Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt

Chương 11: Cơ hội



Cùng người mình thích về nhà

Văn Nhiễm ngồi trước gương trang điểm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không chú ý đến động tĩnh phía sau.

Cho đến khi Bách Huệ Trân vội vàng quay lại bên nàng, không biết tìm được ở đâu một cái ly giấy dùng một lần. Bà vừa mở nắp bình giữ nhiệt rót trà gừng đường đỏ ra, vừa khẽ nói, "Hai đứa tụi con cũng khéo thật, đến kỳ cũng trùng nhau luôn."

Rồi bà giơ ly lên, "Mẹ mang qua cho con bé, rồi về liền."

Chẳng mấy chốc, bà lại quay về bên Văn Nhiễm.

"Haizz, đáng thương quá."

"Đáng thương gì ạ?"

"Trông thì có vẻ con nhà có điều kiện, thế mà chẳng ai chăm sóc, đến kỳ phải co ro tội nghiệp ở góc kia, mẹ nhìn còn thấy xót. Con chắc không hiểu đâu, nhà có tiền hay không không quan trọng, con gái mười mấy tuổi sao có thể không có ai quan tâm chăm sóc được."

Rồi bà lại lẩm bẩm, "Lần trước con bé chẳng nói là về nhà ông bà ngoại sao? Sao chẳng thấy bóng dáng đâu cả."

"Mẹ đừng tùy tiện hỏi chuyện nhà người khác."

"Mẹ có hỏi đâu."

Văn Nhiễm cứ mãi mân mê ngón tay, lưỡng lự muốn hỏi: Cậu ấy có uống hết ly trà gừng không? Cậu ấy đỡ hơn chút nào chưa?

Nhưng nàng không phải kiểu người quá cởi mở, hỏi ra lại sợ mẹ nghi ngờ.

Thực ra Bách Huệ Trân cũng không mức nỗi nhạy cảm như thế, chỉ là lúc này tâm trạng của Văn Nhiễm như bất chợt mọc ra một cái đuôi thỏ, nàng chính là con thỏ ấy, bản thân không thấy được, nhưng cả thế giới đều có thể nhìn thấy.

Mãi đến lễ trao giải.

Trước tiên trao giải cho các thí sinh xếp hạng bốn đến mười, các thí sinh được mời lên sân khấu, đứng thành hàng, lần lượt nhận giấy chứng nhận và cúp pha lê.

Sau đó họ rời sân khấu, đến lượt hạng ba, hạng hai, rồi hạng nhất được mời lên.

Văn Nhiễm ngồi bên cạnh Bách Huệ Trân, góc nhìn hơi hướng lên, thấy rõ Hứa Tịch Ngôn dưới ánh đèn sân khấu.

Cô không cần áo thun đen cool ngầu. Không cần đôi boots Martin. Không cần đôi môi đỏ rực rỡ.

Cô chỉ mặc cùng một bộ đồng phục với Văn Nhiễm, đứng yên ở đó, ánh đèn sân khấu như hóa thành cánh bướm, bay lượn xung quanh cô, cảnh tượng mà mọi người đang ngắm nhìn là những hạt bụi đang nhảy múa bên cạnh cô.

Bách Huệ Trân huých nàng một cái, "Ngẩn người gì thế? Người ta gọi tụi con lên chụp ảnh chung kìa."

Thật ra Văn Nhiễm không hề ngẩn người.

Nàng có nghe MC vừa nói, "Mời các thí sinh từ hạng bốn đến mười cùng lên sân khấu chụp ảnh."

Nhưng nàng chỉ ngồi đó, không muốn động đậy.

Nàng nói với Bách Huệ Trân, "Con đau bụng."

"Hả? Có nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng, nhưng con không muốn đi, không muốn lên sân khấu chụp ảnh." Giọng điệu bỗng nhiên có phần chán nản.

"Đứa nhỏ này." Bách Huệ Trân cười: "Tự dưng làm nũng cái gì? Được hạng chín đấy, thành tích không tệ đâu, đương nhiên phải lên sân khấu chụp ảnh chung rồi, con xem Hứa Tịch Ngôn người ta vẫn đang kiên trì kìa."

Văn Nhiễm rất khó để diễn tả cảm xúc lúc này.

Nàng cũng rất khó để nói ông trời đối với nàng là nhân từ hay tàn nhẫn. Nhân từ là rốt cuộc vẫn để nàng khi còn ở tuổi mười bảy, nảy sinh một lần rung động duy nhất của tuổi dậy thì.

Tàn nhẫn là Hứa Tịch Ngôn như một tia nắng chiếu vào thế giới của nàng. Từ khoảnh khắc đầu tiên gặp cô, Văn Nhiễm đã biết rõ, cho dù nàng có chạy nhanh đến mấy, có cố gắng đến đâu, nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn từ rất xa.

Nếu có cơ hội chụp ảnh chung với người mình thích, cho dù là kiểu ảnh chụp trong lễ trao giải, Văn Nhiễm không biết người khác có vui không.

Nhưng nàng chỉ muốn trốn.

Hứa Tịch Ngôn đứng ở giữa mọi người, nàng ở góc rìa ngoài cùng. Nếu nàng đứng bên trái, thì giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn cách ba người; nếu nàng đứng bên phải, thì cách bốn người.

Nhưng đây không phải là khoảng cách của ba hay bốn người.

Là ánh đèn ở giữa sân khấu chưa bao giờ chiếu đến nàng.

Là thiên phú của nàng theo năm tháng dần dần phai nhạt.

Là nàng vĩnh viễn không thể trở thành người có thể sánh vai cùng Hứa Tịch Ngôn.

Nếu đã như vậy, nàng tình nguyện cách Hứa Tịch Ngôn càng xa càng tốt.

Đây chắc cũng là kiểu tâm tình kỳ lạ và gượng gạo chỉ thuộc về tuổi mười bảy.

Bà Bách gọi nàng: "Nhiễm Nhiễm, đừng bướng nữa, lát nữa không kịp lên sân khấu, nhân viên lại phải đến giục con đấy."

Thực ra Văn Nhiễm biết đây là suy nghĩ bướng bỉnh, nàng cũng chỉ nhắc với Bách Huệ Trân một câu như vậy, sau đó vẫn đứng dậy đi về phía sân khấu.

Trên sân khấu, mười người đứng thành hàng ngang, chỉ có nàng và Hứa Tịch Ngôn cùng mặc đồng phục trắng viền lam của trường Tử Dục, nhưng một người là ánh sáng rực rỡ giữa sân khấu, một người tối tăm ở nơi góc khuất.

Văn Nhiễm đứng rất sát rìa, chỉ mong mình biến mất khỏi khung hình càng tốt.

Nhưng thợ chụp ảnh gọi nàng: "Cô bé cột tóc đuôi ngựa, đứng vào phía trong một chút nào."

Văn Nhiễm mím môi, bất đắc dĩ nhích vào trong một chút, đúng lúc chưa kịp điều chỉnh nét mặt thì thợ chụp ảnh đã "tách" một tiếng bấm máy.

Ảnh chụp chung kết thúc, lễ trao giải cũng xong.

Ban tổ chức chuẩn bị khá chu đáo, ảnh có thể in ngay tại chỗ, Văn Nhiễm và Bách Huệ Trân đợi một lát thì nhận được tấm ảnh chụp chung vẫn còn hơi ấm của máy in, giống như chiếc thẻ ra vào hôm nọ Văn Nhiễm từng ép nhựa ở tiệm in.

Bà Bách ghé lại nhìn rồi cười: "Con làm vẻ mặt gì thế này?"

Trong mười người chụp ảnh chung, chỉ có Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm là không cười.

Hứa Tịch Ngôn với gương mặt đậm nét nên dù không biểu cảm trông vẫn rất cá tính, còn Văn Nhiễm thì mím môi vì chưa kịp tạo kiểu.

Nàng trả lời bà Bách: "Con chưa chuẩn bị xong."

Lúc này Bách Huệ Trân nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn trong đám đông, giơ tay thật cao gọi cô: "Ở đây nè!"

Văn Nhiễm giật mình: "Mẹ làm gì vậy?!"

Nhưng Hứa Tịch Ngôn đã thấy họ, cô đeo túi lệch một bên vai, bước về phía họ. Lưng Văn Nhiễm lại bắt đầu toát mồ hôi, giống hệt lúc nãy bước lên sân khấu, theo phản xạ liền muốn mím môi, nhưng như vậy thật ngốc, nàng không muốn để Hứa Tịch Ngôn thấy, vội vã thả lỏng khóe môi.

Bách Huệ Trân nói với nàng: "Mẹ vừa nãy quên nói với con thì phải? Mẹ thấy Hứa Tịch Ngôn thực sự khó chịu, liền nói với con bé, nếu thật sự chịu không nổi thì theo mẹ về nhà, mẹ sẽ nấu ích mẫu cho con bé uống."

Văn Nhiễm: ......

Về nhà?!

Bà Bách đúng là xã giao ở cấp độ thần thánh?!

Nhưng Hứa Tịch Ngôn đã đến trước mặt họ, nàng muốn ngăn cũng không kịp nữa.

Hứa Tịch Ngôn lễ phép chào: "Cháu chào dì," rồi nhìn về phía nàng: "Hi."

"...Hi."

"Nhiễm Nhiễm vừa nãy cũng nói đau bụng mà đúng không? Nếu không chịu được thì đừng đi học thêm buổi tối nữa, dì đưa hai đứa về nhà, để tiện chăm sóc nhau."

Không biết có phải vì mỗi lần nói chuyện với Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm đều cố ý giữ khoảng cách không, mà lần này Hứa Tịch Ngôn cũng đứng cách nàng nửa người, phía sau cánh gà đông đúc toàn người đoạt giải, phụ huynh và nhân viên.

Giữa bầu không khí pha trộn đủ loại mùi vị ấy, Hứa Tịch Ngôn có mùi như đại dương tràn ngập ánh nắng.

Văn Nhiễm không biết người khác sẽ nghĩ sao, nếu có cơ hội cùng người mình thích về nhà.

Nhưng nàng nói: "Bụng con không đau đến mức đó, con vẫn sẽ về trường học buổi tối."

Bách Huệ Trân cười: "Ồ, từ khi nào mà con ham học dữ vậy?"

Chỉ là bản năng của Văn Nhiễm là muốn chạy trốn.

Ý muốn trốn khỏi sự hấp dẫn của Hứa Tịch Ngôn mãnh liệt hơn nhiều so với ham muốn tiến lại gần cô.

Từ lần đầu gặp mặt, Hứa Tịch Ngôn là ánh dương, còn nàng chỉ như hạt bụi, càng tiến gần, càng khiến bản thân cảm thấy nhỏ bé.

Thế là bà Bách dẫn hai người ra ngoài bắt xe.

Bách Huệ Trân và Hứa Tịch Ngôn đi phía trước, vừa đi vừa trò chuyện về cuộc thi dương cầm.

Văn Nhiễm một mình đeo cặp đi phía sau, trong lòng nghĩ: Rốt cuộc ai mới là mẹ con ruột đây.

Lúc này, Hứa Tịch Ngôn ngoảnh đầu nhìn.

Văn Nhiễm khựng lại, tưởng rằng Hứa Tịch Ngôn có lời muốn nói.

Nhưng Hứa Tịch Ngôn chỉ liếc nhìn nàng một cái, rồi quay đầu đi.

Hứa Tịch Ngôn chỉ là đang xem nàng có đi theo kịp hay không.

Ba người đứng bên đường trước phòng phát sóng, rất nhanh đã bắt được xe, Văn Nhiễm liền giành ngồi ghế phụ: "Con xuống trường, để con ngồi đây nhé."

Bà Bách không thấy có gì lạ, cùng Hứa Tịch Ngôn ngồi vào ghế sau.

Xe lăn bánh, Văn Nhiễm hé cửa sổ một khe rất nhỏ, để gió chiều tràn vào, nhưng không thổi tới ghế sau.

Thế là, mùi hương cuối hè.

Mùi của gió.

Mùi của cây.

Mùi của hoa tử đinh hương sắp tàn.

Và mùi của Hứa Tịch Ngôn từ phía sau bên trái nàng, tất cả cùng hòa quyện, hòa quyện, trở thành mùi hương riêng biệt của ngày 4 tháng 9 năm ấy.

Đêm đó, trong nhật ký Văn Nhiễm chỉ viết hai chữ: 「Mùi hương」

Viết nhật ký là như vậy, đôi lúc có rất nhiều suy nghĩ phức tạp, nhưng  căn bản lại thấy xấu hổ khi biết về điều đó, liền viết một cách mơ hồ, viết thật cô đọng. Người ta luôn cho rằng những câu chữ mơ hồ ấy, sau nhiều năm đọc lại, vẫn có thể nhớ lại thật rõ ràng.

Thực tế là nhiều năm sau, khi Văn Nhiễm mở lại cuốn nhật ký, nhìn những từ ngữ khó hiểu như: 「768」; 「Bào Bào Ca Đinh Xa」; 「Bong bóng xà phòng」

Nàng hoàn toàn không nhớ đã từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng sau nhiều năm trôi qua, nàng nhìn thấy hai chữ 「Mùi hương」ấy, khi đó Hứa Tịch Ngôn vừa kết thúc chuyến lưu diễn châu Âu, trong buổi chiều ngày trở về, cô đang ngủ say trong căn phòng trọ chưa tới bốn mươi mét vuông của nàng.

Nàng nghe hơi thở đều đặn sau lưng mình của Hứa Tịch Ngôn, căn phòng ngủ nhỏ tràn ngập mùi hương hòa quyện giữa hơi thở và hương cơ thể của Hứa Tịch Ngôn. Nàng một mình ngồi trước bàn học, nhìn dòng chữ ngày xưa mình viết trong cuốn nhật ký.

Nàng vẫn có thể nhớ lại một cách vô cùng rõ ràng ngày hôm đó, vào cuối mùa hè năm mười bảy tuổi, tóc đuôi ngựa của nàng bị gió chiều làm rối tung, còn thiếu nữ nàng thích ngồi phía sau bên trái nàng, như tỏa hương thơm, định hình mùi vị cho toàn bộ tuổi thanh xuân của nàng.