Chạm đúng vào nơi Văn Nhiễm vừa uống
Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn bao thuốc lá của Văn Nhiễm: "Marlboro à, hút cũng nặng đấy."
Cô vừa nói vừa rút một điếu ra, rồi quay sang Văn Nhiễm: "Cho mình mượn bật lửa."
Văn Nhiễm lấy bật lửa ra.
"Cậu châm giúp mình nhé?" Hứa Tịch Ngôn nói, "Mình uống hơi nhiều rồi."
Tay Văn Nhiễm khựng lại giữa không trung.
Thấy chưa, thế giới này vốn chẳng công bằng, nàng thì như kẻ có tật giật mình, còn người ta thì cởi mở và trung thực.
Vì vậy, Văn Nhiễm cũng giữ thái độ điềm tĩnh như cô: "Được thôi."
Nàng diễn xuất khá tốt, giọng nói không hề run rẩy một chút nào.
Hứa Tịch Ngôn ngậm điếu thuốc trên môi, nghiêng người lại gần.
Son môi màu đỏ nhung xanh trên môi cô chắc là loại lâu trôi, chói lóa trong đêm tối, làm sáng bừng cả khuôn mặt Hứa Tịch Ngôn. Cô đã tẩy trang, nhưng chính vì vậy mà càng thấy rõ cách đường nét nổi bật trên khuôn mặt, hàng mi dày và nặng như không thể nâng lên nổi, đuôi mắt lúc nào cũng rũ xuống một cách lười biếng.
Đôi mắt cô vẫn khép hờ, tiến gần để nhận lửa, ánh mắt rơi trên mu bàn tay Văn Nhiễm, chiếc bật lửa này rõ ràng là loại chống gió và chống bỏng, vậy mà Văn Nhiễm vẫn cảm thấy mu bàn tay như bị thiêu đốt.
Giữa mùi rượu thoảng qua là mùi thơm dịu của làn da Hứa Tịch Ngôn.
Châm xong, cô lùi ra sau.
Toàn thân Văn Nhiễm toát mồ hôi.
Tưởng rằng Hứa Tịch Ngôn sẽ lùi ra khỏi tán cây để giữ khoảng cách an toàn như cũ, không ngờ Hứa Tịch Ngôn vẫn đứng nguyên tại chỗ, khoanh tay, rít một hơi thuốc.
Chắc nghĩ Văn Nhiễm đã hai mươi mấy tuổi, sẽ không còn nhút nhát như thời cấp ba nữa.
Văn Nhiễm khẽ ho một tiếng, lấy điện thoại ra, cúi đầu liếc nhìn màn hình.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Đang đợi ai à?"
"Không, mình gọi xe công nghệ."
"Sao về sớm thế?"
Văn Nhiễm nghĩ, theo thói quen của họ chắc chơi tới khuya. Hứa Tịch Ngôn dù trông có hơi ngà ngà say, nhưng vẫn tràn đầy năng lượng. Tuy nhiên Văn Nhiễm vẫn thành thật: "Làm cả ngày rồi, thấy hơi mệt."
"Xin lỗi nhé, hôm nay là mình khiến cậu tan làm trễ."
Văn Nhiễm lắc đầu cười: "Bên mình thỉnh thoảng cũng hay tăng ca."
"Mình cứ tưởng cậu ở một mình thấy buồn nên mới về trước."
Văn Nhiễm ngạc nhiên: "Cậu thấy mình rời đi?"
"Ừ, vừa trông thấy cậu, đang định qua chào thì cậu đã rời đi rồi."
"... Vậy ra cậu nhìn thấy mình uống nước ép dưa hấu rồi còn gì."
"Xa như thế làm sao ngửi được có mùi rượu hay không." Hứa Tịch Ngôn gõ nhẹ tàn thuốc giữa các ngón tay: "Cậu đó, ai nói gì cậu cũng tin."
Đôi mắt cô trong đêm sáng ngời khác thường. Văn Nhiễm hiếm khi ở gần cô như vậy, mạnh dạn ngẩng đầu nhìn một cái, mới phát hiện đồng tử cô đen một cách đáng kính ngạc, nếu nhìn kỹ lại có chút ánh xanh dương nhạt, như trẻ sơ sinh, quá mức thuần khiết.
Có lẽ tất cả nghệ sĩ hàng đầu đều như vậy, vẫn luôn giữ được một phần ngây thơ.
Cô thản nhiên nghịch mái tóc dài xoăn và rối tung của mình trong lúc nói chuyện, một vài lọn tóc rơi vào cổ áo sơ mi cổ chữ V khoét sâu.
Bản thân cô không hề hay biết, nhưng Văn Nhiễm nhìn mà ngứa ngáy thay cho cô, chỉ muốn giúp cô gỡ ra.
Rồi lại nhớ đến hôm hai người gặp lại, nàng trốn trong chăn làm những chuyện kia.
Tai nàng bất giác đỏ lên, đối diện Hứa Tịch Ngôn nên không tiện đưa tay lên che lại, chỉ đành giữ vẻ mặt bình thản và rít xong hơi thuốc cuối cùng, nàng lại lấy điện thoại ra xem giờ.
"Gấp lắm à?" Hứa Tịch Ngôn hỏi.
"... Ừm."
"Vậy đi thôi, để mình đưa cậu về." Hứa Tịch Ngôn đi về phía chiếc SUV đen đậu bên đường: "Xe của chị Đậu, chìa khóa ở chỗ mình."
Văn Nhiễm hơi sững lại, rồi bước theo: "Cậu đã uống rượu."
Hứa Tịch Ngôn ngoái đầu lại, cười: "Ngoan thật đấy."
Đúng lúc đó, một chiếc xe công nghệ màu trắng trượt tới bên lề, bật đèn cảnh báo.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Là xe này à?"
Văn Nhiễm gật đầu.
Hứa Tịch Ngôn mở cửa ghế sau cho nàng, một tay giữ cánh cửa, nhìn nàng chăm chú.
Văn Nhiễm hạ quyết tâm, bước tới.
Khi lướt ngang qua Hứa Tịch Ngôn, hương thơm cơ thể hòa lẫn với rượu càng trở nên mạnh mẽ, mang tính công kích rõ rệt.
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng lên xe, giúp nàng đóng cửa lại, rồi cong đốt ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính.
Văn Nhiễm hạ cửa kính xuống.
"Xin lỗi." Lúc này Hứa Tịch Ngôn trở nên dịu dàng và nghiêm túc, một tay chống lên đầu gối, cúi người xuống và nói chuyện với nàng: "Ban đầu mình chỉ có ý tốt rủ cậu đến chơi, nhưng hình như cậu không thích kiểu vui chơi thế này, làm mất thời gian của cậu rồi."
"Không đâu, mình thấy rất vui mà." Dối lòng.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Nếu không uống rượu, mình đã tự đưa cậu về rồi."
Văn Nhiễm nghĩ, đây đúng là Hứa Tịch Ngôn.
Nhìn bên ngoài có vẻ lạnh lùng xa cách, giống như thực sự không để tâm đến mọi người hay mọi việc.
Nhưng một khi bạn đã bước vào thế giới của cô, cô luôn lịch sự và chân thành.
Ai mà chống đỡ được kiểu người như vậy?
Văn Nhiễm: "Không cần đâu, gọi xe cũng tiện lợi lắm."
Hứa Tịch Ngôn: "Sau khi về đến nhà, nhắn cho mình một tin nhé."
Văn Nhiễm khựng lại.
Rồi nói: "Mình không có số cậu."
Không thể nào vẫn sử dụng số thời cấp ba cách nay đã mười năm được, đến cả Văn Nhiễm cũng đã đổi số rồi.
"Cho nên," Khi Hứa Tịch Ngôn không cười còn đẹp hơn lúc cười, đuôi mắt hơi rũ, lộ ra vài phần quyến rũ: "Mình đang xin số cậu đấy."
******
Cho đến khi xe công nghệ lăn bánh, Văn Nhiễm vẫn chưa kéo cửa kính lên.
Gió đêm mùa xuân không lạnh, chỉ hơi mát một chút. Văn Nhiễm vén mái tóc dài ra sau tai, để lộ vành tai nóng và đỏ rực.
Nàng thực sự cần hạ nhiệt cho đôi tai của mình, màu đỏ ấy giống như toàn bộ ly nước ép dưa hấu khi nãy đã đổ cả lên. Cũng may là Hứa Tịch Ngôn không nhìn thấy, nếu không, thật xấu hổ.
Tài xế trông giống một chú trung niên không hứng thú gì với giới giải trí. Mặc dù vậy, chú ấy cũng cảm thấy gương mặt rực rỡ của Hứa Tịch Ngôn quen mắt: "Bạn cô là diễn viên à?"
Văn Nhiễm: "Không ạ."
"Người nổi tiếng trên mạng sao?"
Văn Nhiễm chỉ cười cười.
"Xinh đẹp thật đấy."
Văn Nhiễm không đáp, nhìn vào màn đêm ngoài cửa sổ, xe công nghệ chạy trên cầu vượt vắng tanh lúc nửa đêm, cô đơn đến mức như cả thế giới đều chìm vào giấc ngủ yên bình.
Chỉ còn lại bạn và nhịp đập con tim là người duy nhất còn tỉnh táo.
Sau khi về đến nhà, Văn Nhiễm quét qua căn hộ nhỏ bốn mươi mét vuông của mình trong lúc thay giày, cảm giác tách biệt hoàn toàn với thế giới lộng lẫy của đêm nay.
Điện thoại của nàng đã cũ, pin yếu, nên việc đầu tiên làm mỗi khi về nhà là kết nối điện thoại với bộ sạc.
Ngón tay trượt nhẹ lên màn hình, lại nhớ đến cuộc đối thoại trước chiếc xe công nghệ khi nãy với Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn xin số điện thoại của nàng.
Văn Nhiễm khi ấy bình tĩnh hỏi ngược lại: "Không phải cậu nên cho mình số của cậu trước à?"
Hứa Tịch Ngôn nhướng mày.
Có lẽ bất ngờ vì sau gương mặt trông ngoan ngoãn của nàng lại là kiểu người không thích bị động.
Cô kiên nhẫn giải thích: "Mình mới làm thẻ sim điện thoại khi về nước, không nhớ số, cũng không mang điện thoại theo, nó vẫn để lại trong quán bar."
Văn Nhiễm: "Vậy mình đọc số như thế, cậu nhớ được không?"
Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi: "Cậu thử đi."
"139..." Văn Nhiễm đọc số của mình.
Hứa Tịch Ngôn đứng thẳng người, ngón tay khẽ gõ lên khung cửa xe.
Văn Nhiễm đóng cửa kính, bảo tài xế lái đi.
Chắc Hứa Tịch Ngôn muốn đứng ngoài hóng gió thêm chút nữa. Cô không vội vã quay lại, chỉ đứng đó, ngẩng cao chiếc cổ thon dài, lười nhác vuốt mấy lọn tóc xoăn đen nhánh của mình.
Cả màn đêm là phông nền cho cô, cô là ánh sáng giữa bầu trời tối đen như mực.
Văn Nhiễm ngồi trên xe công nghệ đang tiến về phía trước, chắc khoảng năm phút sau, hoặc mười phút sau, điện thoại trong túi khẽ rung.
Nàng còn nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ thêm vài giây theo thói quen, rồi mới lấy điện thoại ra xem.
Trên màn hình hiện lên một cuộc gọi nhỡ.
Dãy số bắt đầu bằng "159", mười một chữ số, nàng nhìn một cái, không lưu lại.
Thực ra, trong máy nàng vẫn còn lưu biểu tượng "giọt mưa", đó là số cũ Hứa Tịch Ngôn từng dùng hồi học cấp ba.
Lúc này, nàng cầm điện thoại đang cắm sạc, nghĩ đến việc khi ấy không muốn cho Hứa Tịch Ngôn số điện thoại, chỉ bởi vì khoảng khắc cảm thấy chờ mong và bồn chồn này.
Nàng không muốn là người chủ động nhắn tin cho Hứa Tịch Ngôn.
Sợ bản thân quá xem trọng một câu hỏi han thông thường của người ta. Có khi lúc này cô đang có khoảng thời gian tuyệt vời với bạn bè, thấy tin nhắn "về đến nhà rồi" của nàng còn phải sững sờ trong giây lát, rồi mới nhớ ra mình từng dặn dò như thế.
Nhưng nếu không nhắn.
Lại sợ Hứa Tịch Ngôn sẽ gọi tới hỏi. Hoặc tệ hơn là sợ cô không gọi.
Rốt cuộc vẫn là câu đó. Hứa Tịch Ngôn luôn thẳng thắn, còn mọi sự rắc rối lặp đi lặp lại đều do nàng tự dằn vặt.
Nghĩ đến mức thái dương sưng tấy, người toàn mùi khói thuốc và rượu, nàng đành vứt điện thoại xuống, đi tắm.
Ra khỏi phòng tắm với mái tóc còn ướt, việc đầu tiên là cầm điện thoại đang sạc trên ghế sofa lên. Nhìn thoáng qua quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ.
Là Hứa Tịch Ngôn gọi đến.
Nàng lập tức gọi lại.
Sau vài tiếng chuông, Hứa Tịch Ngôn bắt máy: "A lô."
Trái tim Văn Nhiễm như bị điện giật.
Giọng nói ấy của Hứa Tịch Ngôn qua điện thoại càng thêm cuốn hút, độ dày và khàn như được phóng đại vô hạn.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Chờ chút."
Ban đầu bên kia là tiếng nhạc jazz và tiếng người nói chuyện ồn ào, rất nhanh sau đó, tất cả rơi vào yên lặng.
Hứa Tịch Ngôn vẫn như vậy, bề ngoài có vẻ kiêu ngạo, nhưng thực sự sẽ chủ động bước ra khỏi quán bar, để nghiêm túc nghe một cuộc điện thoại của bạn.
Văn Nhiễm nói: "Xin lỗi, về nhà xong thì mình đi tắm, quên nhắn tin lại."
"Không có thói quen báo tin."
"Ừm."
"Cho nên, vẫn chưa có bạn trai."
Tim Văn Nhiễm đập mạnh.
Với mối tình đơn phương, người yêu thầm ai đó trước luôn là người chịu thiệt. Đối phương chỉ vô tình nói một câu, cũng là động thái mạnh mẽ cho phép bạn phân tích ra năm sáu tầng ý nghĩa.
Văn Nhiễm không muốn mình nghĩ nhiều, đơn giản "ừ" một tiếng: "Cậu mau vào trong đi. Mình chỉ muốn nói là đã về nhà an toàn, không cần lo."
"Được rồi."
Cuộc gọi kết thúc.
Văn Nhiễm chậm rãi thở phào một hơi, đi ra ban công.
Căn nhà trọ của nàng quá nhỏ, chỉ có một khoảng ban công nhỏ xíu, giá phơi đồ gần như chiếm hết không gian, con đường bên cạnh, chẳng có cảnh đêm gì để nhìn. Nếu có một chiếc xe tải lớn đi qua trong đêm, ngay cả khi đang nằm trên giường vẫn có thể nghe thấy tiếng ầm ầm.
Nhưng đây là nơi duy nhất trong nhà nàng có thể nhìn ra bên ngoài.
Nàng nhìn vào ánh đèn đường nhấp nháy, hồi tưởng lại hình ảnh Hứa Tịch Ngôn của đêm nay.
Cảm thấy mình như một con chuột hamster.
Lén lấy trộm một hạt dẻ liên quan đến Hứa Tịch Ngôn từ dòng thời gian, rồi giấu trong hang của mình, đủ để gặm nhắm từ từ trong suốt một thập kỷ tới.
******
Hôm sau, chủ đề ở Studio Nốt Móc Đơn đương nhiên không thể thoát khỏi Hứa Tịch Ngôn.
"Trời ơi, mọi người có thấy lúc Hứa Tịch Ngôn cúi đầu chào tạm biệt khán giả hôm qua không? Quá trời đẹp luôn!"
Vì trong suốt buổi biểu diễn chính thức không được chụp ảnh quay phim, những đoạn đang lan truyền trên Weibo đều là cảnh lúc Hứa Tịch Ngôn kết thúc và chào khán giả.
"Ước gì được thấy tận mắt!"
Khi đó Văn Nhiễm đang tỉa hoa ở studio, thật ra nàng không giỏi chăm cây lắm, trên những chiếc lá to đã xuất hiện vài vệt đốm tròn như đồng xu, lên mạng tra thì người ta bảo cần phải cắt bỏ.
Đang cầm kéo chuẩn bị cắt tỉa, điện thoại reo.
Nàng liếc nhìn, là Trần Hi gọi đến.
"Cô Văn, hộp dụng cụ của cô tôi đã nhờ tài xế mang tới rồi, hơi xa một chút, chắc tầm bốn mươi phút nữa đến."
"Vâng, làm phiền rồi."
"Đâu có, là chúng tôi làm phiền cô mới phải. Nếu tiện thì tôi cho tài xế số của cô nhé, để anh ấy liên lạc."
"Được."
Khoảng bốn mươi phút sau, tài xế gọi tới, Văn Nhiễm bảo không cần lái xe vào tận nơi, tự mình đi ra cổng khu Văn Hóa Sáng Tạo, rồi mang hộp dụng cụ của mình trở về.
Vì mọi người trong studio đều đang mải mê bàn tán về Hứa Tịch Ngôn, nên chẳng ai phát hiện ra nàng từng rời khỏi đó một lúc.
Nàng lặng lẽ đặt hộp dụng cụ về lại ngăn tủ, bỗng thấy có một cảm giác kỳ lạ: Giống như Lọ Lem vừa lấy lại được chiếc giày thủy tinh của mình.
Phép màu đã kết thúc, đó là một đêm thật tuyệt dịu, cũng nên khép lại rồi.
******
Trước đó Văn Nhiễm đã rất lâu không theo dõi tin tức về Hứa Tịch Ngôn. Để biết lịch trình tiếp theo của cô, nàng mới tra cứu một chút.
Buổi biểu diễn tiếp theo sẽ ở Bắc Thành, vào nửa tháng sau.
Hứa Tịch Ngôn vẫn như vậy, tuy sống tùy hứng, nhưng không bao giờ dựa vào tài năng của mình mà buông thả. Cô nhất định sẽ để bản thân nghỉ ngơi và chuẩn bị kỹ lưỡng, rồi mới bước lên sân khấu tiếp theo.
Văn Nhiễm buông điện thoại, thầm nghĩ, không biết Hứa Tịch Ngôn sẽ bay sang Bắc Thành khi nào.
Chuyến lưu diễn trong nước lần này của cô tổng cộng có bốn chặng, tính ra thì cũng chỉ hai tháng.
Giáo sư dạy dương cầm hiện tại của Hứa Tịch Ngôn định cư ở California, nên cô cũng sống ở đó. Hai tháng sau, Hứa Tịch Ngôn sẽ rời khỏi Trung Quốc.
Văn Nhiễm hoàn toàn không nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ còn bất kỳ điểm giao thoa nào với Hứa Tịch Ngôn nữa
Lúc này nàng lại bắt đầu hối hận vì hôm đó đã như thiêu thân mà đến tiệc ăn mừng của Hứa Tịch Ngôn.
Sau khi Hứa Tịch Ngôn rời đi, thời gian để nàng quên được Hứa Tịch Ngôn, lại một lần nữa kéo dài vô tận.
Hai ngày sau, studio tổ chức buổi hoạt động tập thể.
Hà Vu Già có tính cách phóng khoáng, nhưng thực ra cũng mang những đặc điểm chung của những người trẻ có gia cảnh tốt khi khởi nghiệp — Làm việc theo hứng, không cần cân nhắc đến chi phí.
Ví dụ như việc tổ chức hoạt động tập thể của Studio Nốt Móc Đơn, thật ra chẳng có kế hoạch cụ thể nào cả, chỉ cần khi nào cô ấy nổi hứng muốn rủ mọi người đi chơi một chuyến, thì đó chính là buổi hoạt động tập thể — Ghi chú thêm, vì dù sao công việc cũng không quá bận.
Mỗi lần tổ chức hoạt động, Studio sẽ luân phiên có người ở lại trực. Lần này vốn là đến lượt Trịnh Luyến, nhưng Công viên Disneyland mà Hà Vu Già đặt lịch lại đúng là nơi cô ấy cực kỳ cực kỳ muốn đi.
Thế là Văn Nhiễm hào phóng đổi lịch với cô ấy, lần này nàng trực thay, lần sau thì đổi lại.
Trịnh Luyến thấy ngại: "Chị Nhiễm Nhiễm, chị không muốn đi Disneyland à? Không hứng thú với công viên giải trí sao?"
"Cũng không hẳn là không hứng thú."
Trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy, công viên giải trí đẹp nhất trên thế gian, nàng đã từng trải nghiệm ở tuổi mười tám rồi.
Đêm giao thừa, vòng xoay ngựa gỗ dưới ánh đèn vàng ấm áp sáng rực, cô gái mà nàng thầm yêu cưỡi trên ngựa gỗ lên lên xuống xuống, cho phép nàng thỏa thích ngắm nhìn bóng lưng ấy từ phía sau.
Rõ ràng nàng và Hứa Tịch Ngôn cũng đã có biết bao nhiêu khung cảnh đẹp đẽ như bưu thiếp để hồi tưởng lại, còn có gì không hài lòng nữa chứ.
Văn Nhiễm mỉm cười với Trịnh Luyến: "Chị sợ nóng, vậy nên, mọi người cứ đi đi."
Mùa xuân ở phương Nam ngắn đến mức khó lòng phân biệt được, vừa ló dạng đã như bị nhiệt độ hối hả đẩy thẳng đến mùa hè.
Cảm giác như mới vài hôm trước còn mặc áo len cardigan, giờ đã nóng đến mức phải mặc áo ngắn tay.
Hà Vu Già lái xe đến, đón hết cả Studio đi, chỉ còn lại một mình Văn Nhiễm đứng trước cánh cổng sắt màu đồng phong cách Loft vẫy tay chào họ.
Trịnh Luyến hạ kính xe hét với ra: "Chị Nhiễm Nhiễm, cảm ơn nha!"
Xe vừa lăn bánh, sự náo nhiệt bỗng bị rút đi, xung quanh như rơi vào vùng chân không, yên ắng đến mức không chân thật.
Thật ra Văn Nhiễm lại có phần thích những lúc như vậy.
Từ nhỏ nhà nàng đã quá ồn ào, luôn là đại gia đình, bà Bách và mợ lại đều thích buôn chuyện, hiếm khi có được sự tĩnh lặng thế này.
Văn Nhiễm pha cho mình một ly trà chanh, để trong tủ lạnh nửa tiếng, rồi lấy ra uống, lạnh vừa phải.
Nàng tìm một cái lót ly và đặt bên cạnh, mở máy tính xách tay, tiếp tục chỉnh lý tư liệu khách hàng.
Khi điện thoại reo, nàng liếc nhìn số lạ trên màn hình, nghĩ có thể là khách hàng nên vẫn nghe máy: "A lô."
Mắt vẫn dán vào bảng Excel trên màn hình.
Cho đến khi đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp: "A lô."
Động tác của Văn Nhiễm lập tức khựng lại.
Nàng thậm chí chưa từng ghi nhớ số điện thoại mới của Hứa Tịch Ngôn.
Bởi nàng luôn tin chắc, Hứa Tịch Ngôn sẽ không còn liên quan gì đến nàng nữa.
Nhiệt độ giống như mùa hè đã đến khiến đá trong ly trà chanh tan rất nhanh, đá va vào nhau phát ra tiếng lách cách, giọng nàng cũng nhuốm vị chát của trà chanh: "Xin hỏi ai vậy?"
Diễn cũng giỏi thật.
Đầu dây bên kia thành thật xưng danh: "Hứa Tịch Ngôn."
"Ồ, dương cầm có vấn đề gì sao?"
"Không phải, cậu đang làm gì đấy?"
"Làm việc."
"Bận không?"
"Cũng không hẳn, sếp đưa mọi người đi Disneyland tổ chức hoạt động tập thể, mình ở lại trực."
"Vậy à, thế thì mình nhờ người đưa cho cậu chút đồ."
Văn Nhiễm nghĩ, chắc là để cảm ơn nàng đã nhận việc khẩn cấp trong buổi diễn hôm đó.
Vừa định nói "không cần đâu", cuộc gọi đã bị cúp.
Muốn gọi lại, nhưng lại không đủ dũng khí.
Chừng mười phút sau, điện thoại lại đổ chuông.
Lần này nàng nhận ra, số bắt đầu bằng 159, chính là số của Hứa Tịch Ngôn.
"A lô?"
"Đồ đến rồi, cậu tiện ra lấy một chút không?"
"Được."
Văn Nhiễm mở cửa bước ra, mong chờ được thấy bộ đồng phục xanh của người giao hàng trong nội thành, nhưng lại choáng váng.
Khu Văn Hóa Sáng Tạo này cũng giống như "Cố Viên" bên kia đường, đều mang một vẻ hoang vu ít người lui tới, cây cối mọc rậm rạp quá mức, giữa một đám cỏ lau trắng cao ngang người, có một người đang đứng.
Cô mặc áo thun cổ chữ V màu đen và một chiếc quần short denim, mang đôi Converse cổ cao màu xanh dương xám. Cô đang tựa vào một chiếc xe đạp địa hình màu đen tuyền, hệt như tái hiện lại khung cảnh hồi cấp ba.
Cô gỡ mũ bóng chày xuống, vẫy tay với Văn Nhiễm: "Hi."
Văn Nhiễm: "... Cậu cũng không thể tự gọi mình là 'đồ' được."
"Cũng đâu thể nói mình không phải là 'đồ' đúng không?"
Trình độ tiếng Trung của Hứa Tịch Ngôn tiến bộ hơn rồi.
Cô chỉ tay vào tay lái xe đạp của mình: "Đúng là mang đồ đến thật mà, kem, có được không?"
Văn Nhiễm: "Ngôi sao lớn đích thân giao hàng à?"
"Cũng là muốn tìm một chút yên tĩnh, mình có được chào đón không?"
Thật ra Văn Nhiễm rất muốn nói "không", Hứa Tịch Ngôn rốt cuộc có biết hay không, việc cô đột ngột xuất hiện như thế này là một đòn giáng mạnh vào nàng.
Nhưng miệng lại không nhịn được mà nói: "Vào đi."
Hứa Tịch Ngôn xách túi giấy, cùng nàng bước vào.
Văn Nhiễm: "Không khóa xe sao?"
"Cái khu Văn Hóa Sáng Tạo này có trộm à?"
"... Không có." Trộm cũng chê.
Hứa Tịch Ngôn theo Văn Nhiễm vào Studio, liếc một cái đã trông thấy ghế sofa lười mà Hà Vu Già yêu thích nhất.
Hỏi Văn Nhiễm: "Ngồi được không?"
"Cứ tự nhiên."
Văn Nhiễm quay lại chỗ quầy làm việc, Hứa Tịch Ngôn đi tới, đưa cho nàng một hộp kem, còn mình thì cầm một hộp khác, ngồi xuống ghế lười.
Văn Nhiễm mở nắp hộp.
Lại là kem màu xanh dương pha tím nhạt.
Hứa Tịch Ngôn tựa vào ghế sofa lười phía trước nói: "Vị hoa đậu biếc đó, mình thấy trong tủ lạnh nhà bà dì, không hiểu sao lại nhớ đến cậu. Nhớ mấy lần hiếm hoi nhìn thấy cậu không mặc đồng phục, đều là mặc đồ màu xanh dương."
Lòng Văn Nhiễm chợt se lại.
Thật không ngờ Hứa Tịch Ngôn vẫn còn nhớ nàng.
Múc một muỗng đưa vào miệng, không ngọt, chỉ có hương thơm nhẹ nhàng.
Vì Hứa Tịch Ngôn đạp xe từ bên kia đường đến, nhiệt độ bên ngoài cao, khiến kem hơi tan chảy, bao lấy đầu lưỡi.
Hứa Tịch Ngôn cũng ăn một miếng, rồi đặt kem lên bàn trà, lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chơi, có lẽ thấy Văn Nhiễm đang làm việc với máy tính, nên chỉnh âm lượng rất nhỏ, sợ làm phiền nàng.
Ánh mắt Văn Nhiễm từ phía sau lặng lẽ nhìn tới, chỉ thấy bóng lưng thon thả của cô, cùng vầng trán trắng mịn tựa vào ghế sofa lười.
Chính vì vậy, Văn Nhiễm mới có đủ can đảm để bắt chuyện.
"Thời gian cậu ở Hải Thành, đều ở nhà bà dì à?"
"Ừ."
Văn Nhiễm thấy lạ, căn biệt thự ấy yên ắng như trong thung lũng, lấy đâu ra lý do "tìm sự yên tĩnh" chứ.
Không biết có phải Hứa Tịch Ngôn đoán được nàng nghĩ gì không, bèn giải thích một câu: "Ông bà ngoại mình đến rồi."
Văn Nhiễm nhớ lại, hồi cấp ba, Hứa Tịch Ngôn cũng không sống cùng ông bà ngoại, khi đó bà Dịch còn chưa về nước, nên Hứa Tịch Ngôn tự thuê một căn hộ để ở.
Quan hệ giữa cô với ông bà ngoại tệ đến vậy sao?
Nói mới nhớ, cũng chưa từng nghe cô nhắc đến mẹ.
Muỗng trong tay Văn Nhiễm chầm chậm khuấy kem trong hộp, mắt nhìn bóng lưng Hứa Tịch Ngôn.
Không hiểu sao, một người rực rỡ như hoa, đôi lúc lại mang vẻ cô đơn.
Hứa Tịch Ngôn chợt lên tiếng: "Mình ngồi đây chơi game, có làm phiền cậu không?"
Văn Nhiễm giật mình, rút ánh nhìn lại: "Không."
Cố ép bản thân tập trung vào công việc.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có một buổi chiều như thế này, cứ như là đánh cắp được vậy.
Hà Vu Già đưa các nhân viên đi hoạt động tập thể, còn Hứa Tịch Ngôn đến Studio của nàng.
Lần này, không phải biệt thự bên kia đường, cũng không phải hậu trường trung tâm nghệ thuật, mà là thế giới của nàng.
Là Hứa Tịch Ngôn đã bước vào thế giới của nàng.
Mùa hè luôn đến rất đột ngột, gió bên cửa sổ mang theo vị nắng nhẹ, trong đám cỏ rậm rạp ẩn giấu tiếng côn trùng kêu râm ran, khiến người ta buồn ngủ, trong không khí thoang thoảng hương kem hoa đậu biếc, một xanh dương tím nhạt lượn lờ bên người.
Hứa Tịch Ngôn nhẹ nhàng ngáp một cái.
Văn Nhiễm từ phía sau nhìn chỏm tóc cô ấy: "Cậu có muốn uống trà chanh không?"
"Hửm?" Hứa Tịch Ngôn đáp: "Được chứ."
Văn Nhiễm đứng dậy, Studio của họ ít người đến chơi, nên cũng chẳng chuẩn bị ly thủy tinh cho khách, dùng ly của người khác để pha trà cho Hứa Tịch Ngôn thì không ổn.
Văn Nhiễm nghĩ một lát, rửa sạch ly mình vừa dùng, pha lại một ly khác, không kịp để lạnh, đành thêm đá, bưng đến cho Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn chơi game cũng không tập trung lắm, không giống Hà Vu Già, hễ đeo tai nghe là như tách khỏi thế giới.
Lúc này cô ngẩng mắt khỏi màn hình, nhìn ly trà thủy tinh Văn Nhiễm đặt lên bàn trà.
"Văn Nhiễm?"
"Hả?" Văn Nhiễm dừng bước.
"Ly này là của cậu à?"
Rõ ràng, Văn Nhiễm thích màu xanh dương, chiếc ly trước mặt mang ánh xanh dương nhạt, dưới đáy có một chú cá voi nhỏ bằng thủy tinh màu xanh, ngâm trong trà chanh, như đang bơi trong biển hổ phách.
Hứa Tịch Ngôn bỗng nhớ ra, đêm giao thừa năm cuối cấp ba, dường như ở nhà đa phương tiện của công viên hải dương Hải Thành, cô từng nhìn thấy một con cá voi tỉ lệ thật bơi qua trên màn hình điện tử.
Còn cô gái đột ngột bước vào lúc đó, chính là Văn Nhiễm.
Lúc này sắc mặt Văn Nhiễm vẫn bình thản: "Ừ."
Hứa Tịch Ngôn nghĩ chắc Văn Nhiễm đã sớm quên ngày hôm đó rồi.
Văn Nhiễm nói: "Xin lỗi, vì Studio không có ly thủy tinh cho khách, nếu cậu ngại thì đừng uống nữa."
Hứa Tịch Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Nâng ly trên bàn trà lên, hơi nước từ đá lạnh làm ướt đầu ngón tay thon dài, môi khẽ chạm đúng vị trí Văn Nhiễm vừa uống, rồi nhấp một ngụm.