37.
Ngoại tổ mẫu cuối cùng cũng đồng ý để ta đi cứu Lý Dự, nhưng bảo ta phải đợi thêm ba ngày nữa.
Ba ngày ở lại Thẩm phủ, ta thấp thỏm không yên. Đến ngày thứ ba, cữu cữu ta vào thỉnh an Ngoại tổ mẫu, thuận tiện báo rằng Từ Tướng quân đã đích thân mang lương thảo, dẫn binh xuất phát lên biên ải chi viện cho Tứ hoàng tử.
Ngoại tổ mẫu quay sang hỏi ta, lúc ấy đang đứng sau bình phong nghe lén:
“Chiêu nhi, giờ ngươi yên tâm rồi chứ?”
Lúc này ta mới sực nhớ, vị tiểu thư được Hoàng thượng ban hôn cho Lý Dự chính là Từ Phương Đình, còn Từ Tướng quân là ca ca của nàng ta.
So ra, người được phái đi lần này đúng là danh chính ngôn thuận hơn Thẩm gia ta...
Ta cúi đầu bước ra khỏi bình phong, nhẹ giọng nói:
“Là cháu gái quá lỗ mãng.”
“Vào đây với ta.” Ngoại tổ mẫu đứng dậy đi vào trong phòng, ta ngơ ngác bước theo. Bà cho lui hết mọi người, rồi mở chiếc tủ lấy ra một hộp gỗ lim sơn đỏ có khóa, sau đó mở khóa ra.
“Đây là vật mẫu thân ngươi để lại trước khi xuất giá. Giờ ta đã già rồi, vật này giao cho ngươi giữ.”
Bà lấy ra một thẻ hổ phù, nói:
“Năm xưa sau khi Tây Nhung diệt quốc, có một đội quân không chịu quy thuận triều Lý nhưng lại rất khâm phục mẫu thân ngươi. Tướng quân Tây Nhung khi ấy đã trao hổ phù cho mẫu thân ngươi, dặn rằng nếu sau này có chuyện khẩn cấp, cứ mang hổ phù này đến thì có thể điều động đội quân ấy.”
Ta đón lấy hổ phù. Ngoài lá bùa bình an và cây thương tua đỏ, thì đây là kỷ vật thứ ba ta được thấy thuộc về mẫu thân mình.
Ngoại tổ mẫu tha thiết căn dặn:
“Chiêu nhi, ngươi muốn trở thành đại tướng quân như mẫu thân ngươi, ngoại tổ mẫu không phản đối. Nhưng nhớ kỹ, đừng đi vào vết xe đổ của mẫu thân ngươi.”
Ta hít mũi một cái, gật đầu:
“Người yên tâm, cháu gái sẽ không trở thành phiên bản thứ hai của mẫu thân.”
Ngoại tổ mẫu mỉm cười, xoa đầu ta:
“Ngươi đã rời khỏi nhạc phủ năm ngày rồi, e rằng phủ thừa tướng cũng đang sốt ruột. Hôm nay để ngoại tổ mẫu cho người đưa ngươi về.”
“Ngoại tổ mẫu, cháu... cháu gái còn một việc hơi đường đột,” ta cúi đầu nói nhỏ, “cháu gái muốn đến nơi mẫu thân từng chinh chiến, nhìn một lần cho biết.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Không ngờ Ngoại tổ mẫu lập tức nhìn thấu tâm tư ta:
“Ngươi là muốn đến Nhạn thành tìm Tứ hoàng tử, đúng không?”
“Cháu chỉ muốn nhìn hắn một lần, từ xa thôi cũng được.”
“Thôi được. Xe ngựa của Từ Tướng quân chắc còn chưa đi xa, ta sẽ bảo cữu cữu ngươi sắp xếp một thân phận cho ngươi trà trộn vào đoàn. Nhưng một khi vượt quan rồi, mọi thứ đều phải dựa vào chính ngươi.”
“Vâng, cháu gái sẽ tự biết chăm sóc bản thân.”
38.
Ta lần lượt viết thư cho phụ thân và A Bố, sau đó theo đoàn xe ngựa của Từ Tướng quân đi thẳng một mạch lên phía Bắc, tới Nhạn Thành.
Tình hình ở Nhạn thành còn tồi tệ hơn ta tưởng. Trên đường phố đâu đâu cũng thấy t.h.i t.h.ể bị c.h.ế.t cóng, bị gió tuyết dày đặc phủ kín, chỉ còn lộ ra một cánh tay hay một cái chân.
Quân đội của Lý Dự đang đóng ở Giám sát ty. Hôm chúng ta vào thành, hắn đích thân ra nghênh đón. Ta đứng lẫn trong đám đông, nhìn hắn từ xa. Hắn gầy đi rất nhiều, nhưng bộ giáp trên người lại càng khiến hắn có vẻ cứng cỏi, sáng rực hơn trước. Ta hối hận vì ngày hắn rời kinh thành, ta đã không ra tiễn. Hẳn khi đó, khí thế của hắn còn rạng ngời hơn lúc này nhiều.
Lương thảo do Từ Tướng quân đưa đến đã tạm thời giải được cơn khát, nhà bếp không còn phải lo nấu ăn không có gạo nữa. Binh sĩ trong trại đều vui mừng, cuối cùng cũng được một bữa no bụng.
Lúc mọi người no say ấm bụng, ta lén lút chuồn vào phòng của Lý Dự. Vốn chỉ định nói với hắn một câu rồi rời đi, ai ngờ vừa bước vào đã bị một thanh kiếm bất ngờ kề thẳng vào tường.
“Là ta!” Ta vội đưa tay lau sạch lớp râu giả.
“Tiểu Chiêu? Sao nàng lại ở đây?” Lý Dự buông kiếm xuống.
“Ta theo xe ngựa của Từ Tướng quân đến. Chàng bảo A Bố đi tìm ta, chàng nói nghiêm trọng như thế, làm ta sợ muốn chết.”
“Cái tên A Bố này…” Lý Dự thở dài, cất kiếm về giá, rồi quay lại nhìn ta, nói: “Dọc đường vất vả cho nàng rồi.”
“Nàng có vất vả gì đâu. Nhưng mà chàng đáng lẽ nên sớm bảo A Bố về kinh, như vậy đã chẳng phải chịu khổ thế này.”
“Về sớm thì có ích gì?” Hắn hỏi ngược lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Dự nói cũng không sai. Tiểu Cửu vào cung rồi thì không còn tin tức, mà Tam hoàng tử thì chuyện gì cũng có thể làm ra.
“Tam hoàng tử thật quá đáng! Hoàng thượng chẳng lẽ mặc kệ sao?”
Lý Dự chỉ mỉm cười, không đáp lời.
“Đúng rồi, cái bùa bình an ta đưa chàng, chàng vẫn còn giữ chứ?”
Lý Dự lấy từ trong lớp áo ra một lá bùa, “Sợ đ.á.n.h mất, nên ta luôn đeo trên cổ.”
“Còn giữ là tốt rồi. Đây là vật mẫu thân của ta để lại. Đợi chàng khải hoàn trở về thì phải trả lại cho ta. Còn nữa… còn nữa…”
Ta lắp ba lắp bắp hồi lâu, cuối cùng mới gom đủ dũng khí để hỏi điều muốn hỏi nhất:
“Còn nữa… nếu đã có đại cữu tương lai đến giúp chàng, thì sao chàng còn phải tìm ta?”
“Đại cữu tương lai nào của ta?”
“Từ Tướng quân. Chẳng phải chàng sắp cưới muội muội của hắn sao?”
Lý Dự bật cười, hỏi lại ta:
“Hóa ra nàng vượt cả ngàn dặm đến Nhạn thành tìm ta, chỉ để hỏi mỗi chuyện này thôi sao?”
Ta vội giải thích:
“Chàng đừng hiểu lầm, ta đến là vì… vì muốn thăm nơi mẫu thân từng xuất chinh. Chàng cũng biết, năm xưa Nhạn thành là nơi mẫu thân ta…”
“Ta sẽ không lấy Từ Phương Đình.” Hắn cắt ngang lời ta, bỗng nghiêm túc nói:
“Từ Tướng quân chịu giúp đỡ, ta rất cảm kích. Nhưng hôn ước này không tính, ta sẽ không lấy tiểu thư Từ gia. Nàng ấy không phải người ta thích.”
Hắn thật biết nói dối. Rõ ràng là người được nâng niu nơi đầu trái tim, mà trước mặt một nữ tử khác vẫn có thể hạ thấp nàng ta chẳng ra gì.
Còn ta khi ấy thì lại ngốc nghếch tin là thật.
Ta nói:
“Vậy thì tốt quá. Hồi nhỏ ta từng lỡ tay đ.á.n.h Từ Phương Đình một trận. Nếu chàng lấy nàng ta, ta thật chẳng biết phải đối mặt với hai người thế nào nữa.”
39.
Lý Dự bất chợt nghiêng người đến gần, hỏi ta:
“Nàng không tò mò ta thích kiểu người như thế nào sao?”
“Chàng thích kiểu gì thì có liên quan gì đến ta…” Ta quay đầu né tránh ánh mắt hắn, “Dù sao thì cũng là tiểu thư nhà quyền quý trong kinh thành mà thôi.”
“Ta thích chính kiểu như nàng.”
Ta nhìn hắn, sững người hồi lâu không nói nên lời.
“Ta... ta như thế này trên đời chỉ có một, chàng…” Ta nói được nửa câu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Ý của hắn... chẳng lẽ là đang nói... thích ta?
“Thôi vậy.” Lý Dự thở dài, đứng thẳng dậy, “Quân doanh không tiện ở lâu. Ta sẽ lưu ý các đoàn thương buôn đi qua, để nàng đi cùng họ về kinh. Như vậy sẽ an toàn hơn.”
“Mới đến một ngày chàng đã muốn đuổi ta đi sao?”
Hắn giải thích:
“Không phải đuổi đi, là muốn bảo vệ nàng.”
“Ta có thể tự bảo vệ bản thân. Huống hồ sau này ta còn muốn vào quân doanh, giờ học hỏi nhiều một chút chẳng phải rất tốt sao?”
“Cho dù nàng muốn vào quân doanh, cũng không cần gấp lúc này. Yên tâm, đợi ta hồi kinh, nhất định sẽ đường đường chính chính đưa nàng vào quân doanh, trở thành đại tướng quân như mẫu thân nàng.”
“Một lời đã định.” Ta không làm khó hắn nữa, “Nhưng chàng phải đến đón ta trước Tết Trung thu. Phụ thân ta… phụ thân muốn gả ta cho Tam ca của chàng vào đúng Trung thu.”
“Ta biết.” Hắn trả lời rất nhanh.
Ta ngạc nhiên hỏi:
“Sao chàng biết được? Chàng đâu có ở kinh thành.”
“Thân không ở kinh, nhưng lòng vẫn hướng về đó.” Hắn bước lên mở cửa, “Ta còn phải đến gặp Từ Tướng quân. Nàng cứ ở yên đây, đừng chạy lung tung.”