Cách Để Cậu Ấy Xòe Đuôi

Chương 7: Cậu yêu thầm tôi



Cuộc đối thoại đột ngột ngưng bặt. Bởi vì ngay cái chớp mắt kế tiếp, bên ngoài phòng riêng truyền đến tiếng gõ cửa, là nhân viên phục vụ hỏi có thể dọn món lên được chưa.

Chúc Minh nhìn Tịch Tiện Thanh hơi nghiêng đầu đi, giây tiếp theo, chiếc đuôi của chim công to lớn nhẹ run lên trước mắt mọi người, sau đó bên viền dần trở nên mờ ảo, tan biến vào hư vô.

——Tịch Tiện Thanh chủ động thu tinh thần thể về.

Cậu trầm giọng nói vọng ra ngoài: “Vào đi.”

Cửa phòng riêng mở ra, nhân viên phục vụ bê món ăn nóng hôi hổi vào phòng, tỉ mỉ giới thiệu các món ăn cũng như cách dùng các loại nước chấm đi kèm.

Hơi nóng của thức ăn bay lan tỏa khắp không trung, Chúc Minh nhìn chằm chằm mặt Tịch Tiện Thanh.

Tịch Tiện Thanh không nói gì.

“Tôi nghĩ hiện tại, hẳn Tiểu Chúc cũng đã hiểu đại khái tình trạng bên phía chúng tôi.”

Diệp Lộ thở dài, cười nói: “Còn trước hết, chúng ta vẫn nên tập trung thưởng thức món ngon đã.”

Sau khi món ăn được dọn lên sẽ có nhân viên phục vụ thường xuyên ra vào phòng riêng, vì thế bọn họ ăn ý không tiếp tục nói về chủ đề tinh thần thể nữa.

Diệp Lộ là người sõi đời, thỉnh thoảng trò chuyện với Chu Chúc và Chúc Minh về vài sự khác biệt văn hóa giữa khu bảy và khu sáu, khung cảnh khá hài hòa, không quá gượng gạo hay khó xử.

Nhưng bữa ăn này vẫn có đôi chút không được trọn vị, cứ mỗi lần Chu Chúc ăn hai miếng là sẽ không nhịn được liếc nhìn Tịch Tiện Thanh ngồi đối diện.

Chúc Minh cũng đôi lúc nhìn lướt qua người bên cạnh.

Khác với trạng thái không dính khói lửa nhân gian vào lần đầu tiên gặp mặt, không biết là vì đói thật, hay vì chịu buông bỏ sự kiêu căng và cảnh giác, rốt cuộc hôm nay Tịch Tiện Thanh đã chịu cầm đũa.

So với Chu Chúc và Chúc Minh dùng tay bốc đùi gà ăn thả ga thì lễ nghi và giáo dưỡng của người này ở một đẳng cấp khác——Khăn ăn được gấp gọn đặt trên đùi, thịt gà lọc xương, dùng đũa cẩn thận xé nhỏ thành những miếng dễ ăn, im lặng thưởng thức một cách tao nhã.

Sau khi ăn xong, Chúc Minh cất kỹ bản thỏa thuận, bảo ký tên xong sẽ gửi cho Diệp Lộ.

Diệp Lộ nói: “Thường ngày Tiểu Chúc bận bịu với công việc livestream, xin cứ yên tâm giao chuyện lễ cưới cho chúng tôi. Khu sáu có rất nhiều nhà thiết kế địa điểm tổ chức chuyên nghiệp, đến lúc đó sẽ báo với cậu.”

Chúc Minh lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy, đi đăng ký kết hôn là được, còn lại giản lược hết đi. Nhưng tôi còn có một yêu cầu nữa.”

“Tịch Tiện Thanh.” Anh nhìn về phía Tịch Tiện Thanh: “Không biết có thể nói chuyện riêng với cậu một lát không?”

Kể từ lần đầu anh gặp Tịch Tiện Thanh tới nay, xưng hô của Chú Minh dành cho Tịch Tiện Thanh chỉ có hai kiểu: “Ngài Tịch” lịch sự khách sáo hay  “ngài Tiểu Tịch” xen chút trêu chọc.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi tên đầy đủ của Tịch Tiện Thanh, ba chữ gọn gàng, dứt khoát. Diệp Lộ sững ra, Tịch Tiện Thanh vốn đang đứng yên trước cửa, nghe bảo vậy cũng nhìn qua đây.

Chúc Minh không nói thêm gì, chỉ đẩy xe lăn đi, dẫn đường di chuyển đến một góc vắng vẻ của nhà hàng.

Tịch Tiện Thanh theo sau cách anh hai bước, lên tiếng: “Nếu anh muốn bổ sung điều khoản gì, có thể bàn trực tiếp với dì Diệp.”

“Đúng là cách xử sự lẫn IQ-EQ của dì Diệp khiến người ta rất thoải mái.” Chúc Minh nói, “Nếu lần đầu tiên hai ta xem mắt có bà ấy đi theo, biết đâu lúc đó tôi đã đồng ý với thỏa thuận cậu đưa ra liền rồi.”

“Thế nhưng,” Anh nâng mắt lên, nhìn vào hai mắt Tịch Tiện Thanh, cười khẽ, “Người sắp kết hôn với tôi là cậu, người tôi phải chữa trị cũng là cậu, không phải sao?”

Cơ thể Tịch Tiện Thanh cứng đờ trong sự im lặng.

“Cho dù bề ngoài đây là một cuộc hôn nhân giả dối thì sau này chúng ta vẫn sẽ phải sống cùng nhau. Có đôi khi, người ngoài không thể can thiệp vào cuộc sống của chúng ta.”

Chúc Minh điều khiển xe lăn dừng lại bên cửa sổ: “Vậy nên bây giờ, tôi muốn nghe những lời thật lòng của cậu khi không có ai tô vẽ hộ.”

“Cậu có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?” Anh cong mắt.

Hầu kết của Tịch Tiện Thanh khẽ chuyển động.

“Ba câu.” Một lúc lâu sau cậu mới mở miệng nói.

“Mời nói.”

“Thứ nhất, cuộc hôn nhân này cần duy trì bao lâu?”

Một câu hỏi có thể đoán trước, dẫu sao thì hai người cũng kết hôn theo hợp đồng, đương nhiên không thể chung sống suốt đời.

Chúc Minh đáp: “Một năm, tôi chỉ cần trả bài cho dì út của tôi lúc này thôi.”

Anh chỉ muốn biến bản thân hiện tại vào trạng thái “Đã kết hôn”, để Chúc Doanh Doanh có thể an tâm, không mang gánh nặng mà đi tận hưởng cuộc sống của chính bà.

Khi thỏa thuận kết thúc, Chúc Minh chỉ cần nói rằng do sự khác biệt khu vực mà cả hai không thể hòa hợp, Chúc Doanh Doanh cũng sẽ không ép cậu phải gắn bó cả đời với một người không hợp.

Một năm, nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng không có vấn đề, Tịch Tiện Thanh gật đầu.

“Thứ hai, mặc dù chính miệng các chuyên gia khu bảy đã nói người am hiểu việc trị liệu các chứng bệnh tinh thần nan giải nhất hiện nay là anh, dì Diệp cũng đã tra qua lý lịch trước đây của anh, bảo là rất xuất sắc.”

Tịch Tiện Thanh hơi nâng cằm lên: “Nhưng tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc anh có thể chữa khỏi bệnh của tôi hay không?”

Chúc Minh trả lời thẳng thắn: “Có thể chữa khỏi, chỉ là chữa khỏi trong một tháng hay chữa khỏi trong một năm vẫn là chữa khỏi. Tôi chỉ có thể đảm bảo kết quả, chứ không thể hứa hẹn chính xác về thời gian.”

Tịch Tiện Thanh lập tức có cảm giác như leo nhầm thuyền giặc: “Tôi không có quá nhiều thời gian để dây dưa… Sớm nhất thì khi nào có thể chữa khỏi?”

Chúc Minh vô tư: “Không biết nữa.”

Tịch Tiện Thanh không tin nổi: “Nhưng vừa nãy… không phải tôi đã cho anh xem hết rồi sao?”

Chúc Minh: “Thấy thì thấy rồi, nhưng tôi cũng chưa từng gặp chứng bệnh như cậu. Thông thường, chủ nhân tinh thần thể thuộc loài chim đều có thể tự chủ việc thao túng xòe cánh. Trường hợp của cậu là liên kết giữa não bộ và tinh thần thể đã bị đứt ở đâu đó, có hơi phức tạp.”

“… Vậy anh tính trị kiểu gì?”

“Ừm, điều chế vài loại thuốc, thử nghiệm trên người cậu. Nếu có tác dụng thì dùng nó để chữa trị, không có tác dụng thì tôi đành tiếp tục nghiên cứu thôi.”

Giọng điệu thản nhiên của anh như đổ thêm dầu vào lửa, trong giọng nói Tịch Tiện Thanh ẩn chứa cơn tức giận cố kìm nén: “Chỉ đơn giản thế thôi sao?”

Chúc Minh thở dài: “Đây là phiên bản rút gọn, để cậu có thể nghe hiểu nha.”

“Phiên bản không rút gọn thì sao?”

“Cậu chắc mình muốn nghe à?”

“Chắc.”

Tịch Tiện Thanh nghe thấy Chúc Minh thở dài một hơi rất nhẹ,

“Đầu tiên, tinh thần thể chim công rất hiếm có, mà chim công bẩm sinh không thể xòe đuôi là triệu chứng xưa nay chưa từng được ghi lại, cho nên tôi sẽ loại trừ từ những yếu tố cơ bản nhất.”

Anh mô tả một cách có trật tự: “Trước hết, chụp CT não để loại bỏ khả năng có khối u ảnh hưởng đến sự phát triển của tinh thần thể. Tiếp đến, tiến hành sàng lọc ở cấp độ DNA, mRNA, và protein; sau đó điều chế các loại thuốc tương ứng theo từng mục cụ thể, thực nghiệm theo tuần tự.”

Tịch Tiện Thanh: “…”

“Cơ mà đối với hiểu biết của tôi về mấy lão già khu bảy đó thì chắc họ đã tiến hành sàng lọc khối u cho cậu rồi.”

Thấy Tịch Tiện Thanh không đáp, Chúc Minh biết mình đã đoán đúng: “Vậy thì chúng ta có thể trực tiếp thử nghiệm từ các mục khả thi, nghiên cứu chế ra một vài chất kích thích và thuốc ức chế đường dẫn thần kinh, thực nghiệm theo thứ tự.”

“Tất nhiên, đây chỉ là nghiên cứu trên phương diện bệnh lý.” Anh cẩn thận bổ sung, “Chúng ta cũng cần phải loại trừ khả năng trạng thái tâm lý ảnh hưởng đến hình thái tinh thần thể. Cho nên tôi sẽ làm một số bài kiểm tra cho cậu, cũng sẽ tiến hành quan sát dài kỳ. Lượng công việc khá nhiều, nói chính xác là phần việc tôi phải làm——”

Tịch Tiện Thanh: “… Đủ rồi, tôi hiểu rồi.”

Chúc Minh cười tủm tỉm nhìn cậu chăm chú, không vạch trần: “Thỉnh thoảng bệnh nhân sẽ nghi ngờ về quyết định của các bác sĩ, chuyện này rất bình thường. Tôi rất vui vì hôm nay cậu chịu hỏi.”

“Thế, câu hỏi cuối cùng của cậu là gì?” Anh đan hai tay đặt trên đầu gối, dịu giọng hỏi.

Hai câu hỏi trước đã sắc bén lắm rồi, không ngờ câu cuối cùng này càng khiến cậu im lặng lâu hơn nữa.

Chúc Minh chờ đến nỗi thấy mỏi mắt, mới nghe Tịch Tiện Thanh nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn… kiểu bạn đời như thế nào?”

Giọng của cậu nhỏ đến mức khiến Chúc Minh tưởng mình nghe lộn, ghé đầu sát lại: “Gì cơ?”

Lồng ng.ực Tịch Tiện Thanh phập phồng, dời tầm mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không phải anh nói, kết hôn là để cùng anh lừa dì út của anh sao? Vậy anh muốn tôi diễn như thế nào? Cụ thể tôi phải… làm cái gì?”

“Câu hỏi hay đấy.” Chúc Minh suy tư chốc lát, “Thú thật thì, chính tôi cũng chưa nghĩ tới.”

Tịch Tiện Thanh im lặng.

“Tôi định nói là, lần đầu chúng ta xem mắt đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Chúc Minh bàn bạc, “Sau đó vẫn luôn giữ liên lạc, lén hẹn hò vài lần… Cụ thể đến lúc đó nên nói gì, tôi sẽ trao đổi chi tiết với cậu sau.”

Cũng không biết là do phong cảnh bên ngoài cửa sổ quá đẹp, hay còn có nguyên nhân nào khác, tầm mắt của Tịch Tiện Thanh mãi không chuyển hướng về phía mặt Chúc Minh, chỉ cực kỳ lạnh lùng thốt lên một chữ: “… Được.”

“Tôi cũng có một câu hỏi nhỏ.” Chúc Minh nhỏ nhẹ hỏi, “Tại sao cậu lại muốn kết hôn với tôi?”

“Cái gì?”

“Thật ra ngay từ đầu tôi đã thấy rất kỳ lạ rồi. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã trực tiếp đề nghị tôi dùng việc chữa trị đổi lấy hôn nhân.”

Giọng nói Chúc Minh thả nhẹ đến mức vừa dịu dàng lại vừa mờ ám: “Từ góc độ của tôi mà nói thì đây giống như một cơn mưa đến đúng lúc, trùng hợp đến mức khó tin, khó lòng từ chối.”

“Nhưng tại sao, lại là kết hôn?”

Chúc Minh nhìn mặt Tịch Tiện Thanh: “Tôi biết, trên livestream tôi cũng không giấu giếm chuyện mình đang đi xem mắt, cho nên có lẽ khi cậu điều tra tôi đã cảm thấy đây là mồi nhử tốt nhất khiến tôi đồng ý chữa bệnh cho cậu.”

“Nhưng từ góc độ của cậu, điều này không logic lắm.”

Chúc Minh ngẫm nghĩ: “Nếu tôi chỉ muốn nhờ bác sĩ chữa bệnh cho tôi, trước tiên tôi sẽ đưa ra các phần thưởng về vật chất trước, tại sao phải thêm vào đó một cuộc hôn nhân ràng buộc cuộc đời chính mình cơ chứ?”

Ai cũng biết người khu bảy thông minh, nhưng Tịch Tiện Thanh không ngờ Chúc Minh lại nhạy bén đến nhường này.

Cậu nhìn vào mặt Chúc Minh, vài giây sau hỏi: “Anh nghĩ là tại sao?”

Chúc Minh: “Cậu yêu thầm tôi từ lâu rồi?”

Tịch Tiện Thanh: “…?”

“Giỡn thôi.” Chúc Minh phất tay, “Đáp án mà tôi nghĩ ra là, một khi bắt đầu liệu trình thì tôi cần phải ở gần cậu để chữa trị, việc qua lại giữa chúng ta là không thể tránh khỏi, tần suất xuất hiện cùng nhau cũng sẽ tăng lên. Một người khu bảy đột nhiên thường xuyên xuất hiện bên cạnh cậu, chắc chắn sẽ khiến người ta bàn tán ra vào.”

“Tôi đoán, so với thân phận bạn đời, cậu càng không muốn để người ta biết tôi là bác sĩ. Nói cách khác, cậu không muốn để người khác biết được tinh thần thể của cậu có vấn đề.”

“Tức là, cậu cần phải giữ bí mật về bệnh tình của mình, không chỉ với người ngoài mà thậm chí còn phải giấu cả những người thân cận nhất.”

Chúc Minh hơi ngạc nhiên nhìn mặt Tịch Tiện Thanh: “Ngay cả người nhà cũng không biết bệnh tình của cậu, đúng không?”

Tịch Tiện Thanh không nói gì.

Chúc Minh nhìn chàng trai trước mắt——luôn giữ tư thái kiêu ngạo, trang phục lúc nào cũng chỉnh chu, hệt như tinh thần thể mỹ lệ của cậu, trông bề ngoài hoàn hảo gần như chẳng có chút tỳ vết nào.

Nhưng lại giống như không muốn cho người ta nhìn thấu mình, bởi vậy lựa chọn dùng lớp giáp ngạo mạn bao phủ toàn thân, cứ như thể làm vậy sẽ che giấu được bí mật sâu kín nhất nơi đáy lòng mình.

“Gia đình của anh thế nào?” Một hồi lâu sau anh mới nghe Tịch Tiện Thanh hỏi.

“Mẹ tôi mất rồi, tôi không có ba.”

Chúc Minh vô tư đáp: “Cho nên chỉ có hai người là tôi và dì út.”

Tịch Tiện Thanh gật đầu: “Nhà họ Tịch hiện tại, có tổng cộng hai mươi mốt người có quyền thừa kế vị trí người đại diện “

Chúc Minh: “… Bao nhiêu cơ?”

Vẻ mặt Tịch Tiện Thanh cực kỳ bình tĩnh: “Chưa nói đến việc có thể ủng hộ và thấu hiểu lẫn nhau như gia đình bình thường, chỉ việc ngăn không cho họ phản bội hay mưu hại lẫn nhau đã là chuyện không thể thực hiện được.”

“Dù sao thì tất cả những người mang họ Tịch, kể từ khi sinh ra đã có chung một mục tiêu.”

Cậu nói: “Đó chính là đợi ông nội Tịch Kiến Phong của tôi qua đời, sau đó ngồi lên vị trí người đại diện khu sáu.”

٭❅

Giới Thái Hồ Hồ: Cả bầy chim đang hỗn chiến trong nhà Tiểu Tịch!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com