Cá Voi Và Cơn Mưa Chưa Dứt

Chương 47: Nằm xuống



"Có thể đút cho mình không?"

Chiếc xe mui trần chạy thuận lợi vào trang viên, Văn Nhiễm cảm ơn người thanh niên rồi xuống xe.

Người thanh niên nói: "Hứa Tịch Ngôn bảo tôi ngày mai vẫn đến đón cô, đưa cô đi dạo quanh đây."

Nhưng Văn Nhiễm cảm thấy mình đã đi đủ rồi, mỉm cười lắc đầu từ chối khéo: "Không cần đâu, cảm ơn anh."

Trang viên rộng lớn, giáo sư Ricky dẫn các học trò đi rồi, nhưng vẫn còn một nhóm nhân viên phục vụ ở lại, việc ăn uống cũng không thành vấn đề.

Tối về phòng, Văn Nhiễm đi tắm. Vì Hứa Tịch Ngôn không có ở đây, nên nàng cũng tùy ý hơn, mặc đồ ngủ, dùng khăn tắm lau tóc rồi bước ra ngoài, trông rất thoải mái.

Đang giữa mùa hè, giờ này mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, hoàng hôn bên ngoài dường như được phản chiếu bởi ánh hồng của từng cụm tường vi khổng lồ, từ cửa sổ ban công rọi vào, khiến căn phòng như ngâm mình trong thứ rượu màu hồng.

Văn Nhiễm đi dép lê, dừng lại một chút, đứng ở cửa phòng tắm, chậm rãi ngắm nhìn căn phòng.

Vali của Hứa Tịch Ngôn tùy tiện mở toang, bên trong là hộp trang sức và túi đồ trang điểm cô lười cất lại. Cửa tủ quần áo mở một nửa, quần áo của Hứa Tịch Ngôn chia làm hai thái cực, hoặc phong cách du mục phóng khoáng, hoặc trang phục dạ hội tinh xảo, đan xen lẫn nhau.

Trên tấm thảm lông mềm là dép và giày cao gót vứt bừa bãi.

Trên bàn trà có một cái gạt tàn pha lê, tàn thuốc đã được nhân viên dọn phòng hàng ngày xử lý sạch, cạnh đó là bao thuốc và bật lửa của Hứa Tịch Ngôn - Cái bật lửa cô luôn đánh mất, có lẽ đã được người dọn tìm thấy ở góc nào đó và đặt lại tại đây.

Còn có một bao thuốc bị xé, bên trong là một đoạn nhạc được ghi lại bằng bút chì, hẳn là giai điệu Hứa Tịch Ngôn vừa ngân nga vừa tiện tay ghi lại.

Trên lưng ghế sofa vắt hai mảnh đồ lót, là loại ren đen tinh xảo, những vật cá nhân thế này nhân viên dọn phòng cũng không tiện đụng vào.

Văn Nhiễm khẽ cười.

Căn phòng này giống hệt Hứa Tịch Ngôn.

Tùy hứng, lộng lẫy, không có quy tắc.

Sự lãng mạn được bộc lộ một cách tùy hứng.

Văn Nhiễm sấy khô tóc, mở laptop của mình, kết nối mạng, cảm thấy căn phòng mang phong cách Victoria cổ điển như vậy, rất hợp để xem một bộ phim trắng đen của những năm 50.

Mọi thứ im lặng, nàng chỉnh âm lượng phim xuống thấp, có thể nghe rất rõ tiếng côn trùng ngoài vườn.

Khi Văn Nhiễm mở mắt lần nữa, mới phát hiện mình đã ngủ mất.

Bộ phim đã chiếu xong, màn hình máy tính đang dừng lại ở trang đề xuất các phim khác.

Phản ứng đầu tiên của nàng là chạm vào gối để xem mình có chảy nước miếng khi ngủ không, may là không. Nàng ngồi dậy, xoa mặt.

Xuống giường, mang dép lê, từ túi vải bố lấy ra bao thuốc và bật lửa của mình, rồi đi ra ban công.

Vườn hoa về đêm cũng có vẻ đẹp riêng biệt. Nhớ lại Andersen từng viết trong truyện cổ tích, mỗi khi đêm xuống, hoa hồng, lan dạ hương và hoa loa kèn vằn sẽ có sự sống, chúng tham gia vào một vũ hội long trọng*. Vườn hoa của giáo sư Ricky mang lại cảm giác hệt như vậy.

*Những bông hoa của cô bé Ida - Andersen

Văn Nhiễm đứng trên ban công, khoanh tay, tay còn lại kẹp điếu thuốc.

Nàng hút Marlboro, không giống thuốc lá của Hứa Tịch Ngôn có vị bạc hà mát lạnh, thuốc lá của nàng chỉ có vị nặng và hơi đắng.

Không biết đã đứng trong gió bao lâu, Văn Nhiễm giơ tay kia lên, nhìn điện thoại vẫn nắm trong lòng bàn tay-

Lúc này đã là 11 giờ 55 phút đêm.

Nàng đến không đúng lúc, Hứa Tịch Ngôn bị giáo sư Ricky kéo vào cuộc hành trình hai ngày hai đêm.

Ngày trở về của Hứa Tịch Ngôn vẫn còn lâu.

******

Vốn đã bị lệch múi giờ, lại chợp mắt lúc nãy, nên Văn Nhiễm trằn trọc không ngủ được.

Nghĩ một lúc, nàng lấy từ vali ra một miếng mặt nạ mắt hơi nước hương oải hương, đắp lên mắt, ép bản thân không được mở mắt ra.

Nằm thật lâu mới ngủ được.

Bởi vì trằn trọc suốt cả nửa đêm, sáng hôm sau thức dậy đã là mười một giờ. Phản ứng đầu tiên của Văn Nhiễm là: Thôi xong, ngủ đậy muộn thế này, tối lại mất ngủ tiếp cho xem.

Phản ứng thứ hai là: Bỏ lỡ bữa sáng rồi.

Khi dậy rửa mặt, đi ngang qua cửa, nàng phát hiện dưới khe cửa có một tờ giấy nhỏ.

Nàng bước tới nhặt lên, là một dòng tiếng Anh ngắn gọn và lịch sự, nhắc nàng rằng bữa sáng đã được để trước cửa phòng.

Do Hứa Tịch Ngôn căn dặn.

Biết rõ nàng là người thế nào, để tránh phải giao tiếp quá nhiều, những bữa như bữa sáng vốn ăn cũng được không ăn cũng chẳng sao, có thể nàng sẽ bỏ qua, nên Hứa Tịch Ngôn đặc biệt bảo người mang lên.

Mở cửa, nàng bưng khay đồ ăn vào, có bánh scone và croissant, kèm theo hai loại phô mai và mứt trái cây, còn có một bình giữ nhiệt, mở ra ngửi thử, là cà phê.

*Bánh scone là một loại bánh nướng kiểu Anh, croissant là bánh sừng bò có nguồn góc từ Pháp.

Cappuccino.

Văn Nhiễm mỉm cười, đặt khay lên bàn trà nhỏ, rồi đi rửa mặt.

Ăn sáng muộn như vậy, nàng lười không đi ăn trưa nữa, cũng lười thay đồ, cứ mặc nguyên đồ ngủ ngồi bên cửa sổ đọc tiểu thuyết.

Đọc quyển sách mang theo một lúc, thấy mỏi mắt, nàng mở máy tính để lên mạng, vào đọc tiểu thuyết mạng trên trang Lục Giang.

Đúng lúc tin nhắn của Đào Mạn Tư truyền đến, hỏi nàng: [Công việc ổn chứ?]

Văn Nhiễm đáp: [Ổn.]

[Có tiện thể đi chơi và tham quan luôn không?]

Văn Nhiễm gửi một tấm ảnh chụp ở chợ qua hôm qua.

[Đẹp quá! Hôm nay định làm gì? Bay mười mấy tiếng sang tận California, hôm nay cũng đừng uổng phí nha.]

Văn Nhiễm khẽ cong môi cười.

Ánh mắt lại quay về trang tiểu thuyết mạng.

Bình thường nàng hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi trọn vẹn, ngồi đọc tiểu thuyết bên khung cửa có cảnh đẹp thế này, cũng không tính là lãng phí thời gian.

Chỉ là lời Đào Mạn Tư nói [Bay mười mấy tiếng sang tận California] , vẫn có vẻ hơi chói mắt.

Văn Nhiễm trò chuyện với Đào Mạn Tư một lát, lại bảo khi về nước sẽ tặng cô ấy vài món đồ lưu niệm mua ở chợ hôm qua, rồi Đào Mạn Tư tiếp tục làm việc.

Đợi đến khi mặt trời không còn gay gắt nữa, Văn Nhiễm thay quần áo, ra vườn dạo một vòng. Ăn tối xong lại quay về phòng.

Tối nay định xem thêm một bộ phim khác, để tránh lại ngủ gật giữa phim rồi mất ngủ, nàng không chọn phim trắng đen cổ điển nữa, mà chọn một bộ phim kinh dị gay cấn.

Kết quả là bị dọa đến nửa sống nửa chết, không chỉ không thể ngủ trong lúc xem phim, xem xong rồi vẫn không ngủ nổi.

Văn Nhiễm cười khổ, lại lôi ra một miếng mặt nạ mắt hơi nước.

Lúc mở mắt ra lần nữa, nàng nghe thấy có người khẽ gọi nàng: "Văn Nhiễm."

Nàng tưởng mình gặp ảo giác, xoay người muốn tiếp tục ngủ.

Nhưng có người khẽ nhéo vành tai nàng, lại gọi nhỏ: "Văn Nhiễm."

Văn Nhiễm kéo mặt nạ mắt hơi nước lên, phát hiện Hứa Tịch Ngôn đang ngồi xếp bằng bên cạnh, mỉm cười.

Hứa Tịch Ngôn mặc một chiếc áo sơ mi màu lam ngọc bích, khác hẳn với màu xanh nhạt Văn Nhiễm hay mặc, như sắc màu được tôi luyện qua năm tháng. Hứa Tịch Ngôn bật đèn bàn rất mờ, ánh sáng vàng ấm hắt lên chất vải như mặt cắt đá quý, phản chiếu nụ cười trong đôi mắt đen nhánh có chút ánh xanh của cô.

Phản ứng đầu tiên của Văn Nhiễm là: Mình đang mơ à.

Nhưng hơi ấm từ da thịt của Hứa Tịch Ngôn có thể mơ hồ cảm nhận được, đại não xử lý xong mới xác định Hứa Tịch Ngôn trước mặt là thật, Văn Nhiễm tháo mặt nạ: "Không phải ngày mai cậu mới về sao?"

Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng cười: "Tụi mình đi ngắm bình minh nhé?"

"Gì cơ..."

Hứa Tịch Ngôn trực tiếp kéo nàng dậy khỏi giường: "Không đi ngay là không kịp đâu."

Văn Nhiễm vẫn còn ngái ngủ, bị cô đẩy vào phòng rửa mặt: "Cậu chỉ cần đánh răng đơn giản thôi, chưa cần tỉnh hẳn, lát mình lái xe, cậu tiếp tục ngủ."

Văn Nhiễm ngơ ngác mở vòi nước, đánh răng rửa mặt.

Bước ra, thấy Hứa Tịch Ngôn đang tựa vào tường chờ nàng.

Đuôi mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt có chút mỏi mệt, mái tóc dài xoăn rối nhẹ xõa trên vai, một lọn rơi vào cổ áo sơ mi, trượt xuống theo khe ngực đầy đặn.

Hứa Tịch Ngôn là sự kết hợp giữa nhung đỏ và sapphire, vẻ tùy hứng lười biếng lại càng khiến nét rực rỡ của cô thêm phần xa hoa quý phái.

Văn Nhiễm đưa tay gỡ lọn tóc ra khỏi cổ áo giúp cô.

Cô nắm lấy tay Văn Nhiễm, khẽ siết lòng bàn tay mềm mại của nàng: "Thay đồ đi."

Văn Nhiễm liếc ra ngoài trời, đó là thời điểm tối nhất của đêm. Bây giờ là mấy giờ rồi? Bốn giờ sáng?

Tất cả quần áo của nàng đều chưa treo lên, vì vậy nàng bèn đến cạnh vali lấy một chiếc sơ mi và quần jean. Nàng vốn định vào phòng tắm thay, nhưng vừa liếc qua tấm thảm lông, rõ ràng tối hôm kia còn vứt đầy khăn giấy từ chuyện điên rồ giữa hai người, nàng cảm thấy vào phòng tắm thay đồ có vẻ quá kiểu cách.

Nhưng ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn chiếu từ sau lưng, quả thực khiến sống lưng nàng nóng lên.

Nàng thay xong quần jean, lại thay áo sơ mi, lúc cúi đầu cài nút áo, Hứa Tịch Ngôn bước tới, từ phía sau ôm lấy nàng, giúp nàng cài chiếc nút trên cùng.

Tim Văn Nhiễm đập loạn.

Hứa Tịch Ngôn là kiểu người, có lẽ không bao giờ nhận ra mình quyến rũ đến nhường nào.

Hứa Tịch Ngôn đặt hai tay lên vai nàng, xoay người nàng lại đối diện với mình, nụ cười hiện trên môi, cô dùng cả hai tay giúp nàng vuốt mái tóc dài ra sau vai.

Thật ra Hứa Tịch Ngôn chẳng cần làm gì, chỉ cần dùng ánh mắt trời sinh lạnh lùng ấy nhìn mọi người và mỉm cười, đó là sự tán tỉnh đỉnh cao.

Ánh mắt đó có thể khiến bất cứ cô gái bình thường nào cũng thấy mình đẹp rạng ngời.

Hứa Tịch Ngôn tạm buông nàng ra, lấy trong tủ ra một chiếc áo gió, rồi quay lại nắm tay nàng: "Đi thôi."

Cô bước rất khẽ, dẫn Văn Nhiễm đi qua hành lang gỗ cũ kỹ vang lên tiếng kẽo kẹt, ánh mắt tinh nghịch như thể sắp đưa Văn Nhiễm đi làm chuyện xấu: "Suỵt, mấy người khác đang ngủ."

Chỉ có cô, người lãng mạn đến tận cùng, mới có thể dắt Văn Nhiễm trốn khỏi cuộc sống thường ngày, đi ngắm một buổi bình minh bên biển.

Văn Nhiễm thấp giọng hỏi: "Mọi người lái xe về trong đêm à?"

Hứa Tịch Ngôn gật đầu.

Là cô đề nghị với mọi người lái xe về trong đêm. Không ai muốn lái thì cô sẽ lái.

Văn Nhiễm hỏi: "Không mệt sao?"

Hứa Tịch Ngôn nhẹ nhàng trả lời: "Muốn cùng cậu ngắm bình minh."

Hai người như những nữ sinh học nội trú trốn khỏi tầm kiểm soát của người quản sinh, lén lút rời khỏi tòa nhà cổ kính của trang viên. Đèn trong vườn rất mờ, trong bóng tối, Văn Nhiễm thấy bên lối đi có chiếc xe mui trần màu lam xám, chính là chiếc nàng từng ngồi.

Là Hứa Tịch Ngôn đã sớm cho người chuẩn bị.

Hứa Tịch Ngôn tạm thời buông tay nàng ra, khom lưng theo nghi thức của quý tộc: "Mời, young lady."

Văn Nhiễm mỉm cười, bước tới xe, Hứa Tịch Ngôn mở cửa cho nàng, rồi vòng qua ghế lái, đưa áo khoác cho Văn Nhiễm: "Chưa có nắng, trời vẫn lạnh đấy, cậu gầy quá, hãy mặc thêm vào."

"Còn cậu?"

Hứa Tịch Ngôn nhún vai: "Mình không sợ lạnh."

Văn Nhiễm khoác áo, lại xác nhận lần nữa: "Cậu thật sự không mệt à?"

Hứa Tịch Ngôn cong môi: "Mệt chứ."

Cô lúc nào cũng thành thật, thành thật và nhiệt tình.

Cô kể với bạn: Cô mệt, nhưng cô không ngại sự mệt mỏi này, sẵn sàng lái xe suốt đêm, để cùng bạn ngắm bình minh.

Hứa Tịch Ngôn khởi động xe, vươn tay qua nhéo vào vành tai Văn Nhiễm. Từ sau khi phát hiện Văn Nhiễm dễ đỏ tai, cô thật sự rất thích làm như vậy.

Tư thế lái xe của Hứa Tịch Ngôn luôn phóng khoáng và đẹp mắt, hai tay nắm lỏng vô-lăng, như đang dễ dàng điều khiển một cây dương cầm.

Cô bảo Văn Nhiễm: "Cậu ngủ tiếp đi."

Văn Nhiễm: "Không ngủ đâu."

"Bằng lái trong nước không dùng được ở California, cậu cũng không lái thay mình được mà." Hứa Tịch Ngôn đùa, rồi giọng lại dịu xuống: "Ngủ đi."

Văn Nhiễm không nói thêm gì nữa.

Nàng chỉ thầm nghĩ trong lòng: Sao mà ngủ cho được.

Nàng chỉ cho bản thân thời hạn hai năm, nên từng giây từng phút ở bên Hứa Tịch Ngôn, đều vô cùng quý giá.

Nàng lặng lẽ ngồi đó, Hứa Tịch Ngôn tưởng nàng đã ngủ, nhưng nàng vẫn mở mắt, nhìn con đường phía trước nơi Hứa Tịch Ngôn đang đưa nàng đi.

Đêm đen như mực, hai bên con đường quanh co là cây cối rậm rạp cũng hóa thành màu đen trong đêm, chỉ có một ánh đèn pha từ chiếc xe mui trần nhỏ, vàng đậm, nó giống như lưỡi kiếm vàng, chém xuyên bóng đêm.

Hiện tại vẫn chưa thấy biển, nhưng từ xa đã nghe được tiếng sóng vỗ, không khí bắt đầu xen lẫn mùi muối ẩm.

Hứa Tịch Ngôn thấy nàng yên lặng vậy, tưởng nàng ngủ thật, bèn đưa tay với tới bảng điều khiển của chiếc xe cổ, như muốn bật nhạc với âm lượng nhỏ để đỡ buồn ngủ.

Nhưng vừa liếc nhìn Văn Nhiễm, cô lại thôi.

Chỉ khe khẽ ngân nga một khúc jazz cổ điển bằng chất giọng trầm, chất giọng cô đậm đà như rượu vang đỏ, ép đến cực thấp, từng nốt từng chữ như có như không.

Trong lòng Văn Nhiễm bỗng dâng lên một chút cay đắng, cùng với trái tim đang rung động

Nàng mãi mãi không quên sinh nhật mười tám tuổi, một mình lén ra khỏi nhà đi một chặng đường rất xa, đến livehouse xem ban nhạc của Hứa Tịch Ngôn biểu diễn.

Hứa Tịch Ngôn đâu biết nàng đến, vẫn đứng trên sân khấu giữa biển ánh sáng xanh, lười biếng tựa người vào micro, hàng mi cong dày như cánh hoa, khẽ nói bằng chất giọng như rượu vang đỏ: Cô muốn dành tặng cho một người, bài hát chúc mừng sinh nhật.

Lúc này đây, Văn Nhiễm ngồi trên chiếc xe mui trần do Hứa Tịch Ngôn lái đi ngắm bình minh, trong lòng nghẹn ngào không thôi.

Sau khi yêu thầm Hứa Tịch Ngôn, liệu nàng còn có thể yêu ai khác giống như yêu Hứa Tịch Ngôn hay không.

Có lẽ cả đời này đều không thể.

Qua thời khắc đêm đen nhất, bầu trời sáng rất nhanh. Mặt trời còn chưa mọc, nhưng lớp mực đen dày kia như bị tiếng sóng biển từ từ cuốn trôi, dần chuyển thành xám đậm, rồi xám nhạt, màu xám pha chút ánh sáng trắng.

Hứa Tịch Ngôn bèn khẽ gọi: "Văn Nhiễm."

"Ừm?" Giọng Văn Nhiễm mang theo chút ngái ngủ vừa đủ.

Hứa Tịch Ngôn nhẹ giọng nói: "Nhìn ngôi sao cuối cùng nơi chân trời kìa, không nhìn thì sẽ không thấy nữa đâu."

Văn Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Một ngôi sao, như viên kim cương vỡ tạo nên lời thề vĩnh hằng, lấp lánh rực rỡ.

Tiếng sóng biển ngày càng rõ ràng, Văn Nhiễm hỏi: "Sắp tới chưa?"

"Sắp rồi."

Lúc này họ đã đi hơn hai tiếng.

"Ừm." Văn Nhiễm khẽ đáp.

Lại im lặng một lúc, Hứa Tịch Ngôn bật cười một tiếng, Văn Nhiễm bối rối trong một giây, sau đó đôi mắt đột nhiên bừng sáng, bầu trời đang dần sáng, một vùng biển mênh mông đột ngột hiện ra trước mắt.

Sóng biển khiến người ta thấy thư giãn, muốn hét to, muốn cười vang.

Hứa Tịch Ngôn lái chiếc xe mui trần cổ màu lam xám, chở nàng lao vun vút trên con đường ven biển.

Văn Nhiễm nghĩ, nàng sẽ không bao giờ có được sự lãng mạn như thế này nữa trong đời mình.

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Đẹp không?"

Văn Nhiễm nói: "Một chút."

"Chỉ một chút thôi à?" Hứa Tịch Ngôn bật cười, không hề giận.

Xe lại lao thêm một đoạn, Văn Nhiễm phát hiện Hứa Tịch Ngôn đang tăng tốc. Hứa Tịch Ngôn giải thích: "Không thì không kịp mất."

Cô đưa Văn Nhiễm đến một điểm dừng nhỏ bên vệ đường, sát những mỏm đá ven biển, người đứng ở đó như chạm vào được đường chân trời.

Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm đứng cạnh nhau nhìn ra xa.

Bầu trời trắng xóa ở đằng xa, ánh sáng ẩn dấu dần lộ diện.

Văn Nhiễm liếc nhìn Hứa Tịch Ngôn, cô lái xe suốt cả quãng đường, cổ áo sơ mi xanh lam ngọc bích bị gió thổi co lại, lộ ra nửa xương quai xanh trắng trẻo. Nhận ra ánh mắt Văn Nhiễm, cô đưa tay ra, theo thói quen nhéo nhẹ vành tai Văn Nhiễm.

Ngón tay ấy bị gió biển thổi lạnh buốt.

Văn Nhiễm né tránh, Hứa Tịch Ngôn cười dịu dàng.

Cô lục túi móc ra một điếu thuốc, rồi nhíu mày. Văn Nhiễm nhanh chóng đoán được, chắc lại mất bật lửa.

Văn Nhiễm lấy bật lửa của mình ra, châm thuốc cho cô. Cô khum tay che lấy ngọn lửa nhỏ Văn Nhiễm vừa bật lên, hai người sát lại rất gần, như cùng nhau gìn giữ một tia pháo hoa nhỏ nhoi trong kiếp sống tầm thường.

Châm thuốc xong, Hứa Tịch Ngôn không rời ra ngay, tay vòng ra sau gáy Văn Nhiễm, kéo nàng lại gần, trán chạm nhẹ vào trán nàng, rồi mới buông ra.

Hứa Tịch Ngôn khoanh tay hút thuốc, nhìn về phía chân trời, phía sau thỉnh thoảng có xe chạy vút qua.

Đột nhiên Hứa Tịch Ngôn bật cười: "Văn Nhiễm."

"Cậu cứ liếc trái liếc phải để nhìn gì vậy?"

Cô giơ ngang bàn tay, che trước mắt Văn Nhiễm: "Không cho cậu nhìn nữa."

Đó là tay mà lúc nãy cô dùng để kẹp điếu thuốc, giờ điếu thuốc đổi sang tay kia, lòng bàn tay mát lạnh mùi bạc hà phủ lên trước mắt Văn Nhiễm. Tầm nhìn của Văn Nhiễm bị chặn lại, nàng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt đậm nét của Hứa Tịch Ngôn bị các ngón tay chia thành từng khe một.

Cằm thon gọn.

Môi mềm mại.

Khứu giác bị phóng đại đến cực độ. Mùi hương phức tạp trên người Hứa Tịch Ngôn, thêm vào đó là mùi của biển, không tanh, là một thứ hương vị tươi mát với chút vị chát.

Hứa Tịch Ngôn thấp giọng hỏi: "Có nhớ mình không?"

Văn Nhiễm vừa mấp máy môi định nói, Hứa Tịch Ngôn đã đột nhiên đếm ngược: "Năm."

"Bốn."

"Ba." Giọng khàn mang theo tiếng cười, như chứa đựng một bất ngờ giấu trong đó.

"Hai."

"Một."

Ngay khi Hứa Tịch Ngôn buông tay ra, trước mắt Văn Nhiễm bỗng rực rỡ ánh vàng. Mặt trời buổi sớm xuyên qua tầng mây trắng nhạt, giống như bị kìm nén từ lâu nên tung những tia nắng vàng nhạt xuống trần gian mà không giữ lại gì.

Mây nơi chân trời như bị lây nhiễm, đột nhiên bùng nổ một mảng hồng tím tuyệt đẹp.

Không cần ai tặng hoa hồng, nhưng nơi đó là ánh bình minh còn đẹp hơn cả hoa hồng.

Văn Nhiễm dõi theo mặt trời mọc, Hứa Tịch Ngôn nhìn Văn Nhiễm, thì thầm trong khoảnh khắc đó : "Mình vẫn rất nhớ cậu."

Rồi vòng tay ra sau gáy Văn Nhiễm, hôn nàng.

Nụ hôn của Hứa Tịch Ngôn rất thành thạo, giống như là tài năng thiên bẩm, nhẹ nhàng mút lấy khóe môi Văn Nhiễm, rồi dần dần ngậm lấy đôi môi nàng, một tay đỡ sau gáy Văn Nhiễm, tay còn lại vẫn kẹp điếu thuốc, tàn thuốc bạc nhạt bị gió biển thổi tung như cánh bướm vụn vỡ.

Tóc dài của Văn Nhiễm tung bay trong cơn gió, không thể che nổi đôi tai ửng đỏ của nàng.

Nhưng cô gái nhút nhát và trầm tĩnh này lại một lần nữa khiến Hứa Tịch Ngôn bất ngờ, nàng chủ động đưa lưỡi ra.

Hứa Tịch Ngôn ngạc nhiên, rồi nhanh chóng đón lấy sự chủ động của Văn Nhiễm, hai người môi lưỡi dây dưa. Bình minh trên bờ biển, làn gió biển thanh mát, những chiếc xe đang phóng nhanh qua không cần để ý tới, họ cứ thế say đắm hôn nhau trong khung cảnh như vậy.

Đến khi Hứa Tịch Ngôn buông Văn Nhiễm ra, Văn Nhiễm mím môi.

Hứa Tịch Ngôn nhếch khóe môi, không ngắm mặt trời mọc nữa, quay lưng lại, giống một khuỷu tay lên lan can, thư giãn hút thuốc.

Văn Nhiễm liếc nhìn cô.

Thật ra trong lòng Văn Nhiễm hiện lên một câu hỏi vào lúc đó: Tại sao lại không ngắm bình minh đẹp như vậy? Như thể chẳng hề trân trọng khoảnh khắc này chút nào.

Có lẽ Hứa Tịch Ngôn chính là như thế, hưởng thụ tất cả, nhưng cũng thờ ơ với tất cả.

Với mọi thứ cô chỉ là khách qua đường.

Câu hỏi vừa hiện lên, liền bị Văn Nhiễm tự mình dập tắt.

Nàng ký hợp đồng với Hứa Tịch Ngôn chính là để không phải vướng bận mấy chuyện này.

Lại có một chiếc xe dừng ở ven đường, từ trong bước xuống là hai cô gái, rõ ràng là một cặp đôi, hành động thân mật.

Xem ra cũng đến để ngắm bình minh, nhưng đã lỡ khoảnh khắc ấy.

Hai người ấy cũng không để tâm, cùng ăn một chiếc sandwich, nhìn về bầu trời rực hồng nơi chân trời.

Hứa Tịch Ngôn liếc qua, mở kính râm đang treo nơi túi quần bò, đeo lên sống mũi.

Đó là kính râm mắt mèo, rất hợp với khuôn mặt thanh tú của cô. Thật ra Văn Nhiễm cảm thấy cô đeo kính như thế có phần giấu đầu lòi đuôi, khí chất ngôi sao rõ ràng quá mức.

Vì vậy nàng bước vòng qua phía bên kia Hứa Tịch Ngôn, đứng chắn giữa cô và cặp đôi ấy.

Hứa Tịch Ngôn cười nàng: "Còn cẩn thận hơn cả quản lý của mình."

May là giữa hai xe còn có khoảng cách, cặp đôi kia không chú ý sang bên này.

Hứa Tịch Ngôn vẫn giữ tư thế chống tay lên lan can, hút thuốc, nhìn qua bờ vai thon của Văn Nhiễm, dõi theo hai cô gái kia.

Rồi hỏi lại: "Vừa rồi cậu còn chưa trả lời, có nhớ mình không?"

Văn Nhiễm đáp: "Cũng tạm."

"Cũng tạm?" Hứa Tịch Ngôn nắm lấy tay nàng, khẽ siết trong lòng bàn tay.

Cặp đôi kia không biết đang nói gì, dáng vẻ khoác vai cười nói khiến người ta hâm mộ.

Hứa Tịch Ngôn nhìn cảnh đó: "Văn Nhiễm."

"Bây giờ tụi mình thế này, với yêu đương có gì khác nhau không?"

"Tại sao không yêu mình?"

Văn Nhiễm vẫn nhìn về bình minh nơi chân trời, khẽ mỉm cười xoay đầu nhìn cô một cái: "Cậu vừa hỏi mình có nhớ cậu không."

"Thì mình hỏi cậu, tại sao hai ngày qua không gửi tin nhắn cho mình?"

Hứa Tịch Ngôn ngẩn ra: "Vì giáo sư Ricky là người cổ hủ, rất ghét bọn mình lấy điện thoại ra trước mặt bà ấy..."

Văn Nhiễm cười lắc đầu, ngắt lời cô: "Cậu không cần giải thích đâu, vì mình sẽ không hỏi như vậy."

"Bởi vì chúng ta không phải yêu đương."

"Nếu là yêu đương, mình sẽ chất vấn cậu như vậy, cậu giải thích, mình không chịu, hai đứa cãi nhau một trận, lỡ mất buổi bình minh này."

"Như vậy phiền lắm đấy Hứa Tịch Ngôn." Văn Nhiễm nói nhẹ như không: "Ở bên người như cậu, làm người tình vẫn tốt hơn."

Hứa Tịch Ngôn lại ngẩn người.

Chiếc cằm xinh đẹp cúi thấp, nhìn viên đá nhỏ bên mép đường.

Cô ngẩng đầu hỏi: "Cậu hai mươi sáu tuổi rồi."

"Văn Nhiễm, hai mươi sáu năm qua, cậu từng thật lòng thích một người nào chưa?"

Phía bên kia nơi Hứa Tịch Ngôn không nhìn thấy, bàn tay buông dọc theo áo khoác của Văn Nhiễm nắm chặt thành nắm đấm.

Sau đó dần dần thả lỏng, nàng mỉm cười đáp: "Chưa."

Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng qua lớp kính râm, ngắm vẻ mặt nhàn nhạt ấy rất lâu.

Rồi nói: "Thật muốn xem một người điềm tĩnh như cậu, nếu thích ai đó thật lòng thì sẽ thế nào."

Văn Nhiễm không đáp nữa.

Chỉ nhìn về phía bình minh nơi chân trời, mặc gió biển thổi qua.

Hứa Tịch Ngôn lại lái xe mấy tiếng đưa nàng quay về trang viên.

Đối với Hứa Tịch Ngôn mà nói, cô vốn từ thị trấn M lái xe về, giờ lại chạy bảy tiếng cả đi lẫn về như thế, không thể nói là không mệt.

Nhưng khuôn mặt như tường vi của cô vẫn quá đỗi rạng rỡ, dù có quầng mắt mờ mờ, không trang điểm, vẻ ngoài vẫn tuyệt đẹp. Hơn nữa Văn Nhiễm cảm thấy, thiên tài có lẽ đều tràn đầy năng lượng, Hứa Tịch Ngôn không ngủ cả đêm, giờ nhìn vẫn còn rất tỉnh táo.

Hai người quay về phòng, trước cửa vẫn còn khay điểm tâm mà Hứa Tịch Ngôn sai người mang đến, hai phần.

Ở cùng Văn Nhiễm, Hứa Tịch Ngôn luôn uống cappuccino.

Hứa Tịch Ngôn tắm sơ qua, thay đồ ngủ, nằm ngang lên giường.

Văn Nhiễm hỏi: "Cậu muốn ngủ à?"

Hứa Tịch Ngôn lắc đầu: "Không đâu, chiều nay cậu đi rồi mà. Mình không buồn ngủ, cậu muốn làm gì?"

Văn Nhiễm: "Không biết."

"Vậy cậu cứ nghĩ từ từ, tụi mình ăn sáng trước."

"Cậu muốn nằm trên giường ăn sáng à?"

"Không được sao?" Hứa Tịch Ngôn uể oải vỗ nhẹ bên cạnh mình: "Qua đây."

Văn Nhiễm bưng khay, ngồi xếp bằng trên giường.

Hứa Tịch Ngôn nằm thế tất nhiên không uống cà phê được, cô ngẩng cằm chỉ vào chiếc bánh scone, hỏi: "Có thể đút cho mình không?"

Tay còn lại chơi đùa với mái tóc vừa gội sạch và sấy khô của mình.

Vốn đã xoăn như tảo biển, giờ lại bị cô quấn lên đầu ngón tay rồi buông ra, càng thêm mềm mại như một giấc mơ.

Dù là bảo Văn Nhiễm đút ăn, hay là chơi tóc mình.

Những hành động này khi được Hứa Tịch Ngôn làm ra, không hề làm dáng, không hề tầm thường, không hề trẻ con.

Ngón tay buông tóc ra, lọn tóc xoăn mềm rủ xuống ngực đầy đặn, chỉ khiến người ta thấy sự quyến rũ trào dâng.

Văn Nhiễm bẻ một miếng bánh scone, phết kem lên, đưa đến miệng cô.

Văn Nhiễm nói: "Cậu không sợ bị nghẹn hả?"

Hứa Tịch Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng cười, nháy mắt ranh mãnh, chậm rãi nuốt xuống.

Văn Nhiễm cũng ăn một miếng, rồi nhấp một ngụm cà phê.

Hứa Tịch Ngôn đặt tay lên đầu gối nàng: "Nghĩ xong chưa? Muốn làm gì?"

Văn Nhiễm cụp mắt, nhìn dáng cô nằm thẳng trong chiếc váy ngủ lụa đen.

Dây áo mảnh như tơ, rơi khỏi bờ vai gầy, ánh mắt Văn Nhiễm lướt xuống, qua cổ, qua xương quai xanh, rồi trượt xuống phần nhô lên, đến vùng bụng bằng phẳng.

Chiếc hộp nhỏ vị đào vẫn nằm trong túi vải của nàng, chưa hề lấy ra.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ chợt lóe một tia chớp, sau đó là tiếng sấm rền vang.