Tôi của lúc đó, còn là một cô gái nhỏ ngây thơ chưa từng bước chân vào xã hội, đột nhiên phát hiện mình đến địa ngục không sợ hãi mới là lạ.
Tuy nhiên, rất có thể sẽ xảy ra một chuỗi phản ứng dây chuyền, khiến lịch sử bị thay đổi!
Tôi cảm thấy ý thức lúc mờ lúc rõ, chốc lát sau, một giọng nói lại vang lên: "Dựa trên suy luận, chủ thể hiện tại vẫn chưa thể kéo về, xin hãy lập tức trở về khu vực an toàn!"
Con người khi bị dồn vào đường cùng luôn sản sinh ra sức mạnh phi thường.
Tôi nhanh chóng dẹp bỏ nỗi sợ hãi, rút lui khỏi viện nghiên cứu và cẩn thận khóa cửa lại.
Ngồi chuyến tàu lúc 3 giờ sáng quay về trường, trên đường đi tôi như người mất hồn.
Nhưng đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ.
Bình lớn chất lỏng đó chắc là foocmonlin nhỉ, anh chưa lập tức đi chôn xác trong rừng, vì đây là mùa đông ư?
Lá rụng hết, tuyết trắng phủ đầy, dù sao cũng phải đợi đến khi tuyết tan mới dễ đào hố chứ.
Không biết tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy, đã quay trở lại phòng thí nghiệm của cục điều tra.
Tôi không về nhà ngay mà bắt taxi đến viện nghiên cứu sinh học đã bị bỏ hoang đó.
Nếu Lạc Xuyên muốn trốn tránh pháp luật bằng cách giả c.h.ế.t, thì đây là một nơi ẩn náu tốt nhất.
Nơi mà Lạc Xuyên giả biết, Lạc Xuyên thật nhất định cũng biết.
Ổ khóa đã rỉ sét, tôi trực tiếp nhặt gạch lên đập.
Một tiếng kẽo kẹt, mùi ẩm mốc thối rữa xộc thẳng vào mặt.
Tầng một và tầng hai hoàn toàn bị bỏ hoang, trong góc đầy rẫy mạng nhện dày đặc, hoàn toàn không có dấu vết của cuộc sống con người.
Mở nắp tấm ván sắt dưới tầng hầm ra, lần thứ hai tôi bước vào.
Bụi trên sàn dày hơn, phủ kín những dấu chân năm xưa.
Tìm một vòng không thu được gì, xem ra sau lần đó, không còn ai đến đây nữa.
Lạc Xuyên không ở đây.
Trong lòng tôi không quá thất vọng, dù sao tôi cũng không mong anh phạm phải vụ án nào.
Thi thể người phụ nữ năm đó được xử lý khá sạch sẽ, bình thủy tinh trống rỗng, phủ đầy bụi.
Cứ như thể tất cả những điều đó chưa từng xảy ra vậy.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, tôi quay trở lại cục điều tra.
Người phụ trách phấn khởi nói với tôi, cỗ máy xuyên không gian này đã phát triển một tính năng mới, hỏi tôi có muốn thử không?
"Tính năng gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tính năng mới này sẽ mang lại trải nghiệm độc đáo, cô có thể là bất kỳ ai để trải nghiệm chuyến hành trình này!"
Nghe cứ như tôi không phải đang điều tra một vụ án g.i.ế.c người, mà là đang đi du lịch vậy.
"Là bất kỳ ai? Là ý gì?"
Điểm thời gian lần này, là mùa xuân năm Lạc Xuyên thật trở về.
Khi tôi có thể chuyển sang góc nhìn của Lạc Xuyên giả bằng ý niệm, tôi phát hiện tính năng mới này thật sự quá tuyệt vời!
Điều này tương đương với việc, tôi có thể dễ dàng giám sát mọi hành động của anh, không cần bất kỳ công cụ theo dõi nào, càng không cần phải tự mình mạo hiểm.
Rất nhanh sau đó tôi phát hiện ra, anh luôn chuyển tiền vào một tài khoản, tôi đã ghi nhớ số thẻ đó, chuẩn bị trở về điều tra.
Tôi với tư cách là ý thức, bí mật theo dõi anh mấy ngày liền.
Cuối cùng, tại một bệnh viện tâm thần ở ngoại ô, tôi đã nhìn thấy bạn trai mình – Lạc Xuyên!
Anh đã bị hành hạ đến mức không còn ra hình người, tiều tụy, phờ phạc và thần sắc hoảng loạn.
Lạc Xuyên giả làm thủ tục xuất viện cho anh ấy, nói rằng muốn đổi thành phố để tĩnh dưỡng, sau đó lái chiếc xe thuê đưa anh ấy đến một ngôi nhà hoang ở ngoại ô.
Ở đó, tôi nhìn thấy một cô gái đang bất tỉnh, bị trói trên mặt đất.
Cô bé thoạt nhìn chưa đầy hai mươi tuổi, trông có vẻ quen mặt.
Lạc Xuyên giả tiến lại gần đá một cước vào bụng cô bé, cô bé đau đớn nhíu mày tỉnh lại.
"Chị tôi đâu? Chẳng phải anh nói chị tôi và cháu gái tôi ở đây sao?"
Tôi đã hiểu, đây là em gái của người phụ nữ đáng thương kia.
"Chị cô đã lên thiên đường rồi, đừng vội, tôi sẽ đưa cô đến đoàn tụ với chị ấy ngay bây giờ."
Lạc Xuyên giả rút một con d.a.o từ thắt lưng ra, đưa cho Lạc Xuyên đang đứng sau lưng: "Anh, giải quyết cô ta đi, tôi sẽ cho anh rời khỏi bệnh viện tâm thần, trở về bên Vạn Đồng, nếu không, hừ hừ, tôi sẽ đưa cô ta vào đó luôn."
Lạc Xuyên run rẩy nhận lấy con dao, do dự một chớp mắt rồi xông tới đ.â.m vào n.g.ự.c cô gái!
Hết nhát này đến nhát khác, m.á.u b.ắ.n tung tóe, anh dường như đã phát điên.
Lạc Xuyên giả vừa dùng điện thoại quay phim vừa cười hưng phấn: "Anh, chúng ta cuối cùng cũng có chút giống nhau rồi."
Sau khi làm xong tất cả những điều này, tên điên đó cười khà khà giúp Lạc Xuyên lau khô vết m.á.u trên người, rồi lại lấy một bộ quần áo từ trong xe ra bảo anh thay.
"Từ hôm nay trở đi, anh hãy trở về làm chính mình."
Tôi chuyển điểm quan sát sang Lạc Xuyên, anh không về trường ngay mà sống cuộc đời ăn xin dưới cầu vượt trong hai tháng, cuối cùng mới lảo đảo quay về trường.
Ý thức của tôi cuối cùng cũng quay trở lại cơ thể mình.
Ngồi trước mặt Lạc Xuyên thật, tôi quyết định hỏi cho rõ: "Người giống anh như đúc đó, rốt cuộc là ai?"