Tôi ném cho anh ấy một điếu thuốc: "Anh cứ điều tra chuyện của anh, tôi điều tra chuyện của tôi."
"Vụ án mạng nối tiếp nhau, tôi không thể coi tất cả là án treo được, hơn nữa, người phụ nữ này có quan hệ thân thiết với người đàn ông của cô, với tư cách là người nhà, cô có nghĩa vụ phối hợp điều tra."
"Nếu tôi nói, tôi đã thấy hai Lạc Xuyên trong quá khứ, anh có tin không?"
"Hai Lạc Xuyên?"
"Đúng vậy, biết đâu kẻ g.i.ế.c người chính là Lạc Xuyên giả đó."
"Lạc Xuyên giả có thân phận gì?"
"Vẫn chưa rõ."
Nhìn vẻ mặt khó tin của anh ấy, tôi cười lạnh rồi quay lưng bỏ đi.
Trên đường đi, tôi nhớ lại câu nói của Lạc Xuyên giả khi bị theo dõi: "Sao lại là em?"
Trực giác mách bảo, người mà anh nghĩ đến, rất có thể chính là chủ nhân của bộ hài cốt đó.
Người phụ nữ đó nhất định có mối quan hệ không ai biết với anh, nên kẻ g.i.ế.c người chắc chắn là anh.
Tôi phải quay lại xem, tôi muốn tận mắt xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Lần trở về này, tôi chọn mùa thu năm thứ ba đại học.
Bởi vì dựa vào bộ quần áo mùa đông dày cộm trên t.h.i t.h.ể người phụ nữ đó, thời gian cô ấy bị sát hại có lẽ là vào mùa đông.
Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy tuyết rơi bay lả tả khắp nơi.
Hôm đó là sinh nhật của Lạc Xuyên, tôi tặng anh một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền.
Khác với trước đây, lần này tôi đã thêm một thứ nhỏ vào chiếc đồng hồ, một thiết bị theo dõi siêu nhỏ, có chức năng nghe lén.
Anh rất thích, thâm tình ôm tôi thật chặt trong tuyết.
Và rồi, người tôi mong đợi đã xuất hiện.
Cô ấy quấn khăn quàng cổ dày cộm, không nhìn rõ mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen láy.
Đó là đôi mắt chứa chan tình cảm.
Lạc Xuyên giả nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng nhìn thấy anh, hai người đối mặt một lúc, cô ấy đi thẳng về phía này.
Trực giác mách bảo tôi, giữa hai người bọn họ chắc chắn có gì đó, năm đó cho dù tôi chỉ nghi ngờ thoáng qua, nhưng cũng đủ để tôi ghi nhớ sự kiện này cho đến hôm nay, đó là lý do tại sao tôi chọn thời điểm này để quay về.
Lạc Xuyên giả mỉm cười điềm tĩnh giải thích rằng đó là một đàn em khóa dưới, muốn gia nhập hội sinh viên nên vẫn luôn tìm anh.
Anh bước tới, quay lưng lại với tôi nên tôi không biết bọn họ đã nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi không nhìn thấy mặt cô gái đó, chỉ thấy bóng lưng giận dỗi của cô ấy.
Tôi biết anh nhất định sẽ đi tìm cô ấy.
Quả nhiên, 10 giờ tối anh đưa tôi về ký túc xá, rồi quay người đi ra khỏi trường.
Chẳng lẽ, hôm nay chính là ngày cô gái đó gặp phải cái c.h.ế.t sao?
Tôi không lập tức đi theo, nhìn định vị trên điện thoại từ từ di chuyển.
Tuyết đã ngừng rơi.
Tôi lảo đảo chạy thật nhanh, cuối cùng cũng bám sát được bóng dáng của Lạc Xuyên giả không quá xa.
Anh rẽ vào một con hẻm, tôi từng nghe người ta nói, đây là "khu đèn đỏ".
Mua vui sao? Thật là không có phẩm chất.
Ơ, sẽ không như lần trước, anh lại phát hiện ra trò tôi làm trên đồng hồ chứ? Tôi giảm tốc độ, bắt đầu cảnh giác.
Anh đã biến mất, tôi theo dấu chân nhanh chóng dừng lại trước một cánh cửa gỗ.
Bên trong truyền ra tiếng đổ vỡ của bàn ghế, chén đĩa.
Sau đó, tiếng trẻ sơ sinh khóc vang dội truyền ra, nhưng rất nhanh sau đó lại im bặt.
Nghe không rõ, tôi bèn trốn vào góc khuất gần đó, bật chế độ nghe của thiết bị theo dõi.
"Cô điên rồi sao? Tôi chỉ không gặp cô mấy tháng, cô đã lòi ra một đứa con?"
"Em cũng không biết, khi em phát hiện thì đã hơn bốn tháng rồi, đứa bé là của anh!"
"Của tôi? Cô sinh con ở nơi này, lại nói đứa bé là của tôi?"
"Sao anh có thể nói em như vậy? Em chỉ qua lại với mình anh thôi mà..."
Tôi hiểu rồi, đứa bé sơ sinh này chính là cô bé mà cảnh sát Trương đã mang đến, lúc này, cô bé vừa mới chào đời.
Hai người tranh cãi một hồi, Lạc Xuyên giả nhanh chóng đóng sầm cửa bỏ đi.
Trong ánh sáng mờ ảo phản chiếu từ tuyết, anh châm một điếu thuốc, đầu lọc nhấp nháy.
Xem ra, từ giờ phút này, anh đã nảy sinh ý định g.i.ế.c người.
Muốn g.i.ế.c cô ấy, sau đó chôn ở khu rừng bên hồ.
Khoan đã! Không đúng! Bây giờ là đại học, thành phố này cách nơi chúng tôi ở sau này cách hàng trăm dặm, ai sẽ đi xa hàng ngàn dặm để chôn xác?
Trừ khi, anh đã đưa bọn họ trở về!