Ta nghĩ thời gian vẫn còn dài, chỉ cần chưa đến ngày cuối cùng, ta vẫn có cách từ chối mối hôn sự này. Dù có phải cắt tóc làm ni cô, ta cũng quyết không lấy một kẻ nham hiểm độc ác như tam hoàng tử.
Sau đó Tiểu Cửu Nhi bảo, dân Bắc Địch ở Nhạn Thành không hài lòng với sự kiểm soát của giám sát ty, cứ ba ngày lại nổi loạn, chiến sự căng thẳng nên nó không thể thường xuyên viết thư cho ta nữa.
Đông chí năm ấy, ta nhận được bức thư cuối cùng của Tiểu Cửu Nhi. Hắn nói tiền tuyến thiếu lương thảo, lại gặp trận bão tuyết sáu mươi năm mới có một lần. Nhiều binh sĩ xuất thân phương Nam, mùa đông này sợ là phải chịu nhiều khổ sở.
Rồi sau đó, ta nhớ rất rõ, đó là Thượng Nguyên. Kinh thành mở hội hoa đăng thường niên, tam hoàng tử mời ta cùng đi ngắm đèn. Ta mượn danh nghĩa hắn, rốt cuộc thoát khỏi cảnh nửa năm không được ra khỏi cửa. Vừa kiếm được cớ rời hắn, quay đầu lại liền gặp A Bố.
Hắn áo quần xộc xệch, gương mặt tiều tụy, nhìn ta đăm đăm, môi mấp máy muốn nói gì đó, lại đột nhiên ngã gục ngay trước mặt.
Ta vội sai người đưa A Bố về khách điếm, lại gọi đại phu đến xem. Đại phu xem một hồi nói không có gì nghiêm trọng, chỉ do quá lao lực, nghỉ ngơi chốc lát sẽ tỉnh.
Binh sĩ tự tiện rời doanh trại về kinh là tội chết, A Bố không phải kẻ liều lĩnh như vậy. Ta nghĩ… chắc chắn Lý Dự đã xảy ra chuyện gì rồi.
Ta ngồi trong khách điếm, chờ đến khi trăng lên đỉnh đầu, A Bố mới tỉnh. Hắn chưa kịp uống ngụm nước nào, đã quỳ xuống trước mặt ta:
“Nhạc tiểu thư, xin… xin người cứu Tứ hoàng tử!”
35.
A Bố nói, người Bắc Địch không chịu nổi sự quản lý của Giám sát ty, giả dạng thương nhân để liên kết nội ứng ngoại hợp với quân Bắc Địch. Nay bốn châu của Nhạn Thành chỉ còn sót lại một châu cầm cự trong cảnh kiệt quệ. Đúng lúc ấy lại gặp trận bão tuyết lớn, lương thảo triều đình tăng viện vẫn chậm chạp chưa đến. Lúc A Bố rời Nhạn Thành, ngay cả Lý Dự đã ba ngày không hạt cơm vào bụng, binh sĩ thì phải hái cỏ cầm hơi.
Ta hỏi hắn:
“Ngươi… ngươi về một mình sao?”
Hắn cúi đầu đáp:
“Thuộc hạ và Cửu hoàng tử cùng về tra xem vì sao lương thảo bị chặn. Nhưng người vào cung rồi liền không có tin tức, thuộc hạ bất đắc dĩ… mới đến tìm Nhạc tiểu thư.”
Từ Nhạn Thành về kinh, cho dù không ngủ không nghỉ cũng phải mất một tháng. Khi A Bố rời đi đã là tình cảnh như thế, giờ đây chỉ e còn tệ hơn.
Ta vội vàng hỏi:
“Ngươi mau nói, ta phải làm gì mới cứu được hắn?”
A Bố nói:
“Thuộc hạ nghe mẫu thân của Nhạc tiểu thư là Bình Ninh tướng quân, năm xưa Bình Ninh tướng quân dũng mãnh thiện chiến, tuy khuất núi sớm nhưng không biết bên nhà ngoại còn có cách nào điều động lương thảo hay không?”
Ta c.ắ.n môi:
“Ta chưa từng gặp mẫu thân, những chuyện bà khi còn sống ta cũng không rõ. Nhưng… ta có thể thử hỏi các cữu cữu.”
Việc gấp như lửa đốt, ta trong đêm phóng ngựa ra khỏi kinh.
Mẫu thân từ sau khi gả cho cha gần như đoạn tuyệt với nhà ngoại. Nghe nói năm ta còn nhỏ, ngoại tổ mẫu từng muốn đón ta về nuôi nhưng cha ta không chịu. Từ đó hai nhà càng thêm xa cách. Cho nên họ hàng bên Thẩm gia, ta chưa từng gặp một ai.
Nhưng lúc này ngoài cách đó ra, ta thật sự không còn đường khác. Chỉ cần có thể cứu Lý Dự, ta làm gì cũng được.
Có điều ta đã nghĩ mình quan trọng quá. Ta quỳ trước cổng Thẩm phủ suốt một ngày, chẳng ai ra nhìn, đến cả gia nhân ra vào cũng khẽ xì xào: “Dù là một con ch.ó quỳ trước cổng cũng còn có người ra xem.”
Nhưng tính ta vốn cứng đầu, một ngày không ai quan tâm ta quỳ một ngày, một tháng không ai quan tâm ta quỳ một tháng. Ta nghĩ, Thẩm gia chắc không thể để ngoại tôn nữ c.h.ế.t khát c.h.ế.t đói trước cửa.
Không biết đã qua bao lâu, đầu óc ta mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng thấy cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra. Từ trong bước ra một bà lão vận trang phục sang trọng.
Đó chính là ngoại tổ mẫu của ta.
36.
Tựa như vừa trải qua một giấc mộng, trong mơ ta như rơi vào địa ngục Tu La, xác người la liệt khắp nơi, m.á.u chảy thành sông. Lý Dự khoác bộ giáp nhuộm máu, quỳ giữa đống xác chết, trong tay vẫn nắm chặt bùa hộ thân ta từng đưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta giật mình bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường, quay đầu thì thấy xung quanh là rất nhiều người.
Ngoại tổ mẫu nắm lấy tay ta, giận dữ nói:
“Ngoại tôn nữ của ta, ta không thương thì ai thương? Nếu không nhờ ma ma lén đến báo tin, nói con bé này đã quỳ ngoài cổng suốt hai ngày, thì các người định đợi nó c.h.ế.t rồi mới báo cho bà già này biết à?”
“Mẫu thân, mẫu thân bớt giận đi, chẳng phải Chiêu nhi đã tỉnh lại rồi sao.”
“Đúng vậy, mẫu thân, bọn con đâu có nhận ra Chiêu nhi, cũng không biết người quỳ ngoài cổng chính là con bé.”
“Con không nhận ra Chiêu nhi, chẳng lẽ cũng không nhận ra muội muội ruột của mình? Chiêu nhi và muội muội con, cứ như đúc ra từ một khuôn!”
“Mẫu thân—”
“Đừng nói nữa, ta có chuyện muốn nói riêng với Chiêu nhi.”
Ngoại tổ mẫu cho lui hết mọi người, đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai bà cháu, bà mới hỏi:
“Ngươi gấp gáp đến đây như vậy, là vì phụ thân ngươi gặp chuyện gì sao?”
Ta lắc đầu, đầu óc vẫn còn choáng váng, lần mò xuống giường, quỳ gối hành lễ với bà:
“Cháu gái bất hiếu, bao lâu nay vẫn chưa đến thăm ngoại tổ mẫu.”
Ngoại tổ mẫu vội đỡ ta dậy:
“Đứa ngốc này, là phụ thân ngươi chê Thẩm gia chúng ta xuất thân võ tướng, không cho ngươi qua lại. Sao ngoại tổ mẫu có thể trách ngươi được chứ.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Sống mũi ta cay cay, không kìm được nước mắt rơi xuống. Ngoại tổ mẫu nhẹ nhàng dùng khăn tay lau nước mắt cho ta:
“Đứa bé ngoan, nói cho ngoại tổ mẫu biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cháu gái muốn... muốn nhờ các cữu cữu khác giúp cháu cứu một người.”
“Ngươi muốn cứu ai?”
“Tứ hoàng tử của triều Lý, Lý Dự.”
Ngoại tổ mẫu buông tay ta ra, bảo ma ma lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người. Bà nhìn ta, chậm rãi nói:
“Ta nhớ không lầm thì ngươi đã đính hôn với tam hoàng tử rồi mà?”
“Đó là hôn sự phụ thân sắp đặt, cháu gái sẽ không lấy người đó.”
“Vậy ngươi muốn lấy tứ hoàng tử?”
“Cháu gái...” Ta nhất thời không biết nên đáp thế nào, đành nói:
“Chàng từng nói, đợi ngày khải hoàn sẽ đưa cháu vào doanh trại, để cháu trở thành một đại tướng quân như mẫu thân cháu.”
Ngoại tổ mẫu bất chợt bật cười, xoa đầu ta:
“Mẫu thân ngươi năm xưa, bằng tuổi ngươi bây giờ, cũng từng ngây thơ và trong sáng như thế.”
Ta có cảm giác câu nói này của Ngoại tổ mẫu không hẳn là lời khen. Bèn hỏi:
“Mẫu thân cháu... đã quen phụ thân cháu như thế nào? Cháu luôn cảm thấy phụ thân không thích mẫu thân.”
“Năm đó, phụ thân ngươi đi sứ tới phiên bang, bị bắt vô cớ. Chính mẫu thân ngươi đã mạo hiểm xông vào doanh trại địch cứu hắn. Mẫu thân ngươi đem lòng yêu hắn, nhất quyết không lấy ai khác. Nhưng khi ấy phụ thân ngươi đã có hôn ước, cuối cùng mẫu thân ngươi cầu xin tiên hoàng ban hôn, mới có được hôn sự này. Còn vị hôn thê kia, đành làm thiếp.”
Vậy nên phụ thân ta mới luôn oán hận mẫu thân, rồi ghét lây sang ta.
“Chiêu nhi à, ngươi thật sự nghĩ người ngươi muốn cứu là người tốt sao? Ngoại tổ mẫu không muốn ngươi đi vào vết xe đổ của mẫu thân ngươi, cứu nhầm người không đáng cứu.”
Ta kiên quyết gật đầu:
“Hắn là người tốt.”