Mẹ chồng tôi cũng đứng trong đám, vội kéo tay em trai:
“Mau đặt thằng bé xuống! Dù sao nó cũng là con anh mày!”
“Còn nhiều người đang nhìn kìa, nhanh lên!”
Em chồng gạt mẹ ra, chỉ tay vào Lâm Diệu:
“Ba ngày! Nếu mày không dọn ra khỏi nhà, tao g.i.ế.c con mày!
Để xem nó c.h.ế.t rồi mày còn mơ gì di chúc anh tao!”
Nói xong, anh ta làm động tác giả như ném đứa trẻ lên cao.
Lâm Diệu sững sờ, không kịp đỡ.
Cậu bé rơi xuống đất, lăn mấy vòng, khóc thảm thiết.
Em chồng vội xua tay:
“Cô không đỡ ấy nhé! Không liên quan tôi!”
Nói xong chen vào đám đông, nhanh chóng biến mất.
Tôi tắt video, nằm dài trên sofa xoa mắt, lầm bầm:
“Chó cắn chó… đúng là một vở kịch tuyệt vời.”
Nghe nói con của Lâm Diệu bị đánh đầu, cần phẫu thuật.
Mẹ chồng giờ chỉ lo lắng cho cháu đích tôn, chẳng quan tâm tôi nữa.
Tôi tận dụng thời gian rảnh lập công ty thương mại quốc tế, thuê dịch vụ kế toán chuyên nghiệp xử lý tài chính.
Khi mọi việc suôn sẻ, tôi nhận được cuộc gọi từ công ty Cao Dương Vũ, yêu cầu tôi trả lại tiền.
Là khoản tiền hỗ trợ nhân đạo tám trăm triệu khi anh ta gặp nạn.
Chưa hiểu chuyện, tôi vội đến công ty anh ta.
Vừa tới đã thấy mẹ chồng cùng Lâm Diệu, đứa con và đám người to con cầm băng rôn đứng trước cổng la hét đòi bồi thường.
Bảo vệ không dám mạnh tay vì người già, trẻ nhỏ và phụ nữ, chỉ giữ họ tránh náo loạn quá mức.
Cao Dương Vũ là quản lý cấp cao, có tiếng tăm.
Giờ bị làm ầm ĩ thế này, tin về ngoại tình và có con riêng lan khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi tôi đến, Lâm Diệu đang gào khóc ầm ĩ:
“Chồng tôi đã cống hiến cả chục năm cho công ty, giờ con anh ấy bị bệnh phải phẫu thuật, các người là tư bản sao vô tình đến thế?”
Mẹ chồng tôi cũng đồng thanh:
“Con trai tôi vì làm việc cho các người mà mệt mỏi ngã bệnh, giờ nằm liệt như thực vật ở nhà!
Tôi muốn bồi thường! Phải bồi thường!”
Quản lý PR của công ty luôn miệng dỗ dành, mời nước, mời vào văn phòng nói chuyện.
Nhưng họ chẳng thèm để ý, vẫn khóc lóc kể khổ trước sự chứng kiến của người qua đường.
Họ tính toán rất kỹ: doanh nghiệp lớn sợ tin xấu ảnh hưởng đến giá cổ phiếu.
Rồi cố tình biến mình thành nhóm yếu thế để chiếm lấy sự cảm thông từ dư luận.
Tôi thấy vậy liền cười, lấy loa cầm tay, hướng về phía Lâm Diệu đang giả vờ thảm thiết hét lên:
“Ai là mụ điên đang la làng mắng mỏ, giả danh tôi thế hả?
Tôi là vợ hợp pháp của Cao Dương Vũ, xin hỏi chị là ai?”
Lâm Diệu vừa nhìn thấy tôi, mắt đầy thù hận.
Tôi bốp bốp tát cô ta hai cái khiến cô ấy chưa kịp phản ứng.
“Vì con mà đi xin tiền thì chẳng mất mặt, nhưng đừng mượn danh tôi!
Công ty người ta đã quá tử tế rồi.
Chồng tôi đi chơi bời với tiểu tam xảy ra chuyện, họ vẫn chi tiền nhân đạo!”
Nghe vậy, Lâm Diệu đứng dậy, nhét đứa trẻ vào tay mẹ chồng rồi gào lên:
“Cái gì? Tiền đưa cô rồi hả?
Trả đây! Đó là con của Cao mà!
Tôi cần tiền mổ cho nó! Đưa đây!”
Tôi giả vờ ngạc nhiên, đưa loa lên hỏi lại:
“Gì cơ? Con của Cao Dương Vũ?
Chị là tiểu tam của anh ấy à? Mà còn sinh cả con?”