi người trong rạp đã đứng dậy đi về gần hết, tôi vẫn ngồi yên một chỗ. Biết tôi khóc, Phong liên tục vỗ nhẹ vào vai tôi để an ủi:

"Đừng khóc nữa, anh đưa em đi ăn nhé."

Quá nhiều cảm xúc đọng lại, tôi than trách:

"Tại sao trên đời này lại có người chung thủy như vậy nhỉ? Tại sao lại ngốc nghếch đến mức yêu thầm một người đến tận mười năm chứ? Tại sao chuyện tình của họ lại phải nhận cái kết dang dở như thế?"

"Đó chỉ là phim thôi. Còn về chuyện của chúng ta, anh hứa sẽ cho em một cái kết đẹp."

Trái tim tôi hẫng một nhịp, rồi lại đập loạn xạ vì Phong. Nhìn thấy nụ cười trên môi chàng trai ấy, nỗi buồn trong tôi cũng nhanh chóng dịu bớt đi. Tôi không thấy nghi ngờ, trái lại còn thấy an tâm, vì tôi tin những gì anh nói là thật lòng. Và hơn ai hết, tôi vẫn luôn mong rằng Đình Phong sẽ là người cạnh bên mình dù là ở hiện tại hay là tương lai.

"Anh nói em là mối tình đầu của anh. Vậy tại sao anh lại giỏi dỗ dành con gái thế?"

Chúng tôi dắt tay nhau ra khỏi rạp chiếu phim. Trước câu hỏi bất ngờ của tôi, Phong chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều. Anh chân thành trả lời:

"Phải nói là giỏi dỗ dành em mới đúng."

Tôi chưa từng nghĩ rằng thời gian lại trôi nhanh như thế. Trước đây, một ngày của tôi trôi qua dài đằng đẵng, bởi vì tôi luôn thấy mệt mỏi và kiệt sức khi phải gồng gánh quá nhiều thứ. Tôi chỉ muốn một ngày trôi qua thật nhanh để được đặt lưng xuống giường và ngủ một giấc thật dài. Nhưng kể từ khi có Phong, tôi lại không muốn thời gian trôi nhanh nữa. Trái lại, tôi muốn chiếc xe lăn bánh chậm lại một chút, con đường này dài thêm một chút, và thời gian liệu có thể dừng lại ở khoảnh khắc hạnh phúc này?

Ngay ngày hôm sau, Phong đến đón tôi đi học thể dục và giáo dục quốc phòng. Tôi đã bảo Phong đừng đến đón vì phải đi ngược đường, nhưng anh không chịu, còn bảo nếu như không được đi cùng tôi thì anh thà không đi học còn hơn. Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành thuận theo ý muốn của anh. Tuy đã xác nhận hẹn hò với những người xung quanh từ lâu, nhưng chúng tôi chỉ mới yêu nhau được mấy ngày thôi. Vì vậy, khi nhận thấy sự thân thiết hơn mọi ngày của tôi và Phong, mấy đứa trong lớp, đặc biệt là mấy thằng con trai bắt đầu trêu chọc cả hai.

"Sao trông hai đứa mày còn mặn nồng hơn cả hồi mới yêu vậy?"

"Đúng rồi, cứ dính nhau không rời như thế mấy đứa cô đơn như tao tủi thân."

Những lúc thế này, tôi chỉ biết cười trừ cho qua chuyện vì không thể nói rõ sự thật cho ai biết.

Bắt đầu học kì hai, chúng tôi được học môn bóng chuyền. Lớp tôi, đặc biệt là mấy bạn nam đều đã biết chơi bộ môn này từ trước. Vì vậy, chỉ sau vài phút được thầy giáo hướng dẫn qua về một số kĩ thuật đánh bóng, mấy đứa con trai đã chia ra thành hai đội để thi đấu.

Mấy đứa con gái chúng tôi cũng được thầy giáo đưa cho vài quả bóng chuyền để tập luyện. Chúng tôi đứng thành một vòng tròn và chuyền bóng qua lại cho nhau. Thú thật, tôi không giỏi chơi thể thao cho lắm. Và bởi vì không giỏi, nên tôi không cho phép bản thân nghỉ ngơi một giây nào, ngược lại còn chơi bóng một cách rất hăng say và chăm chỉ để kĩ năng đánh bóng được cải thiện hơn.

Chỉ mới tập được một lúc, chẳng hiểu vì sao mà đứa nào đứa nấy cũng than mệt. Thêm một lúc nữa, tất cả con gái trong lớp đều chạy vào nhà thi đấu để xem mấy đứa con trai đánh bóng. Không còn ai tập cùng mình, tôi chỉ đành đi cùng những người khác vào nhà thi đấu, ngồi trên hàng ghế khán giả để cổ vũ cho các bạn nam trong lớp.

Thật ra thì ngồi một chỗ và xem thi đấu bóng chuyền cũng không tệ lắm. Những lúc ngồi học cùng Phong, dù rất muốn ngắm anh thật kĩ, thật lâu ở khoảng cách gần nhưng vì ngại nên tôi chẳng dám làm vậy. Chỉ có lúc này, tôi có thể ngắm nhìn Phong mà không bị anh phát hiện. Không biết là vì Đình Phong quá đẹp, hay là vì tôi quá thích Đình Phong nên mới thấy anh đẹp nữa. Tôi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của anh, không chỉ ở bề ngoải, mà còn là ở tâm hồn.

Phương Nhi, người ngồi ở bên cạnh tôi bất ngờ lên tiếng:

"Tớ nghe nói đội nào thua phải bao nước đội còn lại đấy."

"Bảo sao bên nào chơi cũng quyết tâm như vậy." Tôi đáp.

Bởi vì hai đội quá cân tài cân sức nên trận đấu diễn ra vô cùng hấp dẫn. Mấy đứa con gái chúng tôi ngồi ở trên khán đài cổ vũ rất nhiệt tình. Có những lúc tôi bất giác mỉm cười khi nhìn thấy cách Phong đập tay với đồng đội mỗi khi ghi điểm, hay hồi hộp mỗi khi nhìn thấy anh bật nhảy thật cao để đập bóng. Tôi không rời mắt khỏi anh, dù chỉ là nửa giây.

Hết hiệp một, đội của Phong giành được chiến thắng, tạm dẫn trước với tỉ số 1-0. Việc đầu tiên Đình Phong làm khi được nghỉ giải lao là chạy đến chỗ tôi. Người anh đổ đầy mồ hôi, nhưng môi vẫn nở nụ cười tươi khi đến bên tôi.

Tôi vừa đưa cho anh một chai nước, vừa nói:

"Còn một hiệp nữa thôi là thắng rồi. Anh phải cố lên nhé!"

"Em nhớ phải ngồi xem hết đấy."

Đình Phong được nghỉ ngơi khoảng hơn một phút. Anh chỉ kịp nói chuyện với tôi vài câu, thông báo cho tôi về giải bóng chuyền nam của trường sẽ diễn ra vào tuần tới, sau đó vào sân để tiếp tục thi đấu.

Nghe theo lời dặn dò của Phong, tôi ngoan ngoãn ngồi trên khán đài để cổ vũ cho đội của anh. Ở hiệp đấu thứ hai, đội đối thủ đã san bằng được tỉ số. Vì vậy, cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc mà phải kéo dài đến hiệp đấu thứ ba. Ở những giây phút cuối cùng của trận đấu, tuy bị đối thủ dẫn trước ba điểm nhưng Phong và đồng đội vẫn giữ được sự bình tĩnh. Trận đấu càng hấp dẫn hơn khi đội của Phong bất ngờ lật kèo và cân bằng điểm số với đối thủ. Tuy hơi chật vật một chút, nhưng rất may mắn là đội của Phong đã giành được chiến thắng.

Tôi chạy ra sân bóng đưa chai nước mát lạnh cho Phong. Thành và Tài đứng gần đó, trêu chúng tôi:

"Không có phần của bọn tớ à? Sao cậu phân biệt đối xử thế?"

"À, hai cậu đợi tợi tớ một tí."

Tôi bật cười đáp.

Lúc tôi định đi lấy nước thì bỗng bị Phong ngăn lại:

"Em ở đây với anh. Còn nước thì để hai đứa nó tự đi lấy đi."

Khi trận đấu kết thúc, cũng là lúc học sinh chúng tôi ra về. Tôi và Phong cùng nhau ra nhà xe. Lúc đi qua sân bóng đá của trường, tôi bị phân tâm bởi đám đông tập trung ở đó. Tôi tò mò hỏi Phong:

"Anh ơi, bên kia có chuyện gì thế?"

"Giải bóng đá của khối mười một đấy." 

Tôi chạy đến gần sân cỏ để xem kĩ hơn. Tiếng hò hét chói tai vang lên khi cầu thủ mặc áo số 10 dẫn bóng đến gần khu vực cấm địa của đội bạn. Và rồi, cú sút đầy mạnh mẽ và dứt khoát của cầu thủ số 10 đã thành công mang về một điểm cho đội của mình. Vì quá phấn khích, chàng trai ấy bỗng cởi áo ra để ăn mừng với đồng đội. Tôi còn chưa kịp nhìn thấy cái gì thì đã bị ai đó lấy tay che mắt lại.

"Em nhìn cái gì đấy?"

Tôi giật mình quay lưng về phía Phong. Anh đang cúi đầu xuống, chăm chú nhìn tôi, đôi mày hơi cau lại.

"Em... Em đâu có cố ý nhìn."

"Em đã thấy gì chưa? Anh cũng có đấy, nên em đừng nhìn người khác."