Cái Chết Bất Thường

Chương 9



 

Chỉ là một câu hỏi thôi, sẽ không thay đổi lịch sử đâu, đúng không?

Không ngờ Lạc Xuyên nghe xong vô cùng kinh ngạc, dường như bị kích hoạt một loại cấm chế nào đó, tôi rõ ràng bắt được sự hoảng sợ trong mắt anh.

"Anh ta có tìm em không?"

Tôi bịa một câu: "Em chỉ nhìn thấy ở cổng trường, trông rất giống anh."

Anh qua loa: "Thiên hạ rộng lớn không thiếu điều kỳ lạ."

Tôi không cam lòng.

"Em không quan tâm anh có nhược điểm gì trong tay anh ta, xin anh hãy tin, em mãi mãi đứng về phía anh! Anh chỉ cần nói cho em biết rốt cuộc anh ta là ai?" Vâng, dù anh đã g.i.ế.c người, tôi cũng không quan tâm.

Ánh mắt anh bỗng nhiên loé lên sát ý: "Đừng nhắc đến anh ta nữa, nghe rõ chưa?"

Tôi cảm thấy anh thật xa lạ, lại thật quen thuộc – Anh quả thật càng ngày càng giống người đó.

Tôi sững sờ trong chớp mắt, lập tức tức giận: "Nếu anh khốn nạn như vậy, tại sao trước đây cầm d.a.o đ.â.m phụ nữ mà không dám đ.â.m anh ta?!"

Vừa nói ra, tôi đã mềm lòng.

Tôi nghĩ trước đây chắc chắn anh đã phản kháng rất nhiều lần nhưng đều thất bại. Cơ thể anh bị t.h.u.ố.c tàn phá lâu ngày, muốn đ.á.n.h nhau với một người khỏe mạnh, về cơ bản không có mấy phần thắng.

Hơn nữa, chỉ cần anh thất bại, tôi- Người mà anh quan tâm sẽ bị liên lụy.

Vì vậy, anh chọn làm tổn thương kẻ yếu chứ không mạo hiểm, chỉ vì anh quá quan tâm đến tôi, còn tôi, lại trần trụi bóc trần vết sẹo của anh.

Trong ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của anh, hệ thống cưỡng chế kéo tôi về thực tại.

Tôi lau nước mắt nơi khóe mi, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Lạc Xuyên thật sự đã g.i.ế.c người.

Vì vậy, anh đã tiêu diệt kẻ giả mạo rồi tạo ra sự kiện giả c.h.ế.t của chính mình, chẳng lẽ là vì vụ án đó đã bị bại lộ sao?

Anh Trương ngậm một điếu t.h.u.ố.c bước vào, nhìn bước chân vội vã của anh ấy, có lẽ có chuyện gì đó đã xảy ra.

Anh ấy đến trước mặt tôi, nhìn tôi đầy ẩn ý, sau đó khó khăn cất lời: “Bạn trai cô đã tìm thấy rồi.”

Tôi đi theo anh Trương, suốt dọc đường không nói một lời nào.

Tôi không hỏi kỹ, anh ấy cũng không giải thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sắc mặt anh ấy trầm tư, nói rằng tôi đến rồi sẽ biết.

Chẳng lẽ thật sự là chuyện g.i.ế.c người đó đã bị phanh phui ư? Phải làm sao đây?

Cứ đi mãi, cuối cùng cũng đến cửa phòng xác.

Tôi dừng lại trước cửa, không thể nhấc nổi chân, tim đập như trống.

Từng bước từng bước, tôi lê đến trước giường xác, run rẩy vén tấm vải trắng lên nhìn mặt anh, nhìn vai trái của anh.

Không có vết bớt nào, chỉ có một hàng vết răng sưng tấy.

Tôi chợt nhận ra – Đó là vết c.ắ.n của tôi.

Sở dĩ tôi nhớ rõ vai trái của anh không có vết bớt xanh đó, chẳng phải vì tôi thường xuyên c.ắ.n vào đó sao?

Nơi đó tôi quá quen thuộc.

Nước mắt tôi trào ra.

Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu thế nào là đầu óc trống rỗng.

Anh Trương lặng lẽ kéo tấm vải trắng trên t.h.i t.h.ể bên cạnh ra, sau đó tôi nhìn thấy, hai khuôn mặt giống hệt nhau xuất hiện trước mắt.

“Bây giờ, vụ án Lạc Xuyên chính thức được chuyển giao cho Cục Điều tra T.ử vong Bất thường tiếp quản.”

Anh Trương đưa cho tôi một điếu thuốc.

Tôi hút hai hơi, hình như không còn khó chịu đến thế nữa.

“Anh Trương, anh muốn biết tôi đã điều tra được gì trong quá khứ không?”

Sau đó không đợi anh ấy trả lời, tôi tự kể cho anh ấy nghe tất cả những gì tôi đã điều tra được, bao gồm cả chuyện Lạc Xuyên bị ép g.i.ế.c người.

“Cô nói, kẻ giả mạo đã đưa người phụ nữ và đứa trẻ đến đây, sau đó g.i.ế.c cô ta ở đây? Tại sao lại phải làm thừa thãi như vậy chứ?”

Sự nghi ngờ của anh ấy cũng chính là sự nghi ngờ của tôi.

Cuối cùng, chúng tôi đồng thời đoán rằng, có lẽ là để lợi dụng cô ấy đưa đứa trẻ về.

Sau đó, trong một tương lai không xa, lợi dụng đứa trẻ để phá hoại tình cảm vợ chồng của Lạc Xuyên, giống như đặt một quả b.o.m hẹn giờ.

Chỉ là chúng tôi đều không thể hiểu nổi, rốt cuộc là mối thù hận sâu đậm đến mức nào, lại khiến một người phải toan tính, dụng tâm cơ đến vậy, chỉ để khiến một người khác phải đau khổ?