Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt

Chương 24: Em bé ngoan



Muốn chị đối xử với em thế nào?

Đủ rồi.

Đôi khi Văn Nhiễm cảm thấy ông trời thật tệ với nàng. Ví dụ như tại sao sau mười tuổi lại dần dần lấy lại thiên phú của nàng, tại sao lại để thanh xuân của nàng ngày càng tụt dốc sau một tuổi thơ huy hoàng.

Nhưng khoảnh khắc này, dưới ánh sáng vàng nhạt phủ lên bờ vai trắng như tuyết của Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm lại bỗng cảm thấy, ông trời thật ra đối với nàng cũng không tệ.

Ít nhất là vào sinh nhật mười tám tuổi của nàng, nàng đã nghe thấy Hứa Tịch Ngôn ngồi giữa một vùng sáng tối, nói với nàng: "Sinh nhật vui vẻ."

Văn Nhiễm nghẹn lời.

Dường như bất kể lời nào, như nói "cảm ơn", nói "cậu làm sao biết", nói "sinh nhật của cậu là ngày nào".

Dù nói gì đi nữa, chỉ cần trong giọng nói có chút run rẩy nhỏ như đầu chóp mi, tất cả tâm tư của nàng sẽ bị bại lộ.

Nàng lấy lại bình tĩnh, bèn nói một câu phá vỡ mọi cảm xúc: "Chẳng phải sắp bắt đầu thi rồi sao?"

Hứa Tịch Ngôn đứng dậy.

Văn Nhiễm: "Có làm lỡ việc chuẩn bị của cậu không?"

"Mình cần sao?"

Văn Nhiễm: ......

Kiêu ngạo thật! Nhưng tài năng thế này, gương mặt thế này, lại chẳng khiến người ta ghét nổi.

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Có nắm chắc phần thắng không?"

"Ừm."

"Bạn học Văn Nhiễm."

"Hả?" Văn Nhiễm chống lòng bàn tay lên mép bệ, theo bản năng cả hai vai đều căng cứng.

"Đừng nói 'Ừm', cậu phải nói 'Có' cho đàng hoàng chứ."

"Vậy thì... Có."

Hứa Tịch Ngôn bật cười.

Văn Nhiễm lấy hết can đảm hỏi: "Cười gì vậy?"

"Cười cậu đánh son đỏ chót thế kia rồi, mà sao..." đôi mi dày của Hứa Tịch Ngôn lay nhẹ dưới ánh sáng như cánh bướm, "Vẫn còn ngoan thế?"

Văn Nhiễm vẫn bám chặt ngón tay vào mép bệ.

Hứa Tịch Ngôn: "Vậy mình đi trước đây."

"Ừm." Nhớ lại lời Hứa Tịch Ngôn vừa nói, nàng lại đổi thành: "Được."

Văn Nhiễm không nhìn theo bóng lưng Hứa Tịch Ngôn, chỉ lắng nghe tiếng bước chân cô dần xa, rồi nàng nhảy xuống khỏi bệ, đi đến bên cây đàn cũ kia, đưa đầu ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nhấn xuống phím trắng cuối cùng mà Hứa Tịch Ngôn vừa rời tay.

Ting.

Bước chân Hứa Tịch Ngôn ở phía xa dường như khựng lại, rồi tiếp tục rời đi.

Hứa Tịch Ngôn.

Văn Nhiễm nhìn điểm ánh sáng nhỏ xíu ngưng tụ trên móng tay mình.

Mình sẽ thắng.

******

Lần này Văn Nhiễm bốc số thứ tự mười một.

Nàng bước lên sân khấu, cúi chào dưới ánh đèn rực rỡ, không nhìn rõ từng gương mặt trên khán đài, nhưng chỉ cần nhìn dáng vỗ tay hết sức kia là biết được mẹ đang ngồi ở đâu.

Văn Nhiễm ngồi xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

So với đôi tay này, có lẽ đôi tai của nàng thực sự nhạy bén hơn.

Nàng mở mắt ra, thả ngón tay.

Giai điệu trôi chảy tuôn ra từ đầu ngón tay, tiết tấu của phách mạnh và phách nhẹ  có quy luật rõ ràng trong tâm trí nàng. Đã rất nhiều năm rồi, rất nhiều năm nàng chưa từng có lại cảm giác sảng khoái như thế này.

Nàng bắt đầu hiểu vì sao mỗi lần đánh đàn, động tác của Hứa Tịch Ngôn đều lớn đến vậy.

Bản nhạc kết thúc, lưng nàng hơi rịn mồ hôi.

Nàng đứng dậy, cúi chào khán giả và ban giám khảo.

Xuống sân khấu, mẹ mang áo khoác đến đón nàng.

Nàng khoác lại áo đồng phục: "Hôm nay con đàn thế nào?"

Bà Bách nhìn nàng một cái.

Từ khi thành tích thi cử của Văn Nhiễm tụt dốc, họ rất ít khi nói chuyện nàng đánh đàn thế nào nữa, chắc sợ làm tổn thương lòng tự trọng của nàng.

Nhưng nếu nàng đã hỏi, bà Bách dè dặt nói: "Hình như đàn sai hai nốt đó."

Đúng, nàng đã nghe ra.

Kỹ thuật của nàng dĩ nhiên không bằng Hứa Tịch Ngôn. Một khi đã thả tay hết mình, khó tránh khỏi có chỗ không kềm lại được.

Khi công bố điểm, không cần lên lại sân khấu, Văn Nhiễm khoác áo đồng phục, cùng mẹ nhìn lên màn hình điện tử.

Điểm hiện ra.

"Ôi chao." Bà Bách bật ra một tiếng kinh ngạc.

Cao hơn rất nhiều so với bình thường.

Nhưng họ luôn thi cùng nhau, đã hiểu rõ trình độ của nhau, muốn thắng Vương Thường, hy vọng không nhiều.

Hai mẹ con quay lại khán đài ngồi xuống, thêm ba người nữa, đến lượt Vương Thường lên sân khấu.

Váy biểu diễn của Vương Thường luôn rực rỡ, hôm nay là màu vàng nhạt rất hợp với tuổi thanh xuân.

Cô ta vào vị trí của mình.

Sai một nốt. Tai Văn Nhiễm khẽ chuyển động, sau khi nghe Hứa Tịch Ngôn chơi đi chơi lại bản nhạc ấy, nàng phải dồn hết sự tập trung, cảm giác như nút nhạy cảm âm thanh của tai mình vẫn chưa tắt.

Lại sai một nốt nữa.

Nhưng cũng như một mảnh lụa đẹp có vết rách nhỏ không dễ thấy, tì vết không lấn át được vẻ đẹp.

Văn Nhiễm không biết ban giám khảo sẽ chấm sao, chỉ siết chặt tay lại.

Nàng không đến hậu trường xem điểm, nên không biết Hứa Tịch Ngôn thi lúc nào.

Tất nhiên có thể hỏi mẹ, nhưng nàng đã bảo mẹ đừng chú ý đến Hứa Tịch Ngôn quá.

Đợi thêm một người, hai người, ba người.

Thì ra thứ tự của Hứa Tịch Ngôn là tiết mục cuối cùng.

Văn Nhiễm nghĩ, đến cả ông trời cũng biết nên để Hứa Tịch Ngôn bốc được con số ấy.

Hứa Tịch Ngôn bước lên sân khấu, ngồi xuống, bộ váy đen bằng voan kia vẫn còn hơi nhăn, nhưng lại được gương mặt đặc biệt của cô tôn lên khí chất đặc biệt. Cô lúc nào cũng thế, chẳng theo quy chuẩn nào cả.

Ngay từ khi cô đặt tay, đánh phím đầu tiên.

Văn Nhiễm hít sâu một hơi.

Lúc chính mình lên sân khấu, nàng cảm thấy ánh đèn quá chói, vậy mà khi chiếu lên bờ vai trắng của Hứa Tịch Ngôn lại thấy vừa vặn đến không ngờ. Cô sinh ra là để ngồi trong ánh sáng, còn Văn Nhiễm và tất cả mọi người đều ngồi dưới khán đài, thành kính ngước nhìn.

Trong lòng Văn Nhiễm dâng lên một chút chua xót.

Điều đó thậm chí hơi tàn nhẫn.

Chỉ cần Hứa Tịch Ngôn vừa đàn, Văn Nhiễm đã biết, mình vĩnh viễn không phải người sinh ra dành cho dương cầm như cô.

Đợi đến khi bản nhạc kết thúc, Hứa Tịch Ngôn cúi chào rồi bước xuống, Văn Nhiễm hỏi mẹ: "Mẹ thấy cậu ấy đàn thế nào?"

Bà Bách hé miệng: "Rất hay."

Không biết phải dùng từ nào để mô tả cái hay ấy.

Chỉ là dù có hiểu âm nhạc hay không, tất cả đều có thể được truyền cảm hứng từ động tác rất mạnh mẽ của một cô gái mười tám tuổi, một sự chấn động của bản năng sinh mệnh.

Văn Nhiễm ngồi yên tại chỗ.

Bà Bách nhắc nhở nàng: "Mọi người đều về hậu trường xem điểm rồi."

Chắc bà còn định nói: "Điểm của con hôm nay cũng rất có hy vọng."

Nhưng lại sợ tạo áp lực cho nàng, nên rốt cuộc không nói ra.

Cuối cùng, những người vào hậu trường xem điểm lần lượt quay về, có người liếc nhìn Văn Nhiễm vẫn ngồi nguyên một chỗ, nàng cũng không muốn đoán ánh mắt ấy có ý gì.

Cho đến khi ban giám khảo đại diện lên sân khấu công bố điểm, cuộc thi hôm nay trao giải tại chỗ.

Giải nhất không có gì bất ngờ, thuộc về Hứa Tịch Ngôn, tiếng vỗ tay tại chỗ cũng rất bình thản, chẳng ai thấy kết quả đó có gì lạ.

Giải nhì, giải ba, đều đúng như Văn Nhiễm dự đoán.

Mãi cho đến khi đọc tới giải tư.

Văn Nhiễm đoán, với màn thể hiện hôm nay của Vương Thường, chắc cũng chỉ tới đây thôi.

Nàng có cơ hội so kè với Vương Thường một phen không?

Nàng nhìn chằm chằm vào môi của giám khảo đọc điểm: "Giải tư, Văn Nhiễm."

"Giải năm, Vương Thường."

Tô Dư Hoa ngồi ở phía xa, quay đầu nhìn Văn Nhiễm một cái.

Văn Nhiễm và Vương Thường lần lượt bước lên sân khấu.

Hứa Tịch Ngôn đứng đầu hàng, Văn Nhiễm bước lên đứng vào vị trí, giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn còn cách giải nhì, giải ba hai người.

Tiếp đến là Vương Thường đứng bên cạnh nàng, mặt đầy khó chịu.

"Đứng dịch ra bên kia một chút đi." Vương Thường đẩy nàng một cái.

"Vương Thường," Văn Nhiễm không phải kiểu người ồn ào, nhưng lúc này nàng rất bình tĩnh nói: "Là tôi thắng cậu đấy."

"Cậu..." Vương Thường lập tức quay đầu trừng mắt nhìn nàng.

Văn Nhiễm không thèm để ý, ánh mắt nhìn về phía khán đài, lúc này ánh đèn dần tắt, nàng thấy mẹ vừa vỗ tay vừa mỉm cười với mình.

Văn Nhiễm khẽ cong môi.

******

Xuống sân khấu thay đồ, lúc rời khỏi phòng nghỉ đi tìm mẹ, nàng lại gặp Hứa Tịch Ngôn, người chẳng biết vừa nãy đã biến đâu mất.

Hứa Tịch Ngôn cũng đã thay đồ, nhưng không mặc lại đồng phục học sinh, mà khoác một chiếc áo khoác sơ mi kẻ caro, phối với quần túi hộp, dưới chân vẫn là đôi bốt Martin ban nãy.

Từ xa cô khẽ gật đầu với Văn Nhiễm: "Hôm nay định ăn mừng thế nào?"

Bên cạnh hai người vẫn có những thí sinh khác lướt qua, Hứa Tịch Ngôn không nhắc rõ là sinh nhật của Văn Nhiễm.

Như thể đây là bí mật nho nhỏ mà hai người họ giữ cùng nhau.

Văn Nhiễm thành thật đáp: "Về nhà ăn cơm mẹ nấu."

Khóe môi Hứa Tịch Ngôn khẽ cong lên, nụ cười luôn mang theo vẻ tùy tiện: "Ngoan thế à?"

Cô đứng cách một đoạn hỏi: "Tối nay mình định tới Rire, đi cùng không?"

"Bé ngoan à," cô cười càng rạng rỡ hơn một chút, "Đó là bar đấy."

Văn Nhiễm theo bản năng hỏi: "Cậu đủ tuổi chưa?"

Hứa Tịch Ngôn thực sự bật cười.

Vai cũng khẽ rung lên.

"Không nhìn ra mình hơn cậu một tuổi à?" Cô trêu Văn Nhiễm: "Gọi chị đi."

Văn Nhiễm nhìn cô từ xa, chỉ mong bằng mấy cái lay nhẹ của hàng mi có thể chia sẻ bớt nhịp tim đập hỗn loạn.

Khi ấy, dĩ nhiên Văn Nhiễm không thể ngờ rằng, mãi đến nhiều năm sau, khi cả hai đã trưởng thành, gặp lại nhau lần nữa, nàng thực sự sẽ nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng thuê bốn mươi mét vuông của mình,  Hứa Tịch Ngôn còn chưa tẩy trang lớp trang điểm biểu diễn, chiếc chăn in hoa vàng li ti phủ trên bờ vai trắng như tuyết của Hứa Tịch Ngôn

Má Văn Nhiễm đỏ bừng, cắn nhẹ môi, thực sự đã gọi Hứa Tịch Ngôn: "Chị."

"Muốn chị đối xử với em thế nào?" Giọng Hứa Tịch Ngôn mỗi khi như vậy lại càng khàn đục thêm vài phần: "Nói đi."

Mà khoảnh khắc này, Hứa Tịch Ngôn mười tám tuổi đứng trước mặt nàng, giọng nói khàn khàn ấy như sắp mở ra một chiếc hộp Pandora: "Hôm nay cậu cũng thành niên rồi đúng không, vậy có đi cùng không?"

Có vẻ như Hứa Tịch Ngôn biết nếu lại đến gần nàng sẽ khiến nàng căng thẳng, nên ngay cả khi hai người họ đang trò chuyện, cô vẫn giữ khoảng cách xa.

Cả hai đều đang tô cùng một màu son đỏ rực của Hứa Tịch Ngôn, trong khi những thí sinh khác lướt qua giữa họ, thậm chí chẳng ai để ý tới Hứa Tịch Ngôn rực rỡ chói mắt đang nói chuyện với một Văn Nhiễm bình thường như thế.

Văn Nhiễm ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Mình phải về nhà với mẹ."

Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi cười, cũng không gặng ép, chỉ vẫy tay chào nàng từ xa: "Ciao~ Em bé ngoan."

Đó là tiếng Ý có nghĩa "tạm biệt", kết hợp với mái tóc dài xoăn như rong biển của cô, mới mười mấy tuổi mà trong giọng nói đã có sự quyến rũ duyên dáng.

*Ciao phát âm tương tự như "Chào" của tiếng Việt nhé.

Hai người cứ vậy chia tay, Văn Nhiễm tìm được Bách Huệ Trân, cùng bà ra khỏi hội trường và bắt xe.

Mùa thu phương Nam không tươi sáng rộng rãi và quang đãng như phương Bắc, trời trắng xám như lông chim bồ câu, mây cuộn lại nặng nề áp xuống. Thời tiết đã có chút lạnh, Văn Nhiễm rụt cổ đứng cùng Bách Huệ Trân dưới mái hiên tiệm văn phòng phẩm tránh gió, Bách Huệ Trân nhìn điện thoại nói: "Xe đặt trên ứng dụng còn sáu phút mới đến, mình đợi ở đây rồi hẵng đi."

Lúc này, Văn Nhiễm từ xa nhìn thấy một bóng người đứng bên đường mặc áo khoác sơ mi ca rô, màu xanh rêu đậm phối với họa tiết ca rô màu be.

Là Hứa Tịch Ngôn, đang mở khóa một chiếc xe đạp leo núi bên đường.

Hứa Tịch Ngôn mua xe đạp leo núi từ bao giờ?

Cô vô tình vén tóc dài của mình lên, dáng ngồi lên thân xe đen tuyền trông rất phóng khoáng, mang theo vài phần thờ ơ. Như không sợ lạnh, giữa ống quần bò lộ ra hai đầu gối thon gầy.

Bách Huệ Trân vẫn chăm chú nhìn vào màn hình theo dõi chiếc xe đã đặt, cho nên chỉ có mình Văn Nhiễm đang nhìn Hứa Tịch Ngôn.

Dáng vẻ thiếu nữ đạp xe rời đi, tự do như cơn gió lướt qua hành lang trong những năm tháng thanh xuân, khiến lòng người cũng trở nên tươi sáng.

Bách Huệ Trân và Văn Nhiễm trở về nhà, bà Bách nấu cá, sau đó còn bày thêm một chiếc bánh sinh nhật đặt từ tiệm bánh gần đầu hẻm.

Kem trang trí màu lam tím, như hoa tử đinh hương, rất ngoan ngoãn dễ thương.

Cậu uống hai ly rượu, rồi hỏi Văn Nhiễm: "Rốt cuộc là đi thi nghệ thuật hay thi văn hóa, đã quyết định chưa?"

"Anh cả." Bách Huệ Trân ngăn lại: "Hôm nay sinh nhật con bé, đừng vội nói mấy chuyện đó."

"Sao mà không vội được?" Cậu trừng đôi mắt đỏ hoe: "Em lúc nào cũng chiều hư nó như vậy."

Bách Huệ Trân không nói gì nữa.

Bà và chồng đều là công nhân nhà máy cũ, sau khi mất việc thì mở một quán cơm nhỏ, mất một nửa số tiền tích cóp, giờ không dám làm ăn nữa, cũng không tìm được việc, đành ở lại ngôi nhà tổ tiên do cha mẹ để lại.

Sau khi ông ngoại Văn Nhiễm qua đời, bà ngoại để lại căn nhà này cho cậu, trên giấy tờ nhà chỉ có tên một mình cậu.

Những chuyện cũ như trọng nam khinh nữ, nhắc lại cũng chẳng ích gì. Tóm lại là gia đình Bách Huệ Trân sống ở đây, coi như cắn răng chịu đựng để sống.

"Cậu à." Văn Nhiễm liếc nhìn Bách Huệ Trân rồi tự mình lên tiếng: "Cháu không định thi chuyên ngành dương cầm."

"Sao lại thế được?" Cậu trừng mắt từ Bách Huệ Trân quay sang Văn Nhiễm: "Từ nhỏ cậu bỏ bao nhiêu tiền để nuôi cháu học dương cầm, là tốn công vô ích à?"

"Cậu, chuyện này phải nói rõ ràng." Văn Nhiễm rất bình tĩnh: "Tiền học dương cầm của cháu là ba mẹ cháu tiết kiệm từng đồng từng cắc, không hề tiêu của cậu một xu nào, tiền ăn hàng ngày, mẹ cháu còn bù thêm không ít."

"Ê! Cháu nói chuyện với cậu kiểu gì vậy? Cháu quên nhà cháu đang ở là của ai à?"

"Năm đó là cậu bảo với bà ngoại, sổ đỏ không cần ghi tên mẹ cháu, chẳng lẽ cậu thật sự định đuổi em gái ruột ra ngoài? Mẹ cháu chưa bao giờ tranh giành với cậu, nhưng nếu nói nghiêm túc, căn nhà này là của hai người."

"Con nhóc này mày muốn tạo phản à! Mày đừng nói mấy thứ vớ vẩn đó, chỉ nói mày thôi, nếu không thi chuyên ngành dương cầm mà thi văn hóa, mày có chắc đậu được trường tốt ngành tốt hay không? Có chắc tìm được việc tốt hay không?"

"Cậu à, cháu có làm gì, ba mẹ vẫn ủng hộ cháu."

Bách Huệ Trân ở bên kéo nàng lại.

Văn Nhiễm nhẹ nhàng gạt tay mẹ ra: "Hơn nữa, cháu đâu có nói là không thi nghệ thuật."

"Ý gì?"

"Cháu muốn thi chuyên ngành hiệu chỉnh âm."

"Nhà nuôi mày như tiểu thư đài cát, mày lại muốn đi làm kỹ thuật viên à?"

Văn Nhiễm bị chọc cười: "Cậu, cậu thật sự nghĩ gia đình cháu là quý tộc sa cơ gì à? Cháu không thấy hiệu chỉnh âm có gì không tốt cả, vẫn là dựa vào năng lực và đôi tay của mình thôi."

"Mẹ, con ăn xong rồi." Nàng đặt đũa xuống rồi đứng dậy.

"Mày quay lại cho cậu!"

Văn Nhiễm không nghe, trở lên tầng hai, đóng cửa phòng mình lại.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Bách Huệ Trân lên gõ cửa.

"Đừng giận nữa." Trước tiên bà vỗ nhẹ lưng Văn Nhiễm.

Văn Nhiễm nằm úp trên bàn học, mặt vùi trong khuỷu tay: "Mẹ, cậu con quá ảo tưởng rồi. Bao nhiêu năm nay, mẹ và ba luôn nhẫn nhịn ông ấy."

"Đều là người một nhà, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện mà."

"Trong những năm qua mẹ đã bù biết bao nhiêu tiền, còn cả tiền ba chạy xe cho Didi* nữa, đó đều là tiền dưỡng già của ba mẹ. Mẹ luôn nhịn như vậy, nên ông ấy cứ thế mà ức hiếp mẹ."

*Didi Chuxing là công ty cho thuê xe của Trung Quốc có trụ sở chính tại Bắc Kinh, Uber Trung Quốc là công ty con của công ty này.

"Đã nói là người một nhà, sao lại có thể gọi là ức hiếp chứ?"

Văn Nhiễm cảm thấy ngực mình thắt lại

Biết nói sao đây.

Những phiền não mà nàng đang đối mặt.

Ví như mấy năm nay Bách Huệ Trân không đi làm, dồn hết sự chú ý và kỳ vọng lên nàng. Nàng vừa được hưởng tình yêu thương, vừa phải gánh vác áp lực vô hình.

Ví như nàng biết Bách Huệ Trân nhìn bề ngoài có vẻ mạnh mẽ, thật ra cũng giống như ba nàng, đều là người thật thà, hiền lành. "Thật thà" là gì? Là không tranh không giành, là chịu đựng trong im lặng.

Những phiền não ấy quá đỗi vụn vặt đời thường, không đủ kịch tính, nếu đặt trong tiểu thuyết Lục Giang chắc chắn không đáng để được nhắc đến.

Nỗi buồn phiền của Văn Nhiễm, cũng như chính con người nàng vậy.

Thành tích trung bình, ngoại hình trung bình, tính cách trung bình, đến nỗi buồn phiền cũng trung bình.

Bà Bách ngồi bên giường hỏi: "Con thật sự quyết định không thi chuyên ngành dương cầm nữa à?"

"Mẹ, thành tích thi đấu của con mẹ rõ nhất, như vậy cho dù con có vào được chuyên ngành dương cầm, mẹ nghĩ con có thể trở thành nghệ sĩ dương cầm không?"

"Thì cũng có thể đi dạy mấy đứa trẻ hay gì đó, cũng tốt mà, tìm một công việc gần nhà, sống ở nhà luôn, Văn Viễn ở ngay đối diện, như vậy con với nó..."

Văn Nhiễm cắt lời: "Mẹ."

Bách Huệ Trân thở dài: "Cuộc sống chỉ cần như vậy, sẽ không xảy ra sai sót gì."

"Không xảy ra sai sót."

Văn Nhiễm nghĩ, đây hình như là quy luật tối cao trong cuộc đời của những con người bình thường như họ. Cái gì cũng có thể nhường, cái gì cũng có thể nhịn, mấy chục năm sau mới phát hiện, đời mình chỉ quanh quẩn trong vài mét vuông.

Chưa từng thấy nơi xa, chưa từng thấy núi cao biển rộng.

Chuyện này có vẻ chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng nàng lại đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Hứa Tịch Ngôn đạp xe rời đi.

Gió chiều thổi tung mái tóc xoăn dài của thiếu nữ, thật tự do phóng khoáng.

Văn Nhiễm nói: "Mẹ, con phải làm bài tập."

Bách Huệ Trân thở dài đứng dậy: "Tối nay coi như xong, nhưng sáng sớm ngày mai phải qua xin lỗi cậu đấy."

Văn Nhiễm cố nhịn rồi mới đáp: "Dạ."

Hơn mười giờ, căn nhà cũ với bức tường đỏ bị dây thường xuân phủ kín đã khôi phục sự yên tĩnh.

Văn Nhiễm cũng không biết mình nghĩ gì, lấy điện thoại ra mở ứng dụng màu cam, bắt đầu tìm quán bar mà Hứa Tịch Ngôn từng nhắc đến.

Viết thế nào? Nàng không chắc.

Thử mấy lần, cuối cùng mới xác định là mấy chữ "Rire", nghĩa là "cười" trong tiếng Pháp.

Lại mở bản đồ Baidu.

Từ nhà nàng qua đó, không có tàu điện ngầm đi thẳng, phải đổi hai tuyến xe buýt.

Nàng đứng dậy, cởi đồng phục, mặc lên một chiếc hoodie xanh dương nhạt, phối với quần bò cũng xanh dương nhạt, khoác thêm áo khoác đen.

Rồi nàng lấy đồ trong cặp ra, bỏ vào túi vải đeo chéo, xuống lầu, rón rén đi ra ngoài.

Gió đêm lành lạnh thổi vào mặt khiến người ta tỉnh táo hẳn.

Văn Nhiễm đi bộ tới trạm xe buýt ở xa nhà để chờ xe, mười phút sau, chiếc hộp sắt hình chữ nhật lắc lư trong bóng đêm tiến đến.

Gần hết chuyến, trên xe gần như không có ai.

Văn Nhiễm đi thẳng về phía sau, ngồi xuống hàng thứ hai từ cuối đếm lên, cạnh cửa sổ.

Ánh đèn vàng vọt rọi vào. Mùi cỏ cây bị chôn vùi bởi sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố vào ban ngày, lúc này mới có cơ hội bùng lên dữ dội. Văn Nhiễm ôm chặt túi vải trước ngực, cảm giác căng thẳng như đang chạy trốn trong đêm.

Chạy trốn khỏi cuộc sống tầm thường.

Nàng đưa tay lên, chia phần đuôi tóc và kéo sang hai bên, thắt chặt dây buộc.

Lại chuyển một tuyến nữa, xuống xe, còn cách quán bar Rire một đoạn.

Nàng đeo túi vải đeo chéo lên và đi bộ. Từ nhỏ sống trong vòng vây của gia đình, bà Bách luôn lo lắng căn dặn: "Buổi tối đừng ra ngoài một mình, con xem mấy cô gái độc thân kia, dễ bị bắt cóc nguy hiểm lắm."

Nhưng lúc này bầu trời đêm màu tím pha xanh đậm, lung linh một vài ánh sao thưa, không khí lạnh chẳng bao lâu nữa sẽ tràn về, đủ để thở ra khói trắng.

Giống như một thế giới khác.

Văn Nhiễm càng lúc càng do dự khi bước đi.

Nàng chưa từng đến quán bar. Có cần mua vé vào cửa không? Hay cứ thế tiến thẳng vào? Có phải nàng ăn mặc quá quê mùa không? Khuôn mặt có quá trẻ con không?

Sẽ bị bác bảo vệ đầu trọc mặc đồ đen như trong phim truyền hình chặn lại chứ?

Cách một cây cầu vượt, từ xa đã có thể thấy quán bar kia, mặt tiền màu đen tuyền trông rất ngầu và phong cách.

Văn Nhiễm không gom đủ can đảm để đi tiếp, nhưng cũng không muốn cụp đuôi quay về nhà, chẳng hiểu sao nàng lại rẽ vào cửa hàng tiện lợi 7-eleven bên đường, mua một hộp Ovaltine được hâm nóng trong tủ giữ ấm.

Đứng trước một tiệm in bên đường có cửa cuốn đã kéo xuống mà uống sữa.

Đột nhiên ống hút bị nghẹn, nước sô cô la ngọt đậm suýt nữa làm cổ họng bị sặc.

Nàng lại nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn.

Cô rẽ vào cửa hàng tiện lợi mà nàng vừa ghé lúc nãy.

Nàng trốn trong một góc tối, căng thẳng nhìn cô từ xa.

Trong tiết trời như thế này, Hứa Tịch Ngôn lại mua một chai Coca-Cola ướp lạnh, đúng là không sợ lạnh thật. Chính từ khi đó, Văn Nhiễm cảm thấy Coca-Cola hợp với cô hơn Pepsi, nhãn đỏ trong đêm tối làm nổi bật bàn tay trắng muốt của cô, đẹp lạ thường.

Văn Nhiễm từ đó chỉ uống Coca-Cola.

Hứa Tịch Ngôn đứng trước tấm kính tường trong suốt sát đất của cửa hàng tiện lợi uống Coca, ánh đèn trắng lạnh chiếu lên người cô, càng tôn lên nước da, khuôn mặt dù nhìn từ xa cũng đậm nét như tranh sơn dầu.

Cô nhàn nhã nhìn vào màn đêm, ánh mắt hờ hững quét quanh.

Văn Nhiễm nép sâu hơn vào bên cạnh cửa cuốn.

Người này làm sao vậy? Đến quán bar chơi mà lại mang theo dáng vẻ buồn chán như thế?

Hứa Tịch Ngôn lắc lắc chai Coca trong tay, nhấc chân bước lên cầu vượt.

Văn Nhiễm lặng lẽ đi theo sau từ xa.

Thỉnh thoảng Văn Nhiễm cảm thấy mối quan hệ giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn chính là như vậy, Hứa Tịch Ngôn đi thẳng phía trước, nàng đi theo từ xa, mãi ngước nhìn bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn.

Ví như lúc này, nàng đang leo từng bậc thang, phải hơi ngẩng cổ lên mới có thể nhìn thấy bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn.

Ánh đèn chập chờn lay động.

Đêm tối mù mịt lững lờ.

Đây là cuộc phiêu lưu vượt quá khuôn khổ nhất trong đời Văn Nhiễm.

Gió đêm thổi qua, dường như ban tặng cho nàng vài sợi hương nhè nhẹ tỏa ra từ đuôi tóc của Hứa Tịch Ngôn, dưới cầu vượt, ánh đèn trắng của xe cộ và đèn đỏ sau xe đan xen thành hai dải sáng màu sắc khác biệt.

Hứa Tịch Ngôn đi trước nàng mấy bước, rất quen thuộc mà rẽ vào quán bar.

Tim Văn Nhiễm đập thình thịch, học theo dáng vẻ thuần thục của cô, giả vờ bình tĩnh mà tiến vào quán bar.

Vào trong rồi mới phát hiện, so với nói đây là quán bar, thì gọi là Live House mới chính xác hơn.

*Kiểu Live House này có nhiều ở Nhật, mình không biết Trung Quốc có khác không, nó theo kiểu club nhạc sống.

Cũng là rất lâu sau này Văn Nhiễm mới biết, những Live House như vậy cần phải mua vé vào, chỉ là hôm ấy nàng đến quá muộn, đã qua giờ soát vé từ lâu nên không ai chặn lại.

Lúc nàng bước vào, cảm giác một luồng nhiệt do đám đông tụ lại phả thẳng vào mặt.

Đen kịt toàn là người, sân khấu nhỏ phía trước gần như không nhìn rõ được gì.

Trong đầu Văn Nhiễm toàn là những tin tức trên mạng xã hội mà bà Bách từng nhồi vào, lòng nàng căng thẳng nghĩ: Lỡ như có hỏa hoạn thì gay go lắm đây, lối thoát hiểm liệu có thông thoáng không?

Nhưng rất nhanh nàng đã bị thu hút sự chú ý, vì MC cầm micro gào khản cả giọng: "Tiếp theo hãy chào đón ban nhạc Burning (Thiêu)!"

Hiện trường lập tức vang lên tiếng hò hét như sóng gầm biển thét.

May mà Văn Nhiễm không phải dạng thấp bé, dù đứng ở hàng sau cũng có thể nhìn thoáng được tình hình trên sân khấu.

Lên sân khấu đầu tiên là người chơi guitar và người chơi bass, ban nhạc tối giản chỉ có hai nhạc công như vậy, sau đó là giọng ca chính bước ra.

Áo phông đen cổ chữ V đơn giản.

Choker bằng da đính kim loại.

Quần bò rách gối và đôi bốt Martin đen, bên trong tay áo phông để lộ một nửa hình xăm thiên sứ, chắc là hình xăm dán, bởi vì Văn Nhiễm từng thấy nửa cơ thể gần như khỏa thân của cô, không có hình xăm nào cả.

Người bước lên sân khấu là Hứa Tịch Ngôn.

Văn Nhiễm đưa mắt nhìn quanh, ban nhạc này chắc khá nổi tiếng với một lượng người hâm mộ nhỏ, nàng thấy có cô gái bám vào vai bạn trai nhảy lên liên tục la hét: "A a a cô ấy xinh quá!"

Hứa Tịch Ngôn cười vẫn mang ba phần thờ ơ, lông mi nơi đuôi mắt cụp xuống, đưa một ngón tay trắng mảnh dán lên đôi môi đỏ có phần nhòe đi vì vừa uống Coca, mà chính sự nhòe nhoẹt ấy lại càng hợp với cô: "Suỵt."

Hứa Tịch Ngôn nói như vậy.

Cả khán phòng lặng xuống.

Đèn sân khấu chuyển thành một màu xanh dương như biển cả, Hứa Tịch Ngôn đứng trước micro nói: "Hôm nay có một món quà tặng mọi người."

"Trước khi biểu diễn chính thức, tôi muốn hát một bài chúc mừng sinh nhật."