Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt

Chương 17: Tin đồn



Cậu giúp mình viết một bức thư tình đi

Văn Nhiễm không biết Hứa Tịch Ngôn đã bỏ hộp thuốc dạ dày vào ngăn bàn nàng từ lúc nào.

Là Hứa Tịch Ngôn đích thân đến sớm, hay nhờ bạn cùng lớp nào đó bỏ vào giúp, nàng hoàn toàn không rõ.

Nếu giờ nàng hỏi xung quanh: "Ai là người đã giúp Hứa Tịch Ngôn bỏ thuốc vào ngăn bàn mình thế?"

Liệu có bị coi là đang khoe khoang không?

Thế nên Văn Nhiễm chỉ ngồi im lặng, cho đến khi hết tiết tự học buổi sáng, nàng cùng Đào Mạn Tư chuẩn bị đi mua bữa sáng thì có một nữ sinh gọi nàng lại: "Văn Nhiễm."

Văn Nhiễm quay đầu.

"Cậu với Hứa Tịch Ngôn có quen thân không?"

Tim nàng đập thình thịch. Người giúp Hứa Tịch Ngôn bỏ thuốc vào ngăn bàn nàng, có phải là cô gái này không?

Nhưng cô gái kia chỉ nói: "Có một bài tiếng Anh, mình nghĩ mãi không hiểu, rất muốn hỏi học sinh mới từ nước ngoài về như cậu ấy."

Đào Mạn Tư nhìn Văn Nhiễm một cái.

Văn Nhiễm chậm rãi lắc đầu: "Không thân đâu, mình nói nhiều lần rồi mà, không thân chút nào." Rồi nàng nói với cô gái: "Hay là cậu mang bài qua đây, mình với Đào Mạn Tư cùng xem thử."

May mà cả hai đều học khá môn tiếng Anh, ba người thảo luận một lúc, cuối cùng cũng giải được bài đó.

Xét về phép lịch sự, việc Hứa Tịch Ngôn nhớ tới câu nàng buột miệng nói dạ dày hơi khó chịu vào ngày hôm qua, rồi đưa thuốc cho nàng, lẽ ra nàng nên cảm ơn cô.

Nhưng nàng lại không làm vậy.

Sau khi cùng Đào Mạn Tư mua xong bánh mì, vừa từ cửa hàng nhỏ bước ra, liền thấy Hứa Tịch Ngôn cùng Bạch Xu sóng vai nhau bước tới.

Đào Mạn Tư: "Ê Hứa..."

Văn Nhiễm kéo tay áo Đào Mạn Tư: "Đi thôi đi thôi."

Ra khỏi cửa hàng nhỏ, Đào Mạn Tư vẫn nói: "Hứa Tịch Ngôn thân với Bạch Xu từ lúc nào vậy? Hai người họ quen nhau như thế nào?"

"Không biết."

Văn Nhiễm cũng không muốn biết.

Tóm lại, Hứa Tịch Ngôn đã có bạn mới. Nếu nói trong trường này ai hợp làm bạn với Hứa Tịch Ngôn nhất, thì có lẽ chính là Bạch Xu.

Cùng xinh đẹp, cùng nổi bật, cùng có gia cảnh tốt.

Theo lý mà nói, Văn Nhiễm nên thấy chua xót, nhưng thực tế nàng lại thấy nhẹ nhõm.

Lúc ấy Đào Mạn Tư khẽ huých khuỷu tay nàng: "Là Trương Triết Văn kìa."

Văn Nhiễm ngẩng đầu, thấy Trương Triết Văn đang đi một mình phía trước.

Đào Mạn Tư đẩy gọng kính: "A, có nên đến bắt chuyện không..."

Văn Nhiễm cười: "Muốn thì đi thôi."

Đào Mạn Tư kéo tay nàng: "Cậu phải đi với mình."

"Này..."

Đào Mạn Tư kéo nàng chạy mấy bước: "Trương Triết Văn."

Trương Triết Văn ngoảnh lại.

Quả thật Văn Nhiễm cũng thấy Trương Triết Văn không giống những nam sinh cùng lứa khác, trong khi bọn họ vẫn còn suốt ngày gây ồn ào, anh ấy đã sớm toát ra khí chất trầm ổn, điều đó khiến anh ấy rất được các nữ sinh trong trường yêu thích.

Người bắt chuyện là Đào Mạn Tư, Trương Triết Văn đáp lại rất lịch sự.

Từ bài luận tiếng Anh, nói sang mấy bộ anime không kịp xem.

Lúc này, Hứa Tịch Ngôn và Bạch Xu cùng rời khỏi cửa hàng nhỏ, Bạch Xu thấy Hứa Tịch Ngôn nhìn về phía trước: "Cậu nhìn gì thế?"

"Không gì cả." Hứa Tịch Ngôn thu ánh mắt lại.

Vì Đào Mạn Tư ngại đứng gần Trương Triết Văn, nên đội hình ba người lúc này là: Trương Triết Văn bên trái, Văn Nhiễm ở giữa, Đào Mạn Tư bên phải.

Hứa Tịch Ngôn chỉ liếc nhìn gương mặt vẫn luôn lặng lẽ của Văn Nhiễm, lúc này đang mỉm cười nói chuyện vui vẻ.

Cô nghĩ: Đây không phải là nói năng khá tốt sao?

******

Đợi đến khi vẫy tay tạm biệt Trương Triết Văn, Văn Nhiễm xoa má mình: "Cười đến mỏi miệng rồi nè."

Với người vốn không giỏi bắt chuyện như nàng, mỗi lần đi cùng Đào Mạn Tư tìm Trương Triết Văn để nói chuyện, việc này gần như lấy đi nửa cái mạng của nàng. Hơn nữa, lần nào Đào Mạn Tư cũng bắt nàng đứng giữa.

Lúc này Đào Mạn Tư hỏi: "Biểu hiện của mình có rõ lắm không?"

"Không đâu."

"Cậu ấy có nhìn ra mình thích cậu ấy không?"

"Chắc là không."

"Thôi kệ, lỡ như có nhìn ra cũng không sao." Đào Mạn Tư mỉm cười: "Chờ thi đại học xong, mình muốn tỏ tình."

Văn Nhiễm giật mình: "Cậu gan quá vậy!"

"Lần đầu tiên thích một người mà, phải cho tuổi trẻ của mình một lời hồi đáp chứ." Đào Mạn Tư quay sang nàng: "Nói mới nhớ, Nhiễm Nhiễm, hình như cậu chưa từng thật lòng thích ai nhỉ?"

"... Ừm."

"Cũng chưa từng để ý đến nam sinh nào luôn."

"... Ừm."

"Chẳng lẽ là vì cái anh hàng xóm thanh mai trúc mã kia..."

"Không có đâu!" Văn Nhiễm đánh vào tay cô.

Đào Mạn Tư cười khúc khích.

Một lúc sau, như đã hạ quyết tâm, cô lặp lại lần nữa: "Ừ, thi đại học xong, mình sẽ tỏ tình với cậu ấy."

Văn Nhiễm đột nhiên có phần ngưỡng mộ Đào Mạn Tư.

Nàng chợt nghĩ, nếu người mà nàng thích là một người bình thường hơn một chút thì tốt biết bao. Dù có là nhân vật nổi tiếng trong trường, ngay cả khi người đó được nhiều người thích đi nữa, nhưng ít ra vẫn biết được hai người ở cùng một thế giới.

Có lẽ lúc đó, Văn Nhiễm cũng sẽ lấy hết can đảm, hết lần này đến lần khác bắt chuyện với Hứa Tịch Ngôn. Thậm chí nàng còn tưởng tượng, sau kỳ thi đại học, nàng sẽ can đảm tỏ tình.

Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp Hứa Tịch Ngôn, nàng đã biết, với thiên phú của Hứa Tịch Ngôn, cô sẽ bay rất cao rất xa.

Cao đến nỗi cho dù nàng có đuổi theo, vẫn chỉ là một người phàm chạy điên cuồng trên mặt đất bằng chính đôi chân của mình, làm sao có thể bắt kịp cơn gió trên cao.

Cho nên nàng chưa từng nghĩ đến việc nói ra tình cảm của mình dành cho Hứa Tịch Ngôn.

Nàng muốn giữ nó làm bí mật của riêng mình.

Việc Hứa Tịch Ngôn kết bạn với Bạch Xu là điều tốt, điều đó có nghĩa là nàng không cần phải thấy áy náy vì tránh mặt Hứa Tịch Ngôn nữa.

Dù sao thì Hứa Tịch Ngôn cũng có người đi cùng.

Một tháng trôi qua, cuộc sống của nàng và Đào Mạn Tư vẫn tiếp diễn như thường lệ, trở thành những nhân vật mờ nhạt trong lớp. Việc Hứa Tịch Ngôn từng đến tìm nàng mấy lần hồi đầu học kỳ cũng dần bị người khác quên lãng, chẳng còn ai đến hỏi nàng với Hứa Tịch Ngôn có thân không nữa.

Vì thế, tình cảm thầm kín của Văn Nhiễm từ cẩn trọng e dè, dần biến thành công khai mà không cần che giấu.

Ví dụ như mỗi lần ra chơi đi vệ sinh, nàng đều cố tình đi ngang qua lớp Năm. Có lúc Hứa Tịch Ngôn ngồi bên trong chống cằm ngẩn người, có lúc đứng ngoài hành lang trò chuyện với Bạch Xu.

Văn Nhiễm luôn nhìn thẳng khi đi ngang qua mà không ngoảnh lại. Đào Mạn Tư hỏi: "Sao dạo này cậu cứ muốn đi vệ sinh suốt thế? Có cần để mẹ cậu đưa đi bệnh viện kiểm tra không?"

Ví dụ như khi xếp hàng tập thể dục giữa giờ, Văn Nhiễm thường cố tình canh thời gian, lề mề một chút, rồi đột ngột kéo tay Đào Mạn Tư: "Đi thôi, xuống sân xếp hàng."

Thời điểm đó thường trùng với lúc Bạch Xu từ lớp Ba đi đến cửa lớp Năm để gặp Hứa Tịch Ngôn, rồi hai người cùng nhau xuống lầu. Văn Nhiễm và Đào Mạn Tư chen chúc trong đám người, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng Hứa Tịch Ngôn.

Mái tóc dài như rong biển theo bước chân nhẹ nhàng nhảy xuống từng bậc thang mà đung đưa. Đôi khi ở khúc cua cầu thang có thể thấy góc nghiêng của gương mặt cô, khóe môi hơi nhếch, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt.

Ví dụ như, thỉnh thoảng Hứa Tịch Ngôn cũng sẽ ở lại học buổi tối, Văn Nhiễm sẽ cố tình thu dọn cặp thật chậm, rồi cùng Đào Mạn Tư đi ra bãi giữ xe và đẩy xe ra, nàng có thể thấy Hứa Tịch Ngôn đang đứng bên đường gọi xe.

Thiếu nữ khoác túi một bên vai, lúc ấy cả trường đã thay đồng phục áo dài tay và quần dài, Hứa Tịch Ngôn có lẽ sở hữu vô số đôi Converse cổ cao màu xanh lam đậm để dùng thay phiên nhau, đôi khi đứng dưới đèn đường nhai kẹo cao su một cách thờ ơ.

Đèn xe taxi dừng lại bên lề đường chiếu lên nửa bên mặt cô, ánh sáng ấy chỉ thoáng qua, rồi biến mất theo cánh cửa xe đóng lại, như một đoàn tàu tốc hành ầm ầm chạy qua tuổi trẻ của Văn Nhiễm.

Im lặng đến điếc tai.

Sự kiện lớn của tháng Mười là đại hội thể thao của trường. Ban đầu trường định để khối 12 không tham gia, nhưng có vẻ cấp trên đưa chỉ thị xuống, thúc đẩy mạnh giáo dục phẩm chất.

Ủy viên thể dục Trâu Vũ Hằng đứng trước bàn học của Văn Nhiễm cười hì hì.

Văn Nhiễm suýt chết khiếp: "Mình không đăng ký đâu! Mình từ nhỏ đến lớn học thể dục tệ lắm, chưa từng tham gia đại hội thể thao."

"Ây dà, không phải để cậu đăng ký." Trâu Vũ Hằng gãi đầu.

"Vậy thì có chuyện gì?"

Trâu Vũ Hằng: "Thôi để tan học rồi nói."

Anh ấy vốn là kiểu người vui vẻ cởi mở, vậy mà hôm nay lại ấp a ấp úng như thế, khiến Văn Nhiễm thật sự không đoán nổi.

Sau giờ học buổi tối, Trâu Vũ Hằng đến tìm Văn Nhiễm, Đào Mạn Tư thấy vậy, liền chuồn đi mất.

Hai người cùng đi ra bãi giữ xe để dắt xe. Nếu không phải vì Trâu Vũ Hằng là đội trưởng đội bóng rổ, người nổi tiếng của trường, còn Văn Nhiễm quá đỗi bình thường, thì e là lại có tin đồn mới trong trường.

Văn Nhiễm đã mở khóa xe, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Cả đoạn đường anh ấy chỉ nói mấy chuyện linh tinh, vẫn chưa vào vấn đề chính.

"Ê, cậu có ăn gà rán không?"

"Mình không ăn."

Trâu Vũ Hằng nghiến răng một cái: "Cậu viết giúp mình một bức thư tình đi."

"Hả?"

"Mình thích một bạn gái."

"Ai?"

"Không thể nói được."

"... Cậu không nói thì sao mình viết?" Văn Nhiễm hơi bất lực: "Hơn nữa, sao lại tìm mình? Mấy người dân câu lạc bộ văn học như Đào Mạn Tư viết chắc hay hơn mình nhiều."

"Không phải đâu, viết thư tình không cần văn chương cao siêu lắm." Trâu Vũ Hằng gãi đầu: "Hôm nọ bài văn của cậu còn được giáo viên đọc cho cả lớp nghe mà? Mình thấy rất có cảm xúc."

"... Cảm xúc gì cơ?"

"Không tả được."

"Không được đâu, thư tình mà viết hộ thì làm sao mà có cảm xúc thật."

"Mình có cảm xúc thật mà! Chỉ là không biết diễn đạt. Cho nên cậu viết giúp mình một bản, mình đọc thử, rồi nói cho cậu biết cảm nhận, cậu giúp mình sửa lại một bản nữa."

"Chưa nói tới chuyện mình có chịu viết hay không, không có đối tượng cụ thể thì viết kiểu gì?"

"Cậu cứ viết theo tâm trạng của cậu khi thích ai đó là được mà? Chắc cũng na ná nhau thôi." Một người con trai vốn luôn kiêu ngạo giờ lại cúi đầu, vẻ mặt như chú cún nhỏ đáng thương: "Làm ơn đi mà Văn Nhiễm."

Nói xong còn sợ bị từ chối,  liền xoay người chạy mất...

"Ê!"

Từ sáng hôm sau, mỗi khi thấy Văn Nhiễm, Trâu Vũ Hằng lại né như gặp ma.

Đào Mạn Tư hỏi nàng: "Tối qua cậu ấy tỏ tình với cậu, cậu từ chối à?"

"Làm gì có."

"Vậy sao cậu ấy cứ trốn cậu?"

"Mình kể cậu nghe, đừng nói với ai đó nha."

"Yên tâm, miệng mình kín như bưng."

"Trâu Vũ Hằng thích một người, muốn mình viết giúp cậu ấy một bức thư tình."

"Ai?" Ở trường có biết bao người công khai hay ngấm ngầm thể hiện tình cảm với Trâu Vũ Hằng, đều trở về tay không.

"Cậu ấy không chịu nói."

"Vậy cậu viết kiểu gì?"

Văn Nhiễm thở dài: "Mình cũng nói y như vậy đó."

Ngày hội thể thao sắp tới, trong bảng thông báo của trường đã đăng danh sách đăng ký thi đấu của từng lớp.

Sau khi mua bữa sáng, Văn Nhiễm kéo Đào Mạn Tư đi xem.

Đào Mạn Tư cười: "Sao thế? Trước giờ cậu đâu có hứng thú gì với đại hội thể thao, năm nào cũng viện cớ luyện đàn để trốn cơ mà."

"Thì nhìn sơ qua thôi mà, dù sao cũng là năm cuối cấp rồi."

Nàng giả vờ nghiêm túc nhìn từ lớp Một.

Rồi tới lớp của các nàng, lớp Ba, lớp Bốn, lớp Năm.

Ánh mắt nàng lướt từng dòng, cuối cùng dừng lại ở dòng: "Chạy vượt rào 400m: Hứa Tịch Ngôn".

Có lẽ tên của Hứa Tịch Ngôn cũng quá nổi bật, nên dù Đào Mạn Tư chỉ đứng bên cạnh nhìn lướt, ánh mắt cũng lập tức dừng lại ở đó: "Wow, Hứa Tịch Ngôn đâu phải học sinh chuyên thể thao, sao lại đăng ký chạy vượt rào chứ!"

Văn Nhiễm nhẹ đáp: "Vậy à?"

Nàng diễn quá đạt, đến mức người bạn thân mười mấy năm cũng không nhận ra điều gì. Gió đầu thu dịu dàng thổi qua sân trường, thổi tung mái tóc mai bên má nàng, cùng nhịp đập dữ dội của con tim.