Thứ tư, buổi sáng, Tịch Tiện Thanh đang vẽ bản thiết kế.
Thực ra kỹ thuật vẽ bằng hologram có hiệu suất cao hơn nhiều so với vẽ bản thiết kế trang sức truyền thống, nhưng những năm gần đây, Tịch Tiện Thanh vẫn luôn duy trì thói quen vẽ tay.
Giấy bìa cứng, bút phác thảo, từ việc phác họa mặt cắt cho đến cách mô tả kim loại, từng nét vẽ đều là sự kết hợp hài hòa giữa kỹ thuật và sự khéo léo. Đấy là sự tôn trọng đối với khách hàng, cũng là lời nhắc nhở bản thân đừng bao giờ quên mất trái tim thuở ban đầu.
Diệp Lộ gõ cửa, bước vào phòng: “Tiện Thanh, về chiếc vòng cổ dự tiệc mà Từ phu nhân đặt làm, lão Lý đã cung cấp một vài loại đá chính.”
Tịch Tiện Thanh nghe vậy thì ngước mắt lên, nhìn đá quý trên chiếc khay nhung trên tay Diệp Lộ, lại quay sang tiếp tục tập trung vào bản vẽ.
Diệp Lộ hiểu tính cậu, giải thích: “Nghe nói sản lượng khai thác của mỏ phía nam không được tốt lắm, đây đã là lô có tỷ lệ tốt nhất rồi. Nếu lại từ chối thì ít nhất phải đưa ra được lý do.”
Tịch Tiện Thanh nhanh chóng đưa ra lý do: “Xấu.”
“…” Diệp Lộ ngập ngừng muốn nói, “Thực ra nhìn kỹ thì, màu đỏ huyết dương này trông khá trong, không bị nứt nhiều lắm, có muốn giữ lại trước làm đồ dự bị không?”
Tịch Tiện Thanh: “Nhỏ.”
Diệp Lộ: “…”
Tịch Tiện Thanh nói: “Độ phản chiếu bình thường, độ tinh khiết thấp, điều quan trọng nhất là xưa nay Từ phu nhân thích những chiếc đầm lễ phục có tà váy rộng, bồng bềnh, nếu đá chính của vòng cổ không đủ lớn thì sẽ không áp được khí thế của chiếc đầm.”
Diệp Lộ cảm thán: “Nếu là Từ phu nhân thì đúng là mấy viên đá này không đủ lớn… Lỗi dì chưa cân nhắc kỹ. Vậy để dì đi trả lời bọn họ.”
Tay cầm bút của Tịch Tiện Thanh vẫn vững vàng: “Bên chú Lý đang trữ rất nhiều hàng, chỉ là không nỡ lấy ra thôi. Nói với chú ấy, nếu đây là tất cả thành ý thì sang năm con sẽ xem xét việc hợp tác với nhà cung cấp đá thô khác.”
Diệp Lộ nhỏ giọng đồng ý: “Được. Xe đã chuẩn bị xong, dì cũng đã thay con chọn vài bộ quần áo. Chuyện hôm nay khá quan trọng, con đến chọn trước đi.”
Tịch Tiện Thanh hơi nâng cổ tay lên, dùng nét bút mỏng vẽ ra đường viền cuối cùng của mặt bên viên đá quý.
Cậu ngẩng đầu nhìn những bộ quần áo đã được Diệp Lộ chọn trên giá áo, mày nhăn lại: “Tại sao toàn là màu nhạt?”
“Thứ lỗi cho dì vì đã tự đưa ra quyết định. Màu sáng dễ gây thiện cảm, xác suất đàm phán sẽ cao hơn một chút.” Diệp Lộ nho nhã lễ độ nói, “Hơn nữa hy vọng con sẽ để dì đi theo, tham gia vào buổi gặp mặt giữa con với ngài Chúc lần này.”
Tịch Tiện Thanh: “…”
Diệp Lộ: “Tiện Thanh, lần này không thể phá hỏng nữa.”
“Con không phá.” Mặt Tịch Tiện Thanh vô cảm, “Vào lần đầu tiên gặp mặt, con đã nói rõ với anh ta về yêu cầu và thù lao có thể trả, là anh ta cho rằng điều kiện không như ý muốn, từ chối con.”
Diệp Lộ hiểu quá rõ tính cậu: “Chưa chắc lúc đó người ta từ chối con là vì không đủ điều kiện. Dì hỏi con, ngày đó khi đi xem mắt con có dẫn theo vệ sĩ không?”
Tịch Tiện Thanh: “Hôm đó vừa mới tham dự buổi đấu giá xong, đương nhiên là có vệ sĩ đi cùng.”
Diệp Lộ thở dài: “Có phải người ta mời con ăn tối, con cũng từ chối thẳng thừng luôn không?”
Vẻ mặt Tịch Tiện Thanh bình tĩnh: “Dì Diệp, dì biết mà, con không thích ăn đồ ăn bên ngoài.”
Diệp Lộ nhẹ nhàng thở hắt: “Nếu không phải hôm trước ngài Chúc chủ động đổi ý thì giờ chúng ta đang sứt đầu mẻ trán vì tìm kiếm vị bác sĩ thứ mười lăm của khu bảy, xin họ đến trị bệnh cho con.”
Bàn tay đang chấm màu của Tịch Tiện Thanh khựng lại.
“Trước hết, người khu bảy trưởng thành trong hoàn cảnh khác chúng ta, họ cần một quá trình để thấu hiểu và nhường nhịn lẫn nhau.”
Diệp Lộ nói, “Cho nên chúng ta cần phải chân thành một chút——”
“Anh ta gọi đá quý là silic dioxide.” Tịch Tiện Thanh nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Lộ.
Diệp Lộ: “Chuyện này thì…”
Tịch Tiện Thanh: “Không phân biệt được sự khác nhau giữa ghim cài áo và chuỗi trang trí ve áo, nghĩ rằng lapis lazuli và sapphire là một.”
“Khi chúng ta đến bệnh viện khu bảy thăm khám, chẳng phải lúc đầu chúng ta cũng không hiểu được các thuật ngữ mà các bác sĩ dùng đấy ư?” Diệp Lộ bất lực, “Vả lại, mục tiêu duy nhất của chúng ta hiện tại là chữa khỏi bệnh cho con, không phải à?”
Tịch Tiện Thanh không nói gì.
Diệp Lộ cởi chiếc áo vest đã được ủi sẵn từ móc áo xuống, chậm rãi nói: “Mục đích cuối cùng của chúng ta là gì? Con cố gắng bao nhiêu năm như vậy, vì cái gì?”
“Hãy nghĩ đến tương lai của chúng ta.” Bà nói với Tịch Tiện Thanh, “Nghĩ đến cô chủ.”
Tầm mắt Tịch Tiện Thanh dừng trên bộ vest trong tay Diệp Lộ.
“Nếu muốn tăng tính thân thiện khi đàm phán, ăn mặc giản dị vẫn hơn.” Cậu buông bút trong tay, dời mắt đi.
Diệp Lộ mím môi cười, biết cậu có ý thỏa hiệp: “Được, dì đi chuẩn bị ngay.”
Để tạo điều kiện giao lưu hữu nghị giữa hai khu, mấy chục năm trước khu sáu và khu bảy đã xây dựng đường cao tốc liên khu, giúp rút ngắn thời gian di chuyển giữa hai khu một cách đáng kể.
Khi Tịch Tiện Thanh và Diệp Lộ đến nhà hàng, Chúc Minh và Chu Chúc đã có mặt trước đó một lúc, đưa lưng về phía họ, thì thầm khe khẽ về thực đơn.
Chu Chúc chỉ vào hologram: “Ồ, bọn họ mới ra món vịt quay hồi nào vậy nhỉ? Còn là công thức độc quyền của đầu bếp nổi tiếng khu hai nữa. Chắc món này ngon lắm đó anh Chúc!”
Chúc Minh: “Ừ, nhưng món gà rán muối tiêu lần trước anh gọi cũng ngon lắm. Với cả lần đó là đóng gói mang về, hôm nay ăn tại chỗ có khi còn ngon hơn.”
Chu Chúc do dự: “Nói có lý, vậy hôm nay gọi món nào đây?”
Chúc Minh rất hào phóng: “Gọi hết đi, dù sao chầu này cũng đâu phải mình trả.”
Tịch Tiện Thanh và Diệp Lộ phía sau nghe hết sạch sành sanh: “…”
Diệp Lộ hắng giọng, dịu dàng ngắt lời hai người họ: “Ngài Chúc.”
Tịch Tiện Thanh thấy người ngồi trên xe lăn quay đầu, nhẹ nhàng nâng mắt lên, nhìn về phía này.
Sinh ra trong gia đình nghệ thuật, từ nhỏ Tịch Tiện Thanh đã có thói quen quan sát cách phối màu trên người đối phương vào lần đầu gặp gỡ.
Bởi vì màu sắc ưa thích của một người cũng phản ánh lên một phần tính cách của họ.
Nhưng sắc thái trên người Chúc Minh lúc nào cũng rất đơn điệu, đen trắng thuần túy.
Mái tóc anh đen bóng, mềm mại, tròng mắt lẫn con ngươi cũng là một màu đen tuyền, quần áo anh mặc lại luôn là màu trắng giản đơn hoặc màu be, làm nổi bật lên nước da trắng bệch không mấy khỏe mạnh.
Sự tương phản quá rõ rệt thường sẽ không mang lại tính thẩm mỹ cao. Thế nhưng Chúc Minh lại sở hữu một gương mặt thanh tú, thậm chí xét về mặt mỹ học, hoàn toàn có thể nói là tinh xảo.
Anh luôn mỉm cười, dịu dàng, trìu mến, hoặc là một nụ cười bất cần.
Nhưng ý cười ấy chẳng bao giờ chạm đến đáy mắt, tựa như bị bao phủ bởi một làn sương mù mờ mịt, hay như một chiếc mặt nạ xảo quyệt.
Trên đầu gối Chúc Minh là tinh thần thể cáo trắng đang nằm co ro, thấy có người tiến vào, nó lập tức ngồi thẳng dậy: “Thứ lỗi cho tôi vì không thể đứng dậy, cho hỏi quý bà đây là?”
Diệp Lộ nói: “Ngài khách sáo quá rồi, tôi là Diệp Lộ, trợ lý của ngài Tịch.”
Chúc Minh cười ôn hòa: “Rất vui được gặp mặt. Gọi tôi là Tiểu Chúc là được, đây là Chu Chúc, trợ lý của tôi.”
Diệp Lộ thả tinh thần thể của mình ra——Con diệc xám dùng chiếc mỏ nhọn chạm nhẹ vào chiếc đuôi của cáo trắng như phép lịch sự lần đầu gặp gỡ.
Chúc Minh thu hồi tinh thần thể, ánh mắt dời đến trên mặt Tịch Tiện Thanh, nụ cười trở nên có chút trêu chọc: “Chúng tôi đang xem thực đơn, ngài Tịch muốn ăn gì? Hay là giống lần trước, nhìn thôi cũng thấy no?”
Tịch Tiện Thanh: “…”
Diệp Lộ vội khẽ ho một tiếng: “Không đâu không đâu, chúng tôi cũng vừa từ khu sáu đến đây, đã ngưỡng mộ tay nghề của đầu bếp ở đây từ lâu rồi. Thế này nhé, tôi và Tiểu Chu sẽ ra ngoài gọi món, hai vị cứ ở trong phòng trò chuyện trước.”
Chu Chúc gãi đầu đứng lên, Diệp Lộ có tâm đóng cửa phòng riêng lại, vậy là trong phòng chỉ còn lại hai người Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh.
Chúc Minh chống cằm, cười tủm tỉm quét mắt quan sát Tịch Tiện Thanh một lượt, phá vỡ sự im lặng: “Hôm nay cậu không mang đồ.”
“Gì cơ?”
“Lúc nào trên người cậu cũng gắn mấy món đồ sáng lấp lánh, lần đầu tiên là khuy măng sét, lần thứ hai là đá xanh… đá lapis lazuli gắn dây xích.” Chúc Minh nhẹ nhàng hỏi, “Hôm nay không có sao?”
Thực ra, khuy măng sét khảm xà cừ hay chuỗi trang trí ve áo lapis lazuli đều là bạn tốt tặng cho Tịch Tiện Thanh.
Hai người bạn của anh, một người là người thừa kế gia tộc nổi tiếng với hơn trăm năm ở mảng đồ vest của khu sáu, người còn lại là bạn học cùng lớp ở học viện trang sức hàng đầu. Cả hai người đều tự nhận mình là nghệ thuật gia thanh cao, chắc chẳng ngờ đến có ngày tác phẩm mà bản thân đã tỉ mỉ chế tác ra lại bị người ta gọi chung chung là “mấy món đồ sáng lấp lánh”.
Chủ đề mà Chúc Minh chọn quả thật rất khéo——Mấy cuộc trò chuyện trước đó của hai người đều không quá vui vẻ, nếu cứ miễn cưỡng tiếp tục nói chuyện khách sáo thì chỉ khiến bầu không khí gượng gạo hơn.
Nhưng Chúc Minh lại đặt câu hỏi về thẩm mỹ trong cách ăn mặc, vậy thì Tịch Tiện Thanh không thể bỏ qua.
Tịch Tiện Thanh im lặng không bao lâu, vén cổ tay áo bên trái của mình lên.
Chúc Minh ghé sát nhìn: “Ừm? Mặt đồng hồ này… sao sáng vậy?”
“Mặt đồng hồ được khảm xà cừ, được xử lý bằng sơn màu xanh lam.”
“Ừ, tôi chưa từng thấy kim đồng hồ hình dạng này bao giờ, trông như cái nĩa.”
“… Đây là kim hình hoa diên vĩ, thân kim thường mảnh và dài.”
“Nghe không hiểu lắm.” Chúc Minh chân thành nói, “Nhưng rất đẹp.”
Dường như Tịch Tiện Thanh hơi khựng người lại, nhìn về phía anh, một lúc lâu sau mới nghiêm mặt đáp “Ừ” một tiếng.
Chúc Minh nhìn chăm chú vào mặt cậu, khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.
Thời điểm Diệp Lộ mở cửa bước vào, trông thấy Chúc Minh và Tịch Tiện Thanh đang ngồi đối mặt uống trà, bầu không khí yên tĩnh, biểu cảm cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng không hiểu tại sao, bà có cảm giác hình như bầu không khí giữa hai người họ… thoải mái hơn so với lúc mới bước vào.
Diệp Lộ lấy bản thỏa thuận đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra: “Tiểu Chúc, đây là thỏa thuận đã được soạn điều khoản dựa theo yêu cầu miệng lần trước của cậu.”
Chúc Minh: “Đã làm phiền ngài rồi. Chu Chúc, xem trước đi.”
Chu Chúc đáp lời, nhận lấy bản thỏa thuận, cúi đầu lật ra đọc.
Tịch Tiện Thanh bình tĩnh nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chữa trị và giữ bí mật cho tôi.”
Bầu không khí vừa mới lơi lỏng đôi chút, lại bắt đầu đâu vào đấy.
Diệp Lộ vội giúp cậu trau chuốt lời nói sao cho êm tai hơn: “Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ cố hết sức phối hợp với yêu cầu mà bên cậu Tiểu Chúc đưa ra, có thể thay đổi điều khoản bất cứ lúc nào.”
“Theo nhu cầu của mỗi người mà thôi. Yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, một cuộc hôn nhân, và một khoang thí nghiệm.”
Ánh nhìn của Chúc Minh hơi chệch đi: “Chỉ là trước khi ký tên lên bản thỏa thuận này, tôi có một yêu cầu nho nhỏ. Ngài Tịch, tôi có thể xem tinh thần thể của cậu không?”
Như đoán trước được Tịch Tiện Thanh sẽ nói gì, anh nói: “Tôi sẽ giữ bí mật, đây là lời hứa của người hành y đối với bệnh nhân. Tất cả những gì tôi nhìn thấy hôm nay chỉ có bốn người chúng ta biết.”
Diệp Lộ không nói thay Tịch Tiện Thanh, chỉ quay đầu nhìn sang cậu.
Tịch Tiện Thanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Chúc Minh khẽ lên tiếng: “Chu Chúc.”
Chu Chúc đáp lời, lấy sổ và bút ra, ngồi cạnh Chúc Minh đối diện với Tịch Tiện Thanh, chuyển sang chế độ thăm khám thoải mái nhất mà họ thường có khi livestream.
Không biết phải diễn tả thế nào, chỉ là đổi tư thế ngồi nhưng Tịch Tiện Thanh và Diệp Lộ cảm nhận được rõ ràng hai người trước mắt đã có chút gì đó thay đổi.
——Nhất là Chúc Minh, ánh mắt tập trung và sắc bén hơn, không còn dáng vẻ tùy tiện, bất cần đời như bình thường hay bộ dáng cười tủm tỉm định bụng chiếm hết một phần gà rán muối tiêu nữa.
Tịch Tiện Thanh đứng lặng tại chỗ, vài giây sau, những đốm sáng nhỏ dần hiện lên bên chân cậu, tụ lại một chỗ thành hình dạng mà có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chúc Minh nhìn không chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng: “Tốc độ hiện hình bình thường, tốc độ ngưng tụ tinh thần lực tốt, cho đến giờ cũng không thấy có vấn đề gì với nồng độ hạt proton thần kinh.”
Chu Chúc gật đầu, tay nhanh chóng ghi chép lại.
“Hai chân, mỏ nhọn… thuộc Bộ Gà.” Chúc Minh không hề rời mắt, “Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là thuộc Họ Trĩ.”
Tịch Tiện Thanh không nói gì, vẫn im lặng như cũ, hình dáng của tinh thần thể bên chân càng lúc càng rõ ràng.
Chúc Minh và Chu Chúc đều tốt nghiệp Học Viện Y của khu bảy, đã livestream khám bệnh hơn một năm, cũng coi như đã từng gặp nhiều trường hợp. Nhưng giây phút khi tinh thần thể của Tịch Tiện Thanh hoàn toàn hiện ra trước mặt họ, bọn họ đồng thời không hẹn mà cùng im lặng một giây.
Chúc Minh: “Cái gì đây? Chim xanh to biến dị?”
Chu Chúc: “Ặc… bồ câu xanh khổng lồ?”
Sắc mặt Tịch Tiện Thanh đen như than, Diệp Lộ khẽ ho một tiếng: “Sao hai người không đổi góc nhìn, quan sát kỹ thêm một chút?”
Chúc Minh ngẫm nghĩ, nhận ra gì đó: “Chu Chúc, em đẩy anh vòng qua kia.”
Chu Chúc lơ ngơ “Dạ” một tiếng, đứng dậy đẩy xe lăn của Chúc Minh, vòng đến mặt bên của tinh thần thể của Tịch Tiện Thanh.
Gần như ngay lúc hai người đổi góc nhìn, bọn họ cùng lúc thốt ra một chữ “À~” như đã hiểu ra.
“Là chim công sao.” Chúc Minh lẩm bẩm nói, “Thế thì… đúng là hiếm thật.”
Góc nhìn sai lệch có thể khiến ta có những hiểu lầm to lớn khi quan sát, giống như khi nhìn chính diện trái khế sẽ là ngôi sao vàng năm cánh, từ bên hông mới có thể thấy được hình dạng ba chiều của nó.
Mới vừa rồi bọn họ đối diện với tinh thần thể của Tịch Tiện Thanh, chỉ thấy một con chim có màu xanh đậm vênh váo hống hách, có vẻ tính nết không tốt lắm.
Nhưng khoảnh khắc góc nhìn đổi sang phần đuôi của con chim lớn, Chúc Minh đã được chứng kiến tinh thần thể đẹp nhất mà anh đã từng thấy kể từ khi hành nghề tới giờ.
——Đó là một dải lông đuôi màu lục lam tựa như thác đổ, từng tầng từng lớp lộng lẫy đan chéo thành một mảnh tơ lụa tuyệt mỹ, đẹp đến mức không mấy chân thật.
Một con chim công xanh trống cực kỳ hiếm, dáng vẻ vô cùng tao nhã.
Trái tim Chúc Minh bỗng chốc đập nhanh hơn.
Đối với bệnh nhân mà nói, dĩ nhiên việc tinh thần thể bất thường không phải là chuyện hay ho.
Nhưng đối với học giả trong lĩnh vực nghiên cứu, so với tinh thần thể mèo chó chuột thỏ thường gặp thì chim công là loại cực kỳ quý hiếm, có giá trị nghiên cứu hơn nhiều.
Nếu còn kết hợp với một chứng bệnh hiếm có…
Anh cảm thấy phấn khích không kiềm chế được.
“Chỉ quan sát bằng mắt thường, trông dáng vẻ rất khỏe mạnh, không có gì bất thường.” Chúc Minh nói, “Nếu có thể, xin hãy điều khiển xòe đuôi ra, cho chúng tôi đánh giá tình trạng lông chim.”
Tim gan Chu Chúc ngứa ngáy, ôm vở không chờ nổi nói: “Ngài Tịch?”
Không gian yên lặng khác thường, chim công to lớn ngẩng cao đầu, tư thế đứng tao nhã.
Chủ nhân của chim công to lớn này cũng đang đứng thẳng với tư thái cao ngạo y hệt, cằm nghiến chặt, mãi không mở miệng nói chuyện.
Diệp Lộ phía sau cậu chần chừ muốn nói: “Tiện Thanh, để dì giải thích qua nha?”
Chúc Minh trơ mắt nhìn vị đại thiếu gia kiêu ngạo này xoay người, khó nhọc thốt lên ba chữ: “Không xòe được.”
Chu Chúc không kịp phản ứng, tưởng người này lại chơi trò quý công tử có nhiều quy tắc, đề cao sự riêng tư: “Vâng? Nhưng nếu ngài không phối hợp thì chúng tôi không thể kiểm tra chuyên sâu cho ngài được.”
Tịch Tiện Thanh lại không trả lời.
Chúc Minh lại chợt nhận ra gì đó. Anh nhìn chăm chú vào mặt Tịch Tiện Thanh, khẽ cất lời: “Cậu không thể tự chủ việc xòe đuôi?”
Tịch Tiện Thanh vẫn không mở miệng, nhưng sắc mặt trở nên nhăn nhó với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Chứng tỏ Chúc Minh nói trúng rồi.
Không phải không muốn xòe, mà là không thể xòe.
Chu Chúc trợn mắt nhìn về phía Chúc Minh, lòng Chúc Minh lại hơi rung rinh.
Tinh thần thể là sự phản ánh tâm lý con người và thế giới tinh thần, nhưng đồng thời nó cũng tuân theo những quy luật tự nhiên nhất định.
Hệ thực vật có thể đơm hoa kết trái, hệ động vật cũng giữ lại những tập tính trong tự nhiên, sự bất thường trong tập tính liên quan mật thiết đến biểu hiện gene của chủ nhân, đường dẫn tinh thần và thay đổi tâm lý.
Bởi vì đối tượng nghiên cứu không phải thực thể, vốn đã định trước là một lĩnh vực phức tạp và khó tiếp cận, song cũng là lý do khiến Chúc Minh say mê nó.
Người đại diện kế tiếp của khu sáu, đẹp trai, trẻ tuổi, một con chim công xanh đẹp đến nhường này… lại không thể xòe đuôi. Hơn nữa còn là ở khu sáu, nơi người ta đánh giá sự thành công trong cuộc sống thông qua thẩm mỹ và bề ngoài.
Chúc Minh đè nén nội tâm dao động, chậm rãi dẫn dắt: “Lần cuối cùng xòe đuôi là khi nào? Có còn nhớ lần xòe đuôi đó có xảy ra chuyện gì lạ hay không?”
Tịch Tiện Thanh mãi lâu sau mới đáp hai chữ: “Không biết.”
Hơn một năm Chúc Minh làm bác sĩ trên mạng, ngay cả bạn nhỏ mới bảy tuổi cũng sẽ nói ra tinh thần thể của mình bị gì, anh chưa từng gặp bệnh nhân trưởng thành nào không chịu hợp tác như thế này bao giờ.
“Ngài Tiểu Tịch à.” Chúc Minh nói lời sâu cay, “Nếu cậu không chịu hợp tác đàng hoàng với chúng tôi, thì chúng ta không thể tạo dựng niềm tin từ gốc rễ, quá trình chữa trị trong tương lai cũng không vui…”
“Tôi không biết.” Tịch Tiện Thanh khàn giọng ngắt lời anh, “Không biết thật.”
Chúc Minh ngẩn ra.
Hầu kết Tịch Tiện Thanh di chuyển: “Bởi vì xưa nay tôi chưa từng xòe đuôi.”
Chu Chúc trợn to mắt, Diệp Lộ phía sau bóp huyệt Thái Dương, không khí chìm vào sự tĩnh lặng khó tả.
“Thời gian lần cuối cùng xòe đuôi hoàn toàn không tồn tại.”
Tịch Tiện Thanh quay mặt đi, lạnh lùng mở miệng nói: “Bởi vì từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng xòe đuôi thành công dù chỉ một lần.”