[Cá Trên Trời]
Chương 56: Nghẹn
Sau khi đã trải qua kỳ thi một cách suôn sẻ, tôi dọn dẹp lại bàn học, sắp xếp lại sách vở và bỏ đi những giấy tờ không cần thiết. Không gian gọn gàng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng trong lòng vẫn chứa đựng những cảm xúc vui buồn đan xen.
Tôi thấy tiếc vì phải bỏ đi những xấp đề chi chít những nét mực xanh mà tôi đã thức khuya để làm, cả những quyển sách giáo khoa mà tôi từng rất đau đầu mỗi khi phải học chúng nữa. Dẫu biết rằng khi cánh cửa này khép lại, cánh cửa khác sẽ mở ra hành trình mới, nhưng những kỉ niệm tuổi mười bảy, với những đêm thức trắng ôn thi, tôi sẽ chẳng thể nào quên được.
Những ngày chờ đợi kết quả thi trôi qua trong sự bình yên lặng lẽ. Tôi vẫn đi làm thêm mỗi ngày, nhưng không còn phải làm một mình nữa, bởi bên cạnh tôi luôn có Phong.
Từ nhỏ đến lớn, Đình Phong chưa từng phải trải qua bất kỳ khó khăn hay vất vả nào. Anh lớn lên trong sự đầy đủ, quen với những thứ gọn gàng, sạch sẽ, chẳng bao giờ phải lấm lem mồ hôi hay lao động chân tay. Vậy nên, khi anh ngỏ lời muốn đi làm cùng tôi, tôi lập tức từ chối.
"Anh sợ em một mình vất vả nên mới muốn đi làm cùng chứ gì? Anh không cần phải cực khổ như vậy đâu. Em đi làm thêm không phải chỉ để kiếm tiền, mà còn là để học hỏi và trải nghiệm. Em thật sự muốn làm công việc này nên không thấy mệt chút nào. "
Nhưng Phong chỉ mỉm cười, giọng điềm tĩnh mà chắc nịch:
"Chẳng phải em bảo không mệt sao? Em hãy làm tất cả những gì em muốn. Anh sẽ làm cùng em."
Cuối cùng, tôi chẳng thể từ chối.
Những ngày sau đó, tôi dần quen với việc có một người ở bên. Những lúc mệt, anh âm thầm giúp tôi một tay. Khi công việc áp lực, chỉ cần quay sang, tôi lại thấy ánh mắt Phong lặng lẽ dõi theo mình. Và thế là đủ, đủ để tôi biết rằng mình luôn có anh bên cạnh.
Tối đến, tôi thường nằm trên giường xem những bộ phim yêu thích để bù lại những ngày phải thức khuya học bài. Thỉnh thoảng, chúng tôi sẽ gọi điện để xem phim cùng nhau. Nhớ có một lần, khi đang xem bộ phim "Hôn lễ của em", tôi đã khóc sướt mướt bởi vì phân cảnh nam chính phải đứng từ xa nhìn nữ chính kết hôn với người khác. Anh kiên nhẫn dỗ dành, tâm sự với tôi suốt một đêm, thỉnh thoảng còn tìm cách để chọc cho tôi cười.
Nhưng những ngày yên bình ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Hôm đó, bầu trời trong vắt, không một gợn mây. Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc mình nhấc điện thoại lên, giọng bà ngoại run rẩy vang qua loa:
"Bơ ơi... Sóc... Sóc đi rồi!"
Tôi không hiểu. Hoặc có lẽ, tôi không muốn hiểu.
"Đi rồi... là sao ạ?" Giọng tôi nghèn nghẹn nơi cổ họng.
"Thằng bé... bị đuối... đuối nước!"
Ở đầu dây bên kia, bà ngoại khóc. Còn trái tim tôi thì như bị bóp nghẹt.
Tôi muốn hỏi thêm, muốn xác nhận rằng đây chỉ là một sự nhầm lẫn nào đó. Nhưng khi nghe thấy tiếng nấc nghẹn ở đầu dây bên kia, từ sâu thẳm trong lòng, tôi biết chẳng ai lại nhầm lẫn về một cái chết cả.
Tôi đứng dậy, nhưng đôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa khuỵu xuống. Cảm giác quen thuộc ấy lại ùa về - cảm giác của sự mất mát, của nỗi đau xé toạc lồng ngực, của một thế giới đang sụp đổ ngay trước mắt. Dường như không còn bất cứ thứ gì tồn tại ngoài sự trống rỗng đang nuốt chửng tôi.
"Không... không thể nào..." Tôi thì thào, bàn tay siết chặt điện thoại đến mức run rẩy.
Sóc đi rồi.
Mãi mãi.
Chuyến xe khách vẫn đi trên trên con đường về quê quen thuộc. Tôi ngồi im lặng bên cửa sổ, nhìn những hàng cây lướt qua mà không thực sự thấy gì cả. Trong đầu tôi chỉ có duy nhất hình ảnh của Sóc.
Những kỷ niệm tràn về, từng chút, từng chút một. Tiếng cười của thằng bé, ánh mắt sáng rực mỗi khi kể về một chuyện gì đó đầy phấn khích, giọng nói trong trẻo và luôn ấm áp… Tất cả còn quá sống động, quá chân thực, như thể chỉ cần tôi quay đầu lại, Sóc vẫn sẽ ở đó.
Nhưng không.
Bàn tay tôi siết chặt lấy vạt áo. Sự thật là Sóc đã đi rồi, và tôi đang trên đường về quê để gặp thằng bé lần cuối.
Khi xe dừng lại ở đầu làng, tôi bước xuống, cảm nhận rõ cái lạnh lẽo len vào từng kẽ tay. Bầu trời xám xịt, không có nắng, không có gió, chỉ có một bầu không khí trầm lặng bao trùm.
Nhà tôi ở cuối con đường nhỏ, nơi tôi đã từng ghi lại biết bao nhiêu khoảnh khắc hạnh phúc. Nhưng hôm nay, nơi ấy treo đầy khăn trắng.
Tôi bước qua cánh cổng, và ngay lập tức bị nghẹn lại bởi khung cảnh trước mắt.
Quan tài của Sóc đặt ngay giữa nhà, xung quanh là người thân, bạn bè, hàng xóm... Ai cũng cúi đầu, mắt đỏ hoe. Tôi muốn tiến lại gần, nhưng đôi chân như bị đóng chặt xuống nền đất.
Ngực tôi thắt lại.
Một cảm giác kinh hoàng dâng tràn trong lồng ngực, giống như chỉ cần tôi bước thêm một bước, tất cả sẽ trở thành sự thật.
Sóc thực sự đã không còn nữa.
Một lúc sau, tôi bước vào, mùi hương nhang nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Giữa gian nhà, một chiếc quan tài phủ khăn trắng đặt ngay ngắn, xung quanh là những vòng hoa trắng muốt. Tiếng khóc nức nở vang lên từ góc nhà, xen lẫn tiếng thở dài nặng nề.
Tôi nhìn thấy bà ngoại, lưng còng hẳn đi, đôi mắt sưng đỏ, từng cử động đều run rẩy. Nhìn thấy tôi, bà gượng cười, nhưng nụ cười méo mó, chẳng thể che giấu nỗi đau.
Tôi không nói được gì, chỉ lặng lẽ bước đến, quỳ xuống trước d.i ảnh.
Sóc nhìn tôi qua tấm hình nhỏ đặt trên bàn thờ. Thằng bé vẫn cười, vẫn là nụ cười mà tôi đã quen thuộc suốt bao năm qua. Nhưng bây giờ, nó chỉ còn là một khoảnh khắc đóng băng mãi mãi.
Tôi cúi đầu, khóe mắt cay xè.
"Chị về rồi đây, Sóc à…"
Giọng tôi run rẩy, nghẹn lại nơi cổ họng. Đôi chân mềm nhũn, tôi khuỵu xuống trước di ảnh. Nước mắt tôi lặng lẽ rơi, từng giọt thấm ướt nền gạch lạnh.
Tôi bò đến bên cỗ quan tài, vòng tay ôm chặt lấy nó như thể có thể níu giữ chút hơi ấm cuối cùng. Những tiếng nấc bật ra từ lồng ngực, đứt quãng và tuyệt vọng. Nhiều năm trước, khi bố mẹ rời đi, tôi đã từng đau đớn đến mức tưởng như không thể thở được. Giờ đây, nỗi đau ấy lại xé toạc lòng tôi thêm một lần nữa.
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào mép quan tài, ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
"Sóc à, chị về rồi đây. Mở mắt ra nhìn chị đi… được không?"
Nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại tôi.
Cả cơ thể tôi bỗng chốc chìm trong một làn hơi ấm. Bà ngoại ôm chặt lấy tôi, bàn tay gầy guộc run run vuốt nhẹ lưng tôi như muốn xoa dịu nỗi đau.
"Bơ… tất cả là lỗi của bà." Giọng bà khàn đặc, đè nén bao nhiêu day dứt. "Là bà không đủ tốt, không đủ quan tâm thằng bé… nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này."
Tôi cắn chặt môi, nước mắt rơi lã chã. Bà ngoại lúc nào cũng thế, luôn ôm mọi lỗi lầm vào mình, luôn nghĩ rằng nếu bà làm khác đi, mọi thứ sẽ tốt hơn. Nhưng tôi biết không ai có thể thay đổi được số phận.
"Bà đừng nói vậy… không phải lỗi của bà đâu…"
Bà im lặng, chỉ ôm tôi chặt hơn. Tôi nghe được nhịp tim bà, chậm rãi và yếu ớt. Một cảm giác sợ hãi dâng tràn, tôi sợ rằng nếu buông tay, bà cũng sẽ rời xa tôi như bố mẹ và Sóc vậy.
Tôi khóc rất lâu, lâu đến mức bản thân chẳng còn ý thức được điều gì nữa. Mắt tôi nhoè đi, mọi thứ xung quanh mờ ảo, rồi tối dần, tối dần... Tôi ngất đi lúc nào chẳng hay.
Khoảnh khắc mở mắt ra, tôi đang nằm trên chiếc giường quen thuộc.
Tôi đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của mình. Mọi thứ không phải là mơ. Cảm giác mất mát vẫn hiện hữu, xé nát lồng ngực tôi từng chút một.
Tiếng nhạc tang vẫn vang lên đều đều bên ngoài, kéo tôi trở về với thực tại nghiệt ngã.
Cánh cửa khẽ mở, ánh đèn từ ngoài phòng khách chiếu vào. Bóng dáng cao lớn của ai đó bước vào, lặng lẽ tiến đến gần tôi.
Tôi nhận ra ngay, người đó chính là Vũ.
Tôi nhắm mắt lại, vờ như chưa từng tỉnh dậy.
Không vì lí do gì cả, chỉ là tôi muốn trốn tránh thực tại nghiệt ngã này.
Anh ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy tay tôi, siết nhẹ.
Có lẽ anh đã tưởng rằng tôi vẫn còn đang ngủ.
Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên mép giường, từng nhịp thở trầm ổn vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Tôi nghe thấy tiếng quần áo anh khẽ sột soạt khi anh cử động, rồi cảm nhận được sức nặng của một bàn tay đặt lên tóc mình.
Một cái chạm nhẹ, dịu dàng đến mức khiến tim tôi như thắt lại.
"Bơ…" Giọng anh khẽ gọi, gần như thì thầm.
Tôi không đáp, không nhúc nhích. Nhưng những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên má đã vạch trần tất cả sự yếu đuối trong lòng tôi.
Anh im lặng rất lâu, không buông tay tôi, cũng không rời đi. Anh chỉ ngồi đó, cùng tôi chìm vào một nỗi buồn không lời.
Một lát sau, anh khẽ thở dài.
"Anh biết em tỉnh rồi."
Tôi cứng đờ người.
Không còn lý do gì để trốn tránh nữa, tôi chậm rãi mở mắt. Ánh đèn từ phòng khách hắt vào, soi rõ khuôn mặt mệt mỏi của anh. Đôi mắt sâu thẳm của Vũ nhìn tôi, chất chứa thứ cảm xúc mà tôi không dám đọc hiểu.
"Anh ơi, em muốn ở mình..."
"Anh sẽ không đi đâu hết." Giọng anh vẫn trầm ổn, nhưng lại có chút khàn khàn.
Tôi không muốn làm gì cả, cũng không muốn có ai ở cạnh mình. Tôi chỉ muốn nằm im như thế, tự trốn trong một góc nhỏ của bản thân. Nhưng anh vẫn nhất quyết nắm lấy tôi, như một sợi dây kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng.
Tôi không nhúc nhích.
"Bơ..." Anh dừng lại một chút, nắm chặt lấy tay tôi hơn. "Em định tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền giống như năm đó sao?"
Tôi bặm môi, cổ họng nghẹn đắng. Trốn tránh thì sao chứ? Nếu mở mắt ra mà thế giới này vẫn tàn nhẫn như vậy, tôi còn muốn tỉnh lại làm gì?
"Lần này, anh sẽ không để em một mình nữa. Có chết anh cũng không buông tay em ra."
Tôi run lên.
Những lời của anh như lưỡi dao cứa thẳng vào lớp vỏ bọc tôi đang cố gắng dựng lên. Năm đó… tôi đã tự nhốt mình bao lâu? Tôi không nhớ rõ. Chỉ nhớ bóng tối bủa vây, những cơn ác mộng chồng chất, và nỗi cô đơn gặm nhấm từng chút một, khiến tôi gần như phát điên.
Tôi tưởng rằng sẽ chẳng ai còn nhớ. Nhưng không, hóa ra vẫn còn một người...
"Anh ơi…" Giọng tôi run rẩy, yếu ớt đến mức chính tôi cũng chẳng nhận ra. "Anh không hiểu đâu…"
"Không, anh hiểu." Vũ bỗng cắt ngang lời tôi. "Anh hiểu em đau đớn thế nào. Hiểu em muốn trốn tránh tất cả. Nhưng Bơ à, lần này em không còn một mình nữa."
Tôi cắn môi đến bật máu.
Anh nói như thể năm đó tôi đã thực sự một mình. Nhưng chẳng phải chính anh cũng đã ở đó sao?
Chỉ là… tôi đã không để anh bước vào.
Vũ nói với tôi, đôi mắt hiện rõ sự kiên định.
"Nếu em muốn trốn, vậy anh sẽ cùng em trốn. Em muốn làm gì cũng được, chỉ cần em đừng đẩy anh ra nữa."
Giọng anh trầm xuống, khàn đặc.
"Anh không chịu nổi thêm một lần nữa đâu..."
Tôi hít sâu một hơi, ngón tay vô thức siết chặt lấy vạt áo. Vũ vẫn nhìn tôi, ánh mắt anh sâu thẳm như muốn nuốt trọn lấy tôi, không cho tôi một đường lui nào nữa.
"Em không biết…" Giọng tôi nhỏ đến mức gần như bị nuốt trọn trong bóng tối. "Em không biết mình nên làm gì…"
Vũ thở dài, chậm rãi đưa tay lên, đầu ngón tay anh lướt nhẹ qua gò má tôi, như thể sợ tôi sẽ biến mất nếu anh chạm mạnh hơn một chút.
"Em nên giữ gìn sức khoẻ của mình trước."
Anh gượng cười: "Đợi một chút, để anh đi nấu cho em một bát cháo."
Sau khi Vũ rời đi, tôi rời khỏi giường, tay vịn vào tường, từng bước khó nhọc tiến ra phòng khách. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi, ánh mắt đầy cảm thông, nhưng cũng đầy thương hại.
Tôi bước đến bên bà ngoại, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà.
"Bà vào phòng nghỉ ngơi đi, để cháu ngồi đây với thằng bé."
Bà ngoại ngước nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều. Những nếp nhăn trên gương mặt bà càng hằn sâu hơn trong ánh đèn mờ ảo. Bà mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.
"Bơ… để bà ngồi đây cùng cháu."
Tôi lắc đầu:
"Bà ơi, cháu chỉ còn mỗi bà nữa thôi. Bà đã mệt từ sáng đến giờ rồi, bà vào nghỉ ngơi đi. Cháu... cháu không muốn mất thêm bà nữa đâu."
Bà nhìn tôi rất lâu, những giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, rồi cuối cùng khẽ gật đầu.
"Vậy nếu mệt quá, nhớ gọi bà."
Tôi gật đầu, nhìn theo bóng bà bước vào trong, rồi mới quay lại, chậm rãi ngồi xuống bên quan tài.
Thời gian dần trôi...
Mọi người đã về hết, đêm đen lạnh lẽo, chỉ còn lại tôi và em ấy.
Ai cũng nói rằng người đã đi thì không thể quay lại, còn người ở lại vẫn phải tiếp tục sống. Dù tôi hiểu điều đó, nhưng bản thân chẳng có cách nào chấp nhận được hiện thực. Tôi đưa tay chạm nhẹ lên tấm gỗ lạnh lẽo, lòng đau đến nghẹt thở.
Vũ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi. Hơi nóng từ bát cháo trên tay anh bốc lên nghi ngút, lan tỏa mùi thơm nhẹ, nhưng tôi chẳng có chút cảm giác thèm ăn.
Anh không nói gì, chỉ im lặng cầm thìa khuấy cháo, như thể đang chờ đợi tôi lên tiếng trước. Tôi cúi đầu, mắt vẫn dán chặt vào cỗ qu.an tài lạnh lẽo trước mặt, không buồn động đậy.
Một lát sau, anh khẽ thở dài, giọng trầm thấp vang lên trong không gian tĩnh mịch:
"Bơ, em ăn một chút đi."
Tôi không đáp.
Vũ đưa thìa cháo đến gần, nhưng tôi nghiêng đầu, né tránh.
Vũ cũng không ép. Anh chỉ lặng lẽ ngồi đó, hơi ấm từ anh lan nhẹ sang tôi, khiến tôi cảm nhận được sự hiện diện rõ ràng của anh hơn bao giờ hết.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Khi ngẩng đầu lên, tôi bỗng thấy hình bóng Đình Phong trước mắt.
Tôi nhắm mắt lại, rồi mở ra. Một lần. Hai lần. Ba lần.
Anh vẫn đứng đó. Không hề biến mất.
Đôi mắt anh đỏ hoe, như thể đã khóc rất nhiều trước khi đến đây. Gương mặt anh tiều tụy, lộ rõ vẻ mệt mỏi và đau lòng.
Tôi sững sờ, môi mấp máy nhưng không thể thốt ra lời nào.
Đình Phong cũng không nói gì. Chỉ lặng lẽ nhìn, như đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt tôi.
Cuối cùng, anh khẽ cất giọng, giọng nói khàn đặc vì kìm nén quá nhiều cảm xúc:
"Anh đến rồi..."
Vũ bỗng đứng dậy và đi đến gần chàng trai đang đứng ở trước sân. Tôi nhìn theo bóng Vũ, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Anh không nói gì với tôi, chỉ lặng lẽ giao lại bát cháo cho Phong, dặn dò thêm gì đó rồi bước đi.
Phong ngồi xuống bên cạnh, đặt bát cháo xuống. Nhưng anh không vội lên tiếng, chỉ dịu dàng ôm lấy tôi. Không gian giữa chúng tôi tràn ngập sự im lặng, chỉ có tiếng nhạc tang văng vẳng trong đêm, và sau đó là tiếng khóc nức nở của tôi.
"Anh ơi, em đau, em không thở được..."
Phong kiên nhẫn vỗ về, miệng không ngừng nói: "Không sao đâu, anh đây rồi..."
Tuy nỗi đau xé lòng vẫn còn ở đó, nhưng khi có anh ở đây, từng vết xước nhỏ trong tôi dần được chữa lành. Tôi không biết nữa, chỉ là khi ở bên anh, tôi sẽ thấy ổn hơn rất nhiều.
Có lẽ là vì từ lâu, tôi đã coi anh là chỗ dựa vững vàng của mình...
Cuối cùng, Phong khẽ thở dài:
"Em vẫn chưa chịu ăn gì à?"
Tôi gật đầu.
Anh bưng bát cháo lên, khuấy nhẹ, rồi đưa thìa đến trước mặt tôi.
"Ăn một chút đi..." Giọng anh trầm ấm, nhưng tôi có thể nghe rõ sự lo lắng trong đó.
Tôi lưỡng lự, nhìn xuống bát cháo đã nguội dần, hơi ấm cũng không còn nhiều. Tôi không đói, cũng chẳng muốn ăn, nhưng ánh mắt Đình Phong kiên trì đến mức khiến tôi không thể từ chối.
"Chỉ một miếng thôi cũng được." Anh nhẹ nhàng dỗ dành, như thể nếu tôi từ chối thêm lần nữa, anh sẽ là rất đau lòng.
Tôi do dự một chút, rồi chậm rãi hé môi.
Thìa cháo đầu tiên chạm vào đầu lưỡi, tôi của tôi chẳng cảm nhận được bất cứ hương vị gì như thể đã mất đi vị giác. Khi nuốt xuống, tôi nhận ra cổ họng mình khô khốc, ngay cả việc ăn một thìa cháo cũng khó khăn.
Phong im lặng nhìn tôi, không giục, chỉ kiên nhẫn đợi.
Tôi nhìn bát cháo trong tay anh, rồi lại nhìn anh. Cuối cùng, tôi cúi đầu, khẽ thì thầm:
“Anh đừng đi đâu cả.”
Bởi vì trên thế giới này, những người tôi yêu thương không còn nhiều nữa.
Tôi không dám nói thẳng ra, chỉ mong anh có thể hiểu. Mong rằng anh sẽ ở lại bên tôi, thật lâu, thật lâu...
Phong khựng lại một chút, rồi khẽ gật đầu.
"Anh sẽ không đi."
Sau khi tôi bón cháo cho tôi ăn xong, Đình Phong đã đứng nhìn tấm di ảnh rất lâu. Tôi lặng lẽ quan sát anh. Dưới ánh đèn vàng vọt, gương mặt Đình Phong trông hốc hác hơn bao giờ hết. Bờ vai anh khẽ run, bàn tay đặt trên cỗ quan tài, ngón tay anh vuốt ve mặt gỗ như thể có thể cảm nhận được hơi ấm đã mất.
Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Chúng tôi cứ đứng như vậy, trong im lặng.
Một lúc lâu sau, Phong khẽ cất giọng, giọng nói đè nén đến mức gần như thì thầm:
"Anh vẫn không tin được..."
Tôi biết anh đang nói gì, nhưng vẫn hỏi:
"Không tin điều gì?"
Anh siết tay mạnh hơn, từng khớp ngón tay trắng bệch.
"Không tin rằng thằng bé đã đi rồi."
Tôi nhìn Phong, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Tôi cũng không tin.
Dù đã tận mắt chứng kiến, tôi vẫn mong rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ dài và đau đớn, để rồi khi tỉnh lại, Sóc vẫn sẽ chạy đến bên tôi, gọi tôi bằng giọng nói trong trẻo ấy.
Nhưng hiện thực quá tàn nhẫn.
Bàn tay Phong run lên, nước mắt rơi xuống mặt quan tài lạnh lẽo.
Phong lặng lẽ lau đi những vệt nước mắt trên má, nhưng dù có lau thế nào, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"Sao anh biết tin vậy?" Tôi khẽ hỏi, cố gắng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt. "Khi nhận được cuộc gọi từ bà ngoại, em hoảng quá nên đã quên mất không nói với anh."
"Vũ đã gọi cho anh."
Tôi thoáng sững sờ, nhưng rồi chỉ gật đầu.
Phong khẽ thở ra một hơi nặng nề, giọng anh nhỏ đến mức gần như hòa vào tiếng nhạc tang:
"Bà ngoại đâu rồi?"
"Anh yên tâm đi, bà vừa đi nghỉ ngơi rồi."
Chúng tôi không nói gì thêm nữa.
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn thấy sự yếu đuối trong anh.
Hay có lẽ… tôi sợ phải đối diện với nỗi đau đang cuộn trào trong chính mình.