Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt

Chương 20: Thư tình



"Có phải là cậu viết không?"

Đào Mạn Tư cũng nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn và Trâu Vũ Hằng, ngạc nhiên hỏi: "Trâu Vũ Hằng đến tìm Hứa Tịch Ngôn làm gì vậy? Hai người họ thân nhau sao?"

"Không biết." Xin lỗi bạn thân của mình, mình đã nói dối cậu nhiều lần như vậy.

Hai người tiếp tục bước tới, vậy nên không nhìn thấy khoảnh khắc Trâu Vũ Hằng trao thư cho Hứa Tịch Ngôn.

Đào Mạn Tư hỏi: "Cuối cùng cậu có giúp cậu ta viết thư tình không đó?"

"Không có mà." Nàng đã dặn Trâu Vũ Hằng phải giữ bí mật.

Lúc rửa tay, Đào Mạn Tư vẩy nước: "Trời ơi!"

"Sao vậy?"

"Cậu nói xem, người Trâu Vũ Hằng thích... chẳng lẽ là Hứa Tịch Ngôn? Cậu ta tới tìm Hứa Tịch Ngôn không phải để tỏ tình đấy chứ?"

"... Không biết."

"Trời ơi trời ơi," Đào Mạn Tư vẫn còn đang xúc động: "Nếu thật sự là thích Hứa Tịch Ngôn, thì gan của Trâu Vũ Hằng cũng lớn thiệt đó! Cậu nói xem còn ai dũng cảm như cậu ta không?"

Văn Nhiễm đứng bên nhỏ giọng nói: Có chứ.

Mình.

Khi hai người từ nhà vệ sinh đi về lớp, Hứa Tịch Ngôn và Trâu Vũ Hằng đã không còn đứng ở cửa sau lớp Năm nữa rồi.

Hiển nhiên, không chỉ các nàng chú ý đến điều đó, vừa về đến lớp đã có người hỏi Trâu Vũ Hằng: "Cậu tìm Hứa Tịch Ngôn làm gì vậy?"

"Liên quan gì đến cậu?"

"Không phải định tán người ta đấy chứ?"

"Đã bảo là liên quan gì đến cậu rồi mà."

Chắc mọi người cũng không ngờ rằng thật sự có người dám tỏ tình với Hứa Tịch Ngôn. Chuông vào tiết học vang lên, sự kiện này trôi qua trong tiếng cười hi hi ha ha.

Văn Nhiễm không ngờ Trâu Vũ Hằng lại nghiêm túc đến mức tìm nàng để kể chuyện này.

Nghỉ giữa tiết, anh ấy gọi Văn Nhiễm ra hành lang: "Cảm ơn cậu đã giúp mình viết thư. Mình nghĩ vẫn nên nói với cậu một tiếng, cậu ấy từ chối rồi."

Văn Nhiễm không biết nên nói gì: "Cậu đừng buồn."

Trâu Vũ Hằng cười cười: "Không buồn đâu, kết quả có thể đoán trước được rồi mà. Nhưng buồn cười lắm cậu biết không, lúc nãy mình đưa thư cho cậu ấy, cậu ấy sững người một chút, nhìn hai dòng rồi hỏi mình. Cậu biết cậu ấy hỏi gì không?"

"Gì cơ?"

"Cậu ấy hỏi mình, 'Không phải cậu đang quen với Văn Nhiễm sao?' Giọng điệu y như giáo viên chủ nhiệm ấy, không phải ngăn mình yêu sớm đâu, mà là ngăn mình bắt cá hai tay đó. Cậu ấy thật sự không có tí xíu cảm tình nào với mình."

"Cậu phủ nhận rồi chứ?" Tim Văn Nhiễm đập loạn.

"Tất nhiên là phủ nhận rồi." Trâu Vũ Hằng nhìn sắc mặt Văn Nhiễm, hơi tổn thương: "Này, mình cũng không tệ đến thế..."

Hai người quay lại lớp học. Không ai ngờ được, vào giờ nghỉ tiếp theo, Hứa Tịch Ngôn lại chủ động tìm Trâu Vũ Hằng.

Cả lớp giả vờ làm việc của mình, nhưng không biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn ra ngoài hành lang, trong đó có cả Văn Nhiễm đang giả vờ đọc 《Tri Âm Mạn Khách》*.

*知音漫客: là tên tạp chí truyện tranh của Trung Quốc ra mắt năm 2006 và ngưng phát hành năm 2023, hiện tại là nền tản trực tuyến zymk.cn

Đào Mạn Tư ngồi bàn phía trước Văn Nhiễm: "Trời ơi, Trâu Vũ Hằng tán Hứa Tịch Ngôn thật á? Nếu chuyện này thành công thì mình tin trong vũ trụ thật sự có người ngoài hành tinh đó."

Hứa Tịch Ngôn nói vài câu rồi rời đi, Trâu Vũ Hằng quay lại lớp.

Mọi người lập tức hỏi: "Hứa Tịch Ngôn tìm cậu làm gì vậy?"

Vẫn là câu đó: "Liên quan gì đến mấy cậu."

Nhưng anh ấy không để Văn Nhiễm phải đoán lâu, nhân lúc giờ Thể dục, anh ấy tìm đến nàng: "Hứa Tịch Ngôn tìm mình là để hỏi ai là người viết bức thư đó. Sao mà nhìn chẳng giống do mình viết? Cậu ấy rất chắc chắn, còn nói là do một bạn gái viết."

Tim Văn Nhiễm gần như nhảy khỏi cổ họng: "Cậu chưa nói gì đúng không?!"

"Chưa, mình đang định hỏi xem cậu có cho nói không đây."

"Tất nhiên là không rồi!"

"Nhưng cậu ấy hình như rất muốn biết đó, các cậu đều là con gái, cậu ấy biết cũng không sao đâu."

"Không được!!"

Văn Nhiễm trước nay luôn dịu dàng, rất hiếm khi cứng rắn như vậy, Trâu Vũ Hằng ngược lại còn bị nàng dọa sợ: "Được rồi được rồi, không nói thì không nói, yên tâm đi, mình không bán đứng đồng đội đâu."

Trước giờ tự học buổi tối, Văn Nhiễm một mình đi về phía phòng nhạc.

Vì chưa xác định sẽ đi theo con đường nghệ thuật, nên nàng dành phần lớn thời gian cho các môn văn hóa, cách ngày mới luyện đàn ở phòng nhạc của trường.

Hôm nay vốn không phải ngày luyện đàn, nhưng chuyện Hứa Tịch Ngôn hỏi về người viết thư khiến lòng nàng rối bời. Nàng muốn một mình đến khu nhà lưu trữ lịch sử của trường bên cạnh phòng đàn để giải tỏa tâm trạng.

Tòa nhà này có ba tầng, kiến trúc mô phỏng kiểu cổ, tường bê tông cốt thép, nhưng ghế ngồi và lan can thì làm từ gỗ đỏ xỉn màu, không biết bạc màu do năm tháng hay được cố ý làm cũ, từng mảng sơn bong tróc loang lổ.

Bình thường nơi này vẫn đóng cửa, cũng ít ai lui tới. Những lúc ở nhà, tai nàng suốt ngày nghe bà Bách càm ràm, nên mỗi khi không luyện đàn, nàng lại đến đây tìm chút yên tĩnh.

Hôm nay vừa đến dưới lầu, nàng nghe có tiếng động trên tầng ba, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hứa Tịch Ngôn đang ngồi trên lan can.

Văn Nhiễm khựng lại.

Khó mà diễn tả được cảm giác lúc ấy. Dáng vẻ của Hứa Tịch Ngôn không phải kiểu cổ điển. Cô mặc áo khoác đồng phục để mở nút, để lộ áo thun đen bên trong, cổ chữ V, ôm lấy khoảng trắng trước ngực, đeo dây chuyền thánh giá, nhưng hẳn không phải vì tín ngưỡng, bởi vì cô đang cầm trong tay và nghịch một cách rất tùy ý.

Tay còn lại đặt lên lan can đã tróc sơn, giống như tiếng vọng của một cú va chạm giữa mực vẽ và sơn dầu, đẹp đến mức điếc tai.

Văn Nhiễm theo bản năng muốn quay đầu rời đi, nhưng Hứa Tịch Ngôn đã nhìn thấy nàng, như vậy chẳng phải sẽ quá rõ ràng.

Thiếu nữ giữa ánh chiều tà mỉm cười với nàng, phía sau là tầng tầng lớp lớp áng mây hoàng hôn, làm bừng sáng gương mặt như tường vi ấy.

"Văn Nhiễm."

Văn Nhiễm không đáp, chỉ nhìn cô.

"Cậu có thích Trâu Vũ Hằng không?"

Toàn thân Văn Nhiễm đều đang phủ nhận: "Sao có thể chứ!"

"Vậy thì," Hứa Tịch Ngôn thản nhiên tựa chiếc cằm xinh đẹp của mình lên mu bàn tay, hai chân thon dài đung đưa qua lại, nhìn Văn Nhiễm dưới lầu: "Dạo này Trâu Vũ Hằng thân với bạn nữ nào nhất?"

"Sao mình..."

Chữ "biết" còn chưa kịp nói ra, Hứa Tịch Ngôn lại mỉm cười: "Là cậu, đúng không?"

"Nếu cậu ấy không thích cậu, cậu cũng không thích cậu ấy," Hứa Tịch Ngôn hỏi, "Vậy thì bức thư tình đó, không phải cậu viết đó chứ?"

Văn Nhiễm ngược lại bỗng trở nên bình tĩnh đến lạ.

Thực tế, khi con người căng thẳng đến cực điểm, không phải tim đập thình thịch đến mức khó thở như được mô tả trong tiểu thuyết, thay vào đó là nhịp tim ổn định, chỉ là giọng nói bình tĩnh của chính mình như bị ngăn cách bởi một lớp kính, vọng lại từ một nơi rất xa.

Nàng nghe thấy chính mình hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Thư tình nào cơ?"

"Mình nhận được một bức thư tình, Trâu Vũ Hằng đã chép lại trên giấy khuông nhạc. Mình nghĩ là do một bạn nữ viết, hơn nữa, có thể đó là một bạn nữ học đàn dương cầm."

Bởi vì ban đầu vốn viết trên giấy khuông nhạc, nên Trâu Vũ Hằng bắt chước làm theo.

Văn Nhiễm nghe thấy tiếng trái tim mình, thình thịch thình thịch giống như đập thẳng vào màng nhĩ.

Nàng hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Cậu nhận lời Trâu Vũ Hằng rồi à?"

Cảm ơn khoảng cách ba tầng lầu này, nếu là mặt đối mặt, nàng chắc chắn không dám nói nhiều với Hứa Tịch Ngôn đến thế.

Hứa Tịch Ngôn khẽ mỉm cười: "Chưa."

"Nếu chưa, vậy cũng không cần truy hỏi ai là người viết thư giúp Trâu Vũ Hằng đâu."

"Nhưng bức thư đó viết rất hay. Nếu được ai đó thích mình nghiêm túc đến vậy, chắc chắn chết cũng không hối tiếc."

Văn Nhiễm nói: "Tiếng Trung của cậu thật sự tệ quá. Thành ngữ 'chết cũng không hối tiếc', không dùng như thế đâu."

Hứa Tịch Ngôn chống cằm, khẽ cười: "Có phải là cậu không?"

Những áng mây hoàng hôn phủ lên gương mặt Hứa Tịch Ngôn, trong đời liệu có bao nhiêu lần một buổi chiều như thế.

Văn Nhiễm vẫn luôn nghĩ mình là một người nhút nhát, là người hay sợ sệt, vậy mà nàng lại sinh ra một sự thôi thúc ngay vào lúc này, chỉ cần thừa nhận bằng hai từ: "Là mình".

Không cần cậu phải đáp lại, chỉ là cậu nên biết người khiến cậu dùng sai thành ngữ "chết không hối tiếc", người đã viết bức thư đó, người đem lòng yêu thích cậu với một tấm lòng nghiêm túc, chỉ mình cậu.

Hai tay nàng giấu ra sau lưng, móng tay bấm chặt vào phần thịt mềm nơi đầu ngón cái, ngay cả từng kẽ xương sống cũng như đang rịn mồ hôi.

Nhưng Hứa Tịch Ngôn chỉ mỉm cười nhìn nàng: "Nếu là cậu viết thật, thì có lẽ, mình có thể cân nhắc đồng ý đấy."

Văn Nhiễm sửng sốt.

Xa xa, nơi gần cổng trường, tháp chuông phát ra những tiếng vang trầm đục đánh động đàn chim ở tầng một, khiến một vài con bay về phía này, lướt qua đỉnh đầu Hứa Tịch Ngôn, bóng của đôi cánh kéo dài trên hàng mi đang chớp nhẹ nhàng của cô.

Hứa Tịch Ngôn lúc ấy thật sự quá đỗi xinh đẹp, mà câu tuyên bố ấy lại quá mức nhẹ nhàng.

Văn Nhiễm đột nhiên quay người bỏ chạy.

Đó là lần đầu tiên nàng cúp giờ tự học buổi tối.

Nàng đeo cặp trên lưng và vội vã lao khỏi lớp học giữa ánh nhìn của bao người, ngay cả khi Đào Mạn Tư gọi với theo: "Nhiễm Nhiễm, cậu sao vậy?" nàng cũng không ngoái đầu lại.

Nàng không tìm giáo viên chủ nhiệm để xin giấy phép nghỉ học, nàng biết rõ đám con trai thường trốn học bằng cách trèo qua tường trường, chính nàng và Đào Mạn Tư cũng từng lén đi xem, còn bàn tán sao chỗ này cao thế, sao tụi con trai vẫn dám trèo.

Thế mà hôm nay nàng lại không hề do dự, leo lên tường rồi nhảy xuống, nàng là người luôn yếu môn Thể dục, chẳng hiểu sao lại có thể bộc phát ra sức mạnh như vậy.

Nàng cứ chạy về phía trước với chiếc cặp trên lưng, cứ thế chạy mãi.

Chạy đến nơi đông người nhất ở trung tâm thành phố, nàng đến quầy tráng miệng của McDonald's mua cho mình một cây kem ốc quế hai tệ rưỡi, rồi ngồi xuống băng ghế bên đường và liếm kem từng chút một.

Ngẩng đầu nhìn ánh đèn neon chớp nháy, nàng lại nghĩ về lời nói của Hứa Tịch Ngôn:

"Nếu là cậu viết thật, thì có lẽ, mình có thể cân nhắc đồng ý đấy."

Đến giờ kết thúc lớp tự học buổi tối, nàng đeo cặp về nhà.

Bách Huệ Trân hỏi nàng: "Con sao thế?"

"Sao là sao ạ?" Văn Nhiễm kéo vài sợi tóc lòa xòa, che đi vành tai đỏ bừng vì gió đêm.

"Chỉ là thấy lạ thôi, mẹ còn không hiểu con à?"

"Đâu có đâu."

Vì đã ăn kem ốc quế, nên đến bữa khuya bụng nàng hơi đầy. Lúc trở về phòng làm bài tập, nhận được tin nhắn của Đào Mạn Tư: [Nhiễm Nhiễm, tối nay cậu sao vậy?]

[Không sao đâu, tự dưng thấy hơi khó chịu thôi.]

[Giờ đỡ chưa?]

[Khỏe hẳn rồi.] Không muốn để bạn thân lo lắng.

[Vậy thì tốt quá! Làm mình sợ muốn chết!]

[Tối nay lớp mình có chuyện gì nóng không?] Giả vờ thư giãn.

[Cậu biết không, Trần Lăng Viễn với Khương Man Hảo hình như đang quen nhau đó! Oa, mình hoàn toàn không nghĩ đến luôn á!]

Chiếc bút đang xoay giữa ngón tay Văn Nhiễm rơi xuống vở bài tập, tầm nhìn hội tụ lại, tập trung vào ba chữ 「đang quen nhau」.

Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm, đang quen nhau.