Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt

Chương 19: Bí mật



Này Văn Nhiễm, cậu thích ai vậy?

Nói thật thì, hành động của Hứa Tịch Ngôn khiến Văn Nhiễm hơi lo lắng.

Bởi nếu thành tích không tốt, mà cô lại vừa nhảy nhót vừa vỗ đùi, ánh mắt còn kiên định như thế, thì sẽ hơi cố ý ra vẻ, giống như cái câu: "Học dốt mà đồ dùng học tập lại nhiều."

Văn Nhiễm nhìn chằm chằm vào vạch xuất phát.

Đây chính là lý do nàng mong chờ hội thao —— Mọi người đều đang nhìn Hứa Tịch Ngôn, vậy thì cái nhìn trộm của nàng, liệu có thể đường hoàng hơn một chút không?

Ai nấy đều phản bội lớp của mình: "A a a Hứa Tịch Ngôn cố lên!"

"Cậu lớp nào vậy?"

"Kệ lớp nào! Mình chỉ muốn Hứa Tịch Ngôn thắng thôi!"

Văn Nhiễm căng thẳng nuốt nước bọt.

Không biết Hứa Tịch Ngôn nghĩ gì, nếu có nhiều người quan tâm và đặt nhiều kỳ vọng vào cô như vậy, chắc hẳn cô phải lo lắng lắm.

Nhưng Hứa Tịch Ngôn đang cúi người ở vạch xuất phát trông lại rất bình tĩnh, thậm chí khi có người trên khán đài hét to "A a a Hứa Tịch Ngôn mình thích cậu!", cô thậm chí còn cong môi và mỉm cười nhẹ.

Chỉ là la hét thôi, có không ít người dám theo đuổi Bạch Xu, nhưng chẳng ai dám theo đuổi Hứa Tịch Ngôn.

Cho đến khi thầy phát lệnh hét lên một tiếng: "Chuẩn bị——"

Một tiếng súng vang lên, Hứa Tịch Ngôn không giống một mũi tên rời dây cung, cô giống như... đang đứng trên đầu sóng ngọn gió.

Văn Nhiễm dán chặt ánh mắt vào bóng dáng của cô, vòng ngực đầy đặn, bờ vai vuông vức, đôi chân thon dài. Lúc này trong đầu nàng chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ thấy một thiếu nữ mười bảy tuổi đang dốc hết sức vung tay chạy, mái tóc xoăn dài tung bay sau đầu.

Đó chính là một vẻ đẹp thuần khiết, lay động lòng người, cả đời chỉ gặp được một lần.

Thật ra lúc ấy trong lòng Văn Nhiễm đã có một linh cảm: Hứa Tịch Ngôn sẽ thắng.

Nàng trông hơi ngốc nghếch khi vẫn đang cầm gói mì ăn liền, quên ăn cũng quên bỏ xuống, cứ thế giơ lên, ngơ ngác dõi theo làn chạy thứ ba trong mùi vị kỳ kỳ quái quái của bột gia vị chua cay.

Nhìn cô nhẹ nhàng nâng chân trái.

Nhìn cô tiếp đất vững vàng như một con báo.

Nhìn cô vươn đầu về trước khi băng qua vạch đích.

Tựa như có phép thuật vậy.

Ngay khoảnh khắc cô băng qua vạch đích, bầu trời u ám suốt cả ngày bỗng rẽ ra một khe sáng nhỏ, ánh nắng vàng nhạt từ đó chiếu xuống, vừa vặn rọi lên người Hứa Tịch Ngôn đang quay đầu nhìn lại các đối thủ.

Văn Nhiễm ngẩn ngơ trên khán đài.

Thiếu nữ mười bảy tuổi giống như ánh sáng, chống nạnh đứng đó và hít thở nhẹ nhàng, nụ cười không khoa trương, nhưng đủ tự do phóng khoáng.

Phóng khoáng đến mức có thể lấp đầy những năm tháng thanh xuân khô khan của nàng.

******

Đợi đến khi trận đấu kết thúc, Đào Mạn Tư vẫn chưa quay lại khán đài.

Chưa thể rời đi, vì còn phải tính điểm các nội dung thi, chấm giải "Tập thể lớp xuất sắc nhất", rồi cả những giải an ủi như "Tập thể phong cách nhất", "Tập thể thời trang nhất", "Tập thể đoàn kết nhất".

Phần lớn học sinh tranh thủ thời gian này dạo chơi ở quầy bán đồ ăn nhẹ trong sân vận động, rải rác thành từng nhóm tụm năm tụm ba tán gẫu khắp nơi.

Văn Nhiễm một mình ngồi trên khán đài, các bạn học xung quanh nàng đã trở nên thưa thớt.

Ban đầu nàng chọn chỗ ngồi này, chính là vì đối diện với đường chạy vượt rào 400 mét.

Lúc này bên tai vẫn vang vọng tiếng hô của một nam sinh dũng cảm đã hét lên trước khi xuất phát: "A a a Hứa Tịch Ngôn mình thích cậu!"

Xung quanh cười ồ cả lên.

Đúng là buồn cười thật, cho nên cả trường không ai dám theo đuổi Hứa Tịch Ngôn. Ngay cả mũi tên một chiều cho tình cảm đơn phương, nếu hướng về một người quá xa vời, cũng sẽ bị người khác châm chọc.

Văn Nhiễm lấy tập khuông nhạc ra, lật về phía sau, tùy ý chọn một trang trắng.

Rồi lấy bút chì ra, cầm chắc, đầu ngón chạm nhẹ lên những ô kẻ trắng đen.

Nàng chưa từng nói mình "yêu thích" Hứa Tịch Ngôn.

Tựa như một khi nói ra hai chữ "yêu thích", sẽ khiến nàng giống như trèo cao quá mức.

Nàng chỉ dám nói...

Không biết từ khi nào, đầu bút đã bắt đầu sột soạt di chuyển trên trang giấy.

Nàng chỉ dám nói: Nếu mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy bóng lưng ấy trên bậc cầu thang vào lúc đi tập thể dục giữa giờ, thì khi thực hiện động tác nhún nhảy sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Nếu mỗi lần nghỉ giữa tiết và cố kéo Đào Mạn Tư đi vệ sinh đến lần thứ năm trong ngày mà có thể bắt gặp góc nghiêng ấy, thì tiết Toán tiếp theo sẽ bớt khó chịu hơn một chút.

Nếu lớp đang học Thể dục mà lớp Năm kết thúc giờ Thể dục, thậm chí chỉ cần có cơ hội lướt qua nhau nơi sân tập, thì đến lúc điểm danh cũng sẽ trả lời hăng hái hơn một chút.

Một chút, một chút, rồi thêm lại một chút nữa, là đủ lấp đầy mọi điểm nhiễu sóng trên màn hình chương trình tuổi xuân của mình.

Tiếng kêu tách tách không theo quy luật, có thể che lấp nhịp tim rộn ràng và hỗn loạn mình.

Mình chính là kiểu người ngay cả hai chữ "yêu thích" cũng không dám nhận, nhưng vẫn cứ thích cậu như thế.

Lúc này bỗng có người gọi: "Văn Nhiễm!"

Văn Nhiễm giật thót, tập khuông nhạc đặt trên đầu gối rơi xuống đất, nàng vội cúi người nhặt, nhưng đã bị một cậu con trai nhanh tay hơn nhặt lên.

"Trả lại cho mình!"

Người tới chính là Trâu Vũ Hằng, anh ấy cúi đầu nhìn vào khuông nhạc không có nốt nhạc, mà là những dòng chữ viết tay xinh đẹp của thiếu nữ.

Từng chữ từng dòng không phát ra âm thanh, nhưng lại ngân vang như một điệu Minuet thời thanh xuân.

*小步舞曲/Tiểu bộ vũ khúc hay điệu Minuet là 1 thể loại âm nhạc vui  vẻ và giàu tình yêu, chơi nhịp 3/4, với cấu trúc âm nhạc là A-B-A, trong đó khổ A đầu tiên được lặp lại, có thể viết sơ đồ là AA-B-A. Và khổ A thường được chơi với kỹ thuật nẩy staccato, và phần Trio B thì lại Legatto rất mượt mà, tạo nên sự tương phản nghệ thuật tuyệt vời, hấp dẫn và lôi cuốn.

Văn Nhiễm mím môi, chẳng hiểu sao lại không ngăn Trâu Vũ Hằng tiếp tục đọc.

Có lẽ nàng nghĩ: Có người đọc được cũng tốt.

Trâu Vũ Hằng chắc chắn sẽ nghĩ đây là bản nháp thư tình nàng viết cho người mình thích. Dựa vào cái cớ này, thế giới ít ra sẽ có một người từng đọc qua tâm ý nàng dành cho Hứa Tịch Ngôn.

Một bí mật, chính là vì có ai đó biết đến, nên mới trở thành bí mật thật sự.

Trâu Vũ Hằng xem xong rồi ngẩn ra hồi lâu.

Văn Nhiễm nhỏ giọng hỏi: "Rất tệ sao?"

Tình cảm nàng dành cho Hứa Tịch Ngôn, có tệ lắm không?

Trâu Vũ Hằng lắc đầu: "Cậu viết hay quá đi mất... mình choáng luôn rồi đó. Này Văn Nhiễm, cậu thích ai vậy?"

Văn Nhiễm sững người.

"Chắc phải rất, rất thích một người nào đó, thì mới viết được lá thư tình thế này chứ."

"Không có." Văn Nhiễm chậm rãi lắc đầu: "Mình không có thích ai cả."

Vậy cậu đây là," cậu con trai gãi đầu: "Văn Khúc Tinh* đầu thai đấy à! Một chữ cũng không cần sửa, cậu cứ đưa mình bản này luôn đi."

*文曲星 tên một vị thần trong thần thoại Trung Hoa, cai quản văn vận và thi cử.

"Khoan đã!" Nàng không phải viết cái này để Trâu Vũ Hằng đem đi tán gái đâu.

"Làm ơn đi Văn Nhiễm, tâm trạng của mình cũng y như trong thư cậu viết đó."

"Trừ khi cậu nói cho mình biết, cậu thích ai." Trâu Vũ Hằng chắc chắn sẽ không chịu nói, như vậy là có thể ngăn anh ấy lại.

Không ngờ Trâu Vũ Hằng cắn răng, giữa tiếng ồn ào của các bạn học, ép ra một âm lượng nhỏ nhất: "Hứa Tịch Ngôn."

Văn Nhiễm không hiểu sao, ban nãy còn định đứng lên giật lại tập khuông nhạc, lúc này lại lặng lẽ ngồi xuống.

Phải diễn tả tâm trạng lúc ấy thế nào đây?

Vừa trách Trâu Vũ Hằng lỗ mãng, lại vừa ghen tị với sự dũng cảm của anh ấy.

"Cậu ấy chắc chắn sẽ từ chối cậu." Giọng nàng đầy chắc chắn.

Tưởng rằng Trâu Vũ Hằng sẽ hỏi "Tại sao", nhưng cậu con trai vốn luôn vô tư ấy lại nở nụ cười có phần buồn bã: "Nhưng biết sao được, người mình thích chính là Hứa Tịch Ngôn."

Văn Nhiễm cũng tự hỏi trong lòng: Biết làm sao được?

"Biết rõ là cậu ấy sẽ từ chối cậu, mà cậu vẫn viết thư tình cho cậu ấy."

"Thì mình cũng phải để cậu ấy biết mình thích cậu ấy chứ."

Sự oán trách tan biến, thay vào đó là sự ngưỡng mộ thuần túy.

Văn Nhiễm nói: "Được thôi."

Trâu Vũ Hằng ngẩn người: "Cậu đồng ý rồi hả?"

"Ừm." Văn Nhiễm gật đầu: "Trâu Vũ Hằng."

"Sao?"

"Cậu có thể... dùng giấy viết thư đẹp một chút không? Còn chữ của cậu, nói thật là hơi xấu, cậu có thể viết cẩn thận một chút được không?"

Cậu con trai nghiêm túc gật đầu: "Mình sẽ viết."

"Ừ." Văn Nhiễm ngồi yên tại chỗ: "Vậy cậu cứ lấy mà dùng đi."

Tim nàng đập thình thịch, nàng hoàn toàn không phải không có tư tâm, bởi Hứa Tịch Ngôn cuối cùng cũng sẽ nhìn thấy tấm lòng của nàng bằng cách này.

Nhưng cũng không có quá nhiều tư tâm, trao bức thư ấy đi cũng là phần thưởng dành cho sự dũng cảm của Trâu Vũ Hằng, khi biết rõ sẽ thua mà vẫn dám đánh cược.

Trâu Vũ Hằng, dũng cảm hơn nàng.

Một lúc sau, Đào Mạn Tư quay lại: "Mệt chết mất."

"Cậu vất vả rồi."

"Ê cậu có thấy Hứa Tịch Ngôn quay lại thi đấu không?"

Văn Nhiễm giả vờ lơ đãng: "Thấy rồi."

"Một mình cậu ấy đấu với sáu vận động viên luôn đó." Giọng đầy tôn sùng: "Vậy mà giành được chức vô địch luôn mới ghê!"

"... Ừ."

Nàng không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào cho phải, thích một thiên tài như vậy, thì nên tự hào vì cô ấy có tài năng rực rỡ, hay nên tiếc nuối vì khoảng cách giữa cô ấy và mình càng ngày càng xa?

Hội thao kết thúc, trường học quay về nhịp điệu bình thường.

Mỗi lần gặp Trâu Vũ Hằng, Văn Nhiễm đều muốn hỏi nhưng lại thôi, cũng không tiện quan tâm quá mức chuyện anh ấy đã đưa thư cho Hứa Tịch Ngôn chưa.

Cho đến một ngày nghỉ giữa tiết, nàng lại kéo Đào Mạn Tư đi vệ sinh.

"Nhiễm Nhiễm, cậu đi vệ sinh nhiều như vậy thật sự không bình thường đâu, cậu có bảo mẹ dẫn đi bệnh viện kiểm tra chưa? Cái thận của cậu..."

"Không phải đâu!"

Đi ngang qua lớp Năm, nàng theo thói quen liếc vào trong, chỗ ngồi của Hứa Tịch Ngôn trống không, lại ngẩng đầu nhìn lên, mới thấy Trâu Vũ Hằng đang đứng cùng Hứa Tịch Ngôn ở cửa sau lớp học.

Hứa Tịch Ngôn trông có vẻ hơi lơ đãng, khoanh tay sau lưng, tai nghe vắt qua cổ áo đồng phục, liếc mắt về phía Văn Nhiễm.

Tim nàng như có tiếng "ầm" đập mạnh vào lồng ngực, tạo ra chấn động làm rơi lớp bụi phủ kín những năm tháng khô cằn.