Từng ngày bình yên trôi qua, nhưng tận sâu trong lòng, tôi vẫn lặng lẽ mong chờ một điều gì đó. Có lẽ tôi chưa thực sự cam tâm rời xa anh, có lẽ tôi đã từng hy vọng rằng anh sẽ tìm đến tôi, dù chỉ một lần.
Rồi một ngày, tôi nhận được cuộc gọi bất ngờ từ bố Phong. Giọng ông trầm thấp, rõ ràng từng chữ: “Phong sắp đến tìm cháu. Nhưng tốt nhất, cháu nên dứt khoát rời xa nó. Nó phải đi du học, tương lai của nó không thể bị ảnh hưởng.”
Tôi lặng thinh, lòng chợt trống rỗng. Nếu ông ấy không yêu cầu, có lẽ tôi cũng sẽ làm vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể mang lại điều gì tốt đẹp cho anh.
Và khi cuộc gặp gỡ đó thật sự trở thành hiện thực, tôi lại không biết phải đối diện với anh như thế nào.
Tối hôm đó, trời đổ mưa lớn. Tôi vừa tan ca làm thêm, bước ra khỏi quán cà phê thì thấy mưa đã phủ trắng cả con phố nhỏ. Không mang theo ô, tôi đành đứng nép vào mái hiên chờ cơn mưa nhẹ dần.
Tôi cứ ngỡ hôm nay cũng như bao ngày bình yên khác, nhưng không. Khi quay lưng lại, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách mình không xa.
Đình Phong.
Anh đứng đó, giữa màn mưa, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi không chớp.
Tôi không biết anh đã đứng ở đó bao lâu, cũng không biết anh đã tìm đến đây bằng cách nào. Trong lòng tôi hiện lên hàng ngàn câu hỏi, nhưng không đủ can đảm để thốt ra bất cứ điều gì.
Bàn tay tôi run lên, không biết nên bước đến hay quay lưng bỏ đi. Tôi đã tự nhủ sẽ không tìm anh nữa, cũng sẽ không hy vọng gì nữa, nhưng tại sao khi nhìn thấy anh, trái tim tôi vẫn đập loạn lên như vậy?
Anh chậm rãi tiến về phía tôi.
Còn tôi vẫn đứng yên, không lùi, không tiến, chỉ lặng lẽ đợi anh đến gần.
Hôm nay, dù có đau lòng đến mấy, tôi cũng phải dứt khoát nói lời chia tay.
Anh khẽ gọi tên tôi:
"Chiêu Anh..."
Tôi cố tỏ ra lạnh lùng, ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút ấy. Trong ánh mắt đó có giận dữ, có đau lòng, có cả những tổn thương mà tôi không dám đối diện.
"Đình Phong, đừng đến tìm em nữa."
Anh khựng lại vài giây, như không tin những gì mình vừa nghe thấy.
"Em thật sự nghe theo lời bố anh mà chia tay anh thật sao?"
Tôi cười nhạt, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
"Không phải. Là em tự nguyện."
Đúng vậy, là tôi tự nguyện buông tay. Vì yêu, nên mới rời xa.
"Sợi dây chuyền anh tặng, em vẫn còn đeo. Em nghĩ anh sẽ tin mấy lời vớ vẩn đó sao?"
Tôi hất tay Đình Phong ra khỏi tay mình, sau đó tháo chiếc dây chuyền xuống.
Cơn mưa xối xả không ngừng, tôi cầm nó trên tay lần cuối, lòng chợt trĩu nặng khi ký ức tươi đẹp ngày ấy ùa về. Những khoảnh khắc rực rỡ tưởng chừng như chỉ mới xảy ra hôm qua, vậy mà giờ đây...
Tôi cầm sợi dây trong lòng bàn tay, hơi lạnh của kim loại truyền vào da thịt. Một lúc sau, tôi hít sâu, rồi dứt khoát ném nó thật mạnh ra giữa đường.
Tiếng va chạm nhỏ bé giữa tiếng mưa rơi, nhưng tôi lại cảm thấy như có thứ gì đó đang tan vỡ.
Không thể níu kéo.
Không thể quay đầu.
Tôi nhìn thấy rõ khoảnh khắc ánh mắt anh vụn vỡ, như thể cả thế giới trước mắt anh vừa sụp đổ. Nhưng, tôi không thể lùi bước.
Quyết định vứt bỏ nó, cũng đồng nghĩa với việc tôi đã chọn buông tay.
Nhưng một giây sau, trong cơn mưa trắng xóa, một bóng người lao ra giữa lòng đường.
Trái tim tôi đập mạnh.
"Đình Phong!"
Giọng tôi vỡ ra, lần đầu tiên sau bao lâu, tôi gọi tên anh.
Dưới ánh đèn đường chập chờn, tôi thấy anh cúi xuống, nhặt lấy sợi dây chuyền đã bị rơi giữa mặt đất.
Tay anh run lên.
Một chiếc xe lao tới.
Mọi thứ như chậm lại trong mắt tôi.
Không kịp suy nghĩ, tôi lao đến.
"Cẩn thận!"
Tôi vừa hét lên, vừa lao về phía anh trong vô thức. Tiếng còi xe chói tai xé toạc màn mưa dày đặc.
Tôi không kịp nghĩ gì cả. Chỉ biết rằng nếu tôi không làm gì, anh sẽ bị thương.
Khoảnh khắc tôi vươn tay kéo anh lại, cơn gió mạnh do chiếc xe vụt qua tạt nước mưa lạnh buốt vào mặt. Cả hai chúng tôi ngã xuống vỉa hè, hơi thở hỗn loạn.
"Anh điên rồi sao?" Tôi hét lên, giọng nói xen lẫn hoảng loạn và giận dữ.
Anh không đáp. Chỉ nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, để mặc nước mưa chảy xuống gương mặt tái nhợt.
"Anh có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?" Tôi tiếp tục gào lên, nhưng đáy lòng lại run rẩy từng cơn.
"Vậy em có biết không?" Anh đột ngột lên tiếng, giọng khàn đặc. "Em có biết khi em biến mất, anh đã tìm em đến phát điên không?"
Tôi cắn chặt môi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em nghĩ chỉ cần rời xa anh là có thể chấm dứt tất cả sao?" Anh bật cười, nhưng nụ cười ấy lại không có chút ấm áp nào. "Em có thể dễ dàng vứt bỏ mọi thứ như vậy, còn anh thì sao?"
Cơn mưa vẫn rơi không ngừng. Tôi cảm giác tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.
Tôi biết anh đã đau khổ.
Nhưng tôi cũng thế.
"Đừng nhẫn tâm với anh như vậy, được không?'
Tôi hít sâu một hơi, sau đó chống tay đứng dậy.
"Em đã vứt bỏ anh giống như sợi dây chuyền đó rồi. Anh vẫn chưa hiểu ra sao?"
Bàn tay đang cầm chặt sợi dây chuyền của anh khẽ run lên.
Anh không nói gì, chỉ im lặng.
Sự im lặng ấy còn đau đớn hơn ngàn vạn lời nói.
Cuối cùng, anh khẽ cười, nụ cười trống rỗng đến mức khiến lòng tôi nhói lên.
"Anh hiểu rồi."
Đình Phong không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy, chậm rãi nhặt chiếc ô bị rơi dưới đất lên đưa cho tôi.
"Về nhà cẩn thận."
Anh quay lưng bước đi, từng bước chân nặng nề hòa lẫn trong màn mưa.
Nhìn bóng lưng anh dần khuất xa, lồng ngực tôi quặn thắt.
Tôi chỉ mong anh có một tuổi trẻ rực rỡ, một tương lai xán lạn, một người bạn gái môn đăng hộ đối với anh. Chứ không phải ở cạnh tôi, người khiến cuộc sống của anh chìm trong những tháng ngày buồn bã.
Tôi không muốn bóng tối trong cuộc đời của mình che khuất đi ánh sáng rực rỡ nơi anh.
Cơn mưa vẫn rơi, tí tách đọng trên mái hiên, hòa lẫn vào từng giọt nước mắt của tôi lặng lẽ rơi xuống.
Tôi cầm chiếc ô trong tay, bước đi ngược chiều với anh, như hai đường thẳng song song mãi mãi không thể giao nhau một lần nữa.
Thế nhưng, dù có đi xa đến đâu, ký ức về anh vẫn luôn ở đó. Ở một góc nhỏ trong tim tôi, nơi có nụ cười dịu dàng, cái nắm tay ấm áp và những lời hứa vẫn chưa kịp thực hiện.
Có lẽ, chúng tôi đã thực sự lỡ mất nhau rồi.
Sau này, chúng tôi sẽ không còn lí do gì để gặp gỡ. Nếu muốn được nhìn thấy anh, có lẽ thời gian tôi phải đợi là tháng, là năm. Hoặc có lẽ, tôi sẽ không còn cơ hội gặp lại anh nữa. Thế giới này rộng đến vậy, thành phố này tấp nập đến thế, mơ mãi đến một lần tình cờ chạm mặt, liệu có phải quá viển vông không?
Suốt những năm tháng học đại học, tôi nghe ngóng được rằng Đình Phong đã đi du học.
Phong vẫn giống như khi còn học cấp ba, vẫn không thường xuyên cập nhật cuộc sống lên mạng xã hội. Những tài khoản anh từng sử dụng vẫn im lặng như trước đây, không một bài đăng mới, không một dòng trạng thái. Cứ như anh đã chọn biến mất khỏi thế giới của tôi theo cách nhẹ nhàng nhất. Chỉ đến khi vô tình lướt qua tài khoản của một người bạn nước ngoài mà anh theo dõi trên Instagram, tôi mới có cơ hội nhìn thấy hình ảnh của anh.
Trong một bức ảnh chụp tại một quán cà phê nhỏ, Phong ngồi bên cửa sổ, ánh sáng chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật những đường nét tuấn tú. Anh đang đọc sách, dáng vẻ điềm tĩnh và trưởng thành hơn so với chàng trai năm ấy. Một bức ảnh khác lại ghi lại khoảnh khắc anh đứng giữa một nhóm bạn, nở nụ cười rạng rỡ mà tôi đã từng rất yêu thích.
Những bức ảnh ấy không có lời chú thích, cũng không hề có bình luận của anh. Phong vẫn sống cuộc đời của mình, một cuộc đời rực rỡ như anh từng ao ước.
Dần dần, tôi không còn tò mò về anh, về cuộc sống của anh nữa. Dường như tôi đã có thể bỏ lại sau lưng những mảnh kí ức ấy. Tôi tập trung vào bản thân, vào những điều đáng trân trọng khác trong cuộc đời mình.
Cuối tuần, tôi thường cùng Vũ đi đâu đó để giải tỏa áp lực. Những năm cuối đại học, Vũ rất bận rộn, nhưng anh vẫn luôn dành thời gian cho tôi. Đôi khi, chúng tôi chỉ đơn giản là ngồi ở một quán cà phê, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại, tận hưởng chút bình yên hiếm hoi giữa nhịp sống vội vã.
Một buổi chiều mùa hè, trời mát mẻ. Tôi và Vũ vẫn ngồi ở quán cà phê quen thuộc của cả hai. Chúng tôi đều im lặng, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nhạc du dương vang lên trong quán. Tôi ngước nhìn những giọt mưa đang trượt dài trên ô kính, cảm thấy lòng mình cũng nhẹ nhàng như thế.
Rồi Vũ lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng: "Kì nghỉ hè này chúng ta đi đâu đó xa một chút nhé?”
Tôi ngạc nhiên, quay sang nhìn anh: “Xa là thế nào?”
“Đi biển, hoặc là leo núi cũng được. Chỉ là… anh muốn đổi gió một chút.”
Tôi im lặng suy nghĩ. Lâu rồi tôi chưa có một chuyến đi xa đúng nghĩa. Có lẽ đã đến lúc cho mình một khoảng lặng thực sự, rời khỏi thành phố đông đúc này một thời gian.
Cuối cùng, tôi khẽ gật đầu: “Được thôi.”
Chúng tôi quyết định đi để dành tiền đi Đà Nẵng, vì đây là nơi Sóc từng muốn đến.
Những ngày sau đó, tôi và Vũ bắt đầu lên kế hoạch. Không có lịch trình cụ thể, chỉ biết rằng chúng tôi sẽ đi, sẽ đến biển, sẽ lang thang qua những con phố xa lạ mà chẳng cần lý do.
“Anh nghĩ Sóc có vui không, nếu biết tụi mình đến đó?”
“Anh nghĩ là có.”
Tôi khẽ mỉm cười, nhưng không nói gì thêm. Sóc đã đi xa, nhưng những kỷ niệm về thằng bé vẫn ở lại. Chuyến đi này, có lẽ không chỉ là để thực hiện mong muốn của Sóc, mà còn là để tôi và Vũ tìm một nơi để chữa lành sau những ngày tháng học tập chăm chỉ.
Đà Nẵng đón chúng tôi bằng cơn gió biển mằn mặn và bầu trời trong vắt không một gợn mây. Tôi kéo vali bước xuống xe, hít một hơi thật sâu, để không khí nơi đây len lỏi vào lồng ngực. Có điều gì đó trong làn gió biển khiến lòng tôi chùng lại, vừa nhẹ nhõm, vừa man mác khó tả.
Chúng tôi thuê hai phòng ở một khách sạn nhỏ gần biển, căn phòng không quá sang trọng nhưng đủ ấm cúng. Tôi mở cửa sổ, để từng đợt gió khẽ thổi vào, mang theo chút hơi thở của đại dương. Có lẽ, đây là nơi thích hợp để tôi dành một chút thời gian cho riêng mình.
Buổi tối, Đà Nẵng lên đèn, những cây cầu bắc ngang sông Hàn rực rỡ ánh sáng. Tôi và Vũ bước chậm rãi dọc theo bờ sông, hòa vào dòng người đang háo hức chờ đợi khoảnh khắc cầu Rồng phun lửa.
“Sóc từng nói muốn xem tận mắt cảnh này một lần.” Vũ khẽ nói, mắt hướng về cây cầu có hình dáng con rồng uốn lượn đang sáng rực trong đêm.
Tôi gật đầu: "Thằng bé còn bảo, đến Đà Nẵng mà chưa xem cầu Rồng phun lửa thì coi như chưa đi.”
Cả hai cùng cười. Tôi vẫn nhớ rõ giọng điệu hào hứng của Sóc ngày ấy, ánh mắt lấp lánh khi nhắc về thành phố này.
Đúng chín giờ, từ miệng con rồng khổng lồ, những luồng lửa bùng lên trong tiếng reo hò của đám đông. Ngọn lửa rực cháy giữa màn đêm, soi sáng cả một góc trời.
Vũ đứng im lặng một lúc lâu, rồi khẽ thì thầm: “Sóc, cuối cùng cũng xem được rồi nhé.”
Tôi siết chặt ngón tay, cảm giác sống mũi cay cay. Gió từ sông thổi đến, mát lành mà cũng lạnh lẽo đến lạ.
Sau khi xem cầu Rồng phun lửa, tôi và Vũ tìm đến một quán mì Quảng để lấp đầy chiếc bụng đang réo. Quán nằm trong một con hẻm yên tĩnh, bàn ghế gỗ đơn sơ, thoang thoảng mùi nước lèo đậm đà. Tôi gọi một tô mì quảng gà, Vũ chọn mì quảng ếch. Hai tô mì nóng hổi nhanh chóng được bưng ra, sợi mì vàng óng, bên trên phủ đậu phộng rang, hành lá và rau sống xanh mướt.
Tôi trộn đều tô mì, gắp một đũa đầy rồi chậm rãi thưởng thức. Hương vị đậm đà lan trên đầu lưỡi, khiến tôi lập tức muốn ăn thêm miếng thứ hai.
Vũ chợt bật cười: "Em có thấy quán này giống quán ăn sáng gần trường mình hồi trước không?"
Tôi hơi ngạc nhiên, rồi cũng nhìn xung quanh. Đúng là nơi này có chút gì đó quen thuộc. Không gian quán nhỏ, bàn ghế gỗ đơn giản, còn có mấy chiếc quạt cũ quay lạch cạch.
“Ừ, giống thật. Nhớ hồi đó tụi mình toàn đi ăn trễ, lần nào cũng phải chờ.”
Vũ gật đầu.
“Nhưng vẫn cứ thích ăn. Không hiểu sao đồ ăn mấy quán như vậy lúc nào cũng ngon.”
“Chắc tại không khí nữa. Mấy quán nhỏ kiểu này lúc nào cũng có cảm giác gần gũi.”
Anh chống cằm, nửa đùa nửa thật nói: “Hay là sau này mở một quán ăn nho nhỏ đi? Nhìn vậy mà vui.”
Tôi bật cười: "Anh mở thì em sẽ làm khách trung thành."
Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong căn phòng yên tĩnh của mình. Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà. Tôi ngồi dậy, kéo nhẹ rèm, nhìn ra ngoài. Biển buổi sớm vẫn trong lành, sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, từng cơn gió mang theo sự mát lành khẽ thổi bay mái tóc tôi.
Sau khi vệ sinh cá nhân và thay quần áo, tôi mở cửa đi ra ngoài. Vừa lúc đó, Vũ cũng mở cửa phòng bên cạnh. Anh vẫn còn vẻ ngái ngủ, tóc hơi rối, nhưng vừa thấy tôi, anh đã cười:
"Ra biển đi dạo nhé?"
Chúng tôi rời khách sạn, đi bộ dọc theo con đường dẫn ra biển. Bãi cát mịn màng trải dài trước mắt, xa xa là cả đại dương bao la.
Tôi cởi dép, đi chân trần trên cát. Cát hơi lạnh, nhưng khi sóng biển chạm vào da thịt, cảm giác sảng khoái ngay lập tức lan tỏa.
Vũ đứng cạnh tôi, tay đút túi quần, ánh mắt dõi theo những con sóng nhỏ nối tiếp nhau tràn vào bờ.
Tôi khẽ hỏi: "Nếu được sống ở đây luôn thì tuyệt quá nhỉ?"
Vũ nghiêng đầu nhìn tôi, rồi mỉm cười: "Nếu em thấy thoải mái khi ở đây, thì cứ thử đi."
"Vậy thì sau này em sẽ chuyển đến đây sống."
Tôi đưa tay hứng chút nước biển rồi để nó chảy qua kẽ tay, vô tư chơi đùa mà chẳng có chút âu lo trong lòng.
Vũ đột nhiên nói: “Lâu rồi anh mới thấy em thoải mái như vậy.”
“Bình thường em căng thẳng lắm à?”
Anh nhún vai: "Không hẳn, nhưng em có vẻ lúc nào cũng suy nghĩ nhiều."
Tôi im lặng một lát rồi khẽ cười: “Chắc tại ở đây thoáng đãng, không khí khác hẳn thành phố nên em thấy thoải mái hơn nhiều."
Anh đặt tay lên vai tôi, khẽ hỏi:
"Em khát không? Anh đi mua nước nhé?"
"Vâng."
Tôi đứng lặng lẽ, ánh mắt dõi theo đại dương bao la. Giữa muôn vàn suy nghĩ hỗn loạn, một câu hỏi chợt hiện lên trong đầu: Liệu tôi có nên chịu đựng một nỗi đau để xóa đi những vết thương trong tim mãi mãi hay không?
Nhiều năm trôi qua, nỗi nhớ thương và day dứt đã gặm nhấm tôi từng chút một.
Tôi đã cố gắng quên đi, cố gắng lạc quan để bước tiếp. Nhưng sự thật là, từ ngày Sóc rời xa, tôi chưa từng thực sự sống đúng nghĩa một ngày nào.
Đang thẫn thờ nhìn những con sóng vỗ vào bờ, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên phía sau:
“Em đến đây một mình à? Anh có thể làm quen với em không?”
Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt trong trẻo của chàng trai ấy.
Từ ngày chia tay Phong, tôi chưa từng mở lòng với ai.
Bởi vì dù có ở bên nhau hay không, người tôi yêu… vĩnh viễn chỉ có một.
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”