Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt

Chương 25: Căng thẳng



Rõ ràng là mình ra ngoài gặp gái mà!

Hiện trường vang lên một trận reo hò, có một người hâm mộ ở hàng đầu mạnh dạn hỏi: "Hát chúc mừng sinh nhật ai vậy?"

Hứa Tịch Ngôn mỉm cười, một tay cầm micro đứng, dáng vẻ vừa phóng khoáng vừa xinh đẹp: "Không lẽ hôm nay vừa hay là sinh nhật của bạn à?"

Những người hâm mộ đồng loạt bật cười.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm đã cảm thấy cô có một kiểu trưởng thành vượt quá tuổi tác, điều đó khiến vẻ quyến rũ của cô gần như rực rỡ chói mắt dù đang ở độ tuổi thiếu niên. Rất nhiều năm sau khi Văn Nhiễm gặp lại cô, nàng lại cảm thấy trên người cô có một sự ngây thơ kỳ lạ, đến mức hiếm thấy ở những người cùng trang lứa.

Mãi đến lúc ấy nàng mới hiểu, sự tương phản ấy vốn dĩ là vì Hứa Tịch Ngôn nằm ngoài quy luật của thời gian, không phát triển theo chuẩn mực thông thường.

Cô dựa vào thiên phú rực rỡ và nhan sắc nổi bật mà tung hoành thế gian, ngay cả thời gian cũng phải nhường đường cho cô.

Văn Nhiễm đứng ở hàng cuối cùng giữa nhóm người hâm mộ, nhìn ánh đèn trên sân khấu đột nhiên chuyển sang màu xanh dương như một phép màu. Khi ấy Hứa Tịch Ngôn chắc chắn không thể biết nàng rất thích màu xanh dương đâu nhỉ?

Hứa Tịch Ngôn trên sân khấu chắc chắn cũng không thể nhìn thấy nàng đâu nhỉ? Vậy bài hát chúc mừng sinh nhật này là hát cho ai?

Cách làm việc của Hứa Tịch Ngôn dường như luôn là như vậy, không có mục đích, vô cùng đơn giản.

Cô gật đầu ra hiệu với người chơi guitar và người chơi bass, Văn Nhiễm đứng ở phía sau chỉ lờ mờ thấy miệng người chơi guitar mấp máy, nhưng nghe không rõ anh ta nói gì.

Chắc anh ta nói: "Hát thật à?" Bởi vì người hâm mộ ở hàng đầu đều bật cười.

Hứa Tịch Ngôn cũng mỉm cười gật đầu.

Cô vịn một tay vào micro đứng, cổ chân xoay nhẹ một cách ngẫu nhiên. Chờ đợi người chơi guitar gảy lên hợp âm đầu tiên bằng miếng gảy đàn, Hứa Tịch Ngôn khẽ rủ mi, mở miệng: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Văn Nhiễm nghĩ cô sẽ hát tiếng Anh. Nhưng không, cô hát tiếng Trung, cách phát âm lại hơi lai tiếng Anh, đầu lưỡi cong lại, điều đó khiến một bài hát sinh nhật ai cũng quen thuộc trở nên đặc biệt mềm mại và luyến lưu khi được cô hát ra.

Nếu việc cô chơi đàn có tính hình ảnh, thì khi cô hát lại mang đến cảm giác như đang kể chuyện.

Nhìn dáng cô đứng đó với một tay cầm lấy micro và khẽ ngâm nga, người ta sẽ có cảm giác cô đang hát cho một ai đó rất cụ thể, từng câu từng chữ đều đi thẳng vào lòng người.

Rất rất lâu sau này, Văn Nhiễm nhớ có một lần trong buổi tiệc cuối năm của studio chỉnh âm, cả nhóm chơi trò nói thật hay nhận thử thách trong quán bar. Đến lượt nàng, nàng chọn "nói thật".

Có người hỏi: "Quà sinh nhật lãng mạn nhất cô từng nhận được là gì?"

Văn Nhiễm gần như không cần suy nghĩ, mỉm cười nói: "Một bài hát chúc mừng sinh nhật."

Đồng nghiệp cười phá lên: "Một bài hát chúc mừng sinh nhật mà gọi là lãng mạn nhất á? Nhiễm Nhiễm cô dễ hài lòng quá rồi đấy."

Văn Nhiễm nghĩ, không phải dễ hài lòng đâu.

Người nói câu đó, chắc chắn chưa từng thấy Hứa Tịch Ngôn mười tám tuổi đứng trên sân khấu làm giọng ca chính của một ban nhạc.

Ánh đèn sân khấu màu xanh dương nhạt như sóng biển lướt qua hàng mi dày của cô, bài hát mừng sinh nhật được cô hát không hề vui tươi, thậm chí phảng phất chút buồn man mác, như thể cô là một người lữ hành tự do nhưng cô đơn, đang mời bạn nhảy vào làn sóng để cùng bước vào thế giới của cô.

Văn Nhiễm đương nhiên không kiêu ngạo đến mức cho rằng Hứa Tịch Ngôn thích nàng.

Hứa Tịch Ngôn chính là như vậy, bất kỳ cảm xúc nào trong cuộc sống cũng có thể được cô tùy ý rút ra làm chất liệu để tạo cảm hứng.

Hứa Tịch Ngôn cần bao nhiêu chất liệu để nuôi dưỡng cảm hứng ấy chứ?

Cô không chỉ chơi dương cầm giỏi, mà cả giọng hát cũng hay đến mức khiến người ta không ghen tị nổi.

Có thể người hâm mộ ở hàng đầu đứng gần Hứa Tịch Ngôn hơn, nhưng ánh đèn sân khấu màu xanh dương ấy là cơn mưa rải đều khắp nơi, giọng hát khàn khàn của Hứa Tịch Ngôn cũng vậy, giống như nước biển bốc hơi dưới ánh mặt trời rồi ngưng tụ thành mây, rồi lại rơi trở về vòng tay của biển.

Văn Nhiễm nhẹ nhàng đung đưa theo con sóng, bị cơn mưa màu xanh nhạt ấy thấm ướt khắp người.

Rất khó để diễn tả cảm xúc trong khoảnh khắc đó. Chỉ là trong lòng nàng rất rõ ràng, cảm xúc bồi hồi cùng nhịp đập con tim ấy, sự rung động nhẹ nhàng trong sáng, sau khi tuổi mười tám qua đi sẽ không thể có lại nữa.

Một bài hát mừng sinh nhật cũng chỉ có bốn câu, dù tiết tấu có chậm rãi thế nào thì cũng đã hát xong.

Hứa Tịch Ngôn chỉnh lại micro, hỏi người hâm mộ: "Các bạn muốn nghe bài gì?"

"《Burning》!" - có người hét khản cả giọng.

Chắc đó là bài hát nổi tiếng nhất của ban nhạc, vì trùng với tên ban nhạc.

Hứa Tịch Ngôn nhếch môi cười khẽ: "Được, vậy hôm nay mang đến cho mọi người bài 《Missing》."

Cả khán phòng đều bật cười theo.

Văn Nhiễm hoàn toàn không ngờ đó lại là một bản heavy rock, vậy mà giọng hát mười tám tuổi của Hứa Tịch Ngôn lại điều khiển nó một cách hoàn hảo. Cô không lắc đầu quay tóc, cũng không xoay micro, vẫn giống như lúc nãy hát bài chúc mừng sinh nhật, chỉ một tay cầm micro mà lặng lẽ hát.

Điều đó khiến cô, người đang ở giữa một nhóm người hâm mộ đang gào thét, vẫy tay, nhảy nhót, trở thành người yên tĩnh nhất nơi đây.

Cô giống như một nhà ảo thuật cảm xúc, là người giữ đầu kia của sợi dây điều khiển con rối, cô chỉ khẽ động ngón tay, trời đất đã rung chuyển.

Văn Nhiễm đứng ở phía sau lặng lẽ nhìn, thật khó để miêu tả sự chấn động trong khoảnh khắc ấy.

Hứa Tịch Ngôn, cậu còn phải giỏi đến mức nào nữa?

Cậu còn phải cách xa mình đến nhường nào nữa?

Cho đến khi Hứa Tịch Ngôn hát liền ba bài rồi rời sân khấu, người hâm mộ phát cuồng và gào thét ngay tại chỗ: "Tiếp đi!".

MC lên sân khấu cố sức ra hiệu và làm cử chỉ tay hạ xuống: "Đừng hét nữa, đừng hét nữa, hôm nay không phải đêm diễn riêng của Burning đâu, tiếp theo còn có ban nhạc khác."

Văn Nhiễm lặng lẽ rời khỏi Live House ouse.

Quy trình tiếp theo là gì? Hứa Tịch Ngôn chắc vẫn đang tụ họp với bạn bè trong ban nhạc. Liên hoan ăn mừng? Văn Nhiễm cũng không biết, nhưng nàng nghĩ, Hứa Tịch Ngôn chắc sẽ không uống rượu đâu nhỉ?

Nàng đeo túi vải chậm rãi bước đi, hơi nóng bốc lên trong Live House chật ních người bị gió lạnh ban đêm thổi qua, khiến người ta theo phản xạ rùng mình.

Đi ngang qua cầu vượt mà nàng từng lén đi theo Hứa Tịch Ngôn, nàng không vội rời đi, ngược lại tựa người vào lan can, nhìn dòng xe như dệt lụa bên dưới.

Ngẩn ngơ.

Đèn pha trắng đan thành một dải ngân hà.

Đèn sau đỏ kết thành một buổi hoàng hôn.

Ngày và đêm giao hòa nơi đây, thời gian như rối loạn, đẹp đến mức gần như không chân thật.

Văn Nhiễm lấy điện thoại ra, cẩn thận cầm trên tay, sợ không khéo rơi xuống từ cầu vượt sẽ vỡ tan tành.

Nàng cúi người nhẹ lên lan can, hai tay vòng trước mặt, mở danh bạ, bấm vào biểu tượng "giọt mưa".

Bên trong lưu số điện thoại của Hứa Tịch Ngôn.

Nàng cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm, chắc vì hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của nàng.

Cắn răng một cái, nàng bấm gọi vào số điện thoại đó.

Lúc bấm số thì đầy dũng khí, sau đó nàng nhận ra mình bắt đầu căng thẳng. Môi bị gió đêm thổi đến tê rần, nàng nuốt nước bọt liên tục.

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng "alo" trầm thấp, khiến vai nàng khẽ run rẩy.

Nhưng giọng của Hứa Tịch Ngôn nghe rất tự nhiên, khiến trái tim Văn Nhiễm cũng dần bình ổn lại.

"Là mình, Văn Nhiễm." Giọng nàng chắc không run đâu nhỉ?

"Mình biết mà." Hứa Tịch Ngôn cười: "Mình lưu số cậu rồi."

Ban đầu bên phía Hứa Tịch Ngôn còn có tiếng mấy bạn nam nói chuyện, chắc là người chơi guitar và người chơi bass ban nãy, rất tiếc Văn Nhiễm không nhìn kỹ mặt họ, chỉ cần Hứa Tịch Ngôn xuất hiện, cô chính là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Rồi tiếng mấy bạn nam ấy biến mất, hình như Hứa Tịch Ngôn đã một mình cầm điện thoại ra ngoài nói chuyện.

Hứa Tịch Ngôn là kiểu người như vậy đấy, trông thì phóng túng, nhưng đối với người khác lại cực kỳ tôn trọng.

Văn Nhiễm rất muốn hỏi: "Cậu ra ngoài có khoác áo không đó?" Nhưng lại thấy như vậy sẽ lộ hành tung của mình.

Có lẽ vì nàng im lặng, Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Sao vậy, ngoan ngoãn ở nhà đón sinh nhật buồn quá rồi, hối hận vì không tới Rire à?"

Giọng cô rất bình thản, khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh cô đang tựa vào bức tường bên ngoài quán bar mà nói chuyện, một tay giấu ra sau lưng, mũi bốt Martin khẽ cọ vào mặt tường sần sùi, bóng tối của mái hiên phủ lên gương mặt xinh đẹp của cô.

Cô thẳng thắn nói: "Nói cho cậu biết, tối nay mình hát bài chúc mừng sinh nhật cậu đấy, mà cậu không nghe được."

Văn Nhiễm cố gắng giữ bình tĩnh: "Ừm, tiếc thật."

Hứa Tịch Ngôn lại mỉm cười.

Không nói thêm gì nữa, như thể đang kiên nhẫn chờ Văn Nhiễm lên tiếng.

"Ờm," Văn Nhiễm nói, "Mình muốn hỏi cậu một chuyện."

"Ừ."

"Cậu nghĩ, mình có nên thi chuyên ngành dương cầm không?"

"Sao lại nghĩ đến chuyện hỏi mình?"

"Không biết nữa." Văn Nhiễm thành thật nói, "Chỉ là cảm thấy tiếng nói của cậu rất có trọng lượng."

Đầu dây bên kia im lặng như thể Hứa Tịch Ngôn đang nghiêm túc suy nghĩ, khiến Văn Nhiễm lại bắt đầu hồi hộp và nuốt nước bọt.

"Vậy cậu nghĩ, thi chuyên ngành dương cầm sẽ khiến cậu tiếp tục yêu thích việc chơi đàn, hay là không thi chuyên ngành dương cầm thì cậu mới có thể tiếp tục thích chơi đàn?"

Văn Nhiễm sững người.

Bỗng chốc có cảm giác muốn khóc.

Nàng đặt một tay lên lan can, cúi người xuống, chôn sâu khuôn mặt vào trong đó, nhưng không thật sự khóc, chỉ là cố kìm nén cái cảm giác cay xè nơi sống mũi.

Nàng không ngờ Hứa Tịch Ngôn lại hỏi như vậy.

Dùng một cách nói văn chương thì: Đúng là cú chạm vào tận linh hồn.

Sự giằng co của nàng chính là ở chỗ này.

Nàng cũng biết Bách Huệ Trân nói đúng. Với thành tích của nàng, có lẽ rất khó đậu vào Nhạc viện Trung ương, nhưng có thể thi đậu một trường âm nhạc bình thường, học một khoa dương cầm bình thường, rồi tốt nghiệp, như Bách Huệ Trân từng nói, có thể làm giáo viên phụ đạo ở trung tâm, dạy mấy đứa nhỏ.

Văn Nhiễm hoàn toàn không có ý xem nhẹ việc dạy trẻ, đó là một nghề rất đáng trân trọng.

Chỉ là, trước mười tuổi, nàng từng có cơ hội trải nghiệm cảm giác được ông trời ưu ái là thế nào.

Khi ấy nàng cảm thấy, để chơi ra những bản nhạc hay, nàng có thể làm bất cứ điều gì, có thể quên đi bản thân, có thể hủy diệt chính mình.

Khi đó nàng còn nhỏ, không biết cảm giác đó được gọi là "hiến dâng".

Mỗi một nghệ sĩ đỉnh cao, đều là người đã hiến dâng bản thân cho nghệ thuật.

So với việc làm giáo viên phụ đạo, Văn Nhiễm không muốn từ bỏ cảm giác ấy.

Giờ đây nàng không làm được nữa, cho dù nàng cố gắng đến đâu, cũng không thể chơi ra những giai điệu như được thượng đế ban tặng.

Nhưng trong lần chơi đàn cùng Hứa Tịch Ngôn ở phòng nhạc, nàng kinh ngạc phát hiện ra, mình thực sự có đôi tai nhạy bén.

Nàng đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó, nàng cảm thấy thay vì trở thành một giáo viên dương cầm bình thường, chi bằng trở thành một người hiệu chỉnh âm xuất sắc.

Như vậy, ít nhất nàng vẫn đang phục vụ cho việc tạo ra những giai điệu tuyệt đỉnh, nàng cảm thấy điều đó có ý nghĩa, cũng thấy có giá trị.

Những lời này nghe ra thì quá mơ hồ, Bách Huệ Trân sẽ không hiểu được, còn ông cậu đầy sĩ diện lại càng không.

Nhưng lúc này Văn Nhiễm có thể trả lời Hứa Tịch Ngôn, như thể bao nỗi nghẹn ngào chất chứa cả đêm trong lồng ngực đã tìm được lối thoát: "Không thi."

Hứa Tịch Ngôn không cười, cô nói một cách nghiêm túc: "Vậy thì đừng thi nữa."

"Văn Nhiễm, mình nghĩ cậu là người thực sự yêu thích việc chơi đàn, nếu thi chuyên ngành dương cầm khiến cậu không còn yêu thích nữa, vậy thì đừng thi."

"Ừ, mình hiểu rồi." Văn Nhiễm ngẩng đầu lên: "Nhưng mà cậu đúng là người kỳ quặc thật đấy."

"Hử?"

"Bình thường bị hỏi mấy chuyện quan trọng trong đời người thế này, chẳng phải sẽ nói 'cậu tự quyết đi' à, ai mà muốn chịu trách nhiệm cho cuộc đời người khác chứ?"

Lúc này Hứa Tịch Ngôn cười nói: "Tối nay mình đã nói thật suy nghĩ trong lòng với cậu, vậy là phải chịu trách nhiệm với cậu cả đời sao?"

"... Không phải ý đó."

"Văn Nhiễm."

"Ừ?"

"Mình cảm giác tai cậu đang đỏ lên."

"......"

"Cậu dễ bị trêu thật đấy."

"............" Văn Nhiễm nói: "Mình cúp máy đây."

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu đang ở đâu vậy?"

"... Ở trong phòng mình chứ đâu."

"Thật không đó? Tắt đèn trốn trong phòng lén gọi cho mình à?"

"... Ừ. Cho nên mình phải cúp máy đây."

"Được." Hứa Tịch Ngôn nói: "Vậy tạm biệt bé ngoan nhé."

"Tạm biệt."

Cất điện thoại đi, cảm giác tim đập dữ dội mãi một lúc mới ập đến. Sau đó Văn Nhiễm phải dựa vào lan can đứng một lúc, mới có thể đi về phía bên kia để xuống cầu vượt.

Xe buýt đã sớm ngừng hoạt động, Văn Nhiễm đành dùng tiền tiêu vặt của mình để gọi taxi về nhà.

Nàng nhẹ nhàng vặn cánh cửa sắt quá mức cũ kỹ, sợ tiếng kẽo kẹt nhỏ xíu cũng làm phiền giấc ngủ của ai đó.

Ôm túi, đến lúc lên cầu thang cũng phải tháo dép ra xách trên tay.

Lên đến bậc thang cuối cùng, vừa định thở phào nhẹ nhõm vì đã an toàn, không ngờ lại đối mặt ngay với thằng em họ vừa ra khỏi phòng đi vệ sinh.

Văn Nhiễm: ......

Em họ liếc nhìn nàng từ đầu đến chân: "Chị từ ngoài về à?"

Văn Nhiễm: "Suỵt!"

"Em biết dì quản chị rất nghiêm, nhưng chị căng thẳng vậy làm gì? Chị ra ngoài gặp trai à?"

"... Làm gì có trai nào!"

Rõ ràng là mình ra ngoài gặp gái mà.

À không phải... Văn Nhiễm nghĩ, sao mình lại bị nó dắt mũi rồi.

"Nếu muốn em giữ bí mật, cũng được thôi, mua cho em ba mô hình Ultraman."

"Em học cấp hai rồi mà còn thích Ultraman á?"

"Chị đừng lo chuyện đó, có mua không?"

"Lấy hai cái được không?"

"Hai cái loại to."

"... Chốt đơn."

Em họ khịt mũi một tiếng, dụi mắt, rồi quay về phòng ngủ tiếp.

Văn Nhiễm trở lại phòng mình, rón rén cởi áo khoác ngoài, thay đồ ngủ, chui vào chăn.

Lạnh quá, chắc sắp tới phải trải thêm chăn điện rồi.

Nàng nhắm mắt lại, nhưng trước mắt vẫn là biển xanh nhạt mà ánh đèn sân khấu của Live House đã tạo nên tối nay.

Còn có Hứa Tịch Ngôn đang đắm chìm giữa sóng biển mà khẽ ngân nga, giọng hát ấy đủ để nhấn chìm người khác.

******

Sáng hôm sau, Bách Huệ Trân liên tục ra hiệu bằng ánh mắt cho Văn Nhiễm.

Là học sinh cuối cấp, để tranh thủ ngủ thêm vài phút, nàng thường không ăn sáng ở nhà, nhưng cậu thì luôn dậy sớm, có thói quen đọc một tờ báo giấy truyền thống, kèm theo sữa bò tươi được giao tận nhà mỗi ngày — Chú thích, tiền do Bách Huệ Trân trả.

Văn Nhiễm nói: "Cậu ơi, xin lỗi, hôm qua cháu nói chuyện không lễ phép."

Rốt cuộc nàng vẫn không muốn để Bách Huệ Trân bị khó xử.

"Nhưng mà, cháu sẽ không thi chuyên ngành dương cầm đâu, cháu vẫn sẽ thi ngành hiệu chỉnh âm."

Cậu liếc mắt nhìn nàng: "Thu nhập thấp lắm đấy."

Văn Nhiễm bình tĩnh nói: "Đó là lúc mới bắt đầu thôi."

Thật kỳ lạ, sau cuộc nói chuyện với Hứa Tịch Ngôn tối qua, trong lòng nàng bỗng có thêm một sự chắc chắn. Như thể Hứa Tịch Ngôn đã xua tan mây đen để nàng nhìn rõ ánh mắt trời, giúp nàng thấy rõ suy nghĩ thật của mình.

Cậu lại lườm Bách Huệ Trân một cái: "Em cứ để nó muốn làm gì thì làm."

Bách Huệ Trân cười trừ: "Hiệu chỉnh âm thanh cũng là một nghề mà."

Cậu lắc đầu, mặt đầy vẻ "các người thật chẳng ra gì", lật thêm một trang báo, miệng không chút kiêng dè buông lời mỉa mai: "Cái nhà cũ này thật sự lỗ nặng rồi, nuôi mấy đứa chẳng nên thân."

Văn Nhiễm định nói gì đó, nhưng Bách Huệ Trân đã đưa tay đẩy nhẹ nàng ra ngoài.

Văn Nhiễm đạp xe đến trường, cố tình nhìn kỹ trong nhà xe, mắt sáng lên, quả nhiên thấy chiếc xe đạp leo núi đen tuyền của Hứa Tịch Ngôn.

Nàng không để lộ cảm xúc, hòa vào dòng học sinh đi về phía lớp Hai.

Hết tiết tự học buổi sáng, Đào Mạn Tư đến gọi nàng cùng đi mua bữa sáng: "Sinh nhật hôm qua cậu làm gì vậy?"

"Mẹ mình nấu bánh gạo với cá, còn mua bánh kem ở tiệm đầu hẻm."

"Cái tiệm đầu hẻm nhà cậu ấy hả, ngon khỏi chê."

"Bây giờ họ còn có cả bánh kem cắt miếng nữa đó, lần sau mình đem cho cậu."

Mỗi lần giấu giếm những chuyện nàng và Hứa Tịch Ngôn ở cạnh nhau với Đào Mạn Tư, Văn Nhiễm đều cảm thấy hơi áy náy.

Nhưng thật sự không biết phải nói sao.

Những cảm xúc đó quá phức tạp, cũng quá tinh tế, như dây leo mọc không theo quy luật trong bụi tường vi, Văn Nhiễm không cảm thấy người khác có thể đồng cảm với mình.

Đó là một bí mật chỉ của riêng nàng.

Khoảnh khắc nàng và Hứa Tịch Ngôn ở cạnh nhau, có lẽ xứng đáng được ghi in đậm trong trang sách.

Thật ra nếu tách nhỏ ra, rải đều trong cuộc sống thường ngày, cơ hội nàng và Hứa Tịch Ngôn tiếp xúc thật sự rất ít ỏi.

— Chỉnh lại một chút, cũng không hẳn là ít, nhưng chỉ toàn là mũi tên một chiều từ nàng.

Ví dụ như nàng vẫn sẽ kéo Đào Mạn Tư đi vệ sinh trong giờ ra chơi, tiện đường đi ngang cửa lớp Năm, giả vờ không để ý mà liếc vào trong lớp, có lúc thấy Hứa Tịch Ngôn, có lúc không.

Ví dụ như trong giờ thể dục giữa buổi, nàng sẽ đi chậm hơn một chút, đợi đến lúc chắc chắn Hứa Tịch Ngôn và Bạch Xu cũng vừa xuống lầu, thì nàng và Đào Mạn Tư cũng xuống theo, cách vài bậc cầu thang, giữa đám đông dùng một mắt vẫn có thể nhìn ra mái tóc xoăn bồng bềnh của Hứa Tịch Ngôn.

Ví dụ như sau giờ tự học buổi tối, đi đến bãi giữ xe, phần lớn thời gian Hứa Tịch Ngôn không ở lại trường học buổi tối, nhưng thỉnh thoảng cũng có, vậy thì có thể gặp được cô đẩy xe giữa đám bạn đang vây quanh. Sau khi đã phá vỡ khoảng cách xa lạ ban đầu, cô thật sự là kiểu người rất dễ khiến người khác thích.

Ngày tháng cứ thế trôi đi từng chút một.

Nếu xé từng tờ lịch kiểu cũ, có lẽ cũng đủ gói lại thành một chiếc áo khoác mùa thu.

Sau đó Hải Thành đón đợt tuyết rơi hiếm hoi, cũng là lúc sắp đến giao thừa.

Đào Mạn Tư hỏi Văn Nhiễm: "Giao thừa năm nay cậu định làm gì?"

Tết Dương lịch năm nay không cần bù công, ngày 31, mùng 1, mùng 2 rơi đúng vào thứ Bảy, Chủ nhật, thứ Hai.

Nhưng với những học sinh cuối cấp ba khổ sở như các nàng, thì chỉ được nghỉ 31 và mùng 1.

Được nghỉ một cuối tuần liền mạch, với học sinh cuối cấp mà nói đã là một phần thưởng lớn, dù gì thì tháng Một cũng sẽ diễn ra kỳ thi chung toàn thành phố.

Dù không phải kỳ thi quan trọng gì, thành tích xếp hạng thậm chí không đáng giá bằng một bài kiểm tra tháng, nhưng vẫn mang danh "thi chung", nếu thật sự có sơ suất gì, vẫn sẽ ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp.

Văn Nhiễm là kiểu người nhút nhát, đương nhiên học hành chăm chỉ đến mức trán cũng bóng dầu, bên mép mọc một cái mụn nhỏ.

Trong tình trạng như thế, sau tiết tự học buổi sáng mà được ra căng tin mua bữa sáng, cũng đã là một sự giải tỏa. Văn Nhiễm vừa đi vừa đáp lời Đào Mạn Tư: "Chắc ở nhà thôi, cậu cũng biết cậu mình nghiêm khắc thế nào rồi đấy."

Đào Mạn Tư bĩu môi: "Biết thì biết, nhưng vẫn hy vọng năm nay có ngoại lệ chứ, vốn dĩ mình định rủ cậu đi công viên hải dương chơi vào thứ Bảy đó."

"Đi với em họ cậu à?"

Em họ của Đào Mạn Tư, Văn Nhiễm cũng quen.

"Không phải đâu, là mấy bạn trong câu lạc bộ văn học rủ mình, mình đồng ý luôn, dù gì ba mẹ mình cũng không bận tâm mấy chuyện đó."

Văn Nhiễm gật đầu: "Vậy à."

Nàng lại càng không muốn đi, vốn đã là kiểu người hướng nội, không giỏi giao tiếp với người lạ.

Đào Mạn Tư hỏi: "Cậu nói xem hôm đó mình mặc gì thì hợp nhỉ? Cái áo khoác trắng đó đẹp không?"

Văn Nhiễm cười: "Sao vậy, không chỉ bạn trong câu lạc bộ văn học, cả Trương Triết Văn cũng đi à?"

"Không phải, là Hứa Tịch Ngôn."

Bước chân Văn Nhiễm khựng lại, nhưng trước khi Đào Mạn Tư phát hiện, nàng đã bình tĩnh bước tiếp.

Chợt nghĩ: Đây có lẽ là ý nghĩa của việc phải lòng một ai đó.

Những điểm dừng đầy tinh tế, rồi bước tiếp, như một điệu minuet, đều là những giai điệu chỉ bản thân mình mới có thể nghe thấy.

Nàng cùng Đào Mạn Tư sóng bước trong khuôn viên trường vào mùa đông, bước trên nền xi măng xám nhạt, chậm rãi hỏi: "Hứa Tịch Ngôn..."

Nhắc đến tên cô trước mặt người khác, dường như cũng khiến nàng vấp váp.

Lấy lại bình tĩnh: "... Sao cũng muốn đi chung?"

"La Hân Tần học ở lớp Năm đó, chắc thuận miệng rủ cậu ấy, rồi cậu ấy đồng ý luôn."

Văn Nhiễm biết, Hứa Tịch Ngôn đúng là kiểu người như vậy.

Cô có thể làm nến thủ công, có thể làm ca sĩ chính trong ban nhạc hát ở quán bar. Văn Nhiễm biết rằng trong thế giới rộng lớn mà nàng chưa từng thấy, cô chắc chắn còn làm rất nhiều điều thú vị hoặc kỳ quặc hơn nữa.

Với thiên phú như thế, chuyện gì cô cũng làm tốt, thế giới mỉm cười với cô, cô tò mò với thế giới.

Cho nên hứng thú với mọi thứ. Ngay cả công viên hải dương ở Hải Thành mà cô chưa từng đến, cô cũng muốn đi nhìn thử, chơi thử.

Những ngày trước kỳ nghỉ luôn trôi qua chậm chạp một cách đặc biệt, nhưng với Văn Nhiễm thì lại như từng slide trình chiếu lướt qua rất nhanh.

Nàng nhớ rất rõ Hứa Tịch Ngôn từng nói — Sau khi kỳ thi chung của các trường trung học kết thúc, cô sẽ rời Hải Thành, sang Anh học dự bị.

Kỳ thi chung của các trường diễn ra vào ngày 16 và 17 tháng Một.

Tết Dương lịch trường cho nghỉ hai ngày, vậy là mất thêm hai ngày được gặp cô.

Cho dù là đi ngang lớp Năm trong giờ ra chơi, đi xuống cầu thang khi tập thể dục giữa buổi, hay đến nhà xe sau giờ tự học buổi tối. Hôm thì có Hứa Tịch Ngôn, hôm thì không, nàng còn có thể nhìn thấy cô bao nhiêu lần nữa.

Đợi đến khi Hứa Tịch Ngôn sang Anh.

Văn Nhiễm rất rõ, tài năng rực rỡ của cô sẽ không còn bị kiềm hãm nữa, cô sẽ bay thật xa, thật cao, không còn là khoảng cách có thể bắt gặp trong một ngôi trường nhỏ bé này nữa.

Văn Nhiễm nghĩ đến những điều này vào đêm cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết Dương.

Sau giờ tự học tối, nàng về nhà gội đầu, bình nóng lạnh trong ngôi nhà cũ của họ không được tốt, nên nàng cúi gập người, mặc áo ngủ dày cộp, cúi đầu xuống chậu rửa mặt để gội, dùng cốc đánh răng múc nước xối liên tục rửa sạch bọt xà phòng trên tóc, lại nghĩ Hứa Tịch Ngôn chắc chắn chưa bao giờ phải gội đầu thế này.

Sau đó mở nút xả nước, để dòng nước trắng đục vì bọt bị cuốn trôi trong vội vã, giống như một bức tranh trừu tượng, rồi nàng lấy khăn quấn tóc lại, chạy lên lầu.

Vừa hay gặp bà Bách, bà giật mình: "Trời ơi con bé này làm sao vậy! Tóc không sấy khô là sẽ nhức đầu đó!"

"Con chợt nghĩ ra một chuyện."

"Chuyện gì mà gấp vậy chứ? Bài toán mãi không giải được bỗng nhiên hiểu ra rồi hả?"

"... Dạ dạ."

Văn Nhiễm qua loa đáp lại, rồi chạy về phòng mình, đóng cửa, khóa trái.

Nàng ngồi xuống mép giường, lấy điện thoại giấu dưới gối ra, gọi cho Đào Mạn Tư.

"Alo?" - Đào Mạn Tư bắt máy rất nhanh: "Nhiễm Nhiễm, sao giờ này cậu lại gọi cho mình?"

"Ờ..." Văn Nhiễm mở đầu: "Cậu đang làm gì đấy?"

Đào Mạn Tư thở dài: "Làm bài tập toán."

Cả hai đều nằm trong khoảng top mười ở những môn bình thường, môn văn với tiếng Anh ổn, nhưng toán thì luôn là điểm yếu.

Dù gì thì, bất cứ ai trên thế giới đều có thể phản bội bạn, chỉ có môn toán là chắc chắn, không biết chính là không biết.

"Ừm." Đầu ngón tay trắng trẻo của Văn Nhiễm khẽ miết lên vỏ điện thoại màu xanh dương nhạt.

Tay kia tháo khăn tắm xuống, ấn nhẹ phần đuôi tóc còn ướt, nhưng tốc độ không thể thắng được lực hút trái đất, cuối cùng một giọt nước rơi xuống tấm ga trải giường cũng màu xanh dương nhạt.

Loang ra, như một bông hoa nở rộ vào buổi hoàng hôn.

Đào Mạn Tư hỏi: "Cậu thì sao?"

"Mình vừa gội đầu xong."

"Chết rồi, mình còn chưa gội đầu nữa." Đào Mạn Tư nói: "Ngày mai Hứa Tịch Ngôn đến, chắc mình phải gội đầu thôi?"

Hứa Tịch Ngôn chính là kiểu người như vậy.

Cho dù Đào Mạn Tư không có chút cảm tình nào với cô, vẫn sẽ muốn giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt cô.

"Vậy thì gội đi." Văn Nhiễm vẫn nói chậm rãi: "Mình đang nghĩ."

"Hử?"

"Dù gì ngày mai cũng là giao thừa mà, ở nhà với cậu mình thì chán chết đi được."

"Cho nên mình mới rủ cậu đi công viên hải dương đó, ngoài mình ra, cậu cũng quen Vương Ninh, cậu ấy từng nói chuyện với cậu rồi mà."

"Ừm." Văn Nhiễm giả vờ do dự: "Vậy thì mình đi nhé."

Như thể bị cái tên "Vương Ninh" thuyết phục.

Chỉ có nàng biết, bản thân đang co ro trốn trong căn phòng nhỏ hẹp vào đêm khuya, bật chiếc đèn bàn nho nhỏ, ôm khăn tắm cũ, liên tục chấm những giọt nước còn vương trên tóc.

Cúi người cong như con tôm, cơ thể cuộn tròn lại

Dường như chỉ có như thế, mới có thể xoa dịu nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Chưa từng là "Vương Ninh".

Cũng chưa từng là bất kỳ cái tên nào khác.

Bí mật mà nàng cẩn thận giấu kín trong lòng, từ đầu đến cuối chỉ có một cái tên — "Hứa Tịch Ngôn".