Ta không ngờ, vào đúng ngày cập kê, tam hoàng tử lại đột ngột xuất hiện.
Hắn không chỉ đến chúc mừng ta trưởng thành, mà còn mang theo sính lễ, nói muốn cưới ta.
Ta vội đến mức tóc còn chưa kịp chải, đã chạy ra đại sảnh, lớn tiếng phản đối: "Không lấy!"
Phụ thân giận tím mặt, giơ tay định đ.á.n.h ta. Ta nói:
“Nếu phụ thân dám đ.á.n.h c.h.ế.t con thì cứ đánh, còn không, con sẽ giống như đại tỷ, đi tu làm ni cô!”
Tam hoàng tử ngồi bên cạnh lại bật cười, nói:
“Nhị tiểu thư còn nhỏ, Nhạc đại nhân đừng vội, bản vương có thể đợi được. Tháng sau là lễ Thượng Tỵ rồi…”
Hắn nghiêng đầu hỏi ta:
“Nhị tiểu thư có muốn về kinh thành dạo chơi một chuyến không?”
“Ta…” Tất nhiên ta muốn, nhưng lại không muốn đi cùng hắn, bèn nói:
“Ta không đi. Đất Thục vui hơn kinh thành nhiều.”
“Nhưng ở kinh thành có Trang Lâu – nơi hội tụ danh thực thiên hạ.”
“Đất Thục có lẩu than đỏ cực ngon.”
“Kinh thành có vô số trân bảo kỳ trân.”
“Đất Thục có muôn thú bay nhảy tung tăng.”
“Kinh thành, khi hoàng tử thành hôn, tiệc cưới tưng bừng mấy ngày liền.”
“Đất Thục—”
Ta biết hắn đang ám chỉ hôn sự của Lý Dự. Hắn sớm biết ta và Lý Dự, Tiểu Cửu Nhi có quan hệ thân thiết, cố ý đem chuyện đó ra khiêu khích.
“Dù sao ta cũng sẽ không về kinh cùng ngươi!”
Ta không muốn dây dưa với hắn nữa, chỉ buông một câu rồi quay đầu bỏ chạy khỏi đại sảnh.
27.
Xem ra đất Thục cũng không thể ở lâu. Dù sao ta cũng đã định trốn khỏi nhà, sớm một ngày hay muộn một ngày thì có gì khác biệt?
Vì thế, ta liền thu dọn hành lý trong đêm, chuẩn bị đào tẩu. Cửa sau trong phủ quanh năm khóa kín, chỉ có một con đường duy nhất là trèo tường. Nhưng bức tường ấy thật sự quá cao, ta kê đến bốn phiến đá mới vừa vặn chạm tới mép tường.
Đúng lúc ta dốc hết sức lực leo lên thì trên đầu bỗng vang lên một giọng nói:
“Cần ta giúp một tay không?”
“Cảm ơn, cảm ơn…” Ta ngẩng đầu lên đưa tay cho người đó, nào ngờ vừa nhìn thấy thì giật mình đến mức trượt chân suýt rơi xuống. May mà người kia kịp thời nắm lấy cổ tay ta.
“Lý… Lý Dự?!”
Hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, kéo ta lên mép tường. Ta nhìn hắn sững sờ một lúc, rồi lấy hết can đảm nhéo má hắn một cái, cuối cùng cũng xác nhận được, đây là người thật, không phải mộng.
“Sao… sao ngươi lại ở đây?”
“Đến thăm ngươi.”
Câu trả lời nhẹ tênh như mây gió, cứ như thể ta vẫn đang ở kinh thành, hắn chỉ là tiện đường xuất cung ghé qua một chút. Hắn vừa nói vừa rút ra từ tay áo một con d.a.o găm tuyệt đẹp đưa cho ta:
“Tặng ngươi, mừng cập kê.”
“Có ai lại tặng d.a.o găm làm lễ cập kê đâu chứ…” Ta lẩm bẩm nhận lấy, rồi cẩn thận ngắm nghía dưới ánh trăng. Thân d.a.o khắc những hoa văn tinh xảo, dưới ánh sáng lấp lánh sắc màu rực rỡ như mây chiều ráng đỏ.
Ta hỏi hắn:
“Ngươi đến từ khi nào? Sao không vào tìm ta, lại ngồi vắt vẻo trên tường như vậy?”
“Tam ca đang ở trong nhà ngươi, ta bất tiện đường đường chính chính vào cửa. Ban đầu định ngồi đây chờ, rồi bảo tiểu tư nhà ngươi mang lễ vật này đến, nào ngờ lại gặp được ngươi.”
Hắn cúi đầu nhìn tay nải trên vai ta, hỏi:
“Ngươi định bỏ nhà ra đi à?”
Ta gật đầu:
“Tam hoàng tử đến cầu thân với phụ thân ta, nhưng ngươi biết mà, ta không muốn lấy chồng, ta muốn trở thành một đại tướng quân như mẫu thân ta.”
“Cho nên ngươi định trốn nhà đi tòng quân?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ừ. Ta đã hỏi thăm rồi, Nam doanh đóng ngay gần đây.”
Hắn bất chợt bật cười, hỏi:
“Ngươi có biết ai đang quản Nam doanh hiện giờ không?”
“Thịnh Tướng quân chứ ai.”
“Vậy ngươi có biết Thịnh tướng quân xuất thân thế nào, và đang làm việc cho ai không?”
“Xuất thân ta không rõ, nhưng dĩ nhiên là làm việc cho hoàng thượng rồi.”
“Thịnh tướng quân là đệ đệ bên ngoại của Hoàng hậu Hiếu Nhân, từ nhỏ đã lớn lên cùng tam hoàng tử. Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi đến đó, hắn sẽ làm gì? Không chừng lập tức đưa ngươi thẳng đến phủ Cận Vương.”
“Gì cơ?” Đây là lần đầu tiên ta nghe chuyện này, nhất thời không biết tính sao, chỉ biết nhíu mày, nói:
“Vậy giờ ta phải làm sao? Phía Bắc không thể đến, phía Nam cũng không xong… chẳng lẽ phải về tìm các cữu cữu của ta? Nhưng họ với mẫu thân ta đã đoạn tuyệt từ lâu rồi…”
Bỗng dưng, Lý Dự nắm lấy tay ta.
Bàn tay hắn ấm nóng, hơi ấm ấy truyền từ lòng bàn tay lên tận tim ta. Ta ngẩng đầu nhìn hắn đầy ngỡ ngàng, chỉ nghe hắn nói:
“Tiểu Chiêu, nếu ngươi chịu tin ta, thì hãy đồng ý theo Cận Vương trở lại kinh thành. Đợi khi về đến đó, ta sẽ giúp ngươi làm điều ngươi muốn.”
28.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Nếu thời gian có thể quay trở lại, ta nhất định sẽ bảo bản thân khi đó hãy chạy thật nhanh.
Nhưng trên đời không có hai chữ “nếu như”, chỉ có nhân – quả. Ta vẫn tin lời Lý Dự, theo tam hoàng tử quay về kinh thành.
Lý Dự gửi thư cho ta, dặn ta tham gia cuộc săn mùa Thượng Tỵ năm nay. Hắn nói đến lúc đó sẽ tiến cử ta gặp Từ Tướng quân, nếu ta đoạt giải nhất trong buổi săn, việc được vào doanh trại dưới trướng Từ tướng quân sẽ càng dễ dàng hơn.
Khi đó ta hoàn toàn không biết, vị “Từ Tướng quân” mà hắn nói, lại chính là ca ca của Từ Phương Đình. Tức là ngay từ đầu hắn đã lừa ta, hắn chưa từng có ý định để ta thật sự được nhập ngũ.
Vào ngày Thượng Tỵ, ta nài nỉ tam hoàng tử để được đi xem náo nhiệt. Ta cải trang thành thị vệ, cùng đám vương tôn quý tộc trà trộn vào đội quân săn bắn.
Trước khi xuất phát, ta liếc nhìn sang đội của Lý Dự. Ngoài hắn và A Bố, chỉ có lác đác mấy tên thị vệ theo sau.
Tam hoàng tử quay đầu liếc ta một cái, nhắc nhở:
“Đao kiếm không có mắt, lát nữa nhớ tránh xa ra một chút. Nếu ngươi bị thương, bản vương không biết ăn nói với phụ thân ngươi thế nào đâu.”
“Điện hạ cứ yên tâm, mẫu thân ta là Bình Ninh đại tướng quân, ta không đến nỗi kém cỏi đâu. Cứ chờ ta mang chiến lợi phẩm về dâng thưởng cho ngài là được!”
Trống trận vang lên, vạn tên cùng lúc rời dây. Ta theo sát đội của tam hoàng tử tiến vào khu rừng rậm.
Cưỡi ngựa săn b.ắ.n vốn không phải điều gì khó với ta. Chỉ trong chốc lát, ta đã hạ được vài con thỏ rừng và chim chóc. Tam hoàng tử đi phía trước ngoái đầu lại nhìn, thấy số con mồi ta mang theo thì lên tiếng:
“Mọi người hăng hái lên một chút! Ai dám giả vờ sơ suất để nàng ấy thắng thì ra khỏi rừng lĩnh phạt cho ta!”
Ta trừng mắt lườm hắn, đây đều là công sức thật của ta, sao lại bảo người khác nhường?
Đột nhiên, một tiếng còi lệnh vang lên – Hươu chín màu xuất hiện!
Mỗi năm vào dịp Thượng Tỵ, hoàng thượng đều thả một con hươu chín màu, ai b.ắ.n trúng nó sẽ giành giải thưởng cao nhất.
“Ai b.ắ.n được Hươu chín màu, thưởng vàng mười ngàn lượng!” Tam hoàng tử vừa hô lên, đám thị vệ như được tiêm m.á.u gà, thi nhau phóng đi như gió.
Ta cố ý chậm lại, đợi họ đi hết, rồi lặng lẽ rẽ ngựa sang hướng ngược lại.
Theo như đã hẹn, ta và Lý Dự sẽ gặp nhau ở chỗ mép rừng, nơi có dòng nước sâu, trong vòng một nén nhang sau tiếng còi đầu tiên.
Thế nhưng ta đợi mãi vẫn không thấy người. Cho đến khi tiếng còi thứ hai vang lên, báo hiệu Hươu chín màu đã bị hạ gục.
A Bố phóng ngựa từ trong rừng sâu lao tới, gấp giọng hỏi ta có nhìn thấy Lý Dự không.
“Không phải hai người đi cùng nhau sao?”
“Vừa rồi điện hạ bảo muốn đuổi theo một con sói đỏ, nhưng chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Điện hạ không đến đây à?”
Ta lắc đầu. Lý Dự không phải người thất hứa, không thể nào vì đuổi theo một con sói mà quên mất ước hẹn với ta.
“Không ổn rồi!” A Bố bỗng thốt lên. “Điện hạ có thể gặp chuyện chẳng lành. Xin tiểu thư cùng ta chia nhau đi tìm!”
Nghe hắn nói nghiêm trọng đến thế, ta lập tức đồng ý:
“Vậy chúng ta chia ra tìm, hai canh giờ sau quay lại hội ở chỗ này!”