Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt

Chương 12: Mùi hương thiếu nữ



Hay cháu lên phòng Nhiễm Nhiễm ngủ một lát đi

Xe dừng trước cổng trường Tử Dục, Văn Nhiễm không quay đầu lại, đeo cặp lên vai: "Mẹ, con đi đây."

Bách Huệ Trân trêu nàng: "Không về nhà nghỉ ngơi thật à? Nhất định phải đi học buổi tối sao?"

Văn Nhiễm nói: "Không về đâu."

Khi nói tiếng phổ thông với Bách Huệ Trân, Văn Nhiễm cũng bị ảnh hưởng đôi chút giọng phổ thông mang âm Hải Thành của bà.

Lúc đó, Hứa Tịch Ngôn ngồi cạnh Bách Huệ Trân nghĩ: sao lại có cô gái mềm mại thế này.

Cả giọng nói cũng mềm, như một bông bồ công anh nhẹ nhàng. Rất khác với cô.

Văn Nhiễm một mình đeo cặp bước vào cổng trường, quay lại lớp học, vẫn còn một chút thời gian trước khi bắt đầu giờ tự học buổi tối, nàng xé gói bánh mì vừa mua ở căn tin.

Nàng thích ăn bánh mì, từ nhỏ đã ăn mãi không chán.

Đào Mạn Tư đi tới bên bàn học của nàng: "Lễ trao giải chiều nay thế nào?"

"Cũng bình thường." Văn Nhiễm cười cười: "Cậu biết mà, mình chỉ đứng thứ chín."

"Hứa Tịch Ngôn cũng đến à?"

"Ừ, cậu ấy đứng nhất mà."

"Các cậu có nói chuyện gì không?"

"Không có." Văn Nhiễm cũng không rõ đang cố nhấn mạnh điều gì: "Dù sao bọn mình cũng không thân nhau."

"Nhìn ra được, nói chuyện cũng đứng cách xa như thế."

Lúc này chuông tiết tự học buổi tối vang lên, Đào Mạn Tư trở về chỗ ngồi, Văn Nhiễm vội vàng nhét nốt miếng bánh mì còn lại vào miệng, tạm thời bỏ bao bì vào ngăn bàn.

Nhìn bóng lưng bạn thân, trong lòng nàng dấy lên chút áy náy.

Những gì nàng nói với Đào Mạn Tư đều là sự thật, nhưng lại giấu một nửa sự thật khác. Hiện tại, họ đang ngồi tham gia lớp tự học ở đây, Hứa Tịch Ngôn đang theo mẹ nàng là Bách Huệ Trân, cùng nhau về nhà nàng.

... Nhưng mà, chuyện này, làm sao mà mở miệng được chứ!

******

Bên kia, Hứa Tịch Ngôn cùng Bách Huệ Trân xuống xe.

Nhìn ngôi nhà trước mặt với tường gạch đỏ phủ đầy thường xuân: "Nhà dì đẹp quá."

"Đẹp sao? Mấy căn nhà cũ trong hẻm đều như thế, nhìn bên ngoài thì phong cách vậy đó, chứ bên trong thì cũ lắm rồi, vừa nhỏ vừa chật, cháu đừng chê nhé."

Hứa Tịch Ngôn lễ phép nói: "Sao lại chê được ạ."

Thật ra lúc đó Văn Nhiễm thật không hiểu, Hứa Tịch Ngôn nhìn thì cá tính như vậy, sao lại có thể chấp nhận được kiểu nói chuyện nhiệt tình thái quá của Bách Huệ Trân, thậm chí, sao lại có thể vào đúng ngày đau bụng kinh không chịu nổi mà theo bà về nhà.

Ví dụ như nàng, cho dù có đau đến chết, cũng không muốn giao tiếp với phụ huynh của bất kỳ bạn học nào.

Phải rất nhiều năm sau, khi nàng và Hứa Tịch Ngôn trở thành "người tình hợp đồng", nàng mới hiểu được, vốn dĩ Hứa Tịch Ngôn là một người rất cô đơn.

Hứa Tịch Ngôn không cô độc, nhưng rất cô đơn.

Cuộc sống của cô hào nhoáng, toàn bộ là dương cầm, lưu diễn, sân khấu, giải thưởng, còn có cả hàng loạt sở thích của cô, như du lịch, đi biển, đua xe, cho nên cô không thể cô độc.

Nhưng cô rất cô đơn. Căn biệt thự nơi cô lớn lên quá rộng và quá trống trải, sau này căn hộ bình tầng* cô thuê cũng quá rộng và trống trải, sân khấu nơi cô đứng cũng quá rộng và trống trải.

*平层: là kiểu nhà cao cấp với điện tích lớn, đầy đủ tiện nghi, với các phòng được chia riêng lẻ, chỉ nằm ở 1 tầng duy nhất, không có lầu, có thể là căn hộ chung cư hay nhà mặt đất.

Cô lang thang một mình, trôi nổi. Cho dù tài năng của cô có vĩ đại đến đâu, cũng khó tránh khỏi cảm giác cô đơn, cho nên bản năng luôn hướng về những điều ấm áp.

Hôm đó, Bách Huệ Trân đưa Hứa Tịch Ngôn về nhà ăn một bữa cơm. Bà ngoại, cậu, mợ đều rất thích cô gái xinh đẹp này.

Bách Huệ Trân lại sắc cỏ ích mẫu cho Hứa Tịch Ngôn: "Hay là cháu lên phòng Nhiễm Nhiễm ngủ một lát đi, đỡ đau rồi hẵng về, một mình cháu về, dì không yên tâm."

Bách Huệ Trân đúng kiểu người lớn lên trong hẻm, không có khái niệm ranh giới, nhà ai đánh nhau cãi nhau bà cũng lo, mèo chó nhà ai đi lạc bà cũng phải hỏi han.

Hứa Tịch Ngôn: "Việc này phiền dì quá."

"Không phiền không phiền." Bách Huệ Trân xua tay: "Dù sao ga giường của Nhiễm Nhiễm cũng sắp thay rồi, cháu không thay đồ cũng không sao, cứ lên đó ngủ đi, tối nay dì thay cho con bé bộ mới là được."

"Phòng con bé ở tầng hai, cháu tự lên đi nhé, dì biết mấy đứa học dương cầm như tụi cháu khổ lắm, ngủ cũng không đủ giấc." Bách Huệ Trân sợ cô không thoải mái, nên không lên cùng.

Hứa Tịch Ngôn cảm ơn, đi lên tầng hai, men theo chỉ dẫn "phòng thứ hai bên trái" tìm đến phòng Văn Nhiễm.

Trước khi mở cửa, cô lấy điện thoại ra xem giờ, rồi gọi cho Văn Nhiễm.

******

Lúc đó đúng vào giờ nghỉ giữa tiết đầu của giờ tự học tối, Đào Mạn Tư ngồi bàn phía trước nói chuyện với Văn Nhiễm, lúc này điện thoại trong ngăn bàn của Văn Nhiễm kế bên bao bánh mì trống rung lên.

Văn Nhiễm nhìn màn hình, là một dãy số lạ.

Nàng vừa mỉm cười theo mạch chuyện của Đào Mạn Tư, vừa nghe máy: "A lô?"

Đầu dây bên kia vang lên một giọng trầm nhẹ: "Là mình."

Có mấy nam sinh đùa giỡn chạy ngang qua bàn nàng, va mạnh làm bàn lệch đi. Đào Mạn Tư giữ lại giúp nàng, nói với họ: "Cẩn thận chút đi!"

Tim Văn Nhiễm cũng bị va lệch, không phải do mấy nam sinh đó, mà là vì câu "Là mình" của Hứa Tịch Ngôn.

Nàng lập tức đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài lớp học.

Đào Mạn Tư hỏi: "Mẹ cậu gọi à?"

Nàng ậm ừ một tiếng, vội vã ra hành lang.

Lớp của họ ở tầng bốn, từ đây nhìn xuống, một khoảng cách không xa cũng không gần, có thể thấy cây sồi xanh bên hông tầng một, nhưng không nhìn rõ hình dáng cành lá, trên tường bên là một cổng tròn hình trăng khuyết, đèn đường lập lòe, có học sinh khối tự nhiên đi qua đi lại bên dưới.

Văn Nhiễm khẽ hỏi: "Hứa Tịch Ngôn?"

Đầu dây kia: "Ừ."

Văn Nhiễm nghĩ, Hứa Tịch Ngôn đúng là một người  tùy hứng. Cô gọi cho một người không biết số điện thoại của mình, chẳng thèm giới thiệu là "Mình là Hứa Tịch Ngôn", chỉ nói hai chữ —— "Là mình".

Như thể cả thế giới này đều phải biết cô là Hứa Tịch Ngôn vậy.

Thực tế là sau này cô thật sự đã làm được, trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nhất Trung Quốc. Cô không cần thiết phải tự giới thiệu nữa, không ai trên thế giới không nhận ra cô là Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn hạ thấp giọng, Văn Nhiễm đoán cô vẫn còn ở nhà mình.

Nàng cố tình tỏ ra bình tĩnh: "Có chuyện gì sao?"

"Số điện thoại của cậu là do mẹ cậu cho mình." Hứa Tịch Ngôn giải thích trước: "Mình đã uống ích mẫu mà dì nấu, dì muốn mình nghỉ một lát trong phòng cậu rồi hẵng về, tối nay dì sẽ thay ga giường cho cậu. Nhưng mình vẫn muốn gọi điện hỏi cậu trước, như vậy có tiện không?"

Tim Văn Nhiễm được ánh đèn đường nhuộm thành một vùng ấm áp.

Nàng bấu lấy viền váy đồng phục xếp ly, rất khó mô tả tâm trạng của mình lúc đó.

Có bạn học đang cười đùa phía sau nàng, không ai biết nàng đang đứng ở đây, gọi điện cho cô gái nổi tiếng nhất trường. Nàng nghĩ: Hứa Tịch Ngôn đúng là một người rất lễ phép, cũng là một người rất tốt.

Nếu suy nghĩ theo lẽ thường, Văn Nhiễm chắc chắn sẽ ngại để Hứa Tịch Ngôn vào phòng mình, dù gì nàng cũng chưa dọn dẹp.

Không biết bàn học có rơi vụn bánh mì không.

Váy mặc hồi cuối tuần vẫn còn vắt trên lưng ghế, may mà không có áo ngực hay tất hôi.

Dưới gối còn giấu cuốn truyện tranh đọc dở, không biết Hứa Tịch Ngôn có phát hiện không nếu cô nằm xuống.

Nhưng trái tim nàng bị ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường làm tan chảy, ngón tay co lại, không hiểu sao lại nói: "Được, cậu ngủ đi."

"Ừm." Hứa Tịch Ngôn bên kia nói: "Vậy cảm ơn, tạm biệt."

"Tạm biệt." Văn Nhiễm cúp máy.

Đứng ở hành lang thêm một phút để gió mát thổi qua, Đào Mạn Tư chờ đến chán, nhìn bóng lưng bạn thân, không hiểu sao nàng gọi xong rồi mà vẫn chưa vào lớp.

Văn Nhiễm cúi đầu nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, bấm "Lưu".

Nàng hoàn toàn không muốn viết tên "Hứa Tịch Ngôn", như vậy quá phô trương, dù sau này có lẽ cũng chẳng có mấy cơ hội Hứa Tịch Ngôn gọi lại.

Nàng muốn lưu số của Hứa Tịch Ngôn thành một biểu tượng.

Lúc đó điện thoại thông minh vẫn chưa phải iPhone, trong emoji cũng chưa có biểu tượng "sóng biển" rõ ràng, để liên tưởng đến chữ "Tịch" trong tên Hứa Tịch Ngôn, nàng cảm thấy như vậy là hợp nhất.

Nàng lục trong các biểu tượng.

Gần giống nhất, đại khái là biểu tượng "mưa" gồm ba giọt nước. Không có logic gì đặc biệt, dù sao cũng là nước mà.

Văn Nhiễm lưu số của Hứa Tịch Ngôn như thế.

******

Sau khi nhận được sự cho phép của Văn Nhiễm, Hứa Tịch Ngôn mới "cạch" một tiếng, xoay mở cửa phòng nàng.

Cô chưa từng thấy căn phòng nào như thế này.

Nhỏ xíu, nhỏ như một căn nhà búp bê tinh xảo. Phòng của Hứa Tịch Ngôn luôn trống trơn, còn phòng của Văn Nhiễm thì khác, vô cùng đầy, trên bàn học có vải vụn làm thủ công, rất nhiều sách không để hết trên bàn thì chất chồng bên cạnh tủ quần áo, váy áo đủ loại treo từng lớp trên lưng ghế, chủ yếu là màu xanh lam, nên trông như một đợt sóng biển nhấp nhô.

Ga giường cũng là màu xanh lam, được ánh nắng hong khô, là một vùng biển ấm áp.

Hôm nay Hứa Tịch Ngôn thật sự rất khó chịu, cô nằm xuống, cong lưng.

Trên gối, trên ga giường có một mùi hương đặc trưng của cô gái tuổi thiếu niên. Nhiều năm sau khi Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm trở thành tình nhân bí mật, lần đầu tiên cô thân mật với Văn Nhiễm, Văn Nhiễm trắng như vừa lăn qua tuyết, da thịt mềm mại, trên khắp cơ thể nàng vẫn còn lưu hương thơm đó.

Vì Văn Nhiễm rất sạch sẽ và cũng rất tĩnh lặng, không bị cuộc sống ngoài xã hội làm thay đổi quá nhiều, nên mùi hương thiếu nữ ấy có thể lưu lại rất lâu.

Ngay lập tức khơi dậy những ký ức tuổi trẻ của Hứa Tịch Ngôn.

Lúc này Hứa Tịch Ngôn vẫn chưa thể đoán trước tương lai, bụng dưới được ích mẫu của bà Bách sưởi ấm, cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ.

Một giấc mơ không mấy tốt đẹp.

Trong mơ ba mẹ cô đánh nhau trong căn biệt thự xa hoa lạnh lẽo, ném những bình sứ đắt tiền vào nhau, một cái bình hình vầng trăng bay về phía cô.

Hứa Tịch Ngôn tỉnh giấc, mở mắt.

Mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ và ấm áp, cô kéo chăn lên, cảm thấy mùi hương của Văn Nhiễm đang ôm lấy mình.

Cô tỉnh táo lại một chút, ngồi dậy, tùy ý vén mái tóc dài ra sau vai.

Cô đứng dậy đi đến bàn học, không lục đồ của Văn Nhiễm, chỉ cúi đầu nhìn vải vụn trên bàn, cũng không nhìn ra nàng định làm gì, trên bàn còn chất nhiều tạp chí: 《Tri kỷ Manke》, 《Tàu cao tốc》, 《Xem phim》.

Cô nghĩ một chút, rồi mở túi, lấy ra một cuốn 《National Geographic》, là tạp chí cô yêu thích, số nào cũng mua.

Đặt lên bàn, mượn một tờ giấy dán và cây bút của Văn Nhiễm, viết đơn giản hai chữ: "Tặng cậu."

Cô đeo túi chéo vai xuống lầu: "Dì ơi, cảm ơn dì, cháu đỡ nhiều rồi, cháu về trước đây ạ."

"Về rồi hả?" Bách Huệ Trân đang xem phim truyền hình chiếu giờ vàng vừa bó đậu nành: "Giờ này chắc ông bà ngoại cháu cũng về rồi nhỉ? Để dì đưa cháu về."

"Dì không cần tiễn đâu ạ, hôm nay thật sự cảm ơn dì nhiều."

Bách Huệ Trân cũng không muốn  tạo thêm áp lực cho cô : "Vậy trên đường cháu nhớ đi chậm thôi nhé."

Hứa Tịch Ngôn một mình rời khỏi căn nhà gạch đỏ phủ thường xuân, rồi bắt xe.

Thực ra cô không ở nhà ông bà ngoại, mà là thuê một căn hộ bình tầng rất rộng, cũng rất trống trải.

Cô tắm rửa đơn giản, rồi ném mình lên chiếc giường lớn trải ga màu xám.