Cậu định giả vờ không quen mình tới bao giờ?
Hành động nắm lấy cổ tay Văn Nhiễm của Hứa Tịch Ngôn rất tự nhiên, vì trong phòng nghỉ có quá nhiều người nên cảnh tượng hỗn loạn.
Ra khỏi phòng nghỉ, Hứa Tịch Ngôn mới buông cổ tay nàng ra.
Lẽ nào... sắp phải ở riêng với Hứa Tịch Ngôn?
May mà rất nhanh sau đó, Đậu Thần và Trần Hi cũng theo sau ra khỏi phòng, bốn người cùng hướng về phía sân khấu.
Màn nhung đỏ dày nặng rũ xuống, giữa sân khấu đặt một cây dương cầm đen nhánh.
Hứa Tịch Ngôn dùng cũng là dương cầm cổ của Chanel.
Đậu Thần ở phía sau nói: "Cô Văn, cô là do bà Dịch giới thiệu cho chúng tôi, bà ấy nói cô có đôi tai vô cùng nhạy bén."
Hứa Tịch Ngôn không nói nhiều, đưa Văn Nhiễm đến bên cạnh dương cầm, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng.
Văn Nhiễm thuận thế ngồi xuống.
Hứa Tịch Ngôn đứng bên cạnh nàng, lớp trang điểm đậm cùng son nhung đỏ ánh xanh khiến những đường nét vốn đã rực rỡ của cô càng thêm nổi bật, mái tóc xoăn dài buông xõa tự do trên vai, cô chưa từng búi gọn tóc phía sau như thói quen của các nghệ sĩ dương cầm khác.
Cô hơi nghiêng người về phía trước, đưa một ngón tay thon dài ra, móng tay được cắt ngắn và tròn, lại rất hợp với bàn tay thanh mảnh ấy.
Cô ấn nhẹ lên một phím trắng: "Nghe ra không?"
Văn Nhiễm ra hiệu cô ấn lại lần nữa.
Hứa Tịch Ngôn làm lại một lần.
Văn Nhiễm gật đầu: "Nghe ra rồi."
Trần Hi ngạc nhiên: "Thật có vấn đề à?"
Lần này Hứa Tịch Ngôn đi lưu diễn trong nước, được trang bị đội ngũ hiệu chỉnh âm thanh dày dạn kinh nghiệm, vì vậy không ai ngờ rằng, chỉ còn hai tiếng trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Hứa Tịch Ngôn lại cho rằng một phím trắng trên dương cầm bị lệch âm.
Hiệu chỉnh viên đã kiểm tra rất lâu, nhưng Hứa Tịch Ngôn vẫn lắc đầu, nói không đúng.
Trong đội đã bắt đầu có người bàn tán: Có phải vì là buổi diễn đầu tiên trong nước của Hứa Tịch Ngôn nên áp lực quá lớn, khiến thính lực của cô có vấn đề.
Lúc ấy Hứa Tịch Ngôn đề nghị: Lần trước có một người hiệu chỉnh dương cầm cho Dịch Thính Trúc, tai trần mà nghe rất chuẩn, chi bằng thử gọi người đó đến xem.
Đậu Thần ôm tâm lý "còn nước còn tát", bảo Trần Hi đi đón Văn Nhiễm.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cô cần bao lâu?"
Văn Nhiễm luôn cảm thấy mỗi lần cô cúi đầu nói nhỏ, mái tóc mềm mại ấy như lướt qua má nàng, khiến vành tai cũng ngứa ngáy.
"Hai mươi phút."
"Hai mươi phút?" Trần Hi nói: "Thế thì chị Ngôn Ngôn không kịp chuẩn bị rồi."
"Sợ gì." Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn Văn Nhiễm, trong tình huống thế này mà cô vẫn cười được: "Được, hai mươi phút, cô không cần vội."
Nói xong liền khoanh tay, đứng cùng Đậu Thần và Trần Hi ở một bên.
Giữa sân khấu, chỉ còn lại Văn Nhiễm và cây dương cầm Chanel ấy.
Văn Nhiễm từ từ thở ra một hơi, mở hộp đồ nghề.
Không cần nghi ngờ gì, khi màn nhung đỏ bên phải nàng chầm chậm được kéo lên, hàng ghế khán giả sẽ kín như đại dương mênh mông, ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người sẽ đủ sức dấy lên từng đợt sóng.
Hứa Tịch Ngôn chính là viên ngọc trai giữa biển sâu được những ánh mắt ấy nâng lên đỉnh ngọn sóng, tỏa sáng rực rỡ nhất trong ánh đèn sân khấu.
Động tác của Văn Nhiễm rất vững vàng, nhưng chậm rãi.
Hứa Tịch Ngôn và Đậu Thần đứng im lặng quan sát, chỉ có Trần Hi hơi sốt ruột, không ngừng cúi đầu nhìn điện thoại trong tay: "Đã mười chín phút rồi."
Hứa Tịch Ngôn khẽ nói: "Suỵt."
Văn Nhiễm trong lúc thao tác không hề nhìn đồng hồ, nhưng trong đầu nàng như có một chiếc đồng hồ chuẩn xác.
Vừa đúng hai mươi phút, nàng đứng dậy, khẽ gọi một tiếng: "Xong rồi."
Ngay cả giọng gọi mọi người cũng rất bình tĩnh và ổn định.
Hứa Tịch Ngôn vén váy bước tới, thử phím trắng ấy, rồi xoay cổ nhìn về phía chị Đậu và Trần Hi gật đầu: "Xong rồi."
Trần Hi kinh ngạc: "Thật quá đỉnh! Sao em chẳng nghe ra gì cả?"
Lúc này Văn Nhiễm đứng cạnh Hứa Tịch Ngôn, lên tiếng: "Cái đó"
Hứa Tịch Ngôn quay đầu nhìn nàng một cái.
Đầu ngón tay trắng nõn của nàng giơ ra một mã QR: "Xin hỏi phí hiệu chỉnh hôm nay, ai sẽ thanh toán ạ?"
Hứa Tịch Ngôn khẽ bật cười, ánh mắt tinh nghịch liếc nhìn nàng.
"Trần Hi."
"Dạ chị Ngôn Ngôn!"
Trần Hi chạy vội tới, thấy mã QR mà Văn Nhiễm giơ ra liền lập tức rút điện thoại: "Thanh toán đúng không? Để em, để em."
"Không thanh toán cho cô ấy." Hứa Tịch Ngôn nói.
Trần Hi sửng sốt.
Chị Ngôn Ngôn làm gì thế? Cậy quyền mà ăn hiếp người ta à? Chị Ngôn Ngôn đâu phải kiểu người như vậy!
Hứa Tịch Ngôn không nhìn Văn Nhiễm, chỉ nhìn Trần Hi nói: "Đưa cô ấy về phòng nghỉ, đừng trả tiền cho cô ấy, kẻo cô ấy bỏ chạy mất."
Nói xong, cô quay lại chỗ Đậu Thần, bóng dáng biến mất rất nhanh, chuẩn bị những khâu cuối cùng trước khi biểu diễn.
******
Trần Hi dẫn Văn Nhiễm trở lại phòng nghỉ phía sau sân khấu: "Cô đừng hiểu lầm nhé, chị Ngôn Ngôn tuyệt đối không định quỵt tiền đâu."
Văn Nhiễm: "Tôi biết."
Một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng đến mức lọt cả vào danh sách người nổi tiếng toàn cầu của Forbes, có đáng gì mà phải quỵt nàng vài trăm tệ tiền hiệu chỉnh?
Trần Hi giải thích: "Chắc chị Ngôn Ngôn thấy thời gian quá gấp, cô giúp chị ấy chuyện lớn như vậy mà chị ấy không có thời gian cảm ơn tử tế, nên nghĩ để sau buổi biểu diễn."
Văn Nhiễm: "Ừ."
Trần Hi mở cửa phòng nghỉ cho nàng: "Cô chờ ở đây nhé."
Văn Nhiễm: "Cô Hứa có hung dữ không?"
"Hả?" Trần Hi cười: "Sao vậy, cô muốn bỏ chạy à?"
Văn Nhiễm khẽ cong môi.
"Chị ấy thì không hung dữ, nhưng tôi thì không dám cãi lời đâu, nói sao nhỉ... khí thế quá mạnh mẽ?" Trần Hi đưa nàng vào phòng nghỉ: "Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi làm việc đã."
"Được, cô cứ tự nhiên."
Văn Nhiễm không định bỏ chạy.
Nếu nàng muốn chạy, thì hôm nay đã chẳng đến đây.
Chỉ là nàng đang nghĩ, nếu Hứa Tịch Ngôn không quá hung dữ, liệu nàng có cơ hội nào lẻn vào khán phòng, để nghe Hứa Tịch Ngôn đánh đàn. Dù sao cũng đã đến đây rồi, thật là một cơ hội hiếm có.
Cô gái từng khiến đôi tai nàng kinh ngạc khi mười tám tuổi, bây giờ đã mạnh đến mức nào rồi?
Dương cầm cũng giống như tranh sơn dầu, cho dù thiết bị ghi âm có tốt đến mấy, thì nghe bản thu vẫn hoàn toàn khác với nghe trực tiếp.
Chỉ là, nàng không quen thuộc nhà hát này, vẫn là đừng tùy tiện đi lại thì hơn.
Nàng ngồi xuống một chiếc ghế mềm kê sát tường.
Đảo mắt một vòng, từ bàn trang điểm đến mặt đất đều chất đầy những bó hoa lớn tặng cho Hứa Tịch Ngôn, bội lan cùng bạch tiên ông rực rỡ một cách phô trương, thật sự hợp với phong cách trang điểm hôm nay của Hứa Tịch Ngôn.
Lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn giờ.
Tám giờ hai mươi lăm, còn năm phút nữa, buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn sẽ chính thức bắt đầu.
Chính vào khoảnh khắc liếc nhìn ấy, Văn Nhiễm mới thấy, sáng nay nàng ngủ dậy hơi trễ, vội vã ra khỏi nhà đi làm, tiện tay lấy chiếc áo phông xanh đã giặt sau hôm đi ăn lẩu, nhưng vết dầu nhỏ nơi viền áo lại chưa được giặt sạch.
Trông thật buồn cười.
Hứa Tịch Ngôn mặc lễ phục xa hoa như vậy, thế mà vừa nãy lại thực sự nắm lấy cổ tay nàng trong khi nàng đang mặc chiếc áo phông có dính vết dầu.
Nhưng, đối với Hứa Tịch Ngôn chắc chẳng là gì cả, Hứa Tịch Ngôn vốn là người rất phóng khoáng.
Đúng lúc đó——
Ting!
Khi nốt nhạc đầu tiên từ dương cầm của Hứa Tịch Ngôn vang lên.
Văn Nhiễm chấn động trong lòng. Cảm giác định hướng của nàng không tốt, nên dù đã đi từ sân khấu để trở về phòng nghỉ, cũng chẳng rõ mối quan hệ giữa hai nơi này, chỉ thấy tiếng dương cầm của Hứa Tịch Ngôn lúc này như thể vang lên ngay bên tai nàng.
Giống như nàng đang ngồi cạnh sân khấu, lắng nghe Hứa Tịch Ngôn giữa trung tâm ánh đèn, đắm chìm vào khung cảnh ấy.
Nàng nhắm mắt lại.
Không còn tâm trí để nghĩ đến bất kỳ điều gì khác.
Công việc, quan hệ xã hội, căn hộ thuê bốn mươi mét vuông. Mẹ, cậu, cả Văn Viễn luôn bị ghép cặp với nàng, tất cả đều biến mất.
Ngay cả sự bối rối, căng thẳng và lúng túng khi gặp lại Hứa Tịch Ngôn, tất cả đều biến mất.
Toàn thế giới chỉ còn Hứa Tịch Ngôn và giai điệu của cô.
Hứa Tịch Ngôn chơi đàn, cũng giống như cách cô xuất hiện, là một cơn bão, không chút thương tiếc mà quét sạch cả thế giới của bạn, một vẻ đẹp rực rỡ như vậy đủ sức phá hủy tất cả mọi thứ, không để lại dấu vết nào.
Trước khi Văn Nhiễm quyết tâm quên hẳn Hứa Tịch Ngôn, nàng cũng từng theo dõi không ít tin tức về Hứa Tịch Ngôn.
Biết được Hứa Tịch Ngôn lúc mới ra mắt bị chỉ trích ra sao, sau đó cô chỉ mặc váy nhung đỏ thẫm, màu sắc rực rỡ như ngọn lửa ấy dần trở thành biểu tượng của cô.
Biết rằng kiểu váy nhung đỏ ấy có nhiều biến tấu, nhưng luôn là kiểu không tay, bởi vì khi Hứa Tịch Ngôn chơi đàn giống như đang chiến đấu với dương cầm, những động tác dồn lực mạnh mẽ ấn xuống, chỉ có kiểu váy không tay mới không gò bó đôi tay cô.
Văn Nhiễm nhắm mắt, gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Hứa Tịch Ngôn khi đang chơi đàn.
Ngồi thẳng dưới ánh đèn sân khấu, tự do tung hoành.
Cho đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc một cách hoàn mỹ.
Văn Nhiễm mở mắt, nhìn đầu ngón tay mình, ngón trỏ và ngón cái khẽ vân vê vào nhau.
Rõ ràng trước mười tuổi, nàng cũng từng có thiên phú như vậy, nhưng ông trời đã ban cho rồi lại lấy đi, đây mới là điều tàn nhẫn nhất.
Sau đó, cả khán phòng lặng đi trong phút chốc, rồi giống như một cơn sóng thần, tất cả bừng tỉnh, tiếng vỗ tay vang lên lớn đến mức làm rung chuyển cả màn đêm.
Văn Nhiễm không biết mình ngồi yên ở đó bao lâu.
"Lạch cạch" , cửa phòng nghỉ mở ra.
Bóng dáng Hứa Tịch Ngôn xuất hiện nơi khung cửa, ngược sáng, tạo thành một hình bóng mờ, chiếc váy nhung đỏ thẫm ôm lấy vóc người thon thả của cô.
Dáng người cô mảnh khảnh nhưng không gầy, váy cúp ngực trễ vai khiến phần ngực trông như một bó hoa hồng đang nở rộ.
Văn Nhiễm hơi nheo mắt mới thấy rõ cô đang bước vào.
Những nhân viên khác đâu cả rồi? Sao chỉ có một mình Hứa Tịch Ngôn?
Hứa Tịch Ngôn vừa rồi tập trung chơi dương cầm, chắc chắn đã đổ không ít mồ hôi, giờ đây lớp trang điểm quanh mắt hơi nhòe, lại mang theo một nét đẹp giản dị và tự nhiên.
"Cô Văn."
Cô gọi nàng là "cô Văn".
Văn Nhiễm nhìn cô.
"Cảm ơn cô hôm nay đã đến hiệu chỉnh đàn giúp tôi, chuyện này rất quan trọng với tôi. Trước buổi diễn quá gấp gáp, nên tôi mới giữ cô lại sau khi biểu diễn để cảm ơn cho đàng hoàng."
"Không cần khách sáo."
"Trợ lý của tôi sẽ sớm tới để thanh toán phí hiệu chỉnh cho cô. Giữ cô lại như vậy, chắc làm phiền giờ tan làm của cô rồi?"
"Không sao." Văn Nhiễm mỉm cười: "Đôi tai tôi cảm thấy rất mãn nguyện, biết bao người còn không giành được vé mà."
Hai người nói chuyện xong, cùng đứng im trong giây lát.
"Xin hỏi, trợ lý của cô đâu?" Văn Nhiễm cảm thấy có chút không thoải mái.
"Cô ấy chắc đang ở lối vào khu nghỉ."
"Vậy, bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là để tôi đi tìm cô ấy."
Văn Nhiễm đứng dậy, đeo hộp dụng cụ lên vai, bước ra ngoài, đi ngang qua Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn cũng không ngăn lại, chỉ xoay người, đưa mắt tiễn nàng rời đi.
Cho đến khi nàng gần tới cửa, Hứa Tịch Ngôn mới cất giọng gọi: "Văn Nhiễm."
Vai Văn Nhiễm cứng đờ..
Nghe thấy Hứa Tịch Ngôn bật cười phía sau nàng, hỏi: "Cậu còn định giả vờ không quen mình tới bao giờ?"
"Cậu gọi mình là 'cô Hứa', mình gọi cậu một tiếng 'cô Văn', thế nào, cảm giác ra sao?"
******
Văn Nhiễm chậm rãi xoay người lại, đối diện với đôi mắt ngày càng trở nên quyến rũ theo năm tháng của Hứa Tịch Ngôn.
"Mình cứ tưởng," nàng phát hiện ra một khả năng đặc biệt, càng căng thẳng thì giọng nói lại càng bình tĩnh: "cậu không còn nhớ mình nữa."
"Sao có thể?" Hứa Tịch Ngôn lúc không cười thì trông như người khó gần, nhưng khi cười lên lại tươi sáng và xinh đẹp động lòng người, như sự va chạm giữa mùa đông và mùa hè: "Bạn học cấp ba mình đều còn nhớ rõ."
"Vậy, cậu còn nhớ Bạch Xu là ai không?"
Hứa Tịch Ngôn chớp mắt mấy cái.
Bạch Xu từng là người bạn thân nhất của Hứa Tịch Ngôn ở trường trung học Tử Dục, sau này quả thật đậu vào Học viện Điện ảnh Bắc Thành như mong muốn, nhưng tốt nghiệp xong phát triển không thuận lợi, bây giờ so với diễn viên, có lẽ càng giống một hiện tượng mạng hơn.
Văn Nhiễm nhìn vẻ mặt lúng túng của Hứa Tịch Ngôn, đang định giải thích: "Bạch Xu là..."
Hứa Tịch Ngôn cong môi: "Chọc cậu thôi."
"Mình nhớ chứ."
Tim Văn Nhiễm lại lỡ một nhịp.
Thật là quá tự tin rồi.
Sao lại có thể tin rằng Hứa Tịch Ngôn quên hết người khác, chỉ nhớ mình nàng.
Hứa Tịch Ngôn trông có vẻ tùy hứng, nhưng thật ra rất biết tôn trọng người khác, những ai từng quen biết cô, cô thực sự nhớ tất cả.
Lúc ấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, trợ lý của Hứa Tịch Ngôn là Trần Hi đi vào: "À, cô Văn, buổi diễn hôm nay rất thành công, tất cả nhờ có cô đấy. Cô đưa mã QR cho tôi, tôi sẽ thanh toán."
Văn Nhiễm đưa mã QR ra.
"Bao nhiêu?"
"Năm trăm tệ."
Hứa Tịch Ngôn đứng cách đó không xa, khoanh tay: "Không tăng giá à?"
"Cũng muốn." Văn Nhiễm điềm đạm đáp: "Nhưng đây là tài khoản công khai của studio, không vào túi riêng của mình."
Hứa Tịch Ngôn cười.
Trần Hi chuyển khoản xong: "Xong rồi."
Lúc này Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Tụi mình sắp đi tiệc ăn mừng, cậu đi cùng nhé?"
"Mình..."
Ánh mắt Hứa Tịch Ngôn nhìn về phía nàng: "Có vẻ như cậu không có nhiều mối quan hệ xã hội, đi cùng bọn mình đi?"
"Sao cậu lại nghĩ mình không có mối quan hệ xã hội?"
"Vậy cậu có à?"
"Mình... không có."
Hứa Tịch Ngôn lại khẽ cong môi: "Vậy thì cùng đi."
Lúc này, chị Đậu từ đầu hành lang bên kia nghiêng đầu gọi: "Tịch Ngôn, qua đây một chút."
"Đến liền."
Hứa Tịch Ngôn đi rồi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Văn Nhiễm và Trần Hi.
Ừm... với một người không giỏi bắt chuyện như Văn Nhiễm, thì đúng là hơi gượng.
Nàng khẽ nói với Trần Hi: "Nếu cô còn việc gì phải làm thì cứ đi làm đi."
Trần Hi liên tục xua tay: "Không có không có, diễn xong rồi, tôi đâu còn việc gì nữa."
Văn Nhiễm cứ tưởng trợ lý của minh tinh đều rất hoạt bát cởi mở, không ngờ Trần Hi khi không làm việc thì lại trầm lặng chẳng kém gì nàng.
Phòng nghỉ rơi vào một kiểu im lặng có chút kỳ lạ.
Cho đến khi điện thoại Trần Hi "đinh" một tiếng, cô như bắt được cọng rơm cứu mạng, liền nhìn màn hình: "Chị Ngôn Ngôn nhắn là chị ấy đi xe của chị Đậu trước, bảo tôi đưa cô đi bằng xe của chị ấy."
"Tiệc ăn mừng ở đâu vậy?"
Trần Hi đọc tên một quán bar yên tĩnh.
Nơi này rất nổi tiếng ở Hải Thành, Văn Nhiễm từng nghe qua, nhưng chưa từng đến.
Trần Hi giải thích: "Chị Đậu quen chủ quán, hôm nay bọn tôi bao trọn."
Cô dẫn Văn Nhiễm ra xe chuyện dụng cho người nổi tiếng của Hứa Tịch Ngôn.
Đến trước cửa quán bar, tài xế đi đậu xe, Trần Hi đưa nàng vào trong.
Cả căn phòng là những người ăn mặc sành điệu, ngồi dưới ánh đèn màu xanh xám nhạt, còn Văn Nhiễm thì mặc một chiếc áo phông xanh phối với quần jeans, khoác ngoài một chiếc áo len cardigan sọc nhạt, cảm thấy bản thân bị lù mờ hoàn toàn.
Ban nhạc đang biểu diễn nhạc blues, Trần Hi ghé sát tai Văn Nhiễm: "Đừng ngại nhé, ở đây có người quen, có người không quen, cứ thoải mái chơi."
Nghĩ rồi lại nói: "Mà nếu ngại cũng không sao đâu, tôi ở đây lâu lắm rồi mà vẫn còn hơi ngại."
Văn Nhiễm bật cười, ngược lại cảm thấy dễ chịu hơn.
Nàng chọn một chỗ ở góc khuất, Trần Hi hỏi: "Cô uống gì?"
"Có loại nào không cồn không?"
"Để tôi đi hỏi thử. Không cồn là được đúng không?"
"Ừ, cảm ơn cô."
Chẳng bao lâu sau, Trần Hi quay lại, đưa cho nàng một ly thủy tinh: "Nước ép dưa hấu."
Văn Nhiễm mỉm cười nhận lấy.
Trần Hi thở dài: "Tôi cũng phải ra ngoài xã giao một chút, cô cứ ngồi thoải mái nhé."
"Được, cô cứ đi đi."
Có một người như Trần Hi "rõ ràng là người hướng nội mà vẫn phải gắng sức giao tiếp" bên cạnh, Văn Nhiễm lại cảm thấy bản thân mình cũng không quá khổ sở.
"Khổ sở"?
Có lẽ chỉ hơi một chút.
Vì nàng đang ngồi ở góc tối mà ánh sáng xa lạ không chiếu tới, cầm một ly nước ép dưa hấu và chậm rãi nhấp một ngụm, quan sát những người trong quán bar, ai nấy đều thời thượng như thể chuẩn bị lên bìa tạp chí.
Nàng không hiểu vì sao lại đột nhiên nhớ ra bộ chăn ga vừa giặt đang phơi ngoài ban công chưa thu vào, nền trắng điểm hoa xanh dương nhạt, đơn giản đến mức hơi... quê mùa.
Lúc này, một cô gái tóc nâu tiến lại gần, nói câu gì đó bằng tiếng Anh.
Văn Nhiễm nghe không rõ: "Sorry?"
Cô gái lặp lại, thì ra là hỏi nàng đang cầm nước ép dưa hấu à, lấy ở đâu thế.
Trình độ tiếng Anh của Văn Nhiễm vẫn tạm được, chỉ là khả năng nói không tốt lắm, dù sao số buổi học với giáo viên bản ngữ cũng không nhiều, nàng luôn cảm thấy phát âm của mình vẫn pha lẫn giọng địa phương. Lúc này thật khó để giao tiếp với một cô gái nước ngoài, nên chỉ tay về phía quầy bar.
Cô gái nói lời cảm ơn, rồi đi về phía đó.
Văn Nhiễm dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào thành ly thủy tinh lạnh lẽo.
Đúng là có hơi khổ sở.
Vậy thì đến đây làm gì?
Nàng đảo mắt nhìn quanh trong quán bar, nhưng không thấy bóng dáng Hứa Tịch Ngôn đâu cả.
Nàng vốn không phải kiểu người chủ động bắt chuyện hay nhiệt tình giao tiếp, ngồi một mình một lúc thì định rời đi.
Ngay lúc đó, đồng tử nàng sáng bừng.
Có lẽ ánh đèn quá mờ, ban nãy nàng không để ý thấy Hứa Tịch Ngôn đã vào quán từ lúc nào, nên bây giờ khi thấy Hứa Tịch Ngôn đang ở giữa sàn nhảy, cứ như cô đột nhiên xuất hiện.
Giống như vầng sáng quanh mặt trăng, giống như sao mùa thu có thể nhìn thấy giữa ban ngày, giống như một phép màu rơi xuống từ bầu trời.
Trừ khi đứng trên sân khấu mặc váy nhung đỏ thẫm, Hứa Tịch Ngôn trong đời thường vẫn thích mặc đồ đen. Nhưng không phải kiểu áo thun đen Văn Nhiễm thường thấy cô mặc hồi mười tám tuổi, hôm nay là tiệc ăn mừng, nên cô ăn mặc chỉn chu hơn, một chiếc sơ mi đen.
Là loại vải mềm và rũ, ôm lấy những đường cong hoàn hảo của cô, ánh lên chút bóng mờ, cổ áo chữ V mở sâu trước ngực, lộ ra một khoảng da trắng như tuyết. Mặc vậy nhưng không hề phô trương, kết hợp với quần jeans đen sẫm.
Lớp trang điểm đậm trên sân khấu đã được tẩy đi, nhưng ngũ quan của cô vốn đã đậm nét như rượu vang, lúc này sắc đỏ duy nhất trên người chính là màu son lì đỏ thuần trên môi, y như lần đầu tiên Văn Nhiễm gặp cô năm mười tám tuổi.
Như một ngọn lửa đang cháy, thiêu sạch tất cả sự tầm thường trong cuộc sống hàng ngày.
Cô đang nhảy.
Không phải kiểu nhảy nghiêm túc, chỉ cầm hờ một ly thủy tinh miệng vuông ở một tay, chất lỏng màu hổ phách bên trong chắc là rượu mạnh, cô uống một cách hờ hững, lắc lư nhẹ nhàng theo điệu nhạc êm dịu.
Chỉ cần như vậy là đủ để chứng tỏ khả năng phối hợp cơ thể và độ cảm nhạc mạnh mẽ của cô, đẹp một cách phóng khoáng.
Hình như không có việc gì là Hứa Tịch Ngôn không làm tốt.
Văn Nhiễm nhớ lại năm cuối cấp ba, ngay cả làm nến thủ công cô cũng làm đẹp hơn người khác.
Nàng xách túi, định rời đi. Hộp dụng cụ mang theo bất tiện, Trần Hi bảo hôm sau sẽ cho người gửi về studio của họ.
Ở trong quán bar không thấy ngột ngạt, nhưng vừa bước ra, hít vào luồng không khí mùa xuân ngoài trời, nàng mới có cảm giác như vừa được trồi lên khỏi mặt nước mà thở.
Nàng quả thực không quen với những kiểu như nơi này.
Nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn như vậy là đủ rồi.
Người đến quán bar này chắc đều có tài xế đưa đón, chẳng ai nghĩ đến những người như nàng phải ngồi phương tiện công cộng. Không còn cách nào khác, nàng gọi một chuyến xe công nghệ, xem giờ thì còn bảy phút mới tới.
Nàng đứng dưới một gốc cây long não trước cửa, châm một điếu thuốc cho mình.
Ngẩng đầu nhìn lên tán cây, tiếng gió đêm lay động lá cây nghe như có thiên thần đang hát. Ở đây sao lại trồng long não? Khiến người ta không khỏi nhớ đến thời trung học.
Và đúng lúc đó, ánh mắt nàng vô tình lướt qua cửa quán bar, có người đang bước ra.
Tim Văn Nhiễm khẽ thắt lại.
Hứa Tịch Ngôn ra đây tìm ai?
Nhưng Hứa Tịch Ngôn đảo mắt một vòng, rồi đi thẳng về phía nàng.
Ngón tay kẹp thuốc lá của Văn Nhiễm lập tức căng cứng.
Hứa Tịch Ngôn vẫn giữ thói quen từ thời trung học, dừng lại cách nàng một đoạn, như thể sợ nàng quá căng thẳng, như thể những ký ức cũ vẫn còn rõ ràng.
Vì vậy, họ đứng nói chuyện cách nhau nửa tán cây long não.
Hứa Tịch Ngôn đứng dưới vầng sáng hắt ra từ quán bar, còn Văn Nhiễm ẩn trong bóng tối do tán cây phủ xuống, trên đỉnh đầu là âm thanh gió lướt qua kẽ lá, nghe như tiếng mưa rơi.
Giống như cơn mưa nắng lúc hoàng hôn năm mười tám tuổi, tí tách rơi đến tận bây giờ vẫn chưa dứt.
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng: "Vừa nãy có uống rượu không?"
"Cái gì?" Văn Nhiễm phản ứng lại: "Không có."
"Ừ, cậu có mùi rất tinh khiết."
Văn Nhiễm nghĩ, cách xa như vậy, Hứa Tịch Ngôn có thể ngửi được mùi trên người nàng sao?
"Cậu uống gì vậy?"
Văn Nhiễm thành thật: "Nước ép dưa hấu."
Hứa Tịch Ngôn cười.
"Ngoan ngoãn thế à." Giọng nói khàn khàn như đĩa than cổ phát ra bốn chữ ấy.
Chỉ bốn chữ thôi mà hơi thở vốn mỏng manh của Văn Nhiễm đã bị kéo thành một sợi dài, lay động theo nhịp điệu trong giọng cô.
Cô lại hỏi: "Vậy bây giờ cậu đứng đây làm gì?"
Văn Nhiễm nghĩ: Cậu không nhìn thấy sao?
Miệng thì đáp: "Hút thuốc."
"Ồ." Hứa Tịch Ngôn nói: "Cho nên con gái ngoan cũng hư, chỉ là lúc nào cũng phải lén lút giấu giếm."
Tim Văn Nhiễm lại đập lỡ nhịp.
Lúc đó nàng còn chưa biết rằng, không lâu sau, Hứa Tịch Ngôn sẽ nằm cùng nàng trong căn phòng thuê nhỏ chỉ bốn mươi mét vuông, trên chiếc giường đơn của nàng, tay cô cầm món đồ chơi đang kêu rừ rừ, chính Văn Nhiễm là người chủ động đề nghị dùng.
Giọng của Hứa Tịch Ngôn lúc ấy còn trầm hơn, cố tình kéo dài âm cuối, cố ý gọi nàng: "Cô bé ngoan."
Văn Nhiễm trước tiên bước đến bên thùng rác, gẩy tàn thuốc ở đầu ngón tay, rồi quay đầu lại, nhìn Hứa Tịch Ngôn, bình tĩnh nói: "Mình chưa từng nói là mình ngoan."
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng.
Cô thực sự nhớ rõ Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm dường như gầy hơn so với trong ký ức của cô, áo thun xanh nhạt phối với quần jeans rất hợp với khí chất trầm tĩnh, dáng người khá cao so với nữ giới. Đêm xuân ấm áp, áo len sọc khoác ngoài đã cởi ra treo ở khuỷu tay, một tay gập ngang, tay còn lại kẹp điếu thuốc, lặng lẽ buông thõng.
Nành gầy đến mức khiến người ta vừa nhìn đã thấy cô đơn, xương cổ tay lộ rõ, hình dáng đẹp đẽ.
Văn Nhiễm ẩn mình trong bóng tối dưới tán cây, gió đêm thổi qua, ánh đèn vàng nhạt xuyên qua kẽ lá rơi xuống như cát mịn, rải lên khuôn mặt nàng.
Nàng là một người rất yên tĩnh giữa thế giới náo nhiệt.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Có thể cho mình một điếu không?"
Văn Nhiễm nhớ lại, hôm làm nến hồi cấp ba, nàng từng thấy Hứa Tịch Ngôn bật một chiếc bật lửa mua đại ven đường, nhưng khi đó cô hình như chưa hút thuốc phải không? Chưa từng thấy cô hút, có lẽ chỉ mua chơi thôi.
Nhiều năm như vậy, ngoài việc khiến họ trưởng thành hơn, thời gian thực sự đã từng chút một thêm vào họ những thói quen và sắc màu mới.
Nàng khẽ gật đầu, lúc này Hứa Tịch Ngôn mới bước về phía nàng.
Văn Nhiễm thật ra muốn trốn theo bản năng, giống như hồi mười bảy mười tám tuổi.
Nhưng rồi lại nghĩ, chừng ấy năm trôi qua, bản thân cũng nên có chút tiến bộ chứ.
Nàng cố gắng đứng yên.
Trước khi lại gần hẳn, Hứa Tịch Ngôn dừng lại hai giây, thấy gương mặt điềm tĩnh của nàng vẫn không thay đổi, mới tiếp tục tiến tới.
Văn Nhiễm lấy bao thuốc ra đưa cô, khống chế được đầu ngón tay đang run rẩy, nhưng không kiềm được sống mũi hơi nhói.
Một làn hương vani, trái cây khô, caramel và thuốc lá ập đến, đó là mùi của rượu whisky hảo hạng.
Hứa Tịch Ngôn đã uống rượu.
Và uống không ít.