Lâm Diệu nghiến răng trừng mắt nhìn tôi:
“Tôi và anh ấy là tình yêu đích thực! Tôi tưởng anh ấy đã ly hôn rồi!”
Tôi nói to qua loa:
“Gì cơ? Tưởng ly hôn rồi? Vậy người trong đoạn ghi âm này là ai?”
Nói rồi, tôi mở điện thoại, bật đoạn ghi âm:
“Tôi khuyên cô nên biết điều một chút.
Anh ấy yêu tôi trên giường, còn cô thì vô vị đến đáng chán.”
“Mau ly hôn đi! Tôi cứ thích làm tiểu tam đấy! Sao?
Có giỏi thì đánh tôi đi!”
“Tôi đang l.à.m t.ì.n.h với chồng cô nè! Muốn tôi quay clip gửi cho cô không?”
Mọi người xung quanh lập tức trợn mắt há miệng.
Ngay cả quản lý PR đứng bên cũng nhìn tôi đầy khâm phục.
“Là cô sao? Lâm Diệu?”
Sắc mặt cô ta tái mét ngay lập tức.
Tôi mỉm cười, bước đến đứng cạnh quản lý PR.
“Về phần đứa trẻ, nó vô tội.
Tôi sẵn sàng làm người đầu tiên quyên góp.”
Nói rồi, tôi vo tròn tờ mười nghìn đồng, ném xuống chân Lâm Diệu.
Quay sang, tôi lịch sự mỉm cười với quản lý PR.
“Anh Triệu, hy vọng phía công ty cũng phát động quyên góp nhé.”
Anh Triệu gật đầu nhìn tôi rồi bắt đầu gọi điện cho bên truyền thông chuẩn bị phát ngôn đối phó.
Lúc này, mẹ chồng tôi giao thằng bé cho người qua đường rồi chạy tới chắn đường tôi, hét lớn:
“Bao năm không đẻ được đứa nào mà cũng dám giữ nhà và tiền của con tôi?
Ly hôn ngay! Giao hết tiền và tài sản của con tôi ra đây!”
Tôi nhẹ nhàng xoa tai, mỉm cười:
“Vâng ạ, mẹ cứ kiện đi, tòa xử bao nhiêu thì tôi giao bấy nhiêu, tuyệt đối không nợ đồng nào.”
“Vậy trước tiên đưa tám trăm triệu công ty đã đưa cho Cao Dương Vũ đây!”
Tôi lập tức rưng rưng nước mắt, nhìn bà chân thành:
“Từ khi Dương Vũ nằm liệt, ngày đêm tôi chăm sóc anh ấy,
mẹ chỉ đến nhà có một lần duy nhất mà là để đòi tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi không phải không muốn đưa tiền cho mẹ,
nhưng giờ Dương Vũ cần phục hồi chức năng, tốn rất nhiều tiền.
Thật sự… tôi không xoay nổi nữa rồi.”
Nghe vậy, mẹ chồng tôi giận dữ, lập tức lao tới túm tóc tôi.
Tôi vừa chạy vừa hét lớn:
“Cứu tôi với! Có người định g.i.ế.c người!”
Mọi người xung quanh liền gọi cảnh sát.
Vừa thấy công an đến, mẹ chồng tôi ôm n.g.ự.c ngã vật xuống đất.
Không rõ là thật hay giả.
Tôi cố nhịn cười, lí nhí trình bày với cảnh sát rằng mình bị hành hung nhưng không muốn truy cứu.
Quản lý PR và người qua đường đều đứng ra làm chứng cho tôi.
Tốt lắm.
Tất cả đều được điện thoại của cư dân mạng ghi lại từng giây.
Dư luận lập tức đẩy Lâm Diệu lên vị trí tiêu điểm.
Cư dân mạng thi nhau chỉ trích cô ta.
Nhưng cô ta có lòng dạ thật sự “thép”.
Tự liên hệ báo đài xin phỏng vấn.
Trong buổi phỏng vấn, cô ta khóc lóc kể khổ để xin thương cảm.
Năn nỉ mọi người cho mình một cơ hội.
Đứa trẻ vô tội.
Xin hãy quyên góp cho con cô ta.
Cô ta còn đưa ra di chúc mà Cao Dương Vũ lập khi còn sống,
cố chứng minh mọi chuyện do phía Cao Dương Vũ đơn phương gây ra.
Cô ta là đoá bạch liên thanh thuần khiết.
Sau đó thuê các tài khoản marketing tung loạt bài than khóc,
ra sức lái dư luận về phía mình.
Tôi đoán có người sẽ tin chiêu này.
Nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.
Tiền quyên góp nhanh chóng lên đến 50 vạn.