Cái Chết Bất Thường

Chương 7



 

Quả nhiên, vài ngày sau Lạc Xuyên giả nói muốn về nhà một chuyến.

Lý do là bố anh bị bệnh nhập viện.

Anh đưa hai mẹ con người phụ nữ đó lên tàu hỏa thẳng tiến về quê nhà, lúc đó tôi đang ở trong ký túc xá nhìn hai tín hiệu theo dõi nhấp nháy trên điện thoại di động.

Anh sẽ không bao giờ ngờ rằng, tôi cũng đã gắn thiết bị theo dõi cho người phụ nữ đó.

Hôm đó tôi giả trang thành một nhân viên tiếp thị bảo hiểm gõ cửa căn nhà gỗ kia.

Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ đó, tôi sững sờ.

Bởi vì thoạt nhìn cô ấy trông rất giống tôi, chỉ có điều làn da cô ấy sạm đi và ánh mắt đờ đẫn, giống như một phiên bản cấp thấp của tôi.

Tôi vốn đang suy nghĩ làm thế nào để tặng mặt dây chuyền có gắn thiết bị theo dõi cho cô ấy, bây giờ cuối cùng cũng có cách.

Tôi nói: "Cô và tôi giống nhau như vậy, kiếp trước nhất định là chị em, cô không mua bảo hiểm cũng không sao, tôi tặng một món quà nhỏ cho đứa bé."

Thế là, tôi tháo mặt dây chuyền trên cổ ra, đeo vào cổ đứa bé.

Thật lòng mà nói, tôi không chắc sau đó cô ấy có vứt đi không, dù sao đó cũng là thứ do người lạ tặng.

Thực tế chứng minh tôi đã lo lắng thái quá, cô ấy tin tôi, giống như không chút đề phòng tin Lạc Xuyên giả.

Người phụ nữ này thật ngốc.

Tôi cũng lên tàu hỏa, chỉ có điều chuyến của tôi là tàu tốc hành, đến ga trước họ một bước.

Khi theo dõi bằng taxi, vì t.a.i n.ạ.n giao thông nên tôi bị mất dấu, đến khi tôi theo thiết bị theo dõi tìm thấy bọn họ thì đã hơn 9 giờ đêm.

Chỉ có Lạc Xuyên giả và người phụ nữ đó, đứa bé không ở bên cạnh.

Tôi tận mắt nhìn bọn họ mở cửa bước vào một tòa nhà hai tầng tối om không ánh đèn, thế là tôi lặng lẽ đi theo.

Biển hiệu là: Viện nghiên cứu công nghệ sinh học XX.

Tôi loáng thoáng nhớ ra Lạc Xuyên từng nhắc đến, chú của anh có một công ty nghiên cứu thuốc, không biết có phải là nơi này không.

Trông có vẻ hơi cũ kỹ, không biết có còn hoạt động không, tôi không dám vào, sợ đ.á.n.h rắn động rừng làm kinh động hệ thống.

Thế là tôi đứng bên ngoài đợi mãi đợi mãi.

Bên trong yên tĩnh lạ thường, không giống như có người khác.

Nhưng cũng đúng thôi, giờ này rồi, dù có người cũng đã tan làm từ sớm.

Khoảng hai tiếng sau, không có bất kỳ ai ra vào.

Trong khoảng thời gian này tôi đã bật âm thanh của thiết bị nghe lén, bên trong truyền ra tiếng rên rỉ liên miên của người phụ nữ.

C.h.ế.t tiệt, chẳng lẽ tôi đã nghĩ sai rồi sao?

Âm thanh đó càng trở nên rõ ràng lạ thường trong đêm tĩnh mịch, tôi vội vàng nhấn nút tắt, sau đó vội vã bỏ đi giữa những ánh mắt dị thường của vài người qua đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần thứ hai bật âm thanh, bên trong chỉ có những tiếng lạo xạo nhỏ vụn, không nghe rõ.

Giống như thiết bị giám sát đã bị hỏng.

Khi gần đến mười một giờ, Lạc Xuyên giả đi ra.

Anh ta vừa dùng khăn giấy lau tay, vừa nhìn quanh, tôi vội vàng rụt đầu lại.

Đợi đến khi tín hiệu theo dõi trên điện thoại đi thật xa, tôi mới cẩn thận đi ra, nhặt chiếc khăn giấy anh vứt trong thùng rác.

Bên trong đó, kẹp một chiếc b.a.o c.a.o s.u ướt sũng.

Cửa viện nghiên cứu đã bị khóa.

Tôi không thể báo cảnh sát, vì lịch sử không thể bị thay đổi, nếu không tôi có thể sẽ không quay về được nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi tìm một quảng cáo sửa khóa gần đó, đưa tiền hậu hĩnh để người ta mở khóa.

Cuối cùng cũng vào được cửa viện nghiên cứu!

Trong bóng tối, tôi đầu tiên ngửi thấy một mùi ẩm mốc mục ruỗng, sau đó là mùi t.h.u.ố.c khử trùng thoang thoảng.

Tôi không dám bật đèn, sợ quá gây chú ý, chỉ bật đèn pin điện thoại lên.

Vừa run vừa sợ tìm từ tầng một lên tầng hai, tôi phát hiện nơi đây dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, nhiều cánh cửa không khóa, tùy tiện mở toang.

Tìm khắp tất cả các phòng, vẫn không thấy bóng dáng của người phụ nữ đó.

Ngay khi tôi đang hoang mang khó hiểu thì phát hiện sàn nhà dưới chân mình dường như có chút khác lạ.

Thì ra, không phải là nền xi măng, mà là một tấm ván sắt hơi kênh lên.

Ánh đèn pin chiếu vào, một bên của tấm ván sắt hình vuông này rất sạch sẽ, giống như luôn có người chạm vào chỗ này.

Cũng may nó không nặng lắm, đối với đai đen cửu đẳng Taekwondo như tôi, không tốn nhiều sức lực đã nhấc lên được.

Đầu tiên là nhìn thấy một đoạn cầu thang xi măng.

Đi theo cầu thang xuống dưới, đèn pin chiếu ra một không gian dưới lòng đất tối đen và rộng lớn.

Các loại thiết bị đều phủ đầy bụi, trên mặt đất có vài dấu chân mới giẫm lên.

Tôi đi theo dấu chân xuyên qua một không gian tối đen như mực, ở cuối bóng tối nhìn thấy một chiếc bể thủy tinh lớn trong suốt.

Tưởng chừng như mình đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này vẫn không kịp phòng bị mà bị giật mình.

Nổi bồng bềnh bên trong bể là những bộ phận cơ thể người, cánh tay, chân, ở giữa là một thân người không tứ chi chỉ có đầu!

Người phụ nữ đó nổi lên chìm xuống trong nước, mái tóc đen bồng bềnh, lại mở to mắt không nhắm lại được!

Sống lưng tôi nổi da gà, trong cơn kinh hoàng nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống: "Phát hiện cảm xúc chủ thể rối loạn, sẽ ngay lập tức liên kết với thời không gốc!"

Tôi vội vàng từ chối: "Không được! Nếu tôi quay về, cơ thể này tỉnh dậy sẽ sụp đổ mất!"