Có thật là vị đào không?
Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn cùng quay đầu nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa bất chợt đổ xuống như trút nước
Nghĩ đến lúc sáng còn ngắm mặt trời mọc, thật không thể ngờ được rất nhanh sau đó lại là một trận mưa lớn đến thế. Nhưng thời tiết mùa hè vốn là vậy, huống hồ còn là vùng gần biển.
Văn Nhiễm hỏi: "Liệu có trễ giờ ra sân bay không nhỉ?"
"Nếu mưa cứ nặng hạt thế này, phải đi đường vòng thì trễ đấy."
"Mất bao lâu?"
"Gấp đôi thời gian."
Văn Nhiễm: "Vậy mình phải đi ngay bây giờ rồi đúng không?"
Hứa Tịch Ngôn: "Mình đưa cậu đi."
Văn Nhiễm: "Nếu cậu bận thì..."
"Không sao." Hứa Tịch Ngôn ngồi dậy cùng nàng rời khỏi giường: "Mình có thời gian."
Vừa thay quần áo, Hứa Tịch Ngôn vừa gọi điện thoại, sắp xếp tài xế đưa hai người ra sân bay. Để an toàn trong thời tiết này, cô không tự lái xe.
Văn Nhiễm thu dọn chiếc vali nhỏ màu xanh dương của mình, ngước mắt nhìn căn phòng kỳ ảo này lần cuối.
Nếu cuộc sống là một quyển sách nhạt nhẽo, thì Hứa Tịch Ngôn lại khiến căn phòng này trở nên sống động, giống như những cánh tường vi khảm giữa những trang sách vô vị.
Sắp phải tạm biệt rồi.
Văn Nhiễm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, thậm chí có suy nghĩ không lý trí: nếu cơn mưa cứ ngày càng nặng hạt, khiến máy bay không thể cất cánh.
Hình như cũng không tệ.
Hứa Tịch Ngôn đón lấy vali của Văn Nhiễm, cùng nàng xuống lầu.
Chàng trai trẻ hôm nọ chở nàng đi dạo chợ đã đợi sẵn dưới chân cầu thang, đưa cho họ hai chiếc ô, rồi tự mình nhận lấy vali từ tay Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn chỉ bung một chiếc, vòng tay ôm lấy vai Văn Nhiễm đưa nàng lên xe.
Lần này không phải chiếc xe mui trần lãng mạn màu xanh xám nữa, mà là một chiếc Mercedes giản dị.
Hứa Tịch Ngôn thu ô và chui vào xe, những giọt nước mưa rất nhanh đã làm ướt cả lớp thảm dưới chân.
Văn Nhiễm nghĩ: Dường như đó là định mệnh.
Lúc nàng rời khỏi Hải Thành, trời cũng mưa rất lớn. Giờ từ California trở về, cơn mưa cũng lớn như vậy.
Như thể cả chặng đường nàng đến tìm Hứa Tịch Ngôn, băng qua đại dương và xuyên qua những cơn mưa rào, thật không dễ dàng.
Tài xế trẻ lái xe rất vững, Hứa Tịch Ngôn ở ghế sau nắm lấy tay Văn Nhiễm: "Không nỡ để cậu đi."
Dưới cơn mưa lớn, lời thì thầm của Hứa Tịch Ngôn bị nuốt chửng, tài xế ngồi phía trước không nghe thấy, chỉ có mình Văn Nhiễm nghe rõ.
Văn Nhiễm nghĩ, không biết cậu tài xế trẻ kia có nghĩ mối quan hệ giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn là gì không?
Vốn dĩ những cảm xúc ban đầu trong lòng Văn Nhiễm đã được giấu rất kỹ, vậy mà dễ dàng bị khơi dậy chỉ vì một câu nói của Hứa Tịch Ngôn.
Hốc mắt thấm đẫm hơi ẩm từ cơn mưa, Văn Nhiễm nhận ra bản thân xúc động đến nỗi muốn khóc.
Thật là, mới có bốn ngày, trong đó Hứa Tịch Ngôn còn không ở cạnh nàng đến hai ngày, vậy mà lại lưu luyến như thế.
Hoặc cũng có thể, trong tiềm thức của Văn Nhiễm đã nhận ra, người như Hứa Tịch Ngôn, một khi phải chia xa thì không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
Hứa Tịch Ngôn nắm tay nàng, từng chút bóp nhẹ lòng bàn tay, có lẽ vì ngại có mặt tài xế, cũng không nói thêm gì nhiều.
Nàng nhìn những giọt mưa dần dần phủ kín lên cửa sổ xe.
Nàng không phải người nói nhiều, nhưng cảm giác không nỡ trong lòng như thôi thúc nàng: Hãy nói gì đó đi.
Cuộc nói chuyện trực tiếp lần tới, chẳng biết sẽ là khi nào nữa.
Tay Hứa Tịch Ngôn buông lơi trên cổ tay nàng, nàng khẽ quay đầu nhìn Hứa Tịch Ngôn, mới phát hiện, Hứa Tịch Ngôn đã ngủ thiếp đi.
Hứa Tịch Ngôn thực sự rất mệt, dù sao thì cô cũng thức trắng cả đêm hôm qua.
Văn Nhiễm mím nhẹ môi.
Chỉ đợi đến khi Hứa Tịch Ngôn ngủ say, nàng mới dám rất khẽ, nhẹ nhàng nắm tay Hứa Tịch Ngôn vào lòng bàn tay mình.
Lại quay đầu nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ.
Thật ra, chuyện "thích" một người, sợ nhất là sự so sánh.
Nàng không nhịn được mà nghĩ, nếu là nàng, trong tình trạng cả đêm không ngủ lại còn lái xe một quãng đường dài để tiễn Hứa Tịch Ngôn, nàng có ngủ không?
Không, nàng sẽ không.
Nàng sẽ rất buồn ngủ, rất mệt mỏi, nhưng nàng sẽ cố chống đỡ để không ngủ. Vắt hết mọi chủ đề để trò chuyện cùng Hứa Tịch Ngôn, kể cả mấy chuyện nhạt nhẽo như vụn bánh scone trong khay sáng nay, cũng sẽ cố nói suốt dọc đường.
Sự "không nỡ" của Hứa Tịch Ngôn nhẹ nhàng hơn, cho nên dễ dàng thốt ra hơn.
Nhưng sự "không nỡ" của nàng, là đợi đến khi Hứa Tịch Ngôn ngủ rồi, mới dám lặng lẽ nắm lấy tay Hứa Tịch Ngôn.
Nhìn mưa ngoài cửa sổ, vẫn muốn khóc, bởi vì bàn tay này, không biết phải bao lâu nữa nàng mới có thể nắm lấy.
Khi sắp đến gần sân bay, Văn Nhiễm dần nhận ra con đường quen thuộc.
Lúc ấy, điện thoại trong túi Hứa Tịch Ngôn rung lên.
Cô tỉnh dậy, lấy điện thoại ra nghe: "Alo."
Giọng cô lười nhác, mang chút ý cười tùy tiện: "Vớ vẩn thật."
Đầu dây bên kia nói gì đó, cô nghĩ ngợi một chút: "Đợi tôi về rồi nói."
Cúp máy, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái: "Sắp đến sân bay rồi à?"
Cô lại nắm tay Văn Nhiễm, siết chặt lấy lòng bàn tay của Văn Nhiễm.
Đó là cách Hứa Tịch Ngôn nói lời "không nỡ", Văn Nhiễm khẽ mỉm cười với cô: "Vừa rồi có người tìm cậu à?"
"Ừ, một vài người trong nhóm mình đã lập một ban nhạc, chơi rock, tranh thủ lúc giáo sư Ricky nghỉ ngơi thì luyện tập, chứ để bà ấy biết, thể nào cũng bị mắng đến chết."
"Họ gọi cậu đi tập à?"
"Ừ." Hứa Tịch Ngôn gật đầu: "Mình bảo họ đừng nói gì, đợi mình về rồi tính."
Văn Nhiễm mím môi.
Xe nhanh chóng đến sân bay, vì đi đường vòng nên không còn thời gian đậu lâu, chỉ dừng ở khu vực tiễn khách. May mà lúc này mưa cũng nhỏ đi một chút, Văn Nhiễm vội vàng xuống xe, tài xế cũng theo sau, lấy hành lý cho nàng từ cốp sau.
Hứa Tịch Ngôn xuống xe thì bất tiện, nơi này đông người, cô lại quá nổi bật. Cô hạ cửa kính xe, nhìn Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm vẫy tay với cô, rồi chỉ về phía cổng sân bay, ý bảo nàng sẽ đi vào trong.
Hứa Tịch Ngôn nhìn bóng lưng nàng một lúc, bỗng nhiên gọi nàng: "Này."
Văn Nhiễm vừa quay đầu thì thấy Hứa Tịch Ngôn đã nhanh chóng bước xuống xe, đeo kính râm mắt mèo, vội vã băng qua đám đông đi đến bên nàng, vòng một tay ôm lấy cổ nàng, kéo nàng vào lòng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Văn Nhiễm gần như ngã vào vòng tay của Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn nép vào mái tóc buông dài của nàng, nhanh chóng hôn nhẹ lên vành tai bị che phủ sau mái tóc dài của nàng.
Buông nàng ra, cô lập tức quay đầu vội vã trở lại xe.
Văn Nhiễm dõi theo bóng lưng cô.
Thật ra lúc này thời gian đã không còn nhiều, Văn Nhiễm nên nhanh chóng vào sân bay, nhưng hơi thở của Hứa Tịch Ngôn vẫn còn vương bên tai nàng, nàng thật sự không nỡ quay người đi.
Lúc Hứa Tịch Ngôn mở cửa xe, điện thoại trong túi dường như lại rung lên, cô lấy ra nghe, một tay giữ cửa xe, lộ ra góc nghiêng sau cặp kính râm.
Văn Nhiễm đoán, chắc là mấy người bạn trong ban nhạc gọi đến, thúc cô về tập luyện.
Hứa Tịch Ngôn lên xe, chiếc Mercedes đen giản dị ấy lập tức rời đi.
Suốt quá trình, Hứa Tịch Ngôn không quay đầu lại lần nào nữa.
Văn Nhiễm kéo vali, quay người, bước vào sân bay.
******
May là cả lúc đi lẫn lúc về đều gặp mưa lớn nhưng không chuyến nào bị hoãn. Hứa Tịch Ngôn dặn nàng lúc cất và hạ cánh đều phải báo bình an, nàng cũng rất hợp tác mà nhắn tin cho cô.
Chuyến về lại kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, Văn Nhiễm không thoải mái, ngồi đến sưng cả chân.
Nhưng nàng hoàn toàn không hay biết, ngủ say đến quên trời đất. Như thể khi ở bên Hứa Tịch Ngôn, dây thần kinh luôn căng thẳng đến nỗi không thể ngủ ngon được.
Mãi đến khi ngồi taxi về nhà, nàng vẫn còn ngủ.
Cuối cùng cũng về đến nhà trọ, trời vừa hửng sáng. Văn Nhiễm tắm rửa qua loa rồi ngả người xuống giường.
Nhưng đến lúc này, ngược lại không tài nào ngủ được.
Văn Nhiễm trằn trọc một lúc, nhìn đồng hồ, chẳng bao lâu nữa là phải dậy đi làm.
Dứt khoát rời giường, kéo rèm phòng khách, mở cửa thông gió, rồi châm một điếu thuốc cho mình.
Bên ngoài có dấu hiệu bình minh đang lên, nhưng vầng dương ấy chỉ là một dải vàng nhạt đơn sắc, không giống ở bãi biển nơi Hứa Tịch Ngôn từng dẫn nàng đến, bình minh rực rỡ đủ để nhuộm cả bầu trời.
Văn Nhiễm lặng lẽ rít một hơi thuốc.
Hứa Tịch Ngôn thích nàng, nhưng Hứa Tịch Ngôn chỉ dừng lại ở mức độ thích mà thôi.
"Tình yêu" đối với Hứa Tịch Ngôn của hiện tại cùng lắm cũng chỉ đứng ngang hàng với ban nhạc, luyện tập, du lịch, thể thao mạo hiểm, chỉ là một mảnh ghép trong cuộc đời rực rỡ của cô.
Có lẽ chính vì Văn Nhiễm đã sớm nhìn rõ điều này, nên mới kiên quyết không muốn ở bên Hứa Tịch Ngôn theo kiểu đó.
******
May mà hôm ấy đi làm không quá bận rộn, nàng tranh thủ một giấc ngủ trưa.
Buổi tối tan làm, nàng mang quà từ chuyến đi cho Đào Mạn Tư, một miếng phô mai cứng có hương của quả hạch, một bộ đánh dấu trang chạm khắc kim loại mạ vàng 《Trà Hoa Nữ》, và một cuốn 《Bá tước Monte Cristo》bản cổ xưa.
Đào Mạn Tư thích mê: "Nhiễm Nhiễm, cậu chu đáo quá."
Đào Mạn Tư biết nàng đi xa mệt mỏi, mà ra nước ngoài thì thường khổ nhất vẫn là cái bụng Trung Quốc, nên cô đã đặt trước một nồi lẩu cay, đợi nàng đến ăn cùng.
Một muỗng nước sốt mè cay trôi xuống bụng, Văn Nhiễm cảm giác như đã sống lại.
Đào Mạn Tư hỏi: "Chuyến đi California lần này thế nào?"
Văn Nhiễm đáp: "Còn tùy vào mình nhìn nhận thế nào."
Đào Mạn Tư gật gù đồng tình: "Phải rồi, trăng ở nước ngoài cũng chẳng tròn hơn đâu."
Thật ra ý của Văn Nhiễm là nếu coi Hứa Tịch Ngôn là bạn gái, thì chuyến đi này sẽ khiến nàng tức chết.
Nhưng nếu đổi góc nhìn, nàng lại có thể thoải mái tận hưởng niềm vui một cách trọn vẹn.
Nửa tháng sau đó, Hứa Tịch Ngôn rời California. Không còn lệnh cấm dùng điện thoại từ giáo sư Ricky, nhưng tin nhắn của Hứa Tịch Ngôn gửi đến cũng rất thưa thớt.
Văn Nhiễm lại nhận được một kiện hàng rất lớn, Trần Hi liên hệ với Văn Nhiễm: "Cô nhận được chưa?"
Văn Nhiễm: "Nhận rồi, tôi còn chưa mở."
Trần Hi cười: "Cô mở ra xem đi."
Văn Nhiễm tháo kiện hàng, phát hiện bên trong là một hòn đá không hề nhỏ.
Không phổ biến.
Nàng nhìn quanh, tìm được một mảnh nhãn mác, hóa ra đây là một mảnh thiên thạch, rơi xuống ngay bãi biển nơi Hứa Tịch Ngôn và nàng từng ngắm bình minh.
Văn Nhiễm lên mạng tra thử giá loại thiên thạch này, giật mình kinh ngạc.
Nghĩa là, Hứa Tịch Ngôn đã bỏ ra một số tiền mà người thường khó tưởng tượng nổi để mua hòn đá này, lại còn tốn thêm một khoản phí vận chuyển khổng lồ để gửi về nước.
Một Hứa Tịch Ngôn lãng mạn đến tận cùng.
Văn Nhiễm mua một cái kệ trưng bày, đặt nó ở ban công, mỗi sáng khi mặt trời mọc, ánh nắng sẽ chiếu lên mảnh thiên thạch ấy.
Hành trình của Hứa Tịch Ngôn rất bận rộn, lần xuất hiện gần đây nhất là khi bị người hâm mộ nước ngoài chụp được. Sau khi kết thúc khóa đào tạo với giáo sư Ricky, cô đến Thổ Nhĩ Kỳ làm việc. Cô tranh thủ lúc rảnh đến Fethiye chơi dù lượn để thư giãn.
Với người bình thường thì đó là môn thể thao mạo hiểm vừa đáng sợ vừa kích thích, nhưng với Hứa Tịch Ngôn thì là chuyện thường ngày. Người hâm mộ tôn trọng quyền riêng tư của cô, chỉ chụp bóng lưng cô lúc đang lượn dù từ xa.
Hứa Tịch Ngôn dang rộng hai tay, như một cánh bướm tự do.
Hai ngày sau, Văn Nhiễm nhận được cuộc gọi từ Hứa Tịch Ngôn.
Lúc ấy nàng đang hiệu chỉnh dương cầm tại nhà khách hàng, điện thoại để chế độ im lặng trong túi nên đã bỏ lỡ.
Kết thúc công việc, trên đường đi tàu điện ngầm về khu Văn Hóa Sáng Tạo, Hứa Tịch Ngôn lại gọi đến. Nàng cầm điện thoại trong tay, nhìn dãy số chưa lưu tên, không nhấn nút nhận.
Điện thoại reo đến khi ngắt, Hứa Tịch Ngôn gửi một tin nhắn: [Mình về nước rồi.]
Nàng vốn biết Hứa Tịch Ngôn sẽ về, dù gì vẫn còn công việc chưa xử lý xong trong nước.
Thấy nàng không trả lời, Hứa Tịch Ngôn lại nhắn thêm: [Sao không trả lời mình?]
Ngay sau đó là một dòng khác: [Giận rồi à?]
Văn Nhiễm xuống tàu điện, dùng điện thoại quét mã thuê một chiếc xe đạp công cộng, đạp về khu Văn Hóa Sáng Tạo.
Điện thoại bị ném trở lại vào túi, nàng vẫn không trả lời tin nhắn của Hứa Tịch Ngôn.
Trời đã dần sang thu, sáng sớm và buổi tối bắt đầu se lạnh, nhưng đạp xe giữa trưa về khu Văn Hóa Sáng Tạo vẫn khiến nàng đổ mồ hôi, Hề Lộ đưa cho nàng một lon Coca ướp lạnh.
Nàng nhấp một ngụm, dùng đầu ngón tay nhiễm sương lạnh trên lon Coca chạm nhẹ vào màn hình điện thoại.
Lại một tin nhắn từ Hứa Tịch Ngôn: [Vậy mình đến thẳng nhà cậu sau khi làm xong việc nhé.]
Văn Nhiễm vẫn không trả lời.
Tan làm, nàng cùng Đào Mạn Tư ăn một bữa đồ ăn gọi giao hàng, rồi xem tiếp một tập phim đang hot. Hứa Tịch Ngôn lại nhắn: [Mình đến trước cửa nhà cậu rồi.]
Văn Nhiễm thong thả ngồi chuyến tàu cuối cùng về nhà.
Căn hộ nàng thuê nằm trong khu nhà cũ không thuộc khu dân cư, hàng xóm phần lớn là người già. Đến giờ này, cả tòa nhà như một ông già rệu rã, chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Văn Nhiễm không vội lên lầu, ngồi xuống băng ghế dài dưới nhà, châm một điếu thuốc cho mình.
Chậm rãi hút xong, nàng lại đứng dậy, đi đến cửa hàng tiện lợi bên đường, cúi người chọn lựa hồi lâu ở quầy tính tiền, giữa một loạt hương vị kẹo cao su, cuối cùng chọn vị đào.
Quét mã thanh toán, nàng quay lại ngồi vào chiếc ghế ban nãy, nhai hai viên kẹo cao su.
Xem giờ, thấy cũng vừa vặn, lúc này mới chậm rãi lên lầu.
Cầu thang rất tối, chỉ có một vệt sáng xanh dương nhạt mờ ảo.
Nàng bước từng bậc, phát hiện ánh sáng ấy phát ra từ màn hình điện thoại của Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn đang tựa vào cửa chống trộm nhà nàng, một tay chống sau lưng, tay kia cầm điện thoại nằm ngang xem video. Tai đeo tai nghe không dây, bị mái tóc xoăn dài che khuất.
Giữa mùa hè cô còn mặc quần jeans, đến khi sắp vào thu lại bắt đầu mặc quần short ngắn, phối với áo sơ mi đen tay cánh dơi rủ nhẹ, chẳng màng quy luật thời tiết, đẹp theo một cách rất riêng.
Nàng bước lên bậc thang, giơ tay, trực tiếp ấn tắt màn hình điện thoại của Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn ngẩng đầu, dưới ánh trăng lờ mờ chiếu đến cầu thang, nhìn rõ gương mặt thanh tú và mộc mạc của Văn Nhiễm.
Hứa Tịch Ngôn cũng không giận, khẽ mỉm cười, bỏ điện thoại vào túi, tháo tai nghe xuống, nghiêng đầu hỏi nàng: "Bỏ rơi mình à?"
Văn Nhiễm bình tĩnh lắc đầu: "Điện thoại hết pin rồi."
Nàng hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Về khi nào vậy?"
"Hôm nay, buổi chiều có một buổi chụp hình không thể từ chối, xong việc là mình đến đây luôn."
Văn Nhiễm gật đầu, lấy chìa khóa ra.
Hứa Tịch Ngôn nắm lấy cổ tay nàng: "Cậu không định hỏi mình đứng chờ ở đây bao lâu à?"
Văn Nhiễm vẫn bình tĩnh: "Bao lâu?"
"Hơn hai tiếng." Hứa Tịch Ngôn hơi dỗi, nhưng vẫn quyến rũ: "Mệt quá."
Văn Nhiễm nghĩ trong lòng: Hai tiếng không là gì so với nửa tháng.
Hứa Tịch Ngôn không thiệt thòi.
Tay còn lại không bị Hứa Tịch Ngôn nắm, nàng nhẹ nhàng đặt lên lưng Hứa Tịch Ngôn, khẽ hỏi: "Mệt à?"
Từng cái một, chầm chậm xoa nhẹ nơi hõm eo của Hứa Tịch Ngôn.
Động tác đó rõ ràng không đơn thuần chỉ là xoa dịu "mệt mỏi".
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng một cái.
Một tay đưa ra sau, bắt lấy cổ tay nàng, giữ chặt, không cho nàng tiếp tục nghịch ngợm.
Kéo tay nàng ra phía trước, đặt hai tay nàng lại một chỗ, cứ thế nắm lấy.
Hứa Tịch Ngôn không nói gì, chỉ có ánh trăng hắt vào cầu thang lan tỏa giữa hai người, ánh mắt và đôi lông mày lạnh lẽo của Hứa Tịch Ngôn lúc này như được lên men bởi ánh trăng, trở nên trìu mến và động lòng người.
Cô mặc quần short, tay lại ấm hơn Văn Nhiễm, từ từ truyền hơi ấm vào lòng bàn tay nàng, cả chiếc chìa khóa trong tay nàng cũng dần nóng lên.
Lần này, cô không nói "không nỡ" như lần trước, cũng không nói câu "mình nhớ cậu."
Cô chỉ lặng lẽ nhìn Văn Nhiễm rất lâu, sau đó cúi đầu tựa vào cổ nàng.
Trán cô chạm vào mạch máu đang đập nơi cổ Văn Nhiễm, nhẹ nhàng cọ sát.
Văn Nhiễm khép mắt lại, cảm nhận hơi thở của Hứa Tịch Ngôn phả vào hõm cổ mình.
Động tác ấy không liên quan gì đến dục vọng, chỉ là một sự quyến luyến vô hạn.
Văn Nhiễm nhắm mắt, trước mặt là hơi thở của Hứa Tịch Ngôn, sau lưng là ánh trăng thiêu đốt lưng nàng. Giây phút này, Văn Nhiễm tin rằng Hứa Tịch Ngôn thực sự có chút nhớ nhung nàng
Nhưng cái gọi là "nhớ nhung" của Hứa Tịch Ngôn, là sự lưu luyến dạt dào khi gặp lại.
Còn nửa tháng xa cách kia, cuộc sống của cô đã bị lấp đầy bởi luyện đàn, tập nhạc, thể thao mạo hiểm, phong phú đến mức không ai với tới nổi.
Linh hồn Hứa Tịch Ngôn mạnh mẽ và hoàn chỉnh đến vậy, giống như cô ngủ quay lưng đối diện với Văn Nhiễm, trong rất đơn độc.
Văn Nhiễm khẽ nói: "Cậu không vào nhà à?"
Lúc này Hứa Tịch Ngôn mới buông nàng ra, Văn Nhiễm mở khóa, Hứa Tịch Ngôn theo sau bước vào.
Văn Nhiễm đưa dép cho cô thay, sắc mặt vẫn yên tĩnh như nước, đứng dậy nói: "Mình đi tắm trước."
Hứa Tịch Ngôn lại nhìn nàng một cái, không nói gì.
Lúc Văn Nhiễm tắm xong thay đồ ngủ đi ra, thấy Hứa Tịch Ngôn đang ngồi xổm ở ban công phòng khách, dùng điện thoại chụp viên thiên thạch nàng đặt ở đó.
Nghe tiếng nàng, cô quay đầu lại hỏi: "Thích không?"
Nàng thành thật đáp: "Thật xa xỉ."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi cười: "Lãng mạn thì luôn đi kèm với xa xỉ mà."
Văn Nhiễm hỏi: "Cậu có muốn đi tắm không?"
Hứa Tịch Ngôn gật đầu, đứng dậy bước vào phòng tắm.
Văn Nhiễm lấy khăn tắm cho cô, nhưng không lấy đồ ngủ.
Hứa Tịch Ngôn mặc chiếc áo phông dài tay, mỏng tang, đi đến phòng ngủ và đẩy cửa ra: "Máy sấy tóc để đâu?"
Cô vừa từ sân bay về, nên hôm nay gội đầu.
Văn Nhiễm đang tựa vào đầu giường đọc một quyển sách chuyên môn về hiệu chỉnh dương cầm, nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại nơi vệt ướt trên vai áo của Hứa Tịch Ngôn.
Sau đó nàng vén chăn mỏng, xuống giường, gọi cô: "Cậu ngồi đi."
Người phụ nữ trẻ mặc bộ đồ ngủ tay dài quần dài rất chỉnh tề, phối với mái tóc đen suôn mượt và gương mặt giản dị, hoàn toàn tĩnh lặng.
Hứa Tịch Ngôn ngồi xuống mép giường, ngón tay thon dài khẽ đặt lên ga giường.
Nền trắng, hoa vàng li ti, giống hệt bộ đồ ngủ của Văn Nhiễm.
Chẳng bao lâu, Văn Nhiễm mang máy sấy vào, Hứa Tịch Ngôn ngẩng đầu: "Sao không phải màu xanh dương?"
"Cái gì?"
"Ga giường, và đồ ngủ của cậu."
Văn Nhiễm cắm máy sấy vào ổ bên đầu giường: "Mẫu này đang giảm giá."
Hứa Tịch Ngôn bật cười.
Văn Nhiễm cúi đầu, động tác sấy tóc rất dịu dàng.
Hứa Tịch Ngôn: "Cậu có nhớ mình không?"
Văn Nhiễm không trả lời.
Hứa Tịch Ngôn tựa đầu lên eo nàng: "Mình đang hỏi cậu đó."
Tóc dài của cô vẫn còn ướt, dính vào áo ngủ của Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm cũng không khó chịu, để cô tựa vào, tiếp tục sấy phần tóc vẫn còn ẩm, nhưng tay kia thì trượt xuống dưới, ngón cái vuốt qua vuốt lại mái tóc còn hơi ướt của Hứa Tịch Ngôn, tiếp tục sấy khô, chạm phần vành tai mềm mại.
Cứ thế chạm tới chạm lui không thôi.
Hứa Tịch Ngôn nhắm mắt lại: "Văn Nhiễm."
"Tắt máy sấy đi."
Văn Nhiễm trầm giọng nói: "Tóc cậu còn chưa khô."
"Cậu cố ý."
Ý cô là, Văn Nhiễm cố ý trêu chọc cô lúc tóc vẫn còn ướt.
Văn Nhiễm không nói gì thêm, tắt máy sấy, đặt lên đầu giường.
Hứa Tịch Ngôn vòng tay qua eo nàng, kéo nàng ngồi vào lòng mình.
Nút áo ngủ có màu vàng nhạt, Hứa Tịch Ngôn nhìn chăm chú, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve.
Từng cái, từng cái một.
Hứa Tịch Ngôn luôn cảm thấy Văn Nhiễm là một người rất kỳ lạ.
Đường chân tóc Văn Nhiễm lấm tấm mồ hôi, nhưng sắc mặt nàng lại rất bình tĩnh.
Thân hình Văn Nhiễm rất gầy, nhưng Văn Nhiễm lại có một chỗ rất đầy đặn và trái ngược với khuôn mặt bình tĩnh của nàng.
Văn Nhiễm nhìn chẳng có vẻ gì là nhớ cô, nhưng chỉ cần ánh nhìn của cô, Văn Nhiễm cũng phát sinh một loại biến đổi dựng đứng lên.
Hứa Tịch Ngôn hôn lên sự biến đổi ấy: "Cậu có sẵn ở đây không? Mình không mang theo."
Văn Nhiễm nghiêng người, mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Một chiếc hộp màu hồng nhạt dễ thương, bên trên vẽ một quả đào.
Văn Nhiễm dùng giọng điệu điềm tĩnh khác thường của mình nói: "Mình muốn biết, có thật là vị đào không."
Hứa Tịch Ngôn khẽ bật cười.
Văn Nhiễm luôn dùng một giọng nói trong trẻo và thánh thiện như vậy, để nói ra những điều phóng túng nhất.
******
Đôi tay của Hứa Tịch Ngôn là đôi tay của nghệ sĩ dương cầm vĩ đại nhất thế giới.
Văn Nhiễm nghĩ, bộ ga gối này nhất định phải thay rồi.
Mái tóc dài chưa kịp sấy khô của Hứa Tịch Ngôn làm ướt gối, phần ga giường thì phải trách nàng, có lẽ nàng thậm chí chẳng cần màn dạo đầu dài đến thế, vì nó chỉ khiến nàng phải kìm nén rất nhiều.
Sau khi kết thúc giọng Văn Nhiễm đã khàn khàn vì chịu đựng, bên ngoài mưa bắt đầu rơi lác đác, không lớn, chậm rãi mang hơi hướng mưa thu.
Hứa Tịch Ngôn nằm nghiêng nghỉ ngơi, mặt vùi vào khuỷu tay.
Văn Nhiễm nhẹ nhàng đẩy cô: "Cậu nên dậy rồi."
Hứa Tịch Ngôn vẫn úp mặt: "Phải thay ga giường à?"
Văn Nhiễm: "Là cậu nên đi rồi."
Hứa Tịch Ngôn lập tức ngẩng mặt, thật ra sau khi lăn qua lộn lại lâu như vậy, mái tóc dài ẩm ướt của cô cũng đã khô, chỉ là rối bời vì vừa rồi quá buông thả, dính cả lên má, trông như nàng tiên cá đang nổi lên cạnh mạn tàu.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu nói gì?"
Văn Nhiễm nhắc: "Chúng ta là người tình, không phải đang yêu nhau, cậu không nên ngủ lại đây."
Hứa Tịch Ngôn ngồi dậy, nhìn nàng một lúc, khẽ nhếch môi cười.
Xuống giường, mặc lại áo phông và quần short.
Rồi quay lại bên giường, vòng tay ra sau gáy Văn Nhiễm, kéo mặt nàng vào lòng mình, hôn một cái thật dịu dàng lên đỉnh đầu nàng.
Có chút bực dọc trong giọng nói: "Văn Nhiễm, cậu thật tàn nhẫn."
"Ngủ với cậu xong là đuổi người đi liền, đó là cách cậu nghĩ về mình à?"
Cô buông Văn Nhiễm ra, lại nắm lấy cằm Văn Nhiễm, cúi người, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của Văn Nhiễm: "Nhưng tụi mình còn hai năm."
"Cậu làm sao biết được, từ đầu đến cuối cậu sẽ không bao giờ thích mình?"
Hứa Tịch Ngôn trực tiếp rời đi.
Văn Nhiễm thở ra một hơi, rời giường, từ tủ quần áo lấy ra bộ ga gối sạch sẽ để thay.
Tự mình ngồi xuống bàn làm việc, lặng lẽ hút một điếu thuốc.
Tay kia lật cuốn nhật ký ra, cuốn này nàng đã dùng từ hồi trung học, phần keo ở gáy đã hơi bong, giấy cũng ngả vàng.
Có một trang viết: 「Ghét Hứa Tịch Ngôn nhất.」
「 Ghét Hứa Tịch Ngôn nhất trên đời.」
Văn Nhiễm khẽ cười, ngậm điếu thuốc, co một chân lên, lật đến trang mới nhất, vặn mở cây bút máy, hạ bút viết lại những lời giống hệt:
「Ghét Hứa Tịch Ngôn nhất.」
「Ghét Hứa Tịch Ngôn nhất trên đời.」
Lúc Hứa Tịch Ngôn cọ nhẹ lên cổ nàng ngoài hành lang, và khi cô giận dỗi bỏ đi ban nãy, thật sự khiến nàng cảm thấy Hứa Tịch Ngôn rất nhớ nàng, Hứa Tịch Ngôn thích nàng.
Nhưng biết làm sao bây giờ.
Sự thích của Hứa Tịch Ngôn, tổng cộng chỉ có ngần ấy, không đủ để cô thay đổi vì bất kỳ ai.
Hứa Tịch Ngôn khi yêu bất kỳ ai, vẫn là chính cô, vẫn luôn "đơn độc".
Khi cô xuất hiện, mang theo cả thế giới dâng lên trước mặt bạn. Còn khi cô quay về với cuộc sống của riêng mình, cũng như thể thật sự đã quên mất bạn.
Những gì Văn Nhiễm cần, không phải là như vậy.
Nếu Hứa Tịch Ngôn không thể cho nàng nhiều hơn, thì nàng thà chẳng nhận gì cả.