Rất bình yên, cũng rất xao động
Hôm sau, Văn Nhiễm đi làm ở khu Văn Hóa Sáng Tạo như thường lệ.
Lúc ăn sáng, nàng đang rót sữa đậu nành vào ly để hâm nóng thì Hề Lộ đột nhiên hét lên một tiếng, làm tay Văn Nhiễm run nhẹ, khiến hai giọt sữa đậu nành văng ra bàn.
Nàng rút khăn giấy lau sạch sữa đậu nành , chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một linh cảm mơ hồ. Quả nhiên, Hề Lộ đứng bên cạnh nói ngay: "Hứa Tịch Ngôn về nước rồi đó! Người hâm mộ ngồi rình ở sân bay bao nhiêu ngày còn chẳng thấy, sao tự dưng lại bị chụp ở đường Hoài Nhân, rốt cuộc là cô ấy về lúc nào vậy?!"
Văn Nhiễm thản nhiên nói: "Không biết."
"Cậu nhìn nè." Hề Lộ vẫy vẫy điện thoại: "Cách phối đồ hôm nay của Hứa Tịch Ngôn phải nói là cực phẩm luôn đó."
Văn Nhiễm bưng sữa đậu nành với cơm nắm đến bàn làm việc để ăn sáng.
Hề Lộ gọi với theo sau: "Này, cậu không coi à?"
Văn Nhiễm khẽ mỉm cười.
Hề Lộ cũng cười theo: "Cậu đúng là kỳ lạ thật, cậu là người đầu tiên không hứng thú gì với Hứa Tịch Ngôn mà mình từng gặp đó." Nói rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại: "Nhớ lần trước cô ấy bị chụp ở sân bay cũng có quàng khăn nè."
"Cô ấy ít khi quàng khăn lắm."
Hề Lộ chống cằm bằng một tay, đặt điện thoại lên mặt bàn, đầu ngón tay kia gõ nhẹ lên viền máy: "Không biết có theo quy luật gì không nữa, chẳng lẽ là trời âm u thì quàng khăn?"
"Nhưng hôm nay trời đẹp mà, ủa mà cô ấy chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay rộng thùng thình với quần short thôi, không sợ lạnh sao, mà công nhận là đẹp thật."
Trịnh Luyến bật cười: "Quy luật gì chứ, Hứa Tịch Ngôn có gương mặt đó, muốn quàng thì quàng, không thì thôi, chủ yếu là phong cách tự do thôi mà."
Văn Nhiễm đưa một miếng cơm nắm vào miệng, thầm nghĩ: Thật ra là có quy luật.
Hai lần Hứa Tịch Ngôn quàng khăn đều là sau khi cùng nàng nảy sinh quan hệ.
Phòng trọ nhỏ của Văn Nhiễm cách âm không tốt, mà Hứa Tịch Ngôn lại có đôi tay khéo léo và mạnh mẽ của một nghệ sĩ dương cầm đỉnh cao, nàng phải gắng sức kìm lại hết những âm thanh sắp bật ra thành tiếng, chỉ còn lại tiếng thở dốc, cực kỳ khó khăn. Có lúc nàng còn ôm cổ Hứa Tịch Ngôn, vùi mặt vào đó, môi khẽ mút lên làn da cô.
Da của Hứa Tịch Ngôn như đóa tường vi, đẹp và mong manh.
Chỉ một lần răng môi chạm vào, lập tức lưu lại vết đỏ như hạt đậu.
Ăn xong bữa sáng, Văn Nhiễm bật sáng màn hình điện thoại và nhìn thoáng qua.
Tính cách của Hứa Tịch Ngôn thật ra rất kiêu ngạo.
Tối qua rời đi như thế, sau đó chẳng còn tin tức gì.
Văn Nhiễm nghĩ, người như Hứa Tịch Ngôn, từ nhỏ đến lớn chắc chưa từng gặp tình huống có ai đó không thích mình.
Một tuần trôi qua, giữa hai người như đang âm thầm chiến tranh lạnh, không ai chịu nhượng bộ trước.
Thời gian này Hứa Tịch Ngôn vẫn làm việc trong nước, thỉnh thoảng bị người hâm mộ chụp lại, ảnh lan truyền khắp Weibo. Văn Nhiễm lại đặt 「Hứa Tịch Ngôn」vào danh sách từ khóa bị chặn, nên khi lướt mạng sẽ không thấy gì liên quan đến cô.
Tuy nhiên, Hề Lộ và Trịnh Luyến ngày nào cũng nhắc đến ở studio.
Thế là Văn Nhiễm biết được cuộc sống của Hứa Tịch Ngôn hiện tại nhiều màu sắc thế nào.
Hôm nay Hứa Tịch Ngôn đi chụp ảnh cho tạp chí thời trang, vẽ một bên cánh bướm màu bạc ở mắt phải, đẹp đến thoát tục.
Tối nay Hứa Tịch Ngôn đi bar với bạn bè, ăn mặc rất kín đáo, đội mũ lưỡi trai bằng nhung xanh đậm. Cô đứng tựa vào tường hút thuốc, mấy người bạn vây quanh trò chuyện. Khi đó chẳng ai nhận ra cô, chỉ có người đi ngang cảm thấy "chị gái này hút thuốc có khí chất quá", tiện tay chụp một tấm, chia sẻ lên mạng. Người hâm mộ lâu năm của Hứa Tịch Ngôn nhờ vào đôi chân dài trắng nõn mà nhận ra đó là cô.
Tấm poster quảng cáo mỹ phẩm khổ lớn của Hứa Tịch Ngôn vừa chụp xong đã được thương hiệu dùng ngay, hôm cô tham dự sự kiện đi ngang qua, còn chụp một tấm với poster với nụ cười lười biếng, tấm ảnh được studio đăng lên Weibo làm nội dung.
Văn Nhiễm lặng lẽ lắng nghe.
Đó là Hứa Tịch Ngôn với tư cách một ngôi sao.
Từng chi tiết nhỏ vẽ nên một hình ảnh xa vời.
Dạo này Đào Mạn Tư rất bận rộn với bản thảo của mình, cuối cùng nộp xong bản thảo, liền gọi cho Văn Nhiễm rủ nàng ra ngoài ăn một bữa thật ngon.
Văn Nhiễm cười hỏi: "Ăn gì?"
"Đồ Nhật! Mình mời! Vừa có tiền thưởng nè!" Giọng Đào Mạn Tư tràn đầy năng lượng.
Tan làm, Văn Nhiễm từ khu Văn Hóa Sáng Tạo đi qua, đường xa, lúc nào cũng là Đào Mạn Tư đợi nàng.
Đào Mạn Tư đứng trước trung tâm thương mại, xách hai ly trà sữa, mải mê nhìn điện thoại.
Văn Nhiễm chạy vội tới: "Đợi lâu chưa?"
Đào Mạn Tư giơ ly trà sữa lên: "Thời niên thiếu và diều giấy đàn tranh, cậu chọn ly nào?"
Giờ tên trà sữa toàn kỳ quái, nghe cũng không biết vị gì.
Văn Nhiễm đáp: "Thời niên thiếu."
Đào Mạn Tư nhìn nhãn dán trên hai ly, đưa nàng một ly, rồi nói: "Thời niên thiếu là cốt trà xanh hoa nhài nha."
Văn Nhiễm gật đầu.
Thật ra nàng không quan tâm cốt trà là gì, nàng chỉ đơn giản thích cái tên ấy.
「Thời niên thiếu」
Nếu không gặp Hứa Tịch Ngôn, thời niên thiếu của nàng sẽ là một đống đề thi làm mãi không hết, là bánh hành giấu dưới hộc bàn làm bữa sáng, là căn tin chen chúc người, là mấy động tác thể dục giữa giờ qua loa lấy lệ, là những ngày ôn thi đại học đến nỗi trán nổi mụn.
Nhưng nhờ có Hứa Tịch Ngôn.
Thời niên thiếu của nàng trở thành cây long não quanh năm xanh tươi trong sân trường, một thiếu nữ mặc áo phông đen đứng dưới tán cây, gió cuối hè thổi nhè nhẹ. Ánh mắt lạnh nhạt trời sinh của cô gái vô tình nhìn sang, đầu ngón tay thon dài vén lọn tóc xoăn rối ra sau tai.
Văn Nhiễm vừa hút trà sữa vừa không hiểu vì sao lại nhớ đến những chuyện đã rất lâu về trước.
Đào Mạn Tư bỗng kéo nàng lại: "Nhìn kìa."
Văn Nhiễm nhìn theo hướng cô chỉ.
Đó là một tấm poster của Hứa Tịch Ngôn chụp cho sản phẩm chăm sóc da. Trong poster, Hứa Tịch Ngôn chỉ mặc một chiếc áo ngắn nhung đen không tay, tóc dài buông trên vai, gần như để mặt mộc, chỉ tô một lớp son bóng trong suốt.
Một vẻ đẹp tự nhiên nằm ngoài phạm vi bình thường. Đào Mạn Tư nói với Văn Nhiễm: "Chỉ cần lên mạng, cậu sẽ thấy ngay những video dạy trang điểm bắt chước tấm poster này. Nhưng có gì để bắt chước từ kiểu trang điểm này chứ? Không phải tất cả đều nằm ở khuôn mặt này!"
Văn Nhiễm bình tĩnh nói: "Đúng vậy."
Đào Mạn Tư nhìn nàng: "Cậu đừng nói là không nhớ cậu ấy nha?"
"Ai cơ?"
"Hứa Tịch Ngôn chứ ai!" Đào Mạn Tư trừng mắt nhìn nàng.
Văn Nhiễm ngừng vài giây, cười tươi như hoa: "Chọc cậu thôi, sao mà không nhớ được, hồi cấp ba từng học cùng trường với tụi mình hơn nửa năm mà."
Đào Mạn Tư vỗ ngực: "Làm mình hết hồn, mình còn tự hỏi cậu sao có thể không có chút ấn tượng với một người như Hứa Tịch Ngôn, người từng học chung trường với tụi mình. Mặc dù hồi đó cậu chẳng thân với cậu ấy, người thân nhất với cậu ấy hình như là Bạch Xu thì phải. Cậu ấy muốn thi đại học Bắc Điện, sau này cũng thi đậu, mà tốt nghiệp xong thì không nổi tiếng."
"Hứa Tịch Ngôn nhất định không còn nhớ Bạch Xu nữa rồi, càng khỏi nói đến việc nhớ tụi mình."
Ánh mắt Văn Nhiễm lướt qua tấm poster, Hứa Tịch Ngôn rất hợp với áo sát nách, bởi vì đường cổ và vai của cô cực kỳ đẹp, làn da mỏng và mong manh, chỉ cần môi chạm vào, Hứa Tịch Ngôn sẽ hơi run lên.
Đào Mạn Tư kết luận: "Giờ Hứa Tịch Ngôn mà đụng mặt trực tiếp với tụi mình, chắc chắn không nhận ra."
Văn Nhiễm dừng trong hai giây, rồi "Ừ" một tiếng.
Đào Mạn Tư kéo tay nàng: "Nào nào nào, cậu chụp cho mình một tấm với poster của Hứa Tịch Ngôn đi, dù sao cũng là bạn cùng trường cấp ba, coi như có duyên từ xưa."
Văn Nhiễm nghiêm túc giúp cô chụp ảnh.
Đào Mạn Tư cầm điện thoại, cẩn thận ngắm nghía: "Nhiễm Nhiễm, cậu từ nhỏ đã chụp ảnh đẹp như vậy rồi."
Có lẽ vì Văn Nhiễm có dây thần kinh nhạy cảm, cũng giống như nàng có đôi tai rất nhạy, luôn giỏi nắm bắt những chi tiết người khác có thể bỏ qua.
Đào Mạn Tư hỏi: "Cậu có muốn chụp không?"
Văn Nhiễm lắc đầu: "Không cần."
"Là Hứa Tịch Ngôn đó!"
Văn Nhiễm chỉ mỉm cười.
Hai người ăn xong món Nhật, lại dành nửa buổi đi dạo trong trung tâm thương mại, Đào Mạn Tư mua một chiếc sơ mi trắng, hai người chia tay nhau ở ga tàu điện ngầm.
Về đến nhà thì cũng đã muộn, cả tòa nhà cũ kỹ lại như chìm vào giấc ngủ sâu, Văn Nhiễm chậm rãi bước lên từng bậc thang, đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Đến khúc cua tầng ba, nàng ngẩng đầu nhìn lên.
Một lần nữa có người đang tựa vào cánh cửa chống trộm nhà nàng, đó là Hứa Tịch Ngôn.
Lần này Hứa Tịch Ngôn không chơi điện thoại, dáng vẻ như đang ngẩn ngơ nhìn ánh trăng bên ngoài hành lang, nghe tiếng bước chân của Văn Nhiễm thì quay đầu nhìn sang, chạm thẳng vào ánh mắt của Văn Nhiễm.
Cô không cười, lại toát lên vẻ lạnh lùng trời sinh.
Văn Nhiễm không biểu lộ cảm xúc mà bước đến, thấy dưới chân cô có một chiếc túi đựng mèo.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Bạn mình gửi, nhờ mình nuôi hai ngày."
Khi cô nói điều này, đồng thời nhấc túi mèo lên tránh phía cửa, Văn Nhiễm lấy chìa khóa mở cửa, không hiểu sau nàng đột nhiên lại cảm thấy buồn cười.
Họ đã một tuần không gặp, câu đầu tiên Hứa Tịch Ngôn nói với nàng lại là về một con mèo.
Rõ ràng lần trước Hứa Tịch Ngôn còn giận dỗi khi rời đi.
Bây giờ cô lại đến trò chuyện về một con mèo như thể trước đó chẳng có gì xảy ra.
Sự kiêu ngạo của Hứa Tịch Ngôn khiến cô không nhắc lại chuyện "thích hay không thích", có vẻ như cô đã quyết tâm dây dưa với Văn Nhiễm đến cùng.
Cô xách túi mèo bước vào, hỏi Văn Nhiễm: "Có tiện thả nó ra được không?"
"Chắc chắn rồi."
Hứa Tịch Ngôn mở túi mèo, bước ra là một em mèo đồi mồi tai nhọn mặt thon, bộ lông ba lớp màu đan xen, lộng lẫy như lụa. Lần đầu tiên đến nhà Văn Nhiễm mà không hề sợ sệt, nó bước từng bước duyên dáng như thể đang tuần tra lãnh thổ của mình.
*玳瑁猫/Mèo đồi mồi: search hình thấy giống Mỹ Lem bên nhà Vitamin Mèo.
Văn Nhiễm đặt túi xuống rồi đi rửa tay, bước ra đứng tựa vào cửa phòng tắm nhìn con mèo: "Nhà mình hình như không có gì cho nó ăn, có cần xuống mua không?"
Hứa Tịch Ngôn ngồi xếp bằng trên tấm thảm lông ngắn cạnh bàn trà, tay vuốt dọc lưng con mèo: "Nó ăn rồi."
"Cậu nuôi nó ở đâu?"
"Khách sạn."
Văn Nhiễm ngạc nhiên: "Khách sạn cho nuôi mèo à?"
Hứa Tịch Ngôn dùng đầu ngón tay gãi cằm mèo: "Có chứ."
Văn Nhiễm khẽ cười, chợt nhận ra câu hỏi của mình thật dư thừa.
Với người khác thì không, nhưng với Hứa Tịch Ngôn dường như chẳng có gì là không thể.
Tài năng, nhan sắc, danh tiếng và tiềm lực tài chính của cô khiến những quy tắc cứng nhắc như tường đồng vách sắt, thứ mà người thường va phải chỉ có thể đầu rơi máu chảy, bỗng hóa mềm mại vô cùng khi đặt dưới chân cô, và cô cứ thế bước qua một cách vô tư.
Văn Nhiễm hỏi: "Sao tự dưng muốn nuôi mèo?"
"Thật ra là luôn muốn nuôi."
"Nhưng việc bay đi bay về rất bất tiện cho cậu?" Ý của Văn Nhiễm là, thật ra cô có trợ lý, chỉ cần cô muốn thì chuyện gì cũng làm được thôi.
"Cũng có một phần." Hứa Tịch Ngôn nói: "Chủ yếu là vì mình á, với mọi thứ ngoài dương cầm ra, đều không bền lâu."
Điều đó là sự thật.
Tài năng của Hứa Tịch Ngôn quá rực rỡ. Cô có thể làm mọi thứ dễ dàng như trở bàn tay. Kể cả khi bị chụp ảnh lúc chơi các môn thể thao mạo hiểm cũng chẳng khi nào giống nhau, hôm nay là dù lượn, hôm sau nhảy bungee, ngày kia lại leo núi cấp độ chuyên nghiệp.
Văn Nhiễm thấy con mèo đáng yêu, nàng bèn bước tới trước mặt Hứa Tịch Ngôn, co ngón tay lại mà vuốt nhẹ phần sau gáy mèo.
Hứa Tịch Ngôn cất giọng trầm trầm: "Mình không tìm cậu thì cậu cũng không có ý định tìm mình đúng không?"
Văn Nhiễm cúi mắt nhìn mèo: "Cậu bận thế, dù mình có tìm cậu thì điện thoại phần lớn cũng là Trần Hi giữ, người trả lời mình là Trần Hi."
Hứa Tịch Ngôn rút điện thoại ra, nhìn Văn Nhiễm rồi gọi một cuộc: "Alo, Trần Hi."
Căn hộ thuê của Văn Nhiễm quá nhỏ, nên tiếng trả lời từ đầu dây bên kia lọt rõ vào tai nàng.
"Chị Ngôn Ngôn, chị gọi em qua đón rồi à?" Giọng Trần Hi có phần ngạc nhiên.
Mang theo chút hoài nghi kiểu "chị không trụ nổi nữa à".
Hứa Tịch Ngôn khựng lại một nhịp, Văn Nhiễm đang ngồi xổm trước mặt cô vuốt ve mèo, mái tóc dài buông xuống che đi đôi tai đang đỏ bừng trong khoảnh khắc ấy.
"Không phải yêu cầu em qua ngay." Hứa Tịch Ngôn nói, "Giúp chị làm thêm một sim điện thoại, sau này liên hệ công việc thì dùng số đó."
Trần Hi bất ngờ: "Vậy số hiện giờ thì sao ạ?"
"Không sao cả, chị muốn dùng làm số cá nhân." Hứa Tịch Ngôn cúp máy.
Cô nhìn Văn Nhiễm: "Được chưa? Sau này điện thoại này không đưa Trần Hi nữa, đều ở trong tay mình."
Văn Nhiễm cụp mi: "Hứa Tịch Ngôn."
Tay nàng đang vuốt ve mèo, dần dần lướt sang những ngón tay thon dài của Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn nâng mi mắt nhìn nàng một cái.
Nàng thì thầm nói: "Chân mình bị tê rồi."
Hứa Tịch Ngôn cười lớn, duỗi thẳng chân: "Lại đây."
Con mèo đồi mồi tức nhảy lên chân Hứa Tịch Ngôn, cuộn tròn trong tư thế thoải mái.
Lúc này đến cả Văn Nhiễm cũng bật cười. Hứa Tịch Ngôn nhấc tai mèo đồi mồi lên: "Không phải gọi mày."
Con mèo đồi mồi được chăm sóc rất tốt, cân nặng đáng kể, Hứa Tịch Ngôn dùng cả hai tay nhấc nó xuống khỏi chân, rồi nói với Văn Nhiễm: "Cậu mà không lại thì nó lại leo lên bây giờ."
Văn Nhiễm bước đến, ngồi dạng chân trên đùi Hứa Tịch Ngôn, đầu gối chạm vào thảm lông mềm.
Hai tay nàng vòng lấy cổ Hứa Tịch Ngôn, vùi mặt vào hõm cổ ngát hương nước hoa của cô, mái tóc dài uốn lượn của Hứa Tịch Ngôn quét qua gò má nàng.
Hứa Tịch Ngôn ôm lấy eo nàng, đốt ngón tay chạm vào xương sống của nàng, men dần lên từng chút, con mèo đồi mồi ngồi xổm cạnh đó, mở to đôi mắt nhìn họ.
Rồi nó bước lại gần, đi qua đi lại bên cạnh chân Hứa Tịch Ngôn, cái đuôi nhiều lông mượt mà quét tới quét lui trên lưng Văn Nhiễm.
Cảm giác nhột kỳ lạ.
Không rõ là cái đuôi mèo chạm vào lưng khiến nàng ngột hơn, hay chính là bàn tay Hứa Tịch Ngôn đang di chuyển từng chút một trên cột sống của nàng nhột hơn.
Văn Nhiễm vẫn vùi mặt trong hõm cổ Hứa Tịch Ngôn, không nói gì, là Hứa Tịch Ngôn mở lời trước: "Văn Nhiễm, cậu đúng là chịu đựng giỏi thật đấy."
Cô đỡ eo Văn Nhiễm: "Dậy thôi."
"Ai tắm trước?"
"Mình trước."
Khi Văn Nhiễm bước ra khỏi phòng tắm, thấy Hứa Tịch Ngôn đang giơ điện thoại chụp ảnh con mèo đồi mồi.
Văn Nhiễm thuận miệng hỏi: "Có chụp được bức ảnh nào đẹp không?"
"Có." Hứa Tịch Ngôn cúi đầu gõ chữ: "Mình đang đăng lên Weibo."
Văn Nhiễm bước tới, bất ngờ giật điện thoại khỏi tay cô: "Hứa Tịch Ngôn, cậu làm gì vậy?"
Hứa Tịch Ngôn ngẩng cằm, lặng lẽ quan sát nàng.
Văn Nhiễm cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn đã dáng bức ảnh cô định đăng lên Weibo, cô chỉ chụp lớp lông nhiều màu và mượt như lụa của con mèo, dòng trạng thái viết: [Mèo của bạn, màu lông đặc biệt.]
Văn Nhiễm mím môi, đưa điện thoại trả lại cho cô.
Hứa Tịch Ngôn nhận lại, rất điềm tĩnh ấn nút đăng.
Cô đứng dậy, ném điện thoại lên ghế sofa: "Mình đi tắm."
Trước khi bước vào phòng tắm, cô tựa vào khung cửa và cởi nút áo sơ mi đen, nghiêng đầu, mái tóc dài và dày che nửa khuôn mặt, khiến ánh mắt cô cũng trở nên u tối khó dò: "Văn Nhiễm, cậu đúng là sợ bị dính dáng với mình thật đấy."
"Cậu quả thật đã quyết tâm, muốn rút lui toàn vẹn khỏi mối quan hệ này."
Rồi cô bước vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy rào rào vọng ra, Văn Nhiễm đứng yên tại chỗ, co nhẹ ngón tay.
******
Khi Hứa Tịch Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, con mèo đồi mồi đang đi vòng quanh phòng khách, cửa phòng ngủ đóng lại.
Hứa Tịch Ngôn đi về phía phòng ngủ, con mèo lập tức theo sau.
"Xin lỗi." Cô cúi đầu nói một tiếng như vậy, nhanh chóng lách vào phòng và khóa cửa. Văn Nhiễm nằm trên giường, quay lưng lại phía cô.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Ngủ rồi à?"
Văn Nhiễm khe khẽ đáp: "Chưa."
Nàng ngồi dậy, ánh mắt Hứa Tịch Ngôn dừng lại nơi bộ đồ ngủ cotton trên người nàng.
Cô ngồi xuống mép giường, vòng tay qua eo nàng kéo lại gần. Không hiểu vì sao, Hứa Tịch Ngôn luôn cảm thấy đồ ngủ bằng vải cotton của Văn Nhiễm đánh trúng một điểm yếu nào đó của mình.
Vừa khiến trái tim cô cảm thấy bình yên, lại vừa xao động.
Cô giống như một người đã du hành không gian suốt một thời gian dài, rồi quay về Trái Đất, ánh đèn sân khấu rực rỡ như những vì tinh tú dần dần mờ đi, ánh đèn trong căn phòng ngủ nhỏ của Văn Nhiễm luôn dịu dàng và ấm áp, như chính con người Văn Nhiễm.
Cô đặt ngang bàn tay và nhẹ nhàng vuốt ve, không rõ là vuốt ve lớp vải áo ngủ Văn Nhiễm, hay vuốt ve chính Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm không chịu nổi hành động ấy của cô, tinh tế gọi cô: "Hứa Tịch Ngôn."
Hứa Tịch Ngôn làm như không nghe thấy.
"Này, Hứa Tịch Ngôn..."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cười, rồi bất chợt gọi: "Nhiễm Nhiễm."
Hơi thở Văn Nhiễm khựng lại.
"Có bao nhiêu người gọi cậu như vậy?" Hứa Tịch Ngôn vẫn như đang đùa nghịch với bộ đồ ngủ của Văn Nhiễm: "Ba mẹ, người thân, đồng nghiệp, bạn bè, ai cũng gọi cậu vậy đúng không? Bao nhiêu người?"
"Hứa Tịch Ngôn, cậu có ý gì?"
"Mình hỏi cậu là có bao nhiêu người?"
"Làm sao mà tính được chứ."
"Vậy bây giờ đếm đi."
Văn Nhiễm ngẩng lên nhìn khuôn mặt Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn lúc này khác hẳn vẻ ngoài trong sáng lạnh lùng trên tấm poster. Trong đôi mắt cô là một cơn thủy triều dâng lên không dứt, ngay cả khi cô không làm gì cả, chỉ riêng vẻ mặt này đã đủ khiến Văn Nhiễm dâng trào.
Tâm trí của Văn Nhiễm rối bời, nhưng Hứa Tịch Ngôn vẫn không dừng lại, nàng đành phải đếm thật: "Mười tám, mười chín người..."
"Nhiều vậy sao." Hứa Tịch Ngôn nói: "Vậy mình sẽ không gọi cậu như thế nữa."
Lần này lại dùng chiếc hộp nhỏ màu hồng Văn Nhiễm mang về từ California, Hứa Tịch Ngôn để nàng ngồi trong lòng mình, ôm eo nàng, hôn lên tai nàng. Mèo đồi mồi ở bên ngoài cào cửa, phát ra tiếng kêu nho nhỏ.
Hứa Tịch Ngôn ghé sát tai nàng: "A Nhiễm."
"Chỉ mình mình được gọi cậu như vậy, nhớ chưa?"
Đôi tay của nghệ sĩ dương cầm bộc lộ tài năng đỉnh cao chính là khi gọi ra hai chữ "A Nhiễm", cũng khởi động một giai điệu đặc biệt. Văn Nhiễm nghe giọng nói trầm ấm tuyệt đẹp lướt qua màn nhĩ của mình, đầu lưỡi đang trêu chọc vành tai nàng. Nàng chịu đựng và chịu đựng, cuối cùng vẫn không kìm lại được mà bật ra một tiếng y như mèo nhỏ ngoài cửa phòng.
Môi nàng áp chặt lên chiếc cổ mềm mại của Hứa Tịch Ngôn, trong lòng chỉ lặp lại bốn chữ mà cô từng nói: 「Rút lui toàn vẹn」
Ngay cả sự chiếm hữu mãnh liệt của Hứa Tịch Ngôn cũng được tô điểm bởi sắc hồng của tường vi.
Liệu nàng thật sự có thể rút lui toàn vẹn khỏi mối quan hệ này không?
******
Hứa Tịch Ngôn không nhắc đến chuyện ngủ lại, chỉ tự nhiên đứng dậy mặc đồ.
Văn Nhiễm cũng mặc lại áo ngủ, cùng cô rời giường.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Có cần mình giúp cậu thay ga giường không?"
"... Không cần."
Hứa Tịch Ngôn ôm con mèo đồi mồi, nhốt lại trong túi mèo, lúc ngồi xuống kiểm tra xem mèo có thoải mái không, cô quay lưng lại nói: "Cậu sợ dính dáng đến mình như thế, thì phải làm sao đây?"
"Ngày mai, chúng ta chắc sẽ lại gặp nhau."
Cô xách túi mèo rời đi.
Hôm sau, Văn Nhiễm nhận được điện thoại của Trần Hi: "Tối nay đội ngũ tour diễn lần trước tụ tập ăn một bữa, cô cũng đến nhé."
"Sao bỗng nhiên lại tụ tập?"
"Hiếm khi mọi người đều có mặt ở Hải Thành, cô cũng biết chị Ngôn Ngôn dạo này có rất nhiều công việc trong nước, đều là người trong giới cả, giữ mối quan hệ vẫn là cần thiết mà."
Thật ra Văn Nhiễm rất muốn từ chối, nhưng lại thấy làm vậy thật thất lễ.
Dù gì cũng đã làm việc chung hơn một tháng, tuy không thể nói là thân thiết, nhưng cũng không nên phớt lờ.
Buổi tối tan làm, Văn Nhiễm đi tàu điện ngầm đến câu lạc bộ nơi tổ chức buổi tiệc.
Hứa Tịch Ngôn luôn hào phóng, bên ngoài câu lạc bộ đậu đầy xe sang, khiến chiếc áo len đơn giản và túi vải của Văn Nhiễm trở nên hoàn toàn lạc lõng.
Nàng bước vào, mỗi lần tiệc tùng của Hứa Tịch Ngôn đều như lên bìa tạp chí thời trang, những nam thanh nữ tú ấy dường như sống trong thế giới hoàn toàn tách biệt với tàu điện ngầm và cuộc sống thường ngày.
Hôm nay Hứa Tịch Ngôn đến khá sớm.
Thật ra chỉ cần cô có mặt, bạn không bao giờ phải bận tâm đến việc đi tìm, cô luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Cô mặc một chiếc sơ mi nhung đỏ thẫm cổ cao, như quả mọng chín đỏ rụng trên thảm cỏ, trong không khí phảng phất mùi ngọt ngào quyến rũ. Cô mang theo vẻ đẹp lười biếng đầy mê hoặc, độ chín vừa đủ. Cô ngồi trên sofa, váy dài xẻ tới tận đùi, cũng cùng một sắc đỏ thẫm, tay cầm ly rượu chân mảnh, trên miệng là nụ cười thờ ơ, nghe mọi người xung quanh nói chuyện.
Cô gái bên cạnh nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cô vẫn nghe nhưng ánh mắt lại rơi trên người Văn Nhiễm.
Cô gái đó có lẽ cũng cảm nhận được ánh nhìn của cô, bèn nhìn theo.
Văn Nhiễm mặc áo len đơn giản và quần vải thô, bình thường như bất kỳ nhân viên văn phòng nào vừa bước ra khỏi tàu điện ngầm, chỉ là khuôn mặt phảng phất chút nét nghệ sĩ mà thôi, nên cô gái nghĩ chắc là Hứa Tịch Ngôn không phải đang nhìn Văn Nhiễm, chỉ là ánh mắt lơ đãng quét qua.
Rất nhanh cô gái không nhìn Văn Nhiễm nữa.
Thế là ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn vẫn táo bạo lưu lại trên người nàng.
Văn Nhiễm tránh ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn, chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn xuống, ánh nhìn dừng lại nơi đầu gối trắng ngần lộ ra qua đường xẻ cao của chiếc váy dài do Hứa Tịch Ngôn ngồi bắt chéo chân.
Khóe môi Hứa Tịch Ngôn khẽ nhếch lên thành một nụ cười: Văn Nhiễm đang nhắc nhở cô sao?
Cô gái ngồi bên cạnh nhìn thấy, không rõ nguyên do vì sao Hứa Tịch Ngôn kéo váy lại, che đi phần đầu gối lộ ra.
Nhưng Văn Nhiễm không nói với Hứa Tịch Ngôn một câu, Hứa Tịch Ngôn cũng vậy. Trong ánh sáng mờ ảo của quán, chẳng ai chú ý tới ánh mắt trao đổi qua lại giữa hai người. Văn Nhiễm giống như mọi lần tụ tập trước đây, chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Trần Hi bước tới chào hỏi nàng: "Cô uống gì?"
Văn Nhiễm vừa định trả lời, Trần Hi đã nói tiếp: "À đúng rồi, chỗ này có nước ép dưa hấu."
Lần này Trần Hi đã đưa ra danh sách mấy quán bar cho Hứa Tịch Ngôn chọn, Hứa Tịch Ngôn lướt qua menu rồi chọn nơi này.
Văn Nhiễm mím môi cười: "Vậy lấy nước dưa hấu."
Ngồi ở chỗ của mình, nàng có thể nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn được mọi người vây quanh như sao vây quanh mặt trăng.
Lúc đi vệ sinh, vừa vén tấm rèm phong cách Nhật, nàng bất chợt thấy Hứa Tịch Ngôn từ phòng trong bước ra.
Xung quanh không có ai. Nếu Hứa Tịch Ngôn muốn nói chuyện với nàng, thì đây chính là thời điểm thích hợp nhất.
Ánh mắt Văn Nhiễm rơi lên cổ áo sơ mi của Hứa Tịch Ngôn, chỉ có nàng mới biết vì sao hôm nay Hứa Tịch Ngôn lại chọn áo cổ cao. Bởi vì tối qua, lúc nàng vùi vào cổ Hứa Tịch Ngôn nhưng vẫn chịu không nổi, đã cắn mút lên làn da mềm mại của Hứa Tịch Ngôn.
Hơn nữa... không kiểm soát được lực.
Hứa Tịch Ngôn nhận ra ánh nhìn của nàng, mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng một chút, nhưng không nói gì.
Hai người cũng không chào nhau, cứ thế lướt qua nhau trong gang tấc.
Cho đến khi Văn Nhiễm quay lại chỗ ngồi, ngồi thêm một lát, nhìn đồng hồ, đây là thời điểm có thể về mà không bị cho là thất lễ.
Nàng đeo tủi vải, chuẩn bị chuồn êm.
Đúng lúc đó, Hứa Tịch Ngôn từ sau lưng nàng, cách một đoạn ngắn cất tiếng gọi: "Cô Văn."
Văn Nhiễm quay đầu lại.
Hứa Tịch Ngôn ngồi giữa một nhóm người, chiếc sơ mi nhung đỏ thẫm cực kỳ hợp với cô. Cô không trang điểm, không đeo trang sức, vẻ kiều diễm ấy lại không hề dư thừa. Cô mỉm cười nhìn Văn Nhiễm, mang theo ba phần khách khí, ba phần lễ độ, ba phần xa cách: "Cô Văn, bọn tôi đang định chơi trò nói thật hay mạo hiểm, đông người thì sẽ vui hơn."
"Cô Văn chơi cùng nhé?"
Văn Nhiễm biết Hứa Tịch Ngôn cố ý, có lẽ chỉ mỗi nàng mới nhìn ra được, trong nụ cười được cân chỉnh khoảng cách ấy, ẩn chứa một chút khiêu khích mơ hồ.
Cố ý không nói chuyện riêng với nàng. Cố ý trước mặt mọi người, gọi nàng một tiếng "Cô Văn".
Vì tối qua, chính bằng giọng trầm khàn đầy mờ ám ấy, Hứa Tịch Ngôn khẽ gọi bên tai đỏ bừng và nóng hổi của Văn Nhiễm: "A Nhiễm."
Văn Nhiễm nghĩ: Hứa Tịch Ngôn cho rằng mình lợi hại lắm sao?
Cho rằng nàng nhất định không dám đáp lại sao?
Nàng đeo túi vải, bình tĩnh bước qua và ngồi xuống: "Được thôi, tôi chơi."
Có người nhỏ giọng bàn tán: "Sao Tịch Ngôn gọi cô ấy lại vậy nhỉ?" "Không biết nữa." "Hình như là bạn học cấp ba." "Ồ, bạn cấp ba à."
Không ai dồn quá nhiều sự chú ý lên người Văn Nhiễm, chỉ có Hứa Tịch Ngôn, ánh mắt cô luôn dõi theo cô gái trẻ có gương mặt bình lặng đến dịu dàng kia.
Đột nhiên, cô rất muốn vén mái tóc dài mềm mại như nước của nàng lên, để xem lúc này, dưới lớp tóc ấy, có phải cũng đang che giấu một đôi tai nóng hổi đỏ bừng.