Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt

Chương 23: Ánh mắt



Rơi xuống đôi môi mềm mại của Văn Nhiễm

Bóng dáng Hứa Tịch Ngôn và Bạch Xu sau khi xuống cầu thang thì biến mất, không vào căng tin, không rõ có phải đã gọi đồ ăn ngoài.

Văn Nhiễm cùng Đào Mạn Tư đi mua bánh mì trong căng tin xong, đang trên đường trở về toà nhà Giảng Dạy, Đào Mạn Tư kéo nàng lại: "Gấp gáp về lớp chi vậy, còn sớm mà."

Nói rồi lôi Văn Nhiễm đến bãi đá dưới rặng trúc, ở đó có bàn đá ghế đá, mặt bàn có vẽ bàn cờ, nhưng khuôn viên trường quá rộng, nơi này không được dọn dẹp thường xuyên, đến cả ô cờ kẻ ngang kẻ dọc cũng mờ đi.

Thỉnh thoảng có học sinh đến đây ăn sáng, đều phải tự mang khăn giấy để lau bụi mặt bàn mới ngồi được.

Đào Mạn Tư cùng Văn Nhiễm lau bàn, rồi  hai người ngồi xuống.

Đào Mạn Tư từ túi áo lôi ra một chiếc hộp giấy nhỏ gói bằng giấy caro: "Sinh nhật vui vẻ!"

"Còn mua quà làm gì."

"Giả trân à?" Đào Mạn Tư cố ý cằn nhằn nàng: "Từ tiểu học đến trung học, có năm nào mình quên sinh nhật cậu chưa hả?"

Văn Nhiễm khẽ cong khóe môi cười: "Vậy mình mở ra nhé?"

"Ừ ừ, mở đi."

Văn Nhiễm cẩn thận gỡ băng keo dán bên ngoài, cả giấy gói cũng không bị rách, lấy ra một chiếc hộp giấy màu xám nhạt, mở ra, là một cái kẹp bản nhạc màu vàng đậm.

Điêu khắc chữ nổi tiếng Anh, hàng hiệu.

"Cái này đắt lắm đấy!" Văn Nhiễm hơi xót tiền giùm cho Đào Mạn Tư: "Cậu tiêu hết tiền tiêu vặt rồi à?"

"Nếu thật sự tiêu hết rồi thì nửa tháng sau để cậu bao nuôi mình đi, mời mình ăn sáng, cậu có mời không?"

Văn Nhiễm gật đầu không chút do dự: "Tất nhiên."

Đào Mạn Tư cười: "Yên tâm đi, chưa xài hết đâu. Dù sao cũng là sinh nhật mười tám tuổi, phải trịnh trọng một chút chứ."

Văn Nhiễm cẩn thận cất quà đi: "Mình sẽ luôn dùng nó." Lại nhấn mạnh thêm lần nữa: "Luôn luôn."

Hai người cùng ngồi ăn sáng dưới rặng trúc râm mát, Đào Mạn Tư chống cằm hút sữa: "Qua sinh nhật mười tám là giống như thật sự sắp thi đại học rồi."

"Nhiễm Nhiễm, cậu quyết định sẽ theo nghệ thuật hay thi đại học khối văn hóa chưa?"

Văn Nhiễm lắc đầu.

"Cậu biết Trương Triết Văn được chọn vào đội tuyển Olympic Toán học để xét tuyển trường Bắc Đại không?"

"Trương Triết Văn định thi vào trường ở Bắc Thành à?"

"Ừ." Đào Mạn Tư dùng ngón tay vẽ vẽ lên hình minh tinh đại diện in trên hộp sữa.

Văn Nhiễm hỏi: "Vậy còn cậu?"

"Thành tích của mình, cũng không chắc thi nổi trường đại học tốt nào ở Bắc Thành không."

"Còn hơn nửa năm nữa mới thi đại học mà." Văn Nhiễm nói: "Chỉ cần cậu muốn, cố gắng hết sức là được."

"Hay quá ha!" Đào Mạn Tư liếc nàng một cái: "Mình còn tưởng cậu sẽ không nỡ để mình đi, muốn mình thi vào một trường ở Hải Thành, ở lại với cậu cơ. Mẹ cậu muốn cậu học đại học ở Hải Thành, đúng không?"

"Bà ấy đúng là muốn vậy."

"Mình ấy hả..." Đào Mạn Tư xoay xoay hộp sữa: "Mình thật sự vẫn chưa quyết định được. Nhiễm Nhiễm, nếu cậu là mình, cậu sẽ chọn thế nào?"

Bọn họ đều là kiểu người dè dặt, kín đáo.

Nhưng lúc này, thiếu nữ ngồi trong vầng ánh sáng rọi qua rặng trúc, gương mặt mang theo vẻ tin tưởng đến thành kính: "Nếu là mình, mình sẽ liều mạng học, mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng cũng không sao, học đến khi trán đổ dầu mọc đầy mụn cũng không sao, học đến khi bị cận sáu trăm độ cũng không sao."

Đào Mạn Tư sững người.

Thiếu nữ hạ thấp giọng, nhưng giọng nói vẫn kiên định: "Chỉ cần có thể đến gần được người ấy."

Đào Mạn Tư bất chợt hỏi: "Cậu đang nói đến mình à?"

Văn Nhiễm đương nhiên không chỉ đang nói về Đào Mạn Tư.

Nghĩ đến bản thân mình, nàng thật sự rất rất ghen tị với Đào Mạn Tư.

Nếu Hứa Tịch Ngôn cũng giống Trương Triết Văn, ưu tú, nhưng không quá mức ưu tú, ví như cô chỉ được tuyển thẳng vào Nhạc viện Trung Ương, thì Văn Nhiễm nhất định sẽ bất chấp tất cả, nhón chân cố với, chân trần đuổi theo, dốc hết mọi thứ của mình chỉ để đuổi kịp Hứa Tịch Ngôn.

Nhưng mà.

Học viện Âm nhạc Hoàng gia Bách Lệ Tư

Đó là cái tên chỉ xuất hiện trong những câu đùa từ nhỏ: "Cậu đi thi Học viện Âm nhạc Hoàng gia Bách Lệ Tư đi."

Là học viện âm nhạc hàng đầu trên thế giới. Mỗi năm chỉ tuyển không tới một nghìn học viên. Tập hợp những thiên tài xuất chúng trên khắp thế giới. Vô số cựu sinh viên của nơi này đã tỏa sáng rực rỡ trong giới âm nhạc.

Là khoảng cách như bầu trời và vực thẳm.

Là con tàu vũ trụ mà người ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn theo.

Là một sự tồn tại dù có cố gắng thế nào cũng không chạm tới được.

Buổi trưa, Văn Nhiễm đến xin giáo viên chủ nhiệm giấy phép nghỉ học, rồi đứng chờ Bách Huệ Trân đến đón ở cổng trường.

Lần này Hứa Tịch Ngôn không rủ nàng đi cùng nữa. Cũng đúng, nàng tự mình tỏ ra xa cách như vậy. Hơn nữa, từ tiết thể dục đã không thấy Hứa Tịch Ngôn, chắc là cô đã đến hội trường sớm hơn rồi.

Dù sao thì với thực lực của Hứa Tịch Ngôn, chắc cũng chẳng cần chuẩn bị trước.

Nhưng Hứa Tịch Ngôn mà, cô luôn tùy tiện như vậy, Văn Nhiễm đoán không nổi hành động của cô. Có khi người ta căn bản không đến hội trường mà nhân cơ hội có cuộc thi để trốn học, lượn qua tiệm truyện tranh cũng nên.

Văn Nhiễm cười khổ.

Ghen tị cũng không nổi. Đó chính là sự đè bẹp của thiên phú.

Bách Huệ Trân vội vàng đến nơi: "Mẹ phải chuẩn bị cơm trưa cho bà ngoại con trước, đợi lâu chưa?"

"Không có đâu ạ."

Bách Huệ Trân đưa cho nàng một hộp nhỏ, nhíu mày nhăn mặt đẩy vai nàng: "Bé con, mười tám tuổi rồi nha."

Văn Nhiễm cười: "Tặng con gì vậy ạ?"

"Tự con mở ra xem đi."

Văn Nhiễm gỡ lớp giấy gói, mở hộp, là một thỏi son.

Bách Huệ Trân khoác vai nàng: "Qua mười tám tuổi là thành một cô gái lớn rồi, mẹ nghĩ tới việc con sắp vào đại học, rồi yêu đương, rồi kết hôn, trong lòng vẫn thấy hơi trống trải."

Lại tủm tỉm cười như có ẩn ý: "Dù gì thì kết hôn cũng chưa chắc phải ở xa nhà."

Anh hàng xóm Văn Viễn lớn hơn Văn Nhiễm một tuổi, hai người lớn lên cùng nhau, tuy nhiên tuổi còn nhỏ, ba mẹ theo kiểu truyền thống thì tuyệt đối không khuyến khích yêu sớm.

Nhưng trong lòng luôn giữ một chút ý niệm như vậy, đôi khi nói chuyện cũng nửa đùa nửa thật.

Văn Nhiễm mím môi.

Bách Huệ Trân hỏi: "Sao vậy?"

Văn Nhiễm: "Mẹ đừng cứ nói chuyện con với anh Viễn này nọ nữa."

"Ối trời, con bé này còn biết ngượng nữa cơ đấy."

"Không phải ngượng..."

"Được rồi được rồi, không nói nữa là được."

Thỏi son bà Bách tặng là màu trà đào ngoan ngoãn dịu dàng, rất hợp với vẻ ngoài điềm đạm của Văn Nhiễm.

Bà hỏi nàng: "Thích không?"

"Thích ạ."

Chỉ là, ngồi trên xe taxi, cửa sổ mở hé một khe nhỏ, để cơn gió cuối thu được ánh nắng và lá khô nhuộm vàng thổi vào, Văn Nhiễm tựa đầu bên cửa sổ, nhìn phố xá đông đúc qua lại, không nhịn được nhớ tới lần đầu tiên gặp Hứa Tịch Ngôn, màu son đỏ ánh xanh tuyệt đẹp trên đôi môi cô gái ấy.

Cứ cảm thấy đó mới là dáng vẻ nên có của sự trưởng thành.

Càng sắc sảo. Càng nổi bật. Càng phóng khoáng tự do.

Hai người bắt taxi tới hội trường, thời gian đã không còn sớm, Văn Nhiễm vội vã đi đăng ký, ký tên xong liền đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn quanh, một khi đã xuất hiện sẽ không thể bỏ qua vóc dáng mảnh mai của cô gái ấy.

Hứa Tịch Ngôn vậy mà vẫn chưa tới.

Bách Huệ Trân vỗ vai nàng: "Đừng căng thẳng."

"Con biết rồi."

Văn Nhiễm thầm nghĩ: Sao người lớn cứ không hiểu gì cả?

Có lúc càng nói "đừng căng thẳng", người trẻ lại càng căng thẳng hơn, bởi vì như vậy chẳng khác nào đang nhấn mạnh rằng chuyện này thật sự đáng để căng thẳng.

Cuộc thi chính thức cần thay lễ phục, sau đó là trang điểm.

Lớp trang điểm của Văn Nhiễm lúc nào cũng rất nhẹ, các cuộc thi như thế này cũng không đến mức phải có chuyên gia trang điểm, nàng tự vào phòng trang điểm bới tóc, phủ lên mặt một lớp phấn mỏng. Trước giờ nàng thường dùng son dưỡng có màu, hôm nay thì có thể dùng thử thỏi son mới mẹ tặng.

Vì đến trễ nên trong phòng trang điểm chẳng có ai.

Nàng mặc một chiếc váy màu trắng nhạt như ánh trăng. Nàng đang ngồi trước gương lớn có viền đèn, mới đánh xong một nửa khuôn mặt.

Lúc này cửa bị đẩy mạnh ra.

Hứa Tịch Ngôn đeo túi một bên vai bước vào, mặc một chiếc áo thun đen cổ chữ V, vai áo hơi rộng nên trễ xuống, túi đeo trên một bên vai, hai tai đeo tai nghe không biết đang nghe bài gì, áo đồng phục đã cởi ra và buộc tùy tiện quanh eo.

Cái người này làm sao thế, chỉ mặc mỗi bộ đồng phục thôi cũng đẹp tới mức có thể chụp bìa tạp chí thời trang.

Hứa Tịch Ngôn tháo tai nghe khỏi hai tai, quấn nó quanh tay mình, hỏi Văn Nhiễm: "Mình cũng muốn dùng phòng trang điểm, cậu có ngại không?"

Văn Nhiễm lắc đầu.

Nàng có phải tiểu bá vương gì đâu, thời đại của tiểu bá vương qua lâu rồi.

Hứa Tịch Ngôn bước vào, đóng cửa lại.

Trong thoáng chốc, phòng trang điểm không lớn biến thành một không gian kín. Hứa Tịch Ngôn chọn bàn trang điểm quay lưng lại với Văn Nhiễm rồi ngồi xuống. Chính vì vậy, Văn Nhiễm mới dám len lén ngẩng đầu, qua tấm gương trước mặt mình, lén nhìn bóng lưng Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn đặt chiếc túi đeo vai xuống đất một cách rất tùy tiện, thật ra Văn Nhiễm từng âm thầm tra thử chiếc túi đó, nhìn thì như phong cách du mục, nhưng rõ ràng là hàng hiệu xịn xò.

Hứa Tịch Ngôn dựa vào lưng ghế, ngồi thêm hai giây.

Văn Nhiễm chợt nhận ra, là cô đã nhét lại tai nghe, dường như là vừa nghe xong một bài hát trong iPod.

Hứa Tịch Ngôn là kiểu người thế nào, cô thích nghe loại nhạc gì?

Ngay khi nàng đang ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Hứa Tịch Ngôn, cô bất chợt đưa tay kéo tai nghe xuống, Văn Nhiễm bị dọa đến mức lập tức thu hồi ánh mắt.

Một trận xào xạc nhẹ.

Văn Nhiễm lại lén đưa mắt nhìn sang, suýt nữa thì chảy máu mũi.

Hứa Tịch Ngôn thẳng thắn cởi phăng chiếc áo thun đen.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo ngực đen, dây áo mảnh móc trên đỉnh vai nhô cao, không phải vì Hứa Tịch Ngôn rèn luyện đến mức nào, mà là tấm lưng ấy mang vẻ săn chắc chỉ thiếu nữ mới có.

Phối hợp với đường cong của xương bả vai, tựa như cánh bướm sắp vỗ cánh bay đi.

Văn Nhiễm chợt nghĩ, nếu trên làn da trắng lạnh ấy xăm một cánh bướm, không biết sẽ đẹp đến mức nào.

Hứa Tịch Ngôn thản nhiên mở nắp túi, lấy ra một bộ lễ phục màu đen tuyền, chất liệu voan mỏng nhẹ, kiểu cúp ngực, trùm qua đầu mặc vào. Nếu là Văn Nhiễm, mặc kiểu đầm như vậy nhất định sẽ ngoan ngoãn chọn loại áo ngực không dây.

Nhưng Hứa Tịch Ngôn thì không.

Hứa Tịch Ngôn lấy sắc đẹp làm vũ khí, hành xử phóng túng.

Lễ phục của cô bị vò trong túi và có vài nếp nhăn, nhưng giống như chiếc túi hàng hiệu không được nâng niu kia, tất cả toát lên khí chất hoang dã vừa phải, lười biếng mà đẹp đẽ, hai sợi dây áo mỏng manh như một nét bút cá tính.

Cô đứng lên, cởi quần đồng phục, tà váy xòe nhẹ rũ xuống, rồi lại ngồi xuống.

Ngẩng đầu nhìn vào gương.

Ánh mắt của cô vì vậy cũng phản chiếu qua gương, chạm vào ánh mắt của Văn Nhiễm cũng phản chiếu qua gương.

Quanh co vòng vèo, như những suy nghĩ  của tuổi mới lớn.

Văn Nhiễm lập tức cúi đầu, tim đập rộn ràng.

Trong tay vẫn đang cầm miếng mút đánh phấn, mới dặm được nửa khuôn mặt, lúc này bàn tay lên xuống từng nhịp nhẹ nhàng, nhưng sắc hồng nhạt trên má không đến từ lực tay.

Chắc là Hứa Tịch Ngôn đã thu hồi ánh mắt và đang lo trang điểm cho mình, bởi vì nàng nghe thấy tiếng mở hộp phấn, tiếng vặn mascara.

"Cái màu đó không hợp với cậu."

Giọng của Hứa Tịch Ngôn bất chợt vang lên làm Văn Nhiễm giật mình, tay đang cầm thỏi son khựng lại.

Ấy thế mà Hứa Tịch Ngôn lại đi tới.

Tựa vào bàn trang điểm dài, cách Văn Nhiễm một đoạn, một tay tùy ý chống vào mép bàn, hơi nghiêng đầu nhìn lớp trang điểm của nàng.

Vành tai Văn Nhiễm đỏ lên.

Là vì không quen trang điểm? Hay vì không quen ánh mắt ấy?

Nàng nhìn vào chính mình trong gương, nhưng lời nói là để đáp lại Hứa Tịch Ngôn: "Sao mà không hợp?"

"Cậu không thấy," Hứa Tịch Ngôn khẽ cười, "Trông cậu ngoan quá sao?"

Văn Nhiễm không đáp.

Hình như từ trước đến giờ nàng luôn giữ một hình tượng ngoan ngoãn, không phải là nàng không có những phản kháng lặng lẽ như bong bóng nhỏ dưới mặt biển, tâm tư nổi loạn của lứa tuổi này nàng cũng có.

Chỉ là hình như nàng không đủ xuất sắc ở bất kỳ điểm nào để chống đỡ cho sự tùy hứng của mình.

Ngoại hình bình thường. Tính cách bình thường. Chơi dương cầm bình thường. Thành tích học cũng bình thường.

Văn Nhiễm nói: "Mình vốn dĩ đã rất ngoan rồi."

Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi: "Người thực sự ngoan," giọng cô không mang chút âm sắc ABC* nào, chỉ là vì mấy năm trước học ở Bắc Thành, nên thỉnh thoảng vài từ nói ra có vương chút lười biếng kiểu giọng Bắc Thành, "Làm gì tự nhận mình ngoan chứ?"

*ABC là viết tắt của American/Australian Born Chinese, ý là người Hoa sinh ra ở Mỹ, Úc. Mình không dịch là Hoa Kiều vì còn có CBC (Canadian Born Chinese) và BBC (British Born Chinese). Ở Đài Loan thì ABC dành cho người có gương mặt là người Hoa nhưng nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ.

Cô giơ tay vẫn giấu sau lưng ra, đặt một thỏi son vỏ vàng lên mặt bàn: "Cho cậu mượn, dám không?"

Chỉ một thoáng liếc qua thỏi son đó, Văn Nhiễm đã lập tức nhớ tới lần đầu gặp Hứa Tịch Ngôn, thỏi son đỏ ánh xanh chất lì ấy, như ngọn lửa, bùng lên trên gương mặt kiều diễm như đoá tường vi của cô.

Ánh mắt Hứa Tịch Ngôn nửa cười nửa như khiêu khích, nửa như dụ dỗ.

Lẽ ra Văn Nhiễm nên từ chối.

Như lúc bạn cùng lớp rủ nàng trốn tiết, nàng chỉ mỉm cười rồi lắc đầu.

Nhưng lần này—

Thỏi son ấy như một chiếc hộp Pandora, mở ra, sẽ giải phóng thứ gì đó không thể vãn hồi.

Thật ra thỏi son kia được Hứa Tịch Ngôn đặt gần phía mình hơn, Văn Nhiễm phải hơi nhổm người lên khỏi ghế trang điểm, mới có thể duỗi bàn tay trắng mịn ra lấy.

Nàng cầm trong tay, xoay nắp ra.

Đó không phải thỏi mới.

Đầu son đã hơi mòn, mang theo dấu vết từng được Hứa Tịch Ngôn dùng qua.

Văn Nhiễm nhìn chăm chú, miệng khẽ hỏi: "Ngại quá, cậu có cọ môi không?"

"Không cần phiền phức vậy đâu." Hứa Tịch Ngôn nói: "Dùng cọ thì màu không đủ đậm, cậu cứ thoa luôn đi."

Thật ra chuyện này vốn chẳng có gì.

Là tự Văn Nhiễm có tật giật mình.

Nhưng chuyện yêu thầm, một khi kéo dài đủ lâu, cũng giống như tên trộm nhiều lần gây án mà chưa từng bị bắt, lòng can đảm sẽ lớn lên.

Văn Nhiễm nhìn mình trong gương, môi hơi hé ra.

Hứa Tịch Ngôn không hề có ý định lại gần, cũng không định giúp nàng tô son, chỉ rũ hàng mi dày, ánh mắt rơi trên đôi môi mềm mại của Văn Nhiễm.

Chỉ lặng lẽ nghĩ mà không mang theo bất kỳ hàm ý nào: Môi thiếu nữ, như cánh hoa.

Khẽ run, đường vân tinh tế mềm mại, có lẽ còn mang theo hương thơm.

Văn Nhiễm đặt đầu son lên môi mình, nhẹ nhàng thoa qua.

Hiệu quả gần như khiến người ta kinh ngạc. Không phải thỏi son làm nàng xinh đẹp hơn bao nhiêu, mà là như thể biến nàng thành một con người khác.

Nhìn không còn quá "ngoan".

Nàng tô nốt phần còn lại của môi mình, đậy nắp son lại, đặt xuống cạnh Hứa Tịch Ngôn: "Cảm ơn."

Hứa Tịch Ngôn khẽ cười, không để tâm, cầm thỏi son lên tay rồi quay về bàn trang điểm của mình.

Văn Nhiễm cũng không nấn ná thêm, khoác áo đồng phục bên ngoài lễ phục, đi tìm Bách Huệ Trân đang ở hậu trường dò hỏi tiết mục thi của các thí sinh khác.

Bách Huệ Trân vừa nói: "Chắc không ai trùng bài với con đâu," vừa quay đầu lại.

"Ui trời! Môi con sao thế kia?"

Văn Nhiễm lấy hết can đảm hỏi: "Không đẹp sao ạ?"

"Cũng không phải không đẹp, chỉ là màu này đánh lên môi con thấy không hợp lắm."

"Vậy ạ." Văn Nhiễm nói: "Con thấy cũng đẹp mà."

"Ở đâu ra vậy?"

"Hứa Tịch Ngôn cho con mượn."

"Hứa Tịch Ngôn à?" Bà Bách khựng lại: "Vậy thì tốt rồi, lấy lộc may mắn."

Không nói gì thêm nữa.

Cuộc thi lần này có quy mô rất lớn, hậu trường có nhiều phòng tập dương cầm để thí sinh khởi động. Thời gian thi không còn bao lâu, phụ huynh bị mời ra khán đài chờ.

Vì đến trễ nên các phòng tập đều có người chiếm hết, Văn Nhiễm xếp hàng lâu rồi mà vẫn chưa tới lượt.

Mà lần thi này mang tính chất "quyết định có thi nghệ hay quay lại khối văn hóa", lòng nàng khó tránh khỏi bứt rứt.

Ôm tập bản nhạc, nàng ngó về phía cuối hành lang.

Ở đó có một cây đàn cũ kỹ bị bỏ xó, nhìn qua đã thấy là đồ cũ từ lâu.

Lúc này, một giọng nói chanh chua vang lên: "Cậu luyện tạm với cây đó đi, cũng hợp với cậu đấy."

Văn Nhiễm quay đầu lại.

Là Vương Thường.

Trang điểm với đường kẻ mắt hơi xếch, cô ta nhìn nàng cười: "Dù sao bây giờ thành tích của cậu cũng đâu có tốt, đúng không?"

"Ánh mắt đó là sao?" Cô ta lại nhìn nàng lần nữa: "Không phục à? Nhưng từ mười tuổi đến giờ, cậu còn thắng được mình lần nào chưa?"

Đúng lúc đó, Hứa Tịch Ngôn không biết vừa đi đâu, lướt qua hai người.

Có người niềm nở chào: "Hứa Tịch Ngôn, dùng phòng của mình không?"

Thật ra cũng không có ai thân thiết với Hứa Tịch Ngôn, chỉ là muốn lấy chút hên, hoặc mong cô chỉ điểm đôi chút.

Vương Thường cười khẽ, quay lại phòng tập mà bạn mình giữ chỗ.

Chớp mắt, hành lang chỉ còn một mình Văn Nhiễm.

Ôm bản nhạc, nàng bước tới bên cây đàn cũ ấy.

Ngồi xuống, chậm rãi thở ra một hơi, thử phím đàn, vẫn chuẩn.

Văn Nhiễm mở bản nhạc, chỉnh tư thế ngay ngắn.

Ting.

Ai mà chẳng muốn được một lần tức giận?

Ting ting.

Ai mà không muốn mạnh miệng nói với Vương Thường: "Ai bảo mình không thắng được cậu?"

Ting Ting Ting.

"Muốn thắng không?"

Chất giọng khàn nhẹ như đĩa than cũ vang lên, luôn mang theo sự chín chắn vượt xa độ tuổi mười mấy, khiến Văn Nhiễm giật mình quay lại.

Chỉ thấy Hứa Tịch Ngôn trong bộ lễ phục voan đen mỏng đang ngồi trên bệ cạnh tường, nơi có một dải rèm nhung đỏ thẫm, bao lấy bờ vai trắng muốt của cô, tựa như chính tấm nhung đỏ ấy mới là váy dạ hội thực sự của cô.

Hôm nay cô vẫn mang đôi bốt Martin chất da lì màu đen, dây giày cũng không buộc cho chỉnh tề, theo từng nhịp đung đưa nhẹ của cẳng chân mà lúc nhấc lên, lúc buông xuống.

Tựa như cô đang tìm một chỗ ẩn náu để thư giãn, trong miệng còn nhai kẹo cao su.

Vừa nói xong liền từ trên bệ nhảy xuống, như một chú chim khẽ đáp đất, phốc một tiếng.

Cô bước về phía Văn Nhiễm: "Văn Nhiễm, cậu có đôi tai rất nhạy cảm. Hay là nghe mình đàn thử một chút đi."

Văn Nhiễm vốn chẳng muốn lại gần cô, thấy cô đi tới, liền theo phản xạ đứng dậy nhường ghế, tránh khỏi người cô.

Hứa Tịch Ngôn ngồi xuống thử hai phím đàn, hỏi Văn Nhiễm đứng sau lưng: "Âm chuẩn không?"

Cô rất tin tưởng vào đôi tai của Văn Nhiễm.

Văn Nhiễm: "Ừm."

"Nếu cậu đứng mỏi," Hứa Tịch Ngôn đặt tay vào tư thế nghiêm chỉnh đánh đàn, tư thế của cô lúc nào cũng dứt khoát rõ ràng, "thì có thể ngồi nghe ở cái bệ mình vừa ngồi ấy."

Văn Nhiễm hỏi: "Cậu biết mình sẽ đàn bản nào à?"

Hứa Tịch Ngôn bật cười khẽ: "Giọng mẹ cậu hơi lớn."

《Ngũ tấu piano cung Mi giáng trưởng》của Schumann.

Nói thật thì, đó không phải là phong cách sở trường nhất của Văn Nhiễm, quá giàu cảm xúc, quá mãnh liệt. Có vẻ nàng hợp hơn với những bản nhạc tiết tấu nhẹ nhàng, dịu dàng hơn, thế nhưng những bản nhạc ấy nàng đã đàn suốt nhiều năm, dường như cũng không tiến bộ được bao nhiêu.

Được nghe Hứa Tịch Ngôn đánh mẫu, quả thực là cơ hội hiếm có.

Nàng muốn hỏi Hứa Tịch Ngôn "Có lỡ thời gian chuẩn bị của cậu không," lại thấy câu hỏi ấy đối với Hứa Tịch Ngôn chẳng khác nào sự thừa thãi.

Hứa Tịch Ngôn chẳng cần.

Thế nên nàng thật sự ngồi xuống cái bệ mà Hứa Tịch Ngôn vừa ngồi, tập trung lắng nghe.

Tư thế đàn của Hứa Tịch Ngôn lúc nào cũng đặc biệt như thế, như đang chiến đấu với bản nhạc, như đang chinh phục cây dương cầm.

Đánh xong một lượt, cô hỏi Văn Nhiễm: "Có nghe ra gì chưa?"

Văn Nhiễm thành thật: "Chưa."

Hứa Tịch Ngôn lại cười, dễ khiến người ta nhớ tới dáng vẻ cong cong nơi khóe môi trên gương mặt tựa tường vi ấy.

Văn Nhiễm cứ ngỡ cô sẽ giảng giải điều gì, nhưng Hứa Tịch Ngôn lại giơ tay lên, chuẩn bị đàn lần nữa: "Nghe tiếp."

Văn Nhiễm cúi đầu, nhìn chằm chằm móng tay mình.

"Nghe ra gì chưa?"

"Vẫn chưa."

"Nghe tiếp."

Văn Nhiễm khẽ thở ra một hơi, nhắm mắt lại.

Thiên phú là gì nhỉ? Thiên phú là khi có người chỉ với năm dòng kẻ, bốn khe giữa, chín vị trí nốt, có thể đặt một thước phim cũ có hạt trên một màn hình trắng nhạt trước mặt bạn.

Nghe Hứa Tịch Ngôn đánh đàn, cảm nhận được hình ảnh.

Mi giáng trưởng là ánh sáng rực rỡ, là sự mở màn quyết đoán, là tươi sáng và rộng lượng, là thiếu nữ cầm thanh kiếm vàng của bậc đế vương, trở thành vua trong khu rừng rậm rạp xanh mướt.

Sư tử nằm phục dưới chân nàng, bạch hổ để nàng vuốt ve đầu, nơi kiếm nàng chỉ tới, mùa xuân với muôn hoa đua nở đang ào ạt kéo về.

Nàng mỉm cười kiêu hãnh.

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Nghe ra gì chưa?"

"Một chút."

Có lẽ giọng nói nhẹ nhàng với mi mắt cụp xuống của Văn Nhiễm khiến Hứa Tịch Ngôn bật cười khẽ.

Lại đàn lần nữa.

Lần sau cũng không hỏi Văn Nhiễm có nghe ra gì không, chỉ tiếp tục đàn lần nữa.

Là lần thứ bảy hay thứ tám nhỉ? Văn Nhiễm quên mất rồi. Nàng chống tay lên bệ, bắt chước tư thế ngồi khi nãy của Hứa Tịch Ngôn, đôi chân nhẹ đung đưa theo nhịp điệu.

Khi Hứa Tịch Ngôn nhấn một phím đàn, nàng mở mắt ra.

"Hứa Tịch Ngôn." Nàng khẽ gọi từ phía sau lưng cô.

Hứa Tịch Ngôn không quay đầu lại, hỏi: "Nghe ra rồi?"

"Khó nói." Văn Nhiễm thành thật: "Hình như nghe ra rồi."

Hứa Tịch Ngôn không hỏi là nghe ra điều gì.

Văn Nhiễm thở phào một hơi, chuyện này vốn chẳng phải điều có thể truyền đạt bằng lời.

Lúc ấy hành lang phía xa truyền đến tiếng mở cửa, tiếng bước chân. Cuộc thi sắp bắt đầu, các thí sinh lần lượt rời phòng tập.

Văn Nhiễm nhìn về phía đó. Nàng nhớ hôm ấy là một buổi chiều đầu thu, thế nhưng ánh đèn trần vàng vọt nơi hành lang lại khiến khung cảnh như được hoàng hôn phủ kín.

Tiếng người ồn ào kia, như ở rất xa rất xa với các nàng. Nàng và cô gái mình thầm yêu, cùng trốn trong một buổi hoàng hôn tĩnh lặng theo dòng chảy của thời gian.

Văn Nhiễm bỗng chẳng muốn để tâm đến cuộc thi nữa, cũng chẳng muốn để tâm đến những người kia.

Nàng thu lại tầm nhìn, dõi theo vệt sáng, từng tấc từng tấc lần theo sàn đá xám nơi hành lang, rồi men theo đó mà lần lượt đi đến đôi bốt Martin của Hứa Tịch Ngôn, tiếp tục hướng lên vạt váy không ngay ngắn kia.

Hoàng hôn phủ lên người Hứa Tịch Ngôn, như một khối hổ phách nguyên bản tự nhiên, để Văn Nhiễm giữ lấy, cất vào trí nhớ, giữ rất rất lâu.

Hứa Tịch Ngôn quay lưng về phía nàng: "Nếu cậu muốn thắng Vương Thường, vậy thì mình sẽ để cậu thắng."

Thật ra câu nói này có phần ngạo mạn.

Nhưng tiếp theo, Hứa Tịch Ngôn nói:

"Văn Nhiễm, mười tám tuổi rồi, sinh nhật vui vẻ."