Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt

Chương 35: Áo phông ôm sát



Phần phập phồng đầy đặn trước ngược

"Nhiễm Nhiễm?"

"Nhiễm Nhiễm?"

Văn Nhiễm hoàn hồn: "Ừ?"

"Đang mơ mộng gì đó?" Hề Lộ cười hỏi: "Mình đang nói, trưa nay ăn gì? Cơm hộp ở khu Văn Hóa Sáng Tạo chỉ có mấy món, ăn chán lắm rồi, hay là tụi mình nấu bún ốc nhé."

"Được, được thôi."

Bởi vì khu Văn Hóa Sáng Tạo thật sự khá hẻo lánh, hiếm hoi mới có vài ba tiệm ăn mà cũng chỉ phục vụ cho nhân viên khu này, lựa chọn quá ít. Thế nên Hề Lộ từng xin phép Hà Vu Già mua một chiếc nồi điện, thỉnh thoảng tự nấu chút mì ăn liền.

Nấu mì thì đơn giản, hôm nay cậu nấu thì hôm sau mình nấu, mọi người thay phiên nhau.

Văn Nhiễm nhờ vậy mà có cơ hội tiếp tục mơ mộng.

Không biết túi pháo bông que kia là Hứa Tịch Ngôn gửi đến lúc nào, tối qua lúc ăn kẹo bông ở Disneyland , nàng có thấy cô lấy điện thoại ra gõ chữ, chẳng lẽ là khi đó đã sắp xếp người đi mua?

Vậy là gửi đến ngay trong đêm sao? Hay là sáng nay?

Văn Nhiễm lại nhớ tới Hứa Tịch Ngôn thời cấp ba.

Hứa Tịch Ngôn trông có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, khó gần, nhưng thật ra nếu tiếp xúc gần, sẽ nhận ra cô rất chân thành và lịch sự. Nhớ khi ấy cô thân với Bạch Xu, Bạch Xu thỉnh thoảng khoác tay cô, Hứa Tịch Ngôn cũng không hề từ chối.

Có lẽ vì công việc hiệu chỉnh dây đàn có liên quan đến dương cầm, chủ đề trong studio luôn vòng vo không tránh khỏi Hứa Tịch Ngôn.

Nồi điện đang sôi sùng sục, Hề Lộ lớn tiếng nói với Trịnh Luyến: "Em nói xem mấy năm nay Hứa Tịch Ngôn nổi tiếng như thế, sao chưa từng có tin đồn tình cảm gì?"

"Có lẽ người thường không xứng với tiên nữ."

"Mọi người nói xem liệu Hứa Tịch Ngôn thích cùng giới hay khác giới?"

Lúc đó Văn Nhiễm đang chống một tay lên cằm, ngồi ở quầy làm việc, tay còn lại buông thõng trên mặt bàn, ngón trỏ nhẹ gõ hai cái.

Bực bội.

Đột nhiên rất muốn hút thuốc.

Trịnh Luyến "à" một tiếng, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Với gương mặt như thế, hình như nam cũng hợp mà nữ cũng hợp."

"Hoặc là, nam cũng không hợp, nữ cũng không hợp."

"Thôi bỏ qua vẻ đẹp độc đáo đó đi"

Mọi người cùng cười rộ lên.

Văn Nhiễm chợt nhận ra, thật ra nàng chẳng hiểu gì về Hứa Tịch Ngôn cả.

Không chỉ vì gần mười năm xa cách khiến nàng không hiểu, mà ngay cả nửa năm học chung cấp ba, nàng cũng chưa từng thật sự bước vào được thế giới của Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn có mối tình đầu không? Thích cùng giới hay khác giới? Kể từ khi ra mắt có hẹn hò với ai chưa?

Những điều mà các người hâm mộ khác không biết, nàng cũng không biết gì cả.

Điều tệ nhất chính là điểm này.

Hứa Tịch Ngôn nhẹ nhàng lau đi vết kẹo bông trên mặt nàng tối qua, nghĩ kỹ lại, cũng chẳng khác gì thái độ  của Hứa Tịch Ngôn đối xử với Bạch Xu hồi cấp ba.

Túi pháo bông que mà Hứa Tịch Ngôn tặng nàng lần này, nhớ lại thì, lúc sinh nhật Bạch Xu hồi cấp ba, Hứa Tịch Ngôn hình như cũng từng tặng quà.

Những hành động tưởng như vô tâm ấy của Hứa Tịch Ngôn, lại là đòn chí mạng với Văn Nhiễm.

Như người chơi game không nạp tiền chạm phải Boss lớn, không có chút sức chống đỡ nào.

Sau bữa trưa, Hề Lộ xịt khử mùi khắp cơ thể, đeo hộp dụng cụ đi gặp khách. Trịnh Luyến tựa trên ghế sofa lười chợp mắt, Văn Nhiễm một mình ra sân, châm một điếu thuốc.

Nàng rất hiếm khi hút thuốc trước mặt đồng nghiệp, cũng không hút trước mặt người nhà. Có lẽ vì nàng mang gương mặt ngoan hiền, ngay cả lúc bước vào cửa hàng tiện lợi mua thuốc, nhân viên cũng phải nhìn nàng mấy lần.

Sợ rằng người ta sẽ hỏi nàng: "Cô cũng hút thuốc à?"

Sợ sự chú ý quá mức từ người khác, giống như lớn lên trong một đại gia đình đông đúc, đến cả không gian để thở cũng phải lén lút giành lấy.

Thế nên Hứa Tịch Ngôn nói đúng, nàng chính là thích lén làm điều xấu.

Khi nãy ra ngoài, nàng cũng cầm theo túi pháo bông que, giờ đang để ngay dưới chân nàng.

Nàng cúi người, lấy pháo bông ra.

Thật sự đã nghĩ đến việc đem về cất ở nơi sâu nhất trong ngăn kéo. Khi nàng chuyển đi vì quá chật chội, rất nhiều thứ nàng không mang theo, chỉ duy nhất hộp sắt nhỏ tinh xảo mà Hứa Tịch Ngôn tặng hồi cấp ba, tạp chí 《National Geographic》và tờ giấy ghi chú, cùng cây nến thủ công hai người làm cùng nhau, nàng đều mang theo, khóa trong ngăn kéo.

Nhưng giờ đây, nàng châm pháo bông bằng điếu thuốc.

Pháo bông bị nhiễm vị cay nồng của nicotine, không còn là niềm vui phù phiếm nữa.

Văn Nhiễm đứng dưới tán cây, cứ như thế lần lượt châm hết cả bó pháo bông trong tay.

Giữ lại để làm gì nữa.

Nàng đâu dám mơ mộng.

Vấn đề của mơ giữa ban ngày là  rốt cuộc vẫn sẽ tỉnh lại.

******

Ba ngày trôi qua, Hứa Tịch Ngôn không liên lạc lại với nàng.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuộc sống của Hứa Tịch Ngôn phong phú đến vậy, ngoại trừ lúc không tìm được người thường đi cùng đến Disneyland, thì sao lại cần tới nàng.

Nàng không nghi ngờ gì sự chân thành của Hứa Tịch Ngôn, cô không hề tỏ vẻ ngôi sao khi đối xử với nàng.

Nhưng khi một bức tranh ghép hình lớn có quá nhiều màu sắc, thì mảnh màu xám nằm ở góc cũng không còn quá quan trọng.

Ngày thứ ba, Văn Nhiễm bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chị Đậu: "Chào cô Văn."

"Chị cứ nói ạ."

"Cô có tiện đến khách sạn Hy Hoa một chuyến không? Tôi có chút công việc muốn bàn với cô." Bên kia báo tên một khách sạn năm sao lâu đời ở Hải Thành.

"Là việc hiệu chỉnh dương cầm sao?"

"Đương nhiên rồi."

Văn Nhiễm điền vào mẫu đơn ra ngoài, đeo hộp đồ nghề rời đi.

Chuyển hai chuyến tàu điện ngầm, tới khách sạn Hy Hoa, nàng liên lạc với Đậu Thần, đầu dây bên kia áy náy nói với nàng, đối tác nước ngoài vừa yêu cầu họp trực tuyến, xin nàng chờ ở quán cà phê ở sảnh khoảng năm phút.

Văn Nhiễm rất lịch sự: "Không sao."

Nàng không ngờ mười phút sau, Hứa Tịch Ngôn lại cùng Đậu Thần đi xuống.

Hứa Tịch Ngôn vừa nói nhỏ với Đậu Thần về hợp đồng vừa rồi, vừa vô tình liếc nhìn về phía quán cà phê.

Đó là một buổi chiều ngày thường, nên quán khá vắng, không có nhiều người. Một phụ nữ trẻ ngồi đó một mình, không còn là áo sơ mi xanh nhạt, mà là chiếc áo phông màu xanh dương pha xanh lục, một tông màu tối hơn, không biết màu xanh đương hay màu xanh lục chiếm ưu thế, giống như vùng nước nơi biển và hồ giao nhau.

Nàng rất trắng, kiểu trắng vì quanh năm không ra nắng, dưới tông màu xanh dương pha xanh lục ấy, lại càng trắng đến ngỡ ngàng.

Từ góc nhìn của Hứa Tịch Ngôn thật ra không thể thấy mặt nàng, chỉ thấy một bên góc nhỏ, có lẽ vì ngoài trời nóng, nàng gầy như vậy, xương bả vai tinh tế sau áo phông lộ rõ, phần sau lưng áo bị mồ hôi thấm một mảng nhỏ, như một con bướm nhỏ đậu trên áo, vỗ cánh chuẩn bị bay đi.

Hứa Tịch Ngôn và Đậu Thần cùng bước đến.

Văn Nhiễm vừa thấy Hứa Tịch Ngôn, nàng rõ ràng là ngạc nhiên.

Hứa Tịch Ngôn giải thích: "Mình đang ở phòng chị Đậu bàn công việc, nên cùng xuống luôn."

Văn Nhiễm khẽ gật đầu.

Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn ly cà phê của nàng: "Uống gì đó?"

"Cappuccino."

Hứa Tịch Ngôn cười khẽ một tiếng tiếng.

Ông trời khi tạo ra Hứa Tịch Ngôn đã không tiếc bút mực, từng chi tiết đều phối hợp một cách tinh tế nhất. Nếu một gương mặt đậm nét như thế kết hợp với đôi mắt quá quyến rũ, có vẻ hơi thô tục, thay vào đó hàng mi dày của cô lúc nào cũng hơi rũ xuống, mỗi khi nhìn ai cũng mang ba phần thờ ơ, năm phần ẩn chứa sự dịu dàng.

Nếu gương mặt này kết hợp với giọng nói nhỏ nhẹ, ắt sẽ quá dễ đoán, nhưng giọng cô lại trầm, thậm chí không phải kiểu khàn thường thấy ở người nghiện thuốc lá, mà là trầm, nghe như âm thanh chảy ra từ một đêm sâu thẳm của thời gian, khiến người ta nghe rồi chẳng thể quên.

Cô mâu thuẫn vừa đủ, sống động vừa đủ.

Một tiếng cười nhẹ như thế, lại giống như cái búng nhẹ vào dái tai của người nghe.

Văn Nhiễm nghĩ thầm: Cười cái gì?

Cười nàng thích ngọt, khẩu vị trẻ con à?

Hứa Tịch Ngôn cùng chị Đậu ngồi xuống, chị Đậu hỏi: "Còn em, uống gì?"

"Cappuccino."

Chị Đậu nhìn cô một cái: "Em không phải luôn chỉ uống Americano sao?"

Hứa Tịch Ngôn tựa vào chiếc ghế xoay phong cách châu Âu mềm mại, đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc, đầu lưỡi khẽ cong lên: "Nếm thử thôi."

Vẫn là giọng điệu thờ ơ ấy.

Văn Nhiễm ngồi đối diện cô, vẻ mặt vẫn bình thản, trong lòng thì liên tục nhắc nhở bản thân:

Một hành động đơn giản của người ta, mà mình cũng có thể phân tích ra năm, sáu, bảy, tám tầng ý nghĩa.

Chị Đậu: "Vậy thì chị cũng cappuccino đi."

Thế là ba người cùng gọi một món, chị Đậu chính thức bắt đầu nói đến công việc: "Là thế này, vì dương cầm của Tịch Ngôn là đàn cổ, lại được vận chuyển từ nước ngoài về, cô biết đấy, đàn cổ rất nhạy cảm, khí hậu thay đổi, độ ẩm thay đổi là rất dễ bị lệch âm."

"Lần trước may mà có cô, Tịch Ngôn mới biểu diễn suôn sẻ. Trong nước còn ba chặng lưu diễn nữa, nếu cô có thời gian, chúng tôi đều muốn mời cô đảm nhiệm việc hiệu chỉnh dương cầm."

Văn Nhiễm theo phản xạ ngẩng mắt nhìn Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn vốn không hay cười.

Lúc này cô ngồi dưới ánh nắng hắt qua cửa sổ, lười đội mũ hay đeo khẩu trang, vì vậy nên hơi nghiêng người, quay lưng lại với phía đường đi, che đi gương mặt quá mức xinh đẹp.

Tư thế ngồi này khiến nửa người cô nằm trong ánh sáng, nửa người chìm vào bóng tối, sắc mặt nhàn nhạt.

Thiên tài luôn vừa đam mê vừa vô tình, đến cả ánh sáng và bóng tối cũng phục vụ cho cô, chen lấn đến để tôn thêm nét đẹp cho cô, thế mà cô lại hoàn toàn không tự biết đến vẻ đẹp đó.

Văn Nhiễm cảm thấy bản thân mình thật điên rồ, ngay lúc này sao lại có khoảnh khắc chợt nghĩ Hứa Tịch Ngôn mời nàng hiệu chỉnh đàn là có dụng ý riêng?

Nàng ổn định lại tinh thần: "Tôi có thể hỏi một câu được không?"

"Cô hỏi đi."

"Tại sao lại chọn tôi?" Lần trước là vì có một nốt mãi không chuẩn, mời nàng coi như một lần đánh liều, tình huống như vậy đâu phải lúc nào cũng xảy ra.

Người đáp lời không phải chị Đậu, mà là Hứa Tịch Ngôn: "Bởi vì."

Hứa Tịch Ngôn nói: "Cậu có một đôi tay rất nhạy bén."

******

Giọng nói của Hứa Tịch Ngôn luôn như có sức hút mãnh liệt, câu nói đó như lướt khẽ qua vành tai người nghe.

Văn Nhiễm phải cảm ơn vì giờ nàng để kiểu tóc xõa ngang vai, bởi vì vành tai nàng không thể kiềm chế và đang đỏ lên.

Nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh: "Ý là tôi cũng phải cùng bay đi những nơi khác?"

"Đúng vậy."

"Thù lao thì sao?"

"Chúng tôi lo toàn bộ chi phí đi lại ăn ở, còn phí hiệu chỉnh từng buổi là bao nhiêu, cô Văn cứ báo giá."

"Chuyện này, tôi có thể hỏi ý sếp tôi một chút được không?"

"Mời tự nhiên."

Văn Nhiễm đứng dậy, cầm điện thoại đi ra góc phòng gọi.

Một lát sau quay lại, ngồi xuống: "Sếp tôi nói, vì phải đi nơi khác, thời gian bị chiếm dụng khá nhiều nên chi phí chắc phải tăng một chút."

"Là bao nhiêu?"

"Vì đi lại mất khoảng ba ngày, nên mỗi buổi là ba nghìn." Khi báo giá, Văn Nhiễm có phần chột dạ, cảm thấy Hà Vu Già có hơi đưa ra giá trên trời.

"Mười vạn."

"Hả?"

Chị Đậu nói: "Ba chặng còn lại, chúng tôi trả mười vạn. Có thể mời cô Văn trong vòng một tháng rưỡi tới, ngoài những khách hàng quen bắt buộc phải duy trì, tạm thời không nhận thêm khách mới, toàn tâm chăm lo cho cây dương cầm của Tịch Ngôn được không?"

Rộng rãi, thật quá rộng rãi.

Nhưng nàng đã thầm yêu Hứa Tịch Ngôn bao nhiêu năm, sao có thể vì tiền mà để Hứa Tịch Ngôn đánh giá thấp nàng được.

Vậy nên nàng nói: "Được, vậy cứ quyết định vậy đi."

Chị Đậu cười: "Hợp tác vui vẻ."

"Tôi còn có một điều kiện kèm theo."

Chị Đậu nhìn có vẻ là người điềm đạm ôn hòa, nhưng khi bàn chuyện công việc, ánh mắt không thiếu phần sắc bén. Khi nàng nói ra câu đó, Văn Nhiễm thấy rõ trong mắt chị có ba chữ — "Lại nữa rồi."

Nhưng chị Đậu vẫn lịch sự: "Là gì?"

"Có thể không nói với bất kỳ ai rằng người hiệu chỉnh đàn cho chuyến lưu diễn trong nước lần này của cô Hứa là tôi không?"

Chị Đậu khựng lại: "Vì sao vậy?"

Lúc ấy Hứa Tịch Ngôn bỗng lên tiếng: "Được."

Tư thế ngồi của cô lúc trước có phần uể oải, một tay gác lên tay vịn ghế kiểu Âu cầu kỳ, còn bây giờ đã ngồi thẳng lại, đối diện với Văn Nhiễm, hai khuỷu tay trắng nõn đặt lên đầu gối, nhìn nàng.

Không cười, chỉ lặng lẽ nhìn Văn Nhiễm.

Một cách vô cớ, Văn Nhiễm bỗng thấy muốn rơi nước mắt.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, nàng luôn hồi tưởng lại khoảng nửa năm học chung với Hứa Tịch Ngôn, không hiểu vì sao lúc nào cũng thấy muốn khóc, cuối cùng chỉ có thể giải thích là do hormone bất ổn trong tuổi dậy thì.

Còn giờ đây, nàng đã hai mươi sáu.

Bao nhiêu năm đã trôi qua, Hứa Tịch Ngôn ngồi đối diện nàng, đôi đồng tử đen dưới ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tỏa ra màu xanh non như mắt trẻ thơ.

Nàng lại muốn khóc nữa rồi. Bất chợt nhớ tới đêm sinh nhật năm ấy, nàng không biết phải chọn chuyên ngành dương cầm hay chuyên ngành hiệu chỉnh, nàng trốn trên cầu vượt lộng gió gọi điện cho Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn đã hỏi nàng một câu: "Thi chuyên ngành dương cầm sẽ khiến cậu tiếp tục yêu thích việc chơi đàn, hay là không thi chuyên ngành dương cầm thì cậu mới có thể tiếp tục thích chơi đàn?"

Đúng là giáng một đòn chí mạng vào tâm hồn của Văn Nhiễm.

Lúc này, chỉ hai chữ "Được rồi" mà Hứa Tịch Ngôn vừa nói, cũng có tác động tương đương.

Hứa Tịch Ngôn hoàn toàn hiểu nàng.

Ai nói một người đã đánh mất thiên phú thì không thể giữ lấy lòng kiêu hãnh của riêng mình?

Nếu người ta biết lần này người hiệu chỉnh đàn cho Hứa Tịch Ngôn là nàng, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, nàng sẽ có chút tiếng tăm trong giới điều chỉnh đàn. Nói trắng ra, nếu nhảy việc từ Studio Nốt Móc Đơn sang một studio tốt hơn, mức lương cũng sẽ tăng gấp bội.

Chỉ là.

Điều đó cũng có nghĩa là tên nàng sẽ vĩnh viễn gắn liền với Hứa Tịch Ngôn.

Nàng sẽ không còn cơ hội để chậm rãi trưởng thành và chuyển mình, từ nay ai nhắc đến nàng cũng sẽ nói: "À, cái người từng hiệu chỉnh đàn cho Hứa Tịch Ngôn."

Nàng cũng không cao thượng gì, nếu đổi lại là người khác mà không phải là Hứa Tịch Ngôn, nàng có thể ôm đùi, và có lẽ sẽ thật sự chấp nhận điều đó.

Nhưng... Hứa Tịch Ngôn thì không được.

Người trong giới giải trí đều tinh ranh, chỉ một câu "Được rồi" của Hứa Tịch Ngôn, chị Đậu đã nhanh chóng hiểu ra, nhìn kỹ cô gái điềm đạm nho nhã trước mặt, gật đầu đồng ý: "Được, chúng tôi sẽ phối hợp với yêu cầu của cô Văn."

Văn Nhiễm mỉm cười: "Vậy... chắc phải ký hợp đồng chứ?"

Chị Đậu: "Nghe nói cô và Tịch Ngôn là bạn học cấp ba, không ký cũng được."

Văn Nhiễm cong môi: "Vậy không được đâu, mười vạn cơ mà, tôi sợ bị quỵt tiền."

Chị Đậu bật cười: "Thế thì được, khi nào hợp đồng soạn xong, tôi bảo Tiểu Trần mang đến cho cô."

Văn Nhiễm đứng lên, chị Đậu đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ."

Văn Nhiễm bắt tay lại.

Hứa Tịch Ngôn đứng bên cạnh, ngay cả cái bóng đổ xuống bàn trà cũng đang di chuyển, nhìn hai người trước mặt bắt tay, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến cô.

Sau khi Văn Nhiễm rời đi, chị Đậu thấy ánh mắt cô còn đang dán vào tách cà phê Văn Nhiễm để lại: "Em nhìn gì thế?"

"Không có gì." Hứa Tịch Ngôn thu lại ánh mắt.

Chỉ là đang nghĩ, một cô gái trẻ không trang điểm.

Trên miệng tách cafe vẫn là màu sứ trắng tinh, ngay cả màu hồng nhạt của son môi cũng không để lại.

Sạch sẽ đến mức như nhuốm chút ánh xanh dương.

Cô gái thích màu xanh dương nhất, bản thân cũng là màu xanh dương.

******

Văn Nhiễm quay lại studio, điền thông tin khách hàng.

Vì đã bàn bạc xong với bên Hứa Tịch Ngôn, nên nàng điền thông tin giả.

Phần tên khách hàng, Văn Nhiễm ngẫm nghĩ một lát, đầu ngón tay chạm nhẹ bàn phím, gõ xuống hai chữ: "Hoàng Hôn".

Làm gì có ai tên như vậy.

Nhưng nàng đang ngồi trong ánh chiều tà thâm nhập qua cửa sổ, không thể không nhớ đến cơn mưa nắng buổi hoàng hôn năm mười tám tuổi.

Cảm giác mà Hứa Tịch Ngôn mang đến cho nàng, chính là hoàng hôn.

Bóng tối làm mờ đi những làn ranh giới, khiến người ta buông lỏng những đề phòng ban ngày.

Chết mê chết mệt, nửa tỉnh nửa mê.

******

Lần tiếp theo nhận được tin nhắn từ Hứa Tịch Ngôn là lúc Trần Hi mang hợp đồng đến cho nàng.

Hứa Tịch Ngôn dặn riêng Trần Hi đừng dùng chiếc xe chở nghệ sĩ, quá nổi bật sẽ nhận ra ngay là của người nổi tiếng. Thế là Trần Hi đổi sang một chiếc Mercedes Benz, để tránh việc ký hợp đồng trong studio làm người khác chú ý, cô gọi Văn Nhiễm ra xe ký.

Khi Văn Nhiễm cúi đầu ký tên, Trần Hi bên cạnh cười nói: "Chị Ngôn Ngôn đối với cô tốt thật đấy."

Ngòi bút của Văn Nhiễm khựng lại, nét hất cuối chữ "Nhiễm" đọng thành một vết mực nhỏ.

Bề ngoài vẫn thản nhiên: "Cô ấy chẳng lẽ không tốt với người khác à?"

Trần Hi cũng không thấy có gì lạ: "Cũng đúng."

Văn Nhiễm đưa hợp đồng cho Trần Hi: "Ký xong rồi, cô xem lại đi."

Trần Hi kiểm tra thấy không vấn đề: "Hai bản giống nhau, cô giữ một bản." Cô bỏ hợp đồng vào túi: "À đúng rồi, vì sắp hợp tác nên tối nay bên chúng tôi tổ chức bữa tiệc ở Nàng Thơ, cô hãy tham gia nhé."

"Tôi không đi đâu."

"Cũng nên làm quen mọi người một chút, dù gì cũng sẽ làm việc với nhau hơn một tháng, không thì bất tiện lắm."

Vì là việc công, Văn Nhiễm cũng không tiện từ chối nữa: "Được rồi."

Buổi tối, Văn Nhiễm tan làm.

Đậu Thần bây giờ sẽ mang Hứa Tịch Ngôn đi cùng, Văn Nhiễm để ý và nhận ra, Hứa Tịch Ngôn không giống nghệ sĩ hay minh tinh thường thấy, cô có quyền quyết định rất cao, không biết có phải đang hoạt động theo hình thức studio cá nhân hay không.

Tóm lại, phía bên Hứa Tịch Ngôn chi tiêu rất hào phóng, Nàng Thơ cũng là một quán bar khá nổi ở Hải Thành.

Nghĩ đến căn phòng toàn là những người ăn mặc sành điệu trong bữa tiệc ăn mừng lần trước, Văn Nhiễm băn khoăn liệu có nên về thay đồ hay không. 

Nhưng rồi bỏ cuộc, trong tủ quần áo của nàng toàn là áo phông hoặc sơ mi màu xanh dương, thay kiểu gì cũng không thoát được cái vẻ "quê mùa".

Văn Nhiễm chuyển hai chuyến tàu điện ngầm thì đến nơi.

Hôm nay đỡ hơn, không có nhiều người như tiệc ăn mừng lần trước, đa phần là các nhân viên bên Hứa Tịch Ngôn.

Văn Nhiễm bước vào, không thấy Hứa Tịch Ngôn đâu.

Trần Hi đến tìm nàng: "Cô muốn uống gì?"

Nhưng hôm nay là tiệc nội bộ nên không có ai phụ, Trần Hi bận tối tăm mặt mũi.

Lúc đó có người gọi: "Tiểu Hi——!!!"

"Ừ tới liền tới liền."

Văn Nhiễm cười: "Cô cứ làm việc của mình đi, tôi muốn uống gì thì tới quầy gọi cũng được."

"Vậy cô cứ tự nhiên, đừng khách sáo nha."

Trần Hi vội vàng rời đi.

Tuy mang mục đích "làm quen đồng nghiệp sắp cộng tác hơn một tháng", nhưng với một người quá mức hướng nội như Văn Nhiễm, thật sự hơi khó.

Nàng bước tới quầy bar: "Cho hỏi có đồ uống không cồn không?"

"Xin lỗi cô, không có ạ."

Nàng gật đầu, quay lại ngồi bên sofa.

Mở điện thoại, chụp một tấm ảnh sàn nhảy phía trước, gửi cho Đào Mạn Tư.

Đào Mạn Tư trả lời rất nhanh: [Cậu đang ở đâu vậy?]

[Tại quán bar, gặp mặt đội sắp hợp tác.]

[Sợ mấy người sành điệu đó không?]

[Haha. Cậu đang làm gì?]

Đào Mạn Tư gửi một tấm ảnh lại: Trước máy tính chiếu một bộ phim truyền hình đang ăn khách, một tô mì cay trộn, một ly trà sữa mochi.

Văn Nhiễm bật cười thành tiếng: [Ghen tị quá đi.]

Còn gửi kềm một ảnh động con chuột chũi giơ nắm đấm.

Vừa cất điện thoại và chuẩn bị tựa lưng vào sofa, chợt phát hiện không biết từ khi nào bên cạnh đã có người ngồi xuống. Hiệu ứng âm thanh của ban nhạc jazz ở quán quá tốt, giống như giúp tai người nghe phủ thêm một lớp lọc âm.

Là Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn hỏi Văn Nhiễm: "Cười gì vậy?"

Thật ra hai người ngồi cách nhau một khoảng khá xa, ánh đèn chiếu lệch khỏi góc tối nơi họ đang ẩn nắp. Hứa Tịch Ngôn hiếm khi mặc đồ có màu sắc như hôm nay, thật ra chỉ là một chiếc áo phông bó sát kiểu cơ bản, màu đất nung, hai cánh tay trắng như tuyết lộ ra khỏi ống tay áo ôm sát.

Dáng người cô không gầy, mà là kiểu thon gọn, săn chắc nhưng vẫn đầy đặn. Bạn chỉ cần liếc mắt một cái, thậm chí có thể cảm nhận được độ đàn hồi của làn da.

Huống hồ là đường cong phập phồng đầy đặn trước ngực.

Tiếng nhạc lúc này khiến Văn Nhiễm căn bản không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ thấy môi đỏ của cô mấp máy một chút.

Có lẽ thấy Văn Nhiễm lại ngẩn ra, Hứa Tịch Ngôn vốn luôn giữ gương mặt lạnh khẽ cong môi cười.

Khoanh tay lại, thân trên hơi nghiêng về phía Văn Nhiễm: "Mình hỏi là—"

"Cậu cười gì vậy?"

Khoảnh khắc cô nghiêng người lại là lúc hương thơm phức tạp tinh tế trên người cô ùa tới, như bộ khuếch đại của đêm xuân, khiến người ta như rơi vào bụi tường vi.

Hơi thở ấm áp phả lên vành tai, đó là sương hoa chỉ có trong những đêm xuân.

Văn Nhiễm rất muốn giơ tay xoa xoa tai mình, nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh: "À, không có gì, đang nhắn tin với bạn bè thôi."

"Bạn nào thế?" Hứa Tịch Ngôn vẫn khoanh tay: "Cái cậu con trai từng mang cơm tối cho cậu à?"

Văn Nhiễm ngay lập tức hiểu ra.

Chuyện liên quan đến Hứa Tịch Ngôn, nàng chưa từng quên điều gì. Nàng hiểu ngay rằng Hứa Hi Yến đang nói về năm cuối cấp ba, anh hàng xóm Văn Viễn nhận lời Bách Huệ Trân mang cơm tối đến trường cho nàng, lúc ấy bị Hứa Tịch Ngôn tình cờ bắt gặp khi ra lấy đồ ăn đặt bên ngoài.

Nhưng Văn Nhiễm lại giả vờ bối rối.

Cho đến khi Hứa Tịch Ngôn tự nói: "Năm cuối cấp ba, nhớ có lần mình ra lấy đồ ăn đặt bên ngoài, có một cậu con trai mang cơm cho cậu."

Văn Nhiễm lúc này mới giả vờ hiểu ra: "À, không phải. Mình đang nhắn tin với Đào Mạn Tư. Cậu còn nhớ Đào Mạn Tư không?"

Không ngờ Hứa Tịch Ngôn lại gật đầu.

Văn Nhiễm hơi khựng lại.

Hứa Tịch Ngôn nhướng hàng mi dày, nhìn nàng một lúc.

"Không có gì." Văn Nhiễm khẽ cười: "Chỉ là không ngờ, lâu thế rồi, cậu vẫn nhớ rõ mấy chuyện hồi trước."

Khóe môi Hứa Tịch Ngôn cong nhẹ.

Đầu ngón tay khoanh trước ngực khẽ miết vào khuỷu tay: "Cũng không hẳn vậy."

Văn Nhiễm chấn động trong lòng.

Giọng điệu của Hứa Tịch Ngôn mang theo chút khó hiểu, như thể đang nói rằng—

Cảnh vật đã thay đổi, con người cũng đã khác, thật ra mình không nhớ hết được.

Thế nhưng, ngay cả bản thân cũng thấy kỳ lạ, những chuyện vụn vặt liên quan đến cậu... Mình lại nhớ rất rõ.

******

Văn Nhiễm quay đầu sang chỗ khác.

Tán gẫu đáng sợ nhất chính là: người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Câu nói của Hứa Tịch Ngôn, khiến nàng không biết phải đáp lại thế nào.

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu đang nói chuyện gì với bạn thế?"

"Hửm?"

Hứa Tịch Ngôn lại ghé sát thêm chút nữa: "Cậu đang nói chuyện gì với bạn thế? Trông rất vui vẻ."

"À không có gì, cậu ấy ở nhà đặt trà sữa rồi nằm xem phim, mình bảo là ghen tị."

Hứa Tịch Ngôn lại cười: "Cậu không thích đến quán bar à?"

"Có lẽ bọn mình là kiểu người sống hướng nội quá."

"Thế sao lại tới đây?"

Văn Nhiễm nói thật: "Vì tiền."  Mười vạn cơ mà.

Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, lúc này Văn Nhiễm mới phát hiện hôm nay cô mặc một chiếc quần jean ôm tối màu, làm nổi bật đôi chân thẳng và dài.

Hứa Tịch Ngôn cúi xuống, một tay giữ lấy mái tóc xoăn dày của mình, để những lọn tóc ấy không như mây phủ lên mặt Văn Nhiễm.

Trong tiếng nhạc ồn ào chói tai, giọng Hứa Tịch Ngôn rất nhỏ: "Mình cũng thấy tối nay chẳng có gì vui."

"Vậy... mình đưa cậu đi trốn nhé?"