Cá Trên Trời

Chương 57: Gió vẫn thổi, diều vẫn bay



Chúng tôi cùng nhau tiễn Sóc về nơi an nghỉ cuối cùng, một vùng đất yên bình nơi quê hương.

Khoảnh khắc chiếc quan tài dần dần bị đất cát vùi lấp, tôi đã muốn lao đến, muốn ngăn lại, muốn ôm lấy Sóc mà không buông. Thằng bé vốn nghịch ngợm và hiếu động. Nó thích chạy nhảy, thích được đi chơi, thích tự do. Phải nằm yên một chỗ như thế này, liệu nó có thấy khó chịu không? Liệu nó có thấy cô đơn không?

Không thể chịu đựng thêm, tôi quỳ sụp xuống, ôm đầu khóc nức nở.

Mùa hạ từng là mùa mà Sóc yêu thích nhất. Nhưng cũng chính mùa hạ đã cướp đi thằng bé, để lại trong tôi một vết thương không bao giờ lành.

Nhưng tôi sẽ sống tiếp.

Sống thay phần của bố mẹ. Sống thay phần của Sóc.

Tôi sẽ trở thành một người thật thà, tử tế, sẽ yêu thương mọi người và cống hiến những giá trị tốt đẹp cho cuộc đời, như bố mẹ tôi từng mong muốn.

Tôi sẽ thay Sóc hoàn thành những ước mơ còn dang dở của thằng bé.

Tôi sẽ sống thật tốt, sống thật ý nghĩa để đợi đến ngày đoàn tụ với gia đình, tôi sẽ kể cho họ nghe những điều tốt đẹp mà khi còn sống tôi đã làm được.

Ngày hôm ấy, bầu trời đầy nắng, nhưng lòng tôi lại nặng trĩu.

Tôi đứng lặng trước bia mộ, ngón tay chạm nhẹ lên những nét chữ khắc tên Sóc. Cảm giác lạnh lẽo từ phiến đá truyền vào lòng bàn tay, nhắc tôi nhớ rằng đây không phải là một giấc mơ.

Tôi muốn nói gì đó với thằng bé, nhưng cuối cùng, chỉ có thể mấp máy môi mà không thốt ra lời.

Cách đây ít lâu, tôi vẫn còn nghe tiếng nó cười, thấy nó chạy nhảy khắp nhà, quấn lấy tôi không rời. Vậy mà giờ đây, tất cả những gì còn lại chỉ là tấm bia mộ lạnh lẽo này.

Gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương cỏ cây ngai ngái. Tôi hít sâu một hơi, cố kìm lại cảm giác nhói lên nơi lồng ngực.

"Chị về đây, Sóc nhé."

"Nếu nhớ bà ngoại, nhớ chị thì phải về nhà đấy..."

Lời nói bật ra nhẹ như một tiếng thở dài.

Tôi ôm lấy vai bà ngoại, đỡ lấy bà cùng quay lưng rời đi.

Bóng người dưới nắng trải dài trên con đường trở về nhà. Tôi đã đi, nhưng một phần trái tim của tôi đã mãi mãi nằm lại nơi ấy.

Căn nhà đã từng thật ấm áp giờ đây chỉ còn lại hai bà cháu.

Tôi bước vào phòng Sóc, mắt lướt qua từng góc nhỏ quen thuộc. Trước đây, tôi hay cằn nhằn mỗi khi thấy nó bày bừa khắp nơi: đồ chơi vứt lung tung, quần áo treo tạm bợ trên ghế, sách vở chất đống trên bàn học.

Nhưng bây giờ, căn phòng này trống trải đến lạ lùng. Chiếc giường nhỏ được dọn gọn gàng, góc học tập ngăn nắp, mọi thứ dường như đứng yên, chẳng còn dấu vết của một đứa trẻ nghịch ngợm từng sống ở đây.

Tôi đưa tay chạm vào chiếc xe đồ chơi nhỏ trên kệ, lớp bụi mỏng phủ lên bề mặt như minh chứng cho thời gian đã trôi qua.

Nước mắt trực trào, tôi vội quay đi, không muốn đối diện với sự trống vắng này. Căn phòng này đã mất đi hơi ấm của Sóc, và trái tim tôi cũng vậy.

Một tiếng động nhỏ khẽ vang lên, tôi thấy hình bóng Phong xuất hiện từ sau cánh cửa.

Tôi nhìn Phong, gượng cười, lòng thầm biết ơn anh vì đã luôn ở đây. Nếu không có bà ngoại và Phong luôn bên cạnh, có lẽ tôi đã chẳng thể vượt qua được những ngày tháng khó khăn này.

Anh đến gần, ôm lấy vai tôi, nói khẽ:

"Em lại nhớ Sóc à?"

"Vâng. Nhanh thật đấy, anh nhỉ? Mới đó mà đã hơn nửa tháng trôi qua rồi."

"Ừ, anh vẫn chưa tin những gì đã diễn ra."

Chúng tôi ngồi xuống giường, ngắm nhìn hàng cây khẽ đong đưa qua ô cửa sổ. Khung cảnh làng quê thật yên bình, chẳng giống như cơn bão trong lòng tôi, vừa mạnh mẽ vừa hỗn loạn.

Tôi dựa đầu vào vai Đình Phong, nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh bên tai mình.

Đúng vậy.

Anh vẫn còn ở đây.

Anh sẽ không bao giờ để tôi lại một mình.

Sau một lúc im lặng, anh chợt hỏi:

"Em định khi nào đăng ký nguyện vọng?"

Tôi lơ đãng nhìn ra khoảng không trước mắt, giọng khe khẽ:

"Chắc vài ngày nữa, khi tâm trạng em ổn hơn."

Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Một lát sau, tôi khẽ lên tiếng:

"Anh này..."

"Anh nghe đây."

"Chiều nay anh đi rồi... Anh nhớ về sớm với em nhé."

Anh nhìn tôi, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng.

"Ừ, anh hứa. Giúp em lấy đồ xong, anh sẽ về ngay."

Tôi gật đầu, nhưng lòng lại dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Chẳng biết cảm giác kì lạ này từ đâu đến nữa. Phải chăng là vì tôi đã quá phụ thuộc vào anh? Phải chăng là vì tôi sẽ lập tức cảm thấy lo lắng khi không còn anh ở cạnh dù chỉ một giây? Chính tôi cũng không rõ cảm xúc này từ đâu đến, chỉ là nó cứ không ngừng bủa vây lấy tôi mà thôi.

Trước khi lên chuyến xe trở về Hà Nội, Đình Phong đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ.

"Khi anh đi, hãy mở nó ra nhé."

Tôi ngạc nhiên đón lấy, ánh mắt lướt qua lớp giấy gói đơn giản nhưng tinh tế.

"Anh mua lúc nào vậy?"

"Không quan trọng đâu. Chỉ là… anh muốn em giữ nó bên mình."

Anh cười nhẹ, ánh mắt mang theo chút gì đó dịu dàng xen lẫn lưu luyến: "Khi nào rảnh thì mở ra nhé."

Tôi nhìn chiếc hộp, khẽ gật đầu.

Tiếng còi xe vang lên, báo hiệu giờ khởi hành đã đến. Anh nhìn tôi lần cuối, giọng ấm áp:

"Chăm sóc bản thân cho tốt, anh sẽ quay lại sớm."

Anh mỉm cười nhìn bà ngoại, sau đó cúi đầu chào:

"Bà ơi, cháu đi đây ạ!"

Chuyến xe lăn bánh, cuốn theo bóng dáng anh rời xa dần. Tôi vẫn đứng đó, siết chặt món quà trong tay, cảm giác lồng ngực trống rỗng đến lạ.

Tôi cứ đứng bất động ở đó, mặc cho chiếc xe đã đi được một đoạn rất xa, rất xa...

Bà ngoại bỗng bước đến gần tôi, nhẹ nhàng nói:

"Thằng bé khiến bà nhớ đến ông ngoại cháu hồi còn trẻ."

"Thật ạ?"

Bà gật đầu, ánh mắt nhuốm màu hoài niệm.

"Ông ngoại cháu hồi trẻ cũng có ánh mắt như vậy. Dịu dàng, nhưng luôn chất chứa rất nhiều yêu thương. Ông ấy không phải người giỏi bày tỏ tình cảm bằng lời nói, nhưng luôn dùng hành động để thể hiện. Khi mẹ cháu ốm, ông ấy không hỏi han nhiều, chỉ lẳng lặng pha thuốc, đắp chăn. Khi bà buồn, ông ấy chẳng an ủi, nhưng sẽ ngồi bên cạnh, để bà biết rằng bà không hề một mình."

Tôi im lặng, cảm thấy những lời bà nói như chạm vào đâu đó trong lòng mình.

"Bơ à, cháu cũng vậy. Ánh mắt cháu luôn dịu dàng, luôn quan tâm đến người khác. Cháu không cần phải nói ra, chỉ cần nhìn vào đó, người ta cũng cảm nhận được sự ấm áp."

Tôi cúi đầu, cầm chặt lấy món quà trong tay. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi thở của những yêu thương chẳng cần nói thành lời.

Sau khi Phong đi, tôi ngồi thẫn thờ một mình nơi hiên nhà, ánh mắt nhìn về một khoảng không vô định.

Tiếng cổng khẽ kêu, tôi bắt gặp bóng dáng Vũ đang chậm rãi bước vào. Không vội vã, anh đi đến, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Cả hai cùng im lặng, chỉ có tiếng gió khẽ lay động tán lá ngoài vườn. Một lúc sau, anh nghiêng đầu nhìn tôi, chậm rãi hỏi:

"Hôm nay thế nào?"

Tôi cười nhạt: "Vẫn vậy thôi."

Vũ không đáp ngay. Anh rút từ túi áo ra một thanh kẹo sữa, đặt vào lòng bàn tay tôi.

"Sao tự dưng lại mua kẹo cho em thế?" Tôi ngạc nhiên.

Anh nhún vai, ánh mắt vẫn bình thản:

"Đi ngang qua tiệm, thấy cái này, nhớ đến em nên mua."

Tôi nhìn viên kẹo trong tay, cảm giác như có một thứ gì đó rất ấm áp vừa len lỏi vào lòng. Nhưng tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ bóc vỏ, cho viên kẹo vào miệng.

Tôi mím môi, để viên kẹo tan dần nơi đầu lưỡi. Một cảm giác ngọt béo lan khắp khoang miệng, nhưng trong lòng lại có chút đắng chát. Ngay lúc đó, tiếng Vũ vang lên bên tai tôi:

"Ngọt không?"

"Ừ, ngọt lắm."

Vũ chống khuỷu tay lên đầu gối, khẽ đung đưa chân theo nhịp gió. Một lát sau, anh lên tiếng:

"Hôm nay em làm gì?"

Tôi ngả đầu ra sau, hai tay chống xuống nền đất, mắt vẫn dõi theo bầu trời đang dần chuyển sắc.

"Không làm gì cả. Chỉ ngồi đây, nhìn thời gian trôi qua."

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt mang theo chút trầm tư.

"Nhìn thời gian trôi qua... có vui không?"

Tôi bật cười khẽ, nhưng không có chút cảm xúc: "Không vui, cũng chẳng buồn."

Vũ im lặng một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy.

"Đi với anh."

Tôi nhíu mày nhìn anh: "Đi đâu?"

Anh không trả lời, chỉ cúi xuống nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng lên.

"Đi rồi biết."

Tôi chần chừ, nhưng vẫn để anh dắt đi. Chẳng biết tại sao, nhưng có những chuyện vốn không cần phải có lý do.

Vũ kéo tôi ra khỏi hiên nhà, bước chậm rãi trên con đường làng nhỏ hẹp.

"Anh định đưa em đi đâu?" Tôi hỏi lại, giọng vẫn còn đôi chút chần chừ.

Vũ không trả lời ngay. Anh nắm lấy cổ tay tôi, bước đi thêm vài bước nữa, rồi dừng lại trước một gốc cây cổ thụ.

"Dưới này." Anh vỗ vỗ vào rễ cây, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Tôi ngần ngại một chút nhưng vẫn làm theo. Vũ cũng ngồi xuống cạnh tôi, dựa lưng vào thân cây, ánh mắt nhìn lên bầu trời xa xăm.

Hoàng hôn rải một màu trầm buồn khắp cánh đồng lúa. Tôi ngồi tựa vào thân cây, ánh mắt lặng lẽ dõi theo những tia nắng cuối ngày đang dần tắt.

"Hồi nhỏ, mỗi lần buồn em đều chạy ra gốc cây này ngồi." Anh nói, giọng trầm ấm. "Nhớ không?"

Tôi thoáng sững người, rồi bật cười nhẹ. "Ừ, nhớ chứ. Khi đó em còn nghĩ, nếu cứ ngồi mãi ở đây, có khi nào thời gian sẽ ngừng lại không?"

Vũ cười khẽ: "Giờ còn nghĩ vậy không?"

Tôi lắc đầu: "Không. Em đã lớn rồi, không còn vô tư như trước nữa. Nếu được, em ước gì mình chưa từng lớn lên..."

Vũ nhìn tôi, không nói gì. Một lát sau, anh nhẹ nhàng duỗi tay ra, chạm nhẹ vào mái tóc tôi.

"Vậy thì bây giờ, chúng ta cứ ngồi đây một lát đi. Không cần nghĩ gì cả, chỉ cần thở thôi."

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, nhưng rồi cũng làm theo. Hít vào một hơi sâu, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng tán cây rì rào, và ngửi mùi hương lúa thoang thoảng trong gió.

Đêm nay, có lẽ tôi sẽ ngủ ngon hơn một chút.

Một lúc sau, Vũ đột nhiên đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên quần.

"Đi với anh."

Tôi nhíu mày. "Lại đi đâu nữa?"

Anh không trả lời, chỉ kéo tôi đứng lên, rồi bước nhanh về phía nhà anh, đi vào cái kho cũ cạnh vườn. Tôi lẽo đẽo theo sau, tò mò nhìn anh lục lọi trong góc phòng. Chẳng bao lâu sau, anh lôi ra một chiếc diều cũ, màu sắc đã hơi phai theo thời gian.

"Nhớ cái này không?" Vũ giơ con diều lên, khóe môi khẽ cong.

Tôi sững lại một chút, rồi bật cười khẽ. "Không ngờ anh vẫn còn giữ nó."

"Hồi đó em thích con diều này lắm nên anh không nỡ vứt đi." Anh nhún vai. "Thử xem nó còn bay được không nhé?"

Không đợi tôi phản ứng, Vũ đã kéo tôi chạy ra cánh đồng phía sau nhà. Khung cảnh trước mắt yên bình đến lạ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm cánh đồng lúa đung đưa như những con sóng nhỏ.

Vũ đưa tay chỉnh lại khung diều, rồi đưa cho tôi cầm.

"Chuẩn bị nhé, anh sẽ chạy đà."

Tôi cầm chặt chiếc diều, gật đầu. Vũ lùi lại vài bước, rồi bất ngờ lao về phía trước, kéo theo sợi dây trong tay. Tôi nhanh chóng buông tay, nhìn theo cánh diều dần dần nâng lên, chao nghiêng một chút rồi bất ngờ vút thẳng lên bầu trời.

Gió thổi mạnh hơn, nâng cánh diều lên cao hơn nữa. Tôi ngửa mặt nhìn theo, lòng chợt dâng lên nhiều suy nghĩ.

Một chiếc diều cũ kỹ, nhưng chỉ cần có gió, nó vẫn có thể tung bay, chạm tới những tầng mây cao nhất.

"Lâu rồi chúng ta mới lại thả diều nhỉ?" Vũ cười, đôi mắt nhìn tôi trong veo như đôi mắt của một đứa trẻ.

Tôi mím môi, rồi cũng bật cười. "Ừ. Cảm giác này... vẫn giống như hồi bé vậy."

"Nhẹ nhõm hơn một chút chứ?"

Tôi im lặng. Nhìn cánh diều lượn lờ trên nền trời, tôi khẽ gật đầu.

"Ừ, nhẹ hơn một chút rồi."

Chúng tôi thả diều cùng nhau, chỉ đến khi hoàng hôn rời đi để lại bầu trời một màu tím than dịu nhẹ, và tiếng côn trùng bắt đầu râm ran trong những lùm cây ven đường, Vũ mới đưa tôi về nhà.

Khi về đến nơi, tôi ngồi xuống bàn học, ngắm nhìn chiếc hộp mà Đình Phong đã đưa cho mình hồi chiều. Sau một hồi phân vân, tôi quyết định mở nó ra.

Bên trong là một cuốn sổ tay bìa da, đơn giản nhưng đẹp mắt. Tôi mở cuốn sổ, nhận ra trên trang đầu tiên có nét chữ quen thuộc của Đình Phong.

[Viết ra những điều khiến em nặng lòng ở đây, em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.]

[Đợi anh về, anh sẽ tìm cách xoá chúng đi giúp em.]

Ở cuối trang, anh còn vẽ một hình mặt cười nhỏ xíu.

Tôi khẽ bật cười, nhưng mắt lại cay cay.

Phong lúc nào cũng như vậy, luôn lặng lẽ quan tâm tôi theo cách riêng của anh. Không nói quá nhiều, không thể hiện quá nhiều, nhưng lại luôn khiến tôi cảm nhận được sự hiện diện của anh trong cuộc sống của mình.

Tôi cầm chiếc bút lên, nắn nót viết từng chữ lên cuốn sổ.

[Vì ngày mai được gặp anh rồi nên em sẽ không suy nghĩ, không buồn, cũng không khóc nữa. Anh chỉ cần về nhà và xoá đi nỗi nhớ giúp em thôi!]

Từ ngày Sóc mất, tôi mắc phải chứng mất ngủ.

Tôi nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, lắng nghe tiếng gió thổi qua khung cửa sổ. Khi Phong còn ở đây, mỗi khi tôi mất ngủ, anh đều  hát cho tôi nghe. Nếu như tôi vẫn không ngủ được, anh sẽ thức cả đêm để trò chuyện cùng tôi.

Đêm nay, không còn có tiếng hát, cũng không còn giọng nói ấm áp của anh thầm thì bên tai tôi nữa. Chỉ còn lại tiếng gió ngoài cửa sổ, và tiếng côn trùng râm ran trong đêm hè.

Tôi cầm điện thoại lên, mở danh sách ghi âm. Ngón tay vô thức lướt đến một đoạn thu âm cũ, rồi tôi nhấn play.

“Em có nghe không?”

Giọng Phong vang lên khe khẽ, rồi tiếp sau đó là một giai điệu nhẹ nhàng.

Tôi không biết mình đã nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó bao nhiêu lần. Chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên, cái tên quen thuộc hiện trên màn hình, tôi mới khẽ mỉm cười.

“Em đây.”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi cứ ngỡ cuộc gọi đã bị ngắt.

Rồi giọng anh vang lên, khẽ đến mức như thể sợ chính mình cũng nghe thấy:

“Bố anh về rồi… Đêm nay, anh không muốn ở lại Hà Nội chút nào.”

Dù không ở cạnh, tôi vẫn cảm nhận được tất cả nỗi buồn trong câu nói ấy. Một nỗi buồn đã hằn sâu trong tim anh từ lâu...

"Anh ổn chứ?"

"Anh không ổn lắm…"

Anh khẽ cười, một tiếng cười lẫn trong thở dài:

“Mỗi lần ở gần bố, anh lại nhớ đến những chuyện không vui trong quá khứ. Anh nhớ mẹ lắm! Cảm giác đó… không dễ chịu chút nào.”

Tôi siết chặt điện thoại, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.

Ước gì tôi có thể lập tức chạy đến và ôm chặt lấy anh, như cách anh luôn không ngần ngại ôm lấy tôi mỗi khi tôi cần…

“Anh à…”

Tôi chưa kịp nói hết câu thì giọng anh đã cắt ngang, khẩn thiết như một lời cầu xin:

“Ngay bây giờ… Anh về nhà với em luôn, được không?”

Giọng Phong vang lên khe khẽ, rồi tiếp sau đó là một giai điệu nhẹ nhàng.

Tôi không biết mình đã nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó bao nhiêu lần. Chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy tên Phong trên màn hình, tôi mới khẽ mỉm cười.

"Em đây."

Anh im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi cứ ngỡ cuộc gọi đã bị ngắt.

Rồi giọng anh khẽ vang lên:

"Bố anh về rồi... Đêm nay, anh không muốn ở lại Hà Nội chút nào."

Dù không được ở cạnh nhau, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được tất cả nỗi buồn của anh.

"Anh ổn chứ?"

"Anh không ổn lắm. Mỗi lần ở gần bố, anh lại nhớ đến những kí ức không vui trong quá khứ. Anh nhớ mẹ lắm! Cảm giác đó... không dễ chịu chút nào."

Tôi thở dài vì bất lực.

Ước gì tôi có thể lập tức chạy tới và ôm lấy anh, giống như cái cách anh đã luôn không ngần ngại dang rộng vòng tay ôm lấy tôi mỗi khi tôi cần...

"Anh à..."

Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh ngắt lời:

"Ngay bây giờ... Anh về nhà với em nhé, được không?"