Cái Bẫy Hoàn Hảo

Chương 9: Cái Bẫy Hoàn Hảo



Tòa tuyên:

“Việc Cao Dương Vũ tặng cho Lâm Diệu một căn nhà và 478 vạn tiền mặt là vô hiệu.

Phán quyết buộc bị đơn hoàn trả toàn bộ.”

Lâm Diệu nghe vậy ngồi sụp xuống ghế.

Trước phiên tòa tôi đã xin phong tỏa tài sản.

Vừa thắng kiện, số tiền trong tài khoản Lâm Diệu lập tức chuyển về tôi.

Nhà vẫn giữ nguyên.

Tiền về chỉ còn hơn 100 vạn.

Không sao,

số còn lại để cô ta mang danh “con nợ” treo lơ lửng mãi trên cổng thông tin xét xử cũng đủ vui rồi.

Chỉ vài ngày sau, hai vụ kiện cùng lúc được đưa ra xét xử: một của Lâm Diệu, một của mẹ chồng tôi.

Buổi sáng, Lâm Diệu mang theo danh sách chi tiêu dài cùng dự toán các khoản chi trong tương lai,

yêu cầu tôi, với tư cách người giám hộ của Cao Dương Vũ, phải chi trả toàn bộ chi phí nuôi con, tổng cộng 5 triệu.

Cô ta còn đưa ra bản di chúc của Cao Dương Vũ làm chứng cứ.

Biết chắc lần này mình thắng, cô ta cười tủm tỉm, còn liếc tôi với ánh mắt khiêu khích, đắc ý.

Luật sư của cô ta đọc yêu cầu xong, tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi đồng ý tất cả các khoản nhưng cần có bằng chứng xác thực Cao Dương Vũ là cha ruột đứa bé.

Lâm Diệu lập tức bật dậy, giận dữ gào lên:

“Đứa trẻ rõ ràng là con anh Cao, giống y như đúc, còn cần gì bằng chứng nữa!”

Chủ tọa gõ búa yêu cầu giữ trật tự.

Yêu cầu của tôi hợp lý, tòa chấp thuận xét nghiệm ADN.

Dù sao Cao Dương Vũ đang trong tay tôi, lấy mẫu giám định cũng không dễ dàng.

Tôi chỉ muốn kéo dài thời gian một chút, nào ngờ phản ứng của Lâm Diệu dữ dội bất thường.

Cô ta gào lên như phát điên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Con ai nhìn cũng biết là của Cao Dương Vũ!

Giám định cái gì? Cô cố tình làm khó tôi! Tôi từ chối xét nghiệm!”

“Với lại tôi có di chúc của anh ấy, tiền anh ấy vốn thuộc về tôi rồi!”

Phản ứng của cô khiến tôi hơi hoang mang.

Sao lại phản ứng mạnh đến thế khi nhắc đến giám định?

Chẳng lẽ… đứa bé không phải con Cao Dương Vũ thật?

Không thể nào… đứa trẻ giống anh ta như hai giọt nước mà.

Tôi nheo mắt quan sát Lâm Diệu, giọng chắc nịch:

“Nếu không có xét nghiệm ADN, tôi từ chối chu cấp tiền.”

“Còn về di chúc, anh ấy còn sống, chưa c.h.ế.t thì làm sao có chuyện thừa kế?”

Lâm Diệu rõ ràng hoảng loạn, kiên quyết không chịu làm giám định.

Chủ tọa gõ búa tuyên bố:

“Yêu cầu của bị đơn hợp lý, tòa chấp thuận.

Đợi kết quả xét nghiệm ADN rồi sẽ chọn ngày mở phiên xử tiếp theo.”

Nghe kết quả xong, Lâm Diệu ngồi bệt xuống ghế, như kiệt sức cạn hết khí lực.

Buổi chiều, vụ kiện giữa tôi và mẹ chồng bắt đầu đúng giờ.

Cuối cùng, do Cao Dương Vũ vẫn còn sống nhưng bệnh nặng, tòa phán:

Tôi chỉ cần chu cấp cho bà 500 nghìn mỗi tháng để “phụ dưỡng”.

Mẹ chồng nghe xong tức điên, ôm n.g.ự.c ngã vật ngay giữa tòa.

Tôi nhanh chóng rời đi, sợ ở lại lâu lại bị bà bám lấy đòi tiền tiếp!

Rời tòa, tôi càng nghĩ càng thấy đứa con của Lâm Diệu có điều gì đó không ổn.

Tôi và Cao Dương Vũ đã kết hôn mười năm, dù trước giờ thuận theo tự nhiên để sinh con, nhưng suốt mười năm không thấy dấu hiệu.

Vậy mà Lâm Diệu chỉ bên anh ta một thời gian ngắn đã có thai?