Cái Bẫy Hoàn Hảo

Chương 10: Cái Bẫy Hoàn Hảo



Trước đây tôi chưa từng nghĩ bản thân có vấn đề, cũng chưa đi khám.

Giờ nghĩ lại, có lẽ đã đến lúc nên kiểm tra.

Đúng lúc đó, công ty tài chính gọi điện báo:

Số tiền của Cao Dương Vũ đã được chuyển dần vào tài khoản nước ngoài đứng tên công ty quốc tế dưới danh nghĩa tôi.

Chỉ cần đợi thêm nửa tháng nữa là hoàn tất.

Mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi thì Cao Dương Vũ đột nhiên tỉnh lại.

Người giúp việc gọi báo khiến tôi chột dạ, nhưng chỉ một giây sau tôi hiểu chuyện.

Tôi bảo bà ấy lập tức gọi 115, còn mình vội chạy đến bệnh viện, thở không ra hơi.

“Bác sĩ, sao chồng tôi đột nhiên có thể nói chuyện?”

Bác sĩ thở dài, vỗ vai tôi:

“Hiện tượng hồi quang phản chiếu. Sắp không qua khỏi rồi, nhanh vào nói lời từ biệt.”

Tôi bất giác nở nụ cười.

Tôi biết mà, cái đồ khốn kiếp như anh sắp xong đời rồi.

Không hiểu mẹ chồng và em chồng tôi nghe tin ở đâu, kéo đến.

Tôi lập tức chạy vào phòng bệnh, nở nụ cười nhìn Cao Dương Vũ đang hấp hối:

“Anh sắp c.h.ế.t rồi, tôi nói thật nhé:

Đứa con anh luôn mong ngóng… không phải của anh đâu, mà là của em trai anh đấy.”

“Chứ anh tưởng sao?

Mười năm qua anh tìm đủ mọi cách mà không ai sinh cho anh đứa con.

Vậy mà Lâm Diệu chỉ ở với anh một năm đã đẻ được?”

Cao Dương Vũ trợn mắt, muốn nói gì đó nhưng không thành tiếng.

Lúc này mẹ chồng và em chồng đến cửa phòng.

Tôi lập tức ôm chặt anh, vừa khóc vừa lay anh không ngừng.

“Chồng ơi, tốt quá rồi! Anh tỉnh rồi! Em đợi anh lâu lắm! Hu hu hu!

Đừng bỏ em nữa nhé!”

Cao Dương Vũ cố đẩy tôi ra, nhưng thấy mẹ và em trai bước vào, anh tức giận muốn ngồi dậy nói chuyện.

Tôi lập tức đè anh xuống, tiếp tục gào khóc ầm ĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chồng ơi, em biết anh muốn nói anh yêu em mà!

Em biết, em biết mà!

Em cũng yêu anh rất nhiều!”

Mẹ chồng thấy vậy định kéo tôi ra,

nhưng già rồi, sức đâu kéo được.

Tôi bám chặt vai anh, khóc lớn át hết tiếng trong phòng.

“Chồng ơi, mình đã hứa sẽ đầu bạc răng long mà! Anh phải khỏe lại đấy! Huhuhu!”

Em chồng thấy mẹ bị lép vế, còn tôi thì gào khóc ầm ĩ, liền kéo tôi dậy, ngẩng cao đầu nhìn Cao Dương Vũ:

“Anh à, anh để lại hết tài sản cho con rồi đúng không? Cứ yên tâm mà đi.

Em sẽ thay anh chăm sóc chị dâu!”

Ồ, tôi còn chưa moi chuyện này mà hắn đã tự khai rồi.

Mẹ chồng lập tức quay sang đ.ấ.m túi bụi vào em trai:

“Mày nói cái quái gì vậy hả!

Anh mày sắp hấp hối còn kích động nó?

Mày có còn lương tâm không?”

Cao Dương Vũ giận đỏ mặt.

Tôi liền gọi bảo vệ đã chuẩn bị sẵn ngoài cửa, vào đuổi mẹ con họ ra khỏi phòng bệnh.

Tôi cúi xuống nói với Cao Dương Vũ:

“Không còn thời gian nữa đâu.

Tôi khuyên anh nên sửa lại di chúc,

nếu không thì toàn bộ tài sản lại rơi vào tay lũ vô ơn kia.”

Cao Dương Vũ run rẩy chỉ tay vào tôi, mắt trợn trừng như muốn nổ tung.

“Cứ ký đi. Bản di chúc tôi chuẩn bị cho anh, tôi tin anh sẽ hài lòng.”

Nói rồi, tôi gọi luật sư đang chờ ngoài cửa vào.

Lúc này, Lâm Diệu cũng đến, đứng ngoài gọi yếu ớt:

“Cao Cao… em đến rồi…”

Tôi cười khẩy, gật đầu ra hiệu bảo vệ cho cô ta vào.