Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt

Chương 16: Khó đoán



"Thỏ con" đang lén nhìn mình

"Lộ ra rõ ràng" có lẽ là thành ngữ sinh ra dành riêng cho sự thầm yêu.

Tâm ý đó như gió mát trăng thanh, như bầu trời đầy sao sáng lấp lánh như đom đóm, như một lớp giấy mỏng dùng để sao chép thư pháp, bạn nghĩ có thể dùng để che chắn kỹ lưỡng, nhưng ánh sáng ấy sao có thể bị một lớp giấy mỏng chặn lại?

Tinh tế chính là ở chữ "lộ ra".

Nửa kín nửa hở, đó là trò mà bạn tự chơi với chính mình. Một khi thật sự có ai đó xé toạc lớp giấy mỏng kia, kéo theo sẽ là sự hoảng hốt và rối bời.

Phản xạ đầu tiên chính là phủ nhận: "Sao có thể chứ? Bọn mình không phải đều là con gái sao?"

Đó chỉ là câu trong tiềm thức của Văn Nhiễm, thực tế nàng chỉ ngồi yên ở đó, nhìn Hứa Tịch Ngôn, ánh nến thủ công có lẽ đang cháy đến phần bao lấy cánh hoa, tỏa hương thoang thoảng.

Nàng tròn mắt nhìn Hứa Tịch Ngôn, không thốt nổi một lời.

Hứa Tịch Ngôn mỉm cười: "Không thích mình thì tại sao lúc nào cậu trốn mình thế?"

"Mình..."

Đầu lưỡi như rễ cây bị trúng phải lời nguyền trong khu rừng phép thuật, đứng cứng đờ không thể động đậy. Đúng lúc ấy, ngoài cửa lớp vang lên tiếng bước chân, Văn Nhiễm theo âm thanh nhìn ra.

Tưởng đâu là bạn học được giáo viên gọi đến giúp đỡ, không ngờ, người bước vào lại là Bạch Xu.

Cô ấy mỉm cười liếc nhìn Văn Nhiễm một cái, rồi quay sang góc lớp đối diện nơi Hứa Tịch Ngôn đang ngồi: "Cậu vẫn còn ở đây à?"

Hứa Tịch Ngôn "ừ" một tiếng: "Hết giờ tự học rồi à?"

"Hết rồi, mình thấy bên tòa nhà Phẩm Chất hình như mất điện, lại thấy bạn cùng lớp của mình là Lâm Sướng mãi không quay lại, liền nghĩ không chừng các cậu vẫn chưa xong, nên qua xem thử."

Hứa Tịch Ngôn uể oải "ừ" một tiếng.

Sau này khi Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn trở thành người tình ở tuổi hai mươi mấy, nàng từng nghe vô số lần Hứa Tịch Ngôn dùng giọng điệu ấy nói chuyện với người khác, cũng như hàng mi dày của Hứa Tịch Ngôn lúc nào cũng cụp xuống ba phần, toát ra nét lười nhác thờ ơ, nhưng giọng lại nghe rất hay.

Hứa Tịch Ngôn không cần trải qua tháng năm để học cách quyến rũ, như thể cô đã có kỹ năng này một cách tự nhiên.

Chỉ khi nói chuyện với Văn Nhiễm, giọng cô mới nghiêm túc và dịu dàng: "A Nhiễm." "Nhiễm Nhiễm."

Còn lúc này, Văn Nhiễm mười bảy tuổi, chỉ là một cô gái ngồi lặng lẽ ở góc xa bên kia lớp học, hai tay giấu dưới gầm bàn siết chặt thành nấm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt. Nếu không phải vì giáo viên nhờ nàng đợi ở đây, nàng mặc kệ mất điện, mặc kệ việc sợ tối, nàng chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy mà không ngoảnh lại nhìn.

Nàng cảm thấy mình thật ngốc nghếch và buồn cười.

Nàng làm sao lại nghĩ rằng Hứa Tịch Ngôn cần sự cảm thông của mình?

Nói một cách đơn giản hơn, chính là tại sao nàng lại nghĩ rằng Hứa Tịch Ngôn cần mình?

Đó là Hứa Tịch Ngôn, cô gái nổi tiếng nhất trường. Chỉ cần Hứa Tịch Ngôn muốn kết bạn, có bao nhiêu người vừa xinh đẹp, thông minh, hoạt bát hơn nàng sẵn lòng đến gần cô.

Ví dụ như trước khi Hứa Tịch Ngôn chuyển tới, Bạch Xu đã đạt danh hiệu hoa khôi trường học hai năm liên tiếp

Bạch Xu là một người tuyệt với, khuôn mặt giống một con cáo nhỏ lanh lợi, nhưng thực ra cô ấy rất hướng nội, gia đình cũng giàu có, thường cùng mẹ đi học thêm lớp diễn xuất để thi vào khoa biểu diễn của Đại học Bắc Điện.

Bạch Xu học lớp Ba, chẳng biết cô ấy và Hứa Tịch Ngôn quen nhau thế nào, rồi thân thiết ra sao.

Nhìn họ giống như bạn bè, dù sao cách họ nói chuyện cũng có vẻ rất thân.

Bạch Xu kéo ghế ngồi cạnh Hứa Tịch Ngôn, nghe cô nói lý do chưa thể rời đi, liền đáp: "Vậy mình ngồi với cậu một lát."

Vậy mình, ngồi với cậu.

Đầu óc Văn Nhiễm ong ong, cảm thấy bản thân mình thật kiêu ngạo đến mức đáng buồn cười. May mà lúc nãy nàng không dám liều lĩnh bắt chuyện với Hứa Tịch Ngôn, may thật.

Nhưng giờ ngay cả ngồi đây nàng cũng không chịu được nữa, nàng đứng lên. Trong ánh sáng của ngọn nến, Hứa Tịch Ngôn và Bạch Xu cùng quay sang nhìn nàng.

"Hứa Tịch Ngôn." Nàng nghe thấy giọng mình rất bình tĩnh.

Chỉ có nàng biết thật giọng nói của mình đang run rẩy thế nào.

"Nếu bạn được cử đi nộp bài cảm nghĩ trở về, làm phiền cậu nhắn cậu ấy một tiếng, giáo viên bảo cậu ấy ở lại đây đợi."

Nói xong, nàng xoay người chạy ra cửa lớp.

"Văn Nhiễm."

Không ngờ Hứa Tịch Ngôn lại đuổi theo: "Cậu sao vậy?"

"Có lẽ tối nay mình ăn đồ nhiều dầu quá, dạ dày hơi khó chịu, mình về trước đây." Văn Nhiễm cúi đầu bước nhanh.

Cái cớ này nàng nghĩ rất chu toàn, Hứa Tịch Ngôn chắc sẽ tin. Thế nhưng tại sao cô vẫn theo sau nàng, không quay lại lớp ngồi cùng Bạch Xu?

Khi Văn Nhiễm bước tới bậc thềm đầu tiên, bước chân khựng lại.

Bởi vì Hứa Tịch Ngôn đi sau nàng, bật đèn pin điện thoại lên, chiếu sáng con đường dưới chân nàng. Thật ra điện thoại của Hứa Tịch Ngôn sắp hết pin, nên lúc ở lớp mới không bật.

Văn Nhiễm không quay đầu, cứ thế chạy vội xuống cầu thang, Hứa Tịch Ngôn không chạy, nhưng cô bước nhanh để theo sát nàng từ phía sau.

Ngay lúc ấy, "tách" một tiếng, đèn hành lang sáng trưng.

Tiếng bước chân phía sau của Hứa Tịch Ngôn dừng lại.

Văn Nhiễm cúi đầu chạy nhanh hơn, khi thoát khỏi tầm nhìn của Hứa Tịch Ngôn, nàng gần như vung tay lao đi, mũi cay xè.

Nàng thực sự muốn khóc.

Khóc vì điều gì? Khóc vì mất điện đột ngột, khóc vì bất ngờ có điện trở lại, khóc vì nếu không có ánh sáng, Hứa Tịch Ngôn sẽ cùng nàng băng qua hành lang tối om chỉ bằng ánh đèn điện thoại, liệu nàng có thể mất kiểm soát mà quay đầu lại nói: "Đúng vậy đó Hứa Tịch Ngôn, mình thích cậu."

Cho nên mình trốn tránh cậu.

Cho nên mình từ chối cậu.

Cậu có thể dễ dàng đến bắt chuyện với mình.

Cậu có thể dễ dàng đối xử tốt với mình.

Bởi vì, cậu không hề thích mình một chút nào cả.

Khi chạy tới khúc cua tầng một, Văn Nhiễm thật sự bật khóc, nàng quay lưng lại, núp vào một góc, âm thanh nghẹn lại, nước mắt trào ra không một tiếng động.

Lại sợ có người đi ngang bắt gặp, nàng vội đưa tay lau sạch dấu vết nước mắt, không dừng lại mà bước tiếp.

******

Tối hôm đó, cây nến thủ công Văn Nhiễm làm đã được nàng mang về nhà, nhét vào nơi sâu nhất trong ngăn kéo. Nó nằm lặng lẽ bên cạnh chiếc hộp sắt tinh xảo đến từ Pháp,  cùng với quyển tạp chí 《National Geographic》.

Nàng cúi đầu bên bàn học, lấy cuốn nhật ký giấu dưới quyển sách tiếng Anh đang mở và viết: 「Ghét Hứa Tịch Ngôn」

「Cực kỳ ghét Hứa Tịch Ngôn」

「Trên đời này người mình ghét nhất, chính là Hứa Tịch Ngôn!」

Lúc này, Bách Huệ Trân gõ cửa trên lầu, Văn Nhiễm vội kéo sách tiếng Anh che lên cuốn nhật ký.

Bách Huệ Trân nói: "Mẹ nấu xong đồ ăn khuya rồi đó, mau xuống ăn đi."

Vì hôm nay Văn Nhiễm về nhà muộn, nên Bách Huệ Trân đã nấu lại phần ăn khuya riêng cho nàng.

Văn Nhiễm ngồi vào bàn: "Sao lại là trứng rượu nếp nữa vậy ạ?"

"Mẹ sợ lần sau con lại đau bụng do kinh nguyệt đó, hôm bữa nhìn Hứa Tịch Ngôn đau đến đáng thương ghê."

Muỗng của Văn Nhiễm đập nhẹ vào miệng chén: "Sao mẹ lại nhắc tới cậu ấy?"

"Cậu của con không có ở nhà, mẹ nhắc có sao đâu?" Bách Huệ Trân ngồi bên cạnh, nhân lúc nàng ăn thì chuyện trò: "Hôm nay ở trường có chuyện gì không?"

"Con bị kéo đi làm nến thủ công."

"Lên lớp 12 rồi còn phải làm mấy thứ đó à?"

"Không còn cách nào khác, người ta nói để đánh giá chất lượng của nhà trường." Văn Nhiễm nói: "Làm xong rồi thì nguyên toà nhà mất điện, thật là xui xẻo."

Bà Bách bật cười: "Con lớn vậy rồi mà vẫn sợ tối như hồi nhỏ à? Thôi được rồi, mẹ không cười con nữa, dù sao cũng tại mẹ không tốt. À đúng rồi, lần trước Hứa Tịch Ngôn tới nhà ăn cơm, mẹ có kể cho con bé là con sợ tối, con bé cười con đó."

"Mẹ!!" Văn Nhiễm sửng sốt: "Sao mẹ lại kể mấy chuyện đó với cậu ấy?"

"Mẹ với con bé có thân đâu, hỏi chuyện gia đình xong rồi thì cũng phải nói chuyện gì đó chứ, chẳng lẽ chỉ ngồi ăn? Mà con cũng đâu có tật xấu gì, không giống mấy đứa nhỏ đi tiểu học rồi mà còn tè dầm. Con chẳng có gì để kể, chỉ có cái sợ tối thôi."

Văn Nhiễm: ......

Nói như vậy thì nếu hồi tiểu học nàng tè dầm, thì mẹ nàng cũng sẽ kể với Hứa Tịch Ngôn luôn à?

Văn Nhiễm cúi đầu, cắn vào phần lòng trắng trứng trong chén. Bách Huệ Trân nấu ăn rất khéo, lòng đỏ được luộc vừa chín tới, còn hơi dẻo, hòa vào rượu nếp, khiến cả chén ngập tràn mùi thơm của trứng.

Văn Nhiễm lại nghĩ đến động tác Hứa Tịch Ngôn bị lửa bật lửa làm bỏng tay mà vẫn cố tình bật lên lần nữa.

Thì ra Hứa Tịch Ngôn... biết nàng sợ tối.

Ăn khuya xong, Văn Nhiễm lên gác làm bài, tiện tay mở lại nhật ký vừa viết ban nãy: 「Cực kỳ ghét Hứa Tịch Ngôn.」

「Trên đời này người mình ghét nhất, chính là Hứa Tịch Ngôn!」

Nhưng thật ra, dù là 「ghét」 hay「bài xích」, từ  trái nghĩa của chúng cũng chỉ có một.

******

Sáng hôm sau, Văn Nhiễm đeo cặp đạp xe đến trường, vừa hay gặp Đào Mạn Tư ở nhà để xe.

Đào Mạn Tư hỏi: "Tối qua cậu bị giữ lại đến mấy giờ vậy?"

"Sau chín giờ một chút."

"Mình thấy hết giờ tự học rồi mà cậu chưa quay lại, còn tưởng cậu về trước rồi cơ."

"Ừ, không có."

Văn Nhiễm không nói thêm gì nữa, chỉ là khi nàng đeo cặp đến ngồi vào chỗ, thì thấy trong ngăn bàn có một hộp thuốc dạ dày.

Trên vỏ toàn là chữ tiếng Anh, nguồn gốc vô cùng rõ ràng.

Nó đến từ Hứa Tịch Ngôn, người vừa trở về từ nước ngoài.

Thực ra không có vấn đề gì với hộp thuốc này. Cho dù là Hứa Tịch Ngôn gửi để cảm ơn sự tử tế của Bách Huệ Trân đối với mình, hay chỉ là lòng tốt bình thường đối với tất cả bạn học, Văn Nhiễm đều không muốn nhận.

Lúc đó nàng đã có một suy nghĩ kỳ quặc, đại khái cũng là nguyên nhân khiến tối qua nàng phát cáu khi thấy Bạch Xu đến tìm Hứa Tịch Ngôn — Nếu những thứ Hứa Tịch Ngôn dành cho nàng cũng giống với mọi người, thì nàng thà không có còn hơn.

Văn Nhiễm vốn tưởng tối qua mình bỏ về sớm, hôm nay sẽ bị giáo viên gọi lên.

Nhưng thực tế là không có. Bởi vì bài cảm nghĩ nàng viết rất chỉn chu, có chính có phụ, không có điểm nào để chê. Người bị gọi lên văn phòng lại là Hứa Tịch Ngôn.

"Tối qua muộn quá nên cô không gọi em." Giáo viên đặt một tờ giấy lên bàn: "Bài cảm nghĩ tối qua, em viết cái gì thế này?"

Trên tờ giấy A4 chỉ có một câu:「Trong buổi hoạt động phẩm chất, có người lén nhìn tôi」

Giáo viên hỏi: "Ai lén nhìn em?"

"Thỏ con."

"Trường học làm gì có thỏ con?"

Hứa Tịch Ngôn khẽ cười, tay đặt sau lưng buông lỏng ra, vén mái tóc xoăn như rong biển ra sau tai.

Giáo viên nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá mức của cô cũng không giận nổi, đành cười xua tay: "Thôi thôi, tha cho em một lần, về lớp đi."

Lúc rời khỏi văn phòng, Hứa Tịch Ngôn nghĩ: Đúng là giống thỏ con thật.

Khi cô chủ động tiến lại gần thì né tránh rất quyết liệt.

Đến khi cô lịch sự lùi lại, thì ánh mắt lại lén lút nhìn về phía cô.

Rất khó đoán.

***

Editor: Hồi đi học tui giống Văn Nhiễm lắm mấy ní, giống đến từng hành động và suy nghĩ luôn, cũng viết kịch bản dài mấy trang A4 trong đầu, nhưng thực tế chỉ nói được vài chữ, hoặc chưa nói được chữ nào vì người ta đi mất tiêu, rồi tự nghĩ tự buồn các kiểu. Có cái tui không tự ti, chỉ là nhát gan thui 🥹