Một buổi chiều nọ, khi ta đang ngồi mơ màng ngoài sân, vừa buồn ngủ vừa học mấy đường thêu thùa linh tinh do đại tỷ dạy, thì nha hoàn Thải Bình hớt hải chạy đến bảo:
“Tiểu thư! Cửa sau có hai công tử đến tìm, còn nói muốn trả lại một món đồ cho người!”
Ta lập tức quẳng kim chỉ, chạy thẳng ra cửa sau, vừa nhìn thấy Lý Dự và cửu hoàng tử, ta vui đến suýt kêu to.
Lý Dự đích thân vào phủ để trả lại cho ta cây thương tua đỏ. Để cảm tạ, ta liền đưa bọn họ đến trang lâu ngon nhất kinh thành, nơi mà trong cung cũng không được ăn.
Lúc sắp rời đi, cửu hoàng tử ra hiệu gì đó với ta, ta không hiểu, Lý Dự cười giải thích:
“Đệ ấy muốn mời ngươi vào cung chơi nhiều hơn.”
Cửu hoàng tử gật đầu, tháo thẻ bài bên hông, nhét vào tay ta.
Hồi ấy ta ngây ngô nghĩ, chắc cửu hoàng tử thật sự quý ta, nên mới muốn ta chơi cùng. Về sau nghĩ lại, có lẽ cũng là chủ ý của Lý Dự.
Dù ta chẳng được phụ thân thương yêu, nhưng dù sao cũng là đích nữ phủ thừa tướng, nữ nhi độc nhất của một danh tướng. Hắn nắm được ta trong tay, tương lai tranh đoạt ngôi vị thái tử tất có lợi không ít.
Hắn… thật là giỏi tính toán.
Về sau, trong những ngày tháng cùng hắn tiếp xúc, ta nhìn thấy thiếu niên khéo che giấu ấy từng bước từng bước xé bỏ lớp vỏ ngụy trang, để lộ ra hàm răng đầy tham vọng, trở thành một người mà ta không còn nhận ra.
25.
Trong những tháng ngày lăn lộn trong hoàng cung, Lý Dự dạy ta vài chiêu quyền cước. Ta ôm mộng, chờ đến khi mình cập kê sẽ trốn khỏi nhà, nhập ngũ.
Ta đã dò la kỹ rồi, mẫu thân ta xuất thân từ Bắc doanh, binh sĩ ở đó đều biết bà. Vậy thì ta sẽ đến Nam doanh, nơi binh lính đa phần vóc dáng nhỏ hơn, ta trà trộn vào cũng dễ hơn chút.
Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến cố.
Chuyện giữa đại tỷ và nhị hoàng tử cuối cùng cũng bị phụ thân phát hiện. Ông nổi trận lôi đình, giam lỏng đại tỷ trong phủ, ngay cả ta cũng bị liên lụy, không được bước ra ngoài nửa bước.
Sau đó, Lý Dự gửi thư đến báo rằng nhị hoàng tử đã quỳ ngoài điện ba ngày ba đêm xin hoàng thượng ban hôn, nhưng hoàng thượng không đồng ý, đến mức nhị hoàng tử ngã bệnh.
Ta không dám nói chuyện ấy cho đại tỷ biết. Nhưng thiên hạ làm gì có bức tường nào mà gió không lọt, đại tỷ vẫn biết được từ người khác, rồi rồ dại mà làm ra chuyện giữa đêm gõ cửa cung.
Cửa cung quả thực đã mở, nhưng cuối cùng hai người vẫn không thể gặp nhau. Cung nhân truyền ra một tin ngắn ngủi, nhị hoàng tử đã băng hà vì bệnh.
Đại tỷ không tin, định xông vào hoàng cung thì bị chặn lại. Cung nhân chỉ giao cho đại tỷ một vật: một miếng ngọc bội nhuốm máu.
Mãi về sau, khi ta vào Đông Cung mới biết rõ, nhị hoàng tử không phải c.h.ế.t vì bệnh. Trong cung đã từng có một vị hoàng tử trốn đi khiến triều đình muối mặt, tuyệt đối không thể để xuất hiện một kẻ thứ hai.
Đêm đó, khi đại tỷ gõ cửa cung, hoàng thượng nổi giận, trách mẫu phi của nhị hoàng tử không biết dạy con, muốn xử tử bà.
Vì muốn bảo vệ mẫu phi, nhị hoàng tử đã liều mình chắn kiếm cho bà.
Đại tỷ ôm ngọc bội mà khóc đến không thành tiếng.
Phụ thân lập tức cởi mũ quan, quỳ ngoài điện Kim Loan suốt đêm xin tội.
Đó là đêm kỳ lạ nhất trong đời ta, như thể trời đất đảo điên, trắng đen đảo lộn. Đến tận bây giờ nhớ lại, ta vẫn cảm thấy như mình đã bước vào một giấc mộng không có ngày tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Về sau, phụ thân bị cách chức thừa tướng, giáng chức đày đến đất Thục. Ta theo ông nam tiến, còn đại tỷ thì không chịu rời đi, cuối cùng lại lén chạy đến Thiên Hoa Tự làm ni cô vào đúng ngày nhị hoàng tử nhập quan.
Ta phải rất khó khăn mới tìm được đại tỷ, cố gắng khuyên đại tỷ hồi phủ. Nhưng đại tỷ lại nhìn ta mà hỏi:
“Chiêu nhi, muội có biết từ nhỏ đến lớn ta đã ghen tị với muội như thế nào không? Rõ ràng đều là con của một người cha, tại sao muội lại được là chính mình, còn ta chỉ là tiểu thư phủ thừa tướng, là món hàng để vương tôn công tử lựa chọn! Ngay cả yêu ai, ta cũng chẳng được quyền!”
Đại tỷ không phải là ta, nên không biết ta cũng từng ghen tị với tỷ, vì tỷ có được tình yêu của cha.
“Nhưng rồi muội cũng sẽ giống như ta thôi.”
Đại tỷ đột nhiên nở một nụ cười:
“Giờ Nhạc gia chỉ còn lại một nữ nhi, Nhạc Dục đã c.h.ế.t rồi. Muội sẽ thay thế nàng, chịu những thương tổn nàng từng chịu, nếm trải những cay đắng nàng từng nếm, trở thành con rối giúp phụ thân bước lên đỉnh cao quyền lực!”
“Phụ thân đã bị giáng chức đến Thục, không thể trở lại kinh thành nữa.”
“Chiêu nhi, muội không hiểu phụ thân đâu. Ông ấy không thể ngồi yên. Tam hoàng tử còn đang chờ ông ấy trở lại để phò tá xưng đế!”
Trưởng nữ của Nhạc gia — Nhạc Dục — vốn là cô nương dịu dàng, đoan trang trong mắt thiên hạ. Nhưng hiện giờ, nàng đã chẳng còn quan tâm đến cái gì nên nói, cái gì không nên nói nữa.
Đại tỷ đem hết những năm tháng chịu khổ vì thân phận trưởng nữ của Nhạc gia trút ra cho ta nghe, mặc kệ ta có muốn nghe hay không.
Có lẽ, đại tỷ cũng quên mất rằng khi đó… ta vẫn chưa tới tuổi cập kê.
26.
Sau khi theo phụ thân đến đất Thục, lời của đại tỷ dần dần trở thành hiện thực.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ông như muốn tạo ra một “đại tỷ thứ hai”, không chỉ đích thân mời ma ma trong cung vượt nghìn dặm đến dạy ta quy củ, mà còn bắt ta thường xuyên tham gia thi thi họa họp với giới danh lưu sĩ tộc ở địa phương, mong biến ta từ một tiểu ác bá kinh thành thành một danh môn khuê tú đúng chuẩn.
Nhưng ta không phải là đại tỷ, ta tuyệt đối không chịu ngoan ngoãn nghe lời ông.
Ông bắt ta học quy củ, ta liền cố tình chọc giận ma ma; ông bắt ta đi dự thi xã, ta nửa đường chuồn đến bãi cưỡi ngựa; ông mắng ta, ta coi như gió thoảng bên tai; ông đ.á.n.h ta, ta liền lôi đại tỷ ra làm lá chắn.
Cứ thế, suốt mấy năm ở đất Thục, giữa ta và phụ thân hình thành một mối quan hệ vi diệu, ông biết ta không thể trở thành người thay thế đại tỷ, còn ta thì hiểu rõ ông cũng sẽ không để bi kịch của đại tỷ lặp lại trên người ta.
Nói thật thì những năm ấy ở đất Thục cũng chẳng đến nỗi tệ, chỉ là ta vẫn luôn nhớ về khoảng thời gian trốn vào cung chơi đùa ngày trước.
Tiểu Cửu Nhi thường xuyên viết thư cho ta, chuyện lớn như trong cung có nương nương nào mới sinh con, hoàng tử nào được phong đất, chuyện nhỏ như tửu lâu nào ở kinh thành mới thuê một cô nương Tây Vực xinh đẹp, hay quán trang lâu nào có món mới… đều viết hết, tỉ mỉ đến từng dòng, mỗi lần gửi là cả bảy tám trang giấy.
Chỉ riêng Lý Dự là chưa bao giờ viết cho ta một chữ.
Tiểu Cửu Nhi nói Lý Dự đang bận việc hệ trọng cả đời, hoàng hậu đã chọn cho hắn một tiểu thư nhà quan, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ thành thân.
Không hiểu vì sao, sau khi nghe xong, lòng ta buồn bã mất mấy ngày. Rồi ta tự tay viết một phong thư chúc mừng hôn sự của hắn.
Chớp mắt, Lý Dự đã đến tuổi cưới vợ, ta cũng sắp cập kê. Trước kia, khi ta nói muốn nhập ngũ, Lý Dự từng hứa sẽ giúp ta. Nhưng giờ xem ra, chuyện ấy không thể thành hiện thực nữa rồi.
May thay, ta vẫn luôn lén để dành một ít bạc, đợi đến đợt quan phủ chiêu binh lần tới, ta sẽ trốn nhà ra đi.