"Mình thích con gái."
"Đi trốn."
Đối với một người đã quen sống ngoan ngoãn, còn có từ nào hấp dẫn hơn thế không?
Đã nghĩ tới bao nhiêu lần.
Muốn trốn khỏi ánh mắt quan tâm thái quá của Bách Huệ Trân, sự quan tâm đó lại trở thành áp lực.
Muốn trốn khỏi giọng nói chế giễu lộ liễu hay ngấm ngầm của cậu mình.
Muốn trốn khỏi tiếng gõ cửa của thằng em họ, dù cửa phòng đã khóa, chỉ để đòi truyện tranh hoặc đồ ăn vặt.
Quan trọng nhất là: khi cuối cùng cũng phát hiện ra, phải chấp nhận, rồi tự thỏa hiệp với chính mình rằng mình là người không có thiên phú.
Đã bao lần nàng muốn trốn khỏi cuộc sống tầm thường và khô khan hàng ngày.
Và Hứa Tịch Ngôn giống như một giấc mộng tuyệt đẹp giữa ban ngày, khom lưng và dùng chất giọng như đĩa than cũ cất bên tai để dụ dỗ: "Mình đưa cậu đi trốn nhé?"
Tai Văn Nhiễm lập tức nóng bừng lên.
Hứa Tịch Ngôn đứng thẳng dậy, bước về phía quầy bar trên đôi bốt đế bằng.
Đôi chân dài thẳng tắp đến kỳ lạ, chính vì thế mà bốt đế bằng còn khiến người ta cảm thấy gợi cảm hơn cả giày cao gót.
Chị Đậu đang trò chuyện với ai đó bên ấy, Hứa Tịch Ngôn đi tới bắt chuyện.
Cô quay lưng về phía quầy bar, khuỷu tay chống ra phía sau, đặt một cách tùy tiện lên mép quầy bar, một chân vắt chéo lên chân kia, đầu gối khụy xuống một cách tự nhiên, mái tóc dài rối tung xõa tự do.
Cô nói chuyện vẫn giữ thói quen rũ mắt xuống một chút, hàng mi dày đến nỗi việc nhấc lên dường như rất khó khăn, vẻ thờ ơ vô tình lộ ra một nét dịu dàng lười biếng.
Chị Đậu quay đầu lại nói gì đó với cô, ban đầu hơi nhíu mày, rồi bật cười.
Hứa Tịch Ngôn cũng cười khẽ, rồi bước ra khỏi quán bar.
Văn Nhiễm vẫn ngồi tại chỗ.
Một người phụ nữ đi ngang, ngồi xuống vị trí mà Hứa Tịch Ngôn vừa rời khỏi: "Cô là?"
Văn Nhiễm mỉm cười: "Nhân viên trong đội."
Nhân viên đi theo Hứa Tịch Ngôn quá nhiều, không quen nhau cũng là chuyện thường.
Người phụ nữ hỏi: "Không uống rượu à?"
"Không quen lắm."
Cũng không phải không biết uống, nhưng nàng thích ở trong căn phòng trọ nhỏ của Đào Mạn Tư, cùng cô ấy xem show thực tế và uống bia hơn.
"Vừa mới gia nhập đội của Tịch Ngôn sao?"
Văn Nhiễm gật đầu.
"Ừ, thấy cô có chút khác biệt."
"Khác chỗ nào?" Lúc này Văn Nhiễm đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nói chuyện với người quen còn khó, huống chi là người lạ, nàng hơi di chuyển chân mình trên sofa.
Người phụ nữ nói: "Cô có vẻ không vội."
Một bàn tay sơn móng đỏ đậm, tay còn lại thì để không, chỉ về phía quầy bar: "Trong giới này ai chẳng vội, vất vả lắm mới được vào đội của Hứa Tịch Ngôn, ai mà không muốn theo cô ấy để đổi đời. Giờ ai còn chê cười việc người ta để tham vọng lộ rõ trên mặt, chính những người giấu giếm mới là kém cỏi."
"Nhưng cô không phải là đang giấu." Cô gái có mái tóc ngắn, mascara hình như có màu hơi đỏ tía: "Cô thật sự không vội."
Văn Nhiễm nghĩ, nàng có vội cũng vô ích.
Từ năm mười tuổi, thiên phú dần rời bỏ nàng từng chút một, nàng đã từng lo lắng đến nhường nào.
Về sau đành chấp nhận một chân lý: Cái gì của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình thì mãi mãi không thuộc về mình, có vội cũng vô ích.
So với nhiều người phải mất cả đời mới hiểu ra điều đó, nàng đã nhận thức được từ khi mười tám tuổi.
"Tại sao lại không vội vậy?" người phụ nữ hỏi.
Câu này, Văn Nhiễm không biết nên trả lời ra sao, nói ra thì quá dài dòng, đối phương cũng chưa chắc hiểu được.
Lúc này có tiếng rung rì rì vang lên.
Người phụ nữ lấy điện thoại từ túi áo vest ra, nhìn số gọi đến rồi bắt máy: "Alo, Tịch Ngôn à?"
Tai Văn Nhiễm khẽ động.
Người phụ nữ cười nói: "Sao thế, ngồi cũng không được à?"
"Sao cậu có thể độc đoán như vậy."
"Được được được, biết rồi."
Người phụ nữ đứng dậy, nhưng bước chân khựng lại, đưa điện thoại cho Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm ngơ ngác nhìn cô.
Cô nói: "Tịch Ngôn tìm cô."
Tim Văn Nhiễm đập thình thịnh, nhận lấy tai nghe, gắn lên tai.
Giọng nói trầm khàn của Hứa Tịch Ngôn vang lên, như mái tóc xoăn dày dài của cô, nhẹ nhàng gãi vào tai người nghe: "Nhìn ra ngoài cửa sổ đi."
Văn Nhiễm quay đầu lại.
Quán bar này được trang trí như một con tàu đắm dưới đáy biển, bàn như thùng gỗ, cửa sổ tròn như cửa sổ boong tàu, bị đinh đục xiên xẹo chằng chịt.
Hứa Tịch Ngôn đứng dưới một cây đa lớn, tựa người lên một chiếc mô tô đen tuyền, vẫy tay với nàng.
******
Từ góc của Văn Nhiễm đang ngồi mới nhìn thấy cảnh đó, còn người phụ nữ đã đứng lên thì không thấy được.
Văn Nhiễm trả lại điện thoại cho cô rồi cảm ơn, cô hỏi: "Cô ấy tìm cô có việc gì?"
Văn Nhiễm trông rất bình tĩnh: "Công việc thôi."
"Làm việc với Hứa Tịch Ngôn chắc cũng không dễ dàng nhỉ? Thiên tài như thế thường có yêu cầu cao lắm."
"Cũng phải."
Người phụ nữ rời đi, Văn Nhiễm nhìn theo bóng lưng cô ấy dần xa, rồi mới đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi quán bar mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
******
Hứa Tịch Ngôn vẫn đứng đó đợi.
Cúi đầu, bật bật lửa, lòng bàn tay hơi cong lại để che ngọn lửa, châm một điếu thuốc cho mình.
Ngẩng đầu, mỉm cười với Văn Nhiễm.
Chiếc mô tô nặng nề sau lưng cô như một con mãnh thú, toàn thân đen kịt muốn gào thét trong màn đêm, áo phông bó sát màu gạch bao lấy vòng eo mảnh mai, nhưng trong đôi mắt thờ ơ của cô lại ánh lên tia sắc lạnh.
Tất cả mọi thứ đều được cô kiểm soát.
Văn Nhiễm bước về phía cô, đến bên rìa của tán cây thì dừng lại.
Hứa Tịch Ngôn nhướng mày: "Hồi cấp ba, hình như cậu không thích mình lắm đúng không?"
"Hả? Sao lại nghĩ vậy?"
"Bởi vì mỗi lần mình tới gần cậu là cậu chạy nhanh như thỏ." Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Tại sao không thích mình?"
Gương mặt Văn Nhiễm vẫn luôn bình tĩnh: "À, chắc là kiểu lơ ngơ của tuổi dậy thì thôi."
Hứa Tịch Ngôn bật cười.
Hút một hơi thuốc, hỏi Văn Nhiễm: "Thế bây giờ thì sao?"
"Bây giờ cậu vẫn đứng cách mình xa như vậy, như thể có một bức tường vô hình giữa chúng ta." Hứa Tịch Ngôn dang hai tay trắng nõn, vẽ một khoảng trống giữa hai người: "Vẫn không thích mình à?"
"Không phải."
"Thế thì là gì? Sợ mình? Không đến mức đó chứ, tụi mình quen nhau từ lâu rồi, trong mắt cậu mình chỉ đơn giản là Hứa Tịch Ngôn thôi."
"Đúng đó, tại sao mình phải sợ cậu?"
Hứa Tịch Ngôn nhả ra một làn khói, đúng lúc gió đêm lay động tán lá, Hứa Tịch Ngôn ngước mắt lên, ánh trăng rọi xuống qua kẽ lá bị cắt thành những mảnh bạc rơi vào trong đồng tử đen láy của cô.
Tựa như cơn gió kế tiếp thổi qua, vô số mảnh vỡ ánh trăng sẽ tràn ra khỏi đồng tử.
Cô nhìn Văn Nhiễm bằng ánh mắt như thế và mỉm cười: "Đúng rồi, cậu sợ mình làm gì chứ?"
Văn Nhiễm bước lại gần một bước.
Lại thêm bước nữa, rồi ba bước, bốn bước.
Cả khuôn mặt tê rần, vừa khéo có thể giả vờ giữ được vẻ điềm nhiên lạnh nhạt: "Còn thuốc lá không?"
Hứa Tịch Ngôn cong môi: "Thuốc của mình không mạnh bằng của cậu đâu."
Rút ra một điếu, ném cho Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm giơ tay đón lấy, khá ăn ý, không đến nỗi luống cuống vụng về.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cần lửa không?"
Văn Nhiễm lắc đầu, lấy bật lửa từ túi ra.
Tự mình châm, là loại thuốc lá bạc hà nhẹ dành cho phụ nữ, khiến cổ họng cảm thấy mát lạnh, nàng vẫy tay xua tan làn khói trước mặt, liếc nhìn phía sau Hứa Tịch Ngôn: "Cậu đem hết sự kích thích của mình dồn lên con xe phân khối lớn kia hả? Xe ở đâu ra vậy?"
"Mới mua."
"Hả?"
"Thật đó." Hứa Tịch Ngôn nghiêng chiếc cằm xinh xắn: "Mười phút trước, bảo chị Đậu liên hệ bạn chị ấy mua dùm."
"... Sao lại vậy?" Quá điên rồi.
Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "Vì mình muốn đưa cậu đi trốn mà."
Cô dụi tàn thuốc và ném vào thùng rác bên cạnh, vung chân dài một cái, leo lên xe. Chiếc xe này xếp loại nhỏ gọn trong dòng xe phân khối lớn khác, Hứa Tịch Ngôn cao và có đôi chân thon dài, nên khá phù hợp.
Văn Nhiễm đứng bên cạnh hút nốt điếu thuốc.
"Văn Nhiễm."
"Hửm?"
Hứa Tịch Ngôn chỉnh lại gương chiếu hậu: "Nếu bây giờ cậu vẫn còn ghét bỏ mình, thì không cần lên xe. Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác bình thường, mình thật sự rất cần đôi tai nhạy bén của cậu."
"Nếu cậu lên xe rồi." Hứa Tịch Ngôn ngoái đầu cười: "Thì mình sẽ coi như, sự rối loạn thần kinh tuổi dậy thì kia đã qua rồi đó nha."
Là cậu không hề không thích mình.
Một khoảnh khắc im lặng.
Chỉ có lá cây xào xạc vang lên, trong truyện cổ tích có kể rằng, có những tinh linh trong suốt đang hát ca trên ngọn cây.
Văn Nhiễm hỏi: "Cậu có bằng lái chưa?"
"Chưa."
"Hả?"
"Chọc cậu thôi." Hứa Tịch Ngôn lại cười: "Cái cậu này, ai nói gì cũng tin à?"
"Lúc trước, mình từng đến thăm một giáo sư ở Trung Quốc, rồi luyện đàn với bà ấy một thời gian. Vì thích lái xe nên mình đã thi bằng lái trog nước rồi."
Văn Nhiễm dụi tàn thuốc.
Leo lên xe, hai tay chống vào yên sau.
"Văn Nhiễm"
"Hửm?"
"Đây là xe phân khối lớn, không phải xe đạp công cộng."
Văn Nhiễm giả ngốc: "Thì sao?"
Hứa Tịch Ngôn không đôi co: "Ôm mình."
Văn Nhiễm mím môi sau lưng cô.
Ngón tay ép chặt vào yên sau, cho đến khi đầu ngón tay đỏ lên, cố chống lại cơn run rẩy, rồi mới đưa tay, vòng qua ôm lấy vòng eo thon thả của Hứa Tịch Ngôn.
Trước khi siết tay lại, nàng hít sâu một hơi.
Mùi hương từ mái tóc Hứa Tịch Ngôn lan tới, như chính mái tóc xoăn bồng bềnh kia, không biết có phải cô đã xịt nước hoa sau tai không, ở khoảng cách này, trong hương thơm ngọt ngào lại pha chút vị đắng thanh thanh.
Đầu ngón tay chạm vào vòng eo mảnh, Văn Nhiễm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nàng chưa từng ôm eo một người con gái như thế này.
Thật ra, chưa từng ôm eo bất kỳ ai.
Các cô gái thường có những tiếp xúc gần gũi, nhỏ thì nắm tay, ôm nhau, lớn lên rồi thì khoác tay nhau vào nhà vệ sinh như minh chứng tình bạn, khi cười to còn giúp nhau lau vết kem dính nơi khóe miệng.
Nhưng ôm eo lại rất khác biệt
Eo là nơi mềm mại tinh tế nhất, phía trên là trái tim đang rung động thuần khiết, phía dưới là ham muốn ướt át đang dâng trào.
Gặp Hứa Tịch Ngôn mười năm trước, phần thuần khiết trong Văn Nhiễm đã bị đánh thức. Gặp Hứa Tịch Ngôn mười năm sau, lại mở ra phần chứa đầy ham muốn và khát vọng của nàng.
Eo của người phụ nữ được giữ trong vòng tay, mềm như thể sắp tan chảy bất cứ lúc nào, Văn Nhiễm thở ra thật chậm rãi, Hứa Tịch Ngôn nghiêng đầu: "Nhột quá."
Văn Nhiễm giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Mình không thể không thở được."
"Chỉ vậy đã ngột, chẳng lẽ cậu chưa chở ai bao giờ?"
Hứa Tịch Ngôn ngừng một lúc.
Trong cơn gió đêm phóng túng, cô khẽ nói: "Chưa."
Văn Nhiễm nhìn vào chiếc cổ thon dài trắng trẻo của cô, làn da mỏng đến mức lộ rõ mạch máu xanh nhạt. Không hiểu sao, Văn Nhiễm chợt muốn vén mái tóc xoăn dày kia lên, xem thử sau tai cô, nơi có mùi hương thoang thoảng kia có phải cũng có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt, như ở mặt trong đùi phải không.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Tụi mình đi nhé?"
"Ừ."
Hứa Tịch Ngôn cong môi: "Cậu thật sự thích sự kích thích phải không?"
"Hả?"
"Đội mũ bảo hiểm đi." Hứa Tịch Ngôn ném cho nàng chiếc mũ màu xanh nhạt treo trên tay lái, còn cô đội một chiếc màu đen.
Động tác đội mũ nhanh gọn dứt khoát, đủ thấy sự thành thạo. Vừa cài dây, cô vừa hỏi: "Đội mũ mà cậu còn không nghĩ đến, chẳng lẽ chưa từng được ai chở bao giờ?"
Văn Nhiễm dừng lại.
Âm lượng trong giọng nói nhỏ y như cô vừa rồi: "Chưa."
Hứa Tịch Ngôn nghiêng người về phía trước: "Ôm chặt vào, lần này thật sự chạy đây."
"Khoan đã, đi đâu?"
Một Hứa Tịch Ngôn như thế, nếu bây giờ nói ra một cái tên như Ushuaia, thị trấn ở nơi tận cùng thế giới, có lẽ cũng khiến người ta tin thật.
Vẻ đẹp của cô lan tỏa từng tấc.
Thế giới thụt lùi từng bước.
Bạn bị cuốn vào sự kỳ diệu của cô, như thể thật sự có thể đi tới bất cứ đâu.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn nói: "Dẫn cậu đi uống nước ép dưa hấu."
"Hả?"
"Vì lúc nãy quán bar không có nước ép dưa hấu, nên cậu mới không gọi mà."
"Này..."
Nói chưa dứt câu, Hứa Tịch Ngôn đã nổ máy, Văn Nhiễm vội nhắm tịt mắt lại.
Nhà nàng không có xe, nếu không tính lần cùng Hứa Tịch Ngôn ngồi Tron Lightcycle Power Run ở Disney, thì lần cảm nhận tốc độ gió mạnh nhất đập vào mặt, có lẽ là thời điểm năm cuối cấp ba, nàng ra sức đạp xe, đuổi theo xe đạp địa hình của Hứa Tịch Ngôn đến căn hộ của cô.
Và giờ là lúc này.
"Hứa Tịch Ngôn!"
"Sao?"
"Xe phân khối lớn nhất định phải chạy nhanh vậy sao?"
"Sợ à?"
"Sợ muốn chết!"
"Thế thì..."
"Nhưng... có thể chạy nhanh hơn chút không?"
Tiếng cười mơ hồ của Hứa Tịch Ngôn xen lẫn trong tiếng gió, thế giới biến thành chiếc đèn kéo quân quay quá nhanh, có lẽ sức hấp dẫn của thành phố nằm ở sự không rõ ràng này, cảnh vật trở nên mờ ảo trong chớp mắt, bản ngã bị chôn vùi trong cuộc sống thường nhật của thành phố cuối cùng cũng xuất hiện.
Văn Nhiễm ôm lấy eo Hứa Tịch Ngôn, tưởng rằng ngửi hương nước hoa sau tai Hứa Tịch Ngôn sẽ khiến mình căng thẳng đến nghẹt thở.
Nhưng thực tế nàng hít thở rất dễ dàng.
Lần đầu tiên nàng ý thức được, Hứa Tịch Ngôn đã đúng khi nói nàng thích kích thích.
Nếu không, tại sao lý trí thì luôn từ chối, nhưng vẫn cứ không kìm lòng mà đến gần cô.
"Hứa Tịch Ngôn."
"Sao?"
"Cậu có biết chỗ nào có nước ép dưa hấu thật không? Cậu cứ chạy mãi như vậy."
"Không biết."
"...."
Hứa Tịch Ngôn bật cười: "Cô gắng tìm kiếm, rất là vui."
Chạy qua những tòa nhà chọc trời.
Chạy qua các phòng trưng bày nghệ thuật và tiệm băng đĩa.
Chạy qua những con hẻm nhỏ giăng đầy dây điện chằng chịt.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu sống ở đâu ấy nhỉ?"
Văn Nhiễm giật mình: "Hỏi làm gì?"
"Có nói sẽ tới đó đâu. Chỉ hỏi thôi, trong những con hẻm nhỏ thường hay có tiệm bán nước ép mà."
"Có thì có, nhưng không đúng mùa."
Giờ chưa tới giữa hè, dưa hấu quá mát nên chưa hợp với tiết trời.
Văn Nhiễm nghĩ, Hứa Tịch Ngôn đúng là người chu đáo, vì sợ tiếng xe máy làm phiền người già trong hẻm lúc đêm khuya, nên dừng xe ngoài đầu hẻm.
Văn Nhiễm ngồi thêm hai giây, rồi buông tay khỏi eo Hứa Tịch Ngôn.
Hai người cùng xuống xe, Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Tụi mình dắt xe đi vào tìm, không sao chứ?"
"Dĩ nhiên không."
Văn Nhiễm chỉnh lại tóc, cảm thấy mũ bảo hiểm mô tô thật nặng, tóc nàng vốn mảnh và mềm, không biết có bị ép xẹp xuống không.
Hứa Tịch Ngôn bên cạnh nghiêng đầu nói chuyện với nàng, mái tóc xoăn dài đung đưa trong gió đêm, như sương mù bị gió biển thổi tung.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Chân không mềm nhũn chứ?"
"... Làm gì có chuyện đó!"
Hứa Tịch Ngôn cười: "Vậy quả nhiên là thích kích thích."
Trong hẻm nhỏ yên tĩnh đến mức như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Văn Nhiễm xoa xoa đầu ngón tay.
Hương thơm trên người Hứa Tịch Ngôn vẫn còn. Cảm giác vòng eo mảnh mai mịn màng trong lòng vẫn còn.
"Không phải đóng cửa rồi chứ?"
Văn Nhiễm nói thật: "Có khả năng."
May mà, sau khi đi qua vô số cửa cuốn đã đóng chặt, phía trước có một tiệm nhỏ với ánh đèn vàng ấm áp, bóng đèn gắn trên chụp đèn màu xám được dẫn ra bên ngoài cửa hàng, trên ghế nhựa có một con mèo mướp nằm uể oải ngáp dài.
Hứa Tịch Ngôn định bước tới.
"Này!" Văn Nhiễm bị cô dọa đến giật mình.
"Sao thế?"
"Cậu không đội mũ, cũng không đeo khẩu trang, cứ thế đi tới hỏi, không sợ bị người ta nhận ra à?"
"Thế thì phải làm sao?"
"Để mình đi hỏi."
Hứa Tịch Ngôn gật đầu, hỏi Văn Nhiễm: "Hẻm này tên gì?"
"Làm sao mình biết được."
Hẻm nhỏ ở Hải Thành nhiều như tóc trước khi rụng, dù nàng là dân địa phương, nhưng khu vực này đã vượt quá phạm vi sinh hoạt thường ngày của nàng.
Nàng nhìn Hứa Tịch Ngôn bước tới đứng dưới một cây kim ngân, ẩn mình trong bóng tối của tán cây, nàng mới yên tâm quay người lại, đi hỏi chủ quán.
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng cẩn thận dè chừng, thấy hơi buồn cười.
Cuối xuân trời chưa đủ nóng, tiệm nước ép nhỏ hiển nhiên vắng khách, ông chủ ôm máy tính bảng xem phim online, có người tới cũng lười ngẩng đầu.
Văn Nhiễm hỏi: "Chú ơi, có nước ép dưa hấu không ạ?"
"Trời ơi, cô bé, hè còn chưa đến, uống nước thanh trà không? Mát phổi đấy."
Văn Nhiễm cười lắc đầu: "Thế thì thôi ạ."
Trong lòng vốn đã mang theo kỳ vọng.
Giống như xe ngựa sẽ hóa lại thành bí ngô khi đồng hồ điểm mười hai, phép màu của bà tiên đã đủ rồi. Cái gọi là "đi trốn" đêm nay đã là một điều kỳ diệu giữa đời sống tầm thường và nhàm chán.
Văn Nhiễm mím môi, chắp tay sau lưng quay lại bên cạnh Hứa Tịch Ngôn.
Không bị Hứa Tịch Ngôn "ép" lại gần, nàng vẫn quen dừng ở ngoài rìa tán cây, ngắm nhìn gương mặt kia giữa vùng sáng tối giao hòa.
Hứa Tịch Ngôn liếc nàng một cái: "Không mua được à?"
"Ừm, chủ tiệm bảo chưa bắt đầu nhập dưa hấu."
"Ồ." Hứa Tịch Ngôn gật gật đầu, liền xoay người bước về phía trước.
Văn Nhiễm sững sốt một chút, vội theo sau: "Đi đâu vậy?"
"Đi mua dưa hấu."
"Này... mùa này mấy tiệm trái cây cũng chưa chắc có bán dưa hấu đâu."
"Thì đi tìm nhiều chỗ."
"Thôi đi, lỡ tìm mãi không được thì sao?"
"Tại sao lại thôi?" Hứa Tịch Ngôn bỗng dừng bước, lúc quay người lại, đuôi tóc cô vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trong đêm, phảng phất một mảnh màu hồng kiều diễm.
Văn Nhiễm vốn đi sau mấy bước, bị bất ngờ nên theo quán tính bước tới, suýt chút nữa là lao vào người cô.
Vội vã dừng lại.
Hứa Tịch Ngôn khẽ bật cười, âm thanh ấy như thể đánh thức cả khu vườn đang ngủ say giữa đêm xuân.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Nếu tìm không được, thì cứ tiếp tục tìm."
Văn Nhiễm ngơ ngác nhìn cô.
Thực ra đây là một khung cảnh vô cùng bình thường, ánh đèn vàng nhạt công suất thấp trong con hẻm làm dịu đi đường nét quá đỗi nổi bật của Hứa Tịch Ngôn, khiến cô càng giống một người bình thường hơn.
Nhưng Văn Nhiễm rất khó lý giải, vì sao những lời nghe có vẻ tầm thường của Hứa Tịch Ngôn lại luôn có thể khiến nàng rung động sâu sắc đến vậy.
Tựa như có người ấn vào một phím đàn ở nơi sâu nhất trong tâm hồn nàng.
Một tiếng ting vang lên, cả dây đàn trong tim cũng rung lên theo.
Nàng biết chơi dương cầm cần khổ luyện, dù thiên phú có dồi dào đến đâu cũng cần ngày đêm luyện tập để duy trì. Nhưng với Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm luôn cảm thấy cô là người được ông trời ưu ái, chắc hẳn luyện đàn không cực nhọc như người khác.
Giờ mới nhận ra, nàng đã nghĩ sai hoàn toàn.
Hứa Tịch Ngôn có bao nhiêu thiên phú, thì có bấy nhiêu cố chấp.
Hoặc cũng có thể nói: chính vì có chừng ấy cố chấp, mới xứng đáng với thiên phú vĩ đại đến thế.
Khi những người khác đã từng mệt mỏi, từng yếu lòng, từng suy sụp, thì trong từ điển của Hứa Tịch Ngôn chưa bao giờ tồn tại hai chữ "từ bỏ".
Văn Nhiễm bất chợt gọi: "Hứa Tịch Ngôn."
"Hửm?"
"Khi luyện đàn nhiều quá, ngón tay cậu có bị chai không?"
Hứa Tịch Ngôn cong môi, hành động đó không phải thể hiện sự coi thường, mà mang theo một sắc trầm quyến rũ: "Cậu nghĩ mình là gì? Người máy à?"
Trong bóng đêm, cô duỗi ra một bàn tay thanh mảnh và uyển chuyển ra.
Hỏi Văn Nhiễm: "Cậu muốn chạm thử không?"
Văn Nhiễm sửng sốt.
Gió xuân không rét mướt, chỉ nhẹ nhàng đùa nghịch hết sợi này đến sợi khác ở phần đuôi tóc của Hứa Tịch Ngôn, cô đưa tay kia vén mái tóc xoăn dày ra sau tai, lọn tóc không chịu nằm yên, hàng mi rậm cũng lười nhấc lên, hờ hững nhìn sang Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm không rõ bản thân mang tâm trạng gì khi tiến tới, nơi gốc cổ họng khẽ động một cái.
Móng tay của Hứa Tịch Ngôn không sơn vẽ gì cả, nhưng chắc chắn đã qua dịch vụ chăm sóc đắt đỏ, dù sao đây cũng là đôi tay được tôn là "báu vật thế giới", móng tay màu hồng nhạt, lấp lánh như xà cừ
Văn Nhiễm cúi mắt nhìn xuống những chiếc móng tay ấy: "Mình muốn nói với cậu một chuyện."
Đôi mắt ngẩng lên, nhìn vào mắt Hứa Tịch Ngôn: "Mình thích con gái."
Mi mắt dài của Hứa Tịch Ngôn khẽ run.
Cô nhìn lại Văn Nhiễm, nói ra ba chữ: "Mình cũng vậy."
******
Cuộc trò chuyện đó diễn ra khi bàn tay Hứa Tịch Ngôn vẫn còn lơ lửng giữa không trung, tư thế cong ngón tay vô thức của một nghệ sĩ dương cầm cũng đẹp đẽ đến vậy, như thể có một cây đàn vô hình đang chờ cô đến dạo lên khúc nhạc làm rung động tâm hồn.
Văn Nhiễm hít sâu một hơi, bước lên, nắm lấy tay Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn có nhận ra nàng đang hơi run rẩy không?
Khi nàng nắm lấy tay người trước mặt, cả thế giới bao gồm cả người này đều không biết rằng cô chính là người nàng đã thầm yêu suốt gần mười năm trời, vẫn chưa buông bỏ được.
Nàng nắm rất nhẹ, đầu ngón tay khẽ cong lại, chạm nhẹ lên phần thịt trên đầu ngón tay của Hứa Tịch Ngôn.
Rồi cảm giác run rẩy ấy lan khắp, đến tận đầu ngọn mi, nàng muốn nhắm mắt theo bản năng, nhưng lại cứ chăm chú nhìn tay hai người đang chạm nhau, trong khi Hứa Tịch Ngôn lại đang nhìn nàng.
Nàng chỉ có thể cố gắng mở to mắt, cố quá mức đến nỗi hốc mắt cũng cay xè.
Lúc này, Hứa Tịch Ngôn đột nhiên siết nhẹ tay, hơi kéo nàng đi về phía trước, Văn Nhiễm mất thăng bằng bước một bước, mũi gần kề mùi hương sóng sánh như từng lọn tóc của Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn nắm lấy lòng bàn tay mềm mại của nàng, vừa gọi: "Ngẩng đầu lên."
Văn Nhiễm ngơ ngác ngẩng đầu.
Cánh hoa trắng nhạt mỏng manh của cây kim ngân bị gió đêm mùa xuân thổi bay, lúc này Văn Nhiễm mới nhận ra, không biết từ lúc nào họ đã đi đến bên cạnh tấm biển tên đường trong con hẻm, nền xanh chữ trắng đã phai màu theo năm tháng.
Văn Nhiễm nhìn rõ tên con hẻm ấy.
Trên biển tên viết bằng song ngữ Trung – Anh: "Xuân Phong Lý/ Trong gió xuân".
******
Hứa Tịch Ngôn buông tay Văn Nhiễm.
Lúc này hai người đã đi đến đầu hẻm, trên con đường nhỏ có lác đác người qua lại, tuy nhiên đa số đều vội vã bước nhanh qua, không ai để ý đến hai cô gái trẻ vừa bước ra từ con hẻm kia.
Văn Nhiễm vẫn không yên tâm, liền chui vào hiệu thuốc bên đường hoạt động suốt 24 giờ, mua một hộp khẩu trang, xé ra một cái, đưa cho Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn khẽ cười, không nói gì, đeo lên.
Không biết đã hỏi qua bao nhiêu tiệm hoa quả, Văn Nhiễm không để cô mở miệng, toàn là nàng tiến lên hỏi han, cuối cùng cũng mua được một quả dưa hấu.
Hơn nữa còn rất to.
Lúc trả tiền, Văn Nhiễm liếc Hứa Tịch Ngôn một cái.
Hứa Tịch Ngôn nghiêng đầu, dùng âm lượng chỉ đủ để một mình nàng nghe thấy: "Sao vậy?"
"Không phải cậu bảo là dẫn mình đi uống nước ép dưa hấu sao?" Văn Nhiễm cố ý hỏi: "Không trả tiền à?"
Hứa Tịch Ngôn thực sự ngẩn ra một chút, rồi mới đáp: "Mình không có thói quen mang tiền mặt."
Hừ, những ngôi sao lớn này!
Văn Nhiễm lại liếc cô một cái, oán thầm trong bụng rồi đưa mã QR ra thanh toán.
Ông chủ bỏ dưa hấu vào một túi nhựa trong suốt, không yên tâm nên lồng thêm một lớp túi nữa, rồi đưa cho Văn Nhiễm.
Hứa Tịch Ngôn nhận lấy từ tay nàng, hai người lại cùng nhau quay về con hẻm lúc nãy.
Không biết nên nói gì, Văn Nhiễm liền quay lại đề tài chính của đêm nay: "Vì sao nhất định phải uống nước ép dưa hấu vậy?"
"Vì lần trước thấy cậu uống là nước ép dưa hấu."
Nếu không phải người này là người nàng đã thầm yêu nhiều năm, Văn Nhiễm thật sự rất muốn trợn mắt: "Lần đó là do Trần Hi vừa khéo gọi cho mình ly dưa hấu thôi, mình cũng thích nước ép thanh trà, cũng thích nước mía, cả nước ổi nữa."
Hứa Tịch Ngôn đúng là người kỳ lạ, cô mặc váy nhung đỏ rực ngồi trên sân khấu dưới ánh đèn rực rỡ, người ta thấy cô rất đẹp.
Cô mặc áo thun ôm sát người và quần jean đơn giản, đi bộ trong con hẻm đêm tối, người ta vẫn thấy cô rất đẹp.
Cô đẹp theo một phong cách riêng biệt, có thể dung hòa với mọi hoàn cảnh. Cô ngẫm nghĩ, rồi trả lời câu hỏi của Văn Nhiễm: "Vì làm những chuyện cố chấp như vậy..."
"Thì mới thú vị."