Cái Chết Của Thái Tử Phi

Chương 18



Đến bình minh ngày thứ tư, cuối cùng tiền tuyến cũng truyền về tin chiến thắng, Tứ hoàng tử đại thắng, quân Bắc Địch đã bị đ.á.n.h lùi về phía bắc sông Vu.

 

Ta cứ ngỡ sẽ được chứng kiến cảnh Lý Dự khải hoàn trong vinh quang, nào ngờ hắn lại trọng thương hôn mê, được A Bố cõng về trong bộ dạng m.á.u me đầy mình.

 

Nhìn thấy khuôn mặt bê bết m.á.u ấy, ta òa lên khóc. Suốt mấy ngày qua đã thấy quá nhiều thương vong, ta sợ hắn cũng sẽ như những binh sĩ hôn mê kia, chỉ cần sơ sẩy một chút là vĩnh viễn không tỉnh lại. Vì vậy ta không dám rời khỏi giường hắn dù chỉ một khắc.

 

A Bố nhẹ giọng an ủi:

“Nhạc tiểu thư, điện hạ nhất định sẽ bình an. Ngươi đã thức suốt ba ngày rồi, đừng để mình ngã bệnh.”

 

“Đây là lần thứ mấy hắn bị thương như thế rồi?”

Ta hỏi, bởi nhìn cách các quân y chăm sóc hắn, rõ ràng đây không phải lần đầu họ đối mặt với tình trạng này.

 

A Bố im lặng một lát rồi mới nói:

“Lần trước còn nghiêm trọng hơn lần này… nhưng điện hạ cũng vượt qua được.”

 

Ta đứng dậy, lau khô nước mắt, rồi hỏi A Bố:

“A Bố, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi thấy cuộc chiến với Bắc Địch… bao giờ mới kết thúc?”

 

A Bố cúi đầu, thở dài:

“Hiện tại cả triều Lý lẫn Bắc Địch đều không chiếm được thế thượng phong. Cứ tiếp tục đ.á.n.h nữa cũng chỉ là cục diện lưỡng bại câu thương. Huống hồ quân Bắc Địch thiện chiến về kỵ binh, thương vong bên ta e là sẽ còn nhiều hơn.”

 

“Nếu lúc này có một đội quân thiện chiến, giỏi cưỡi ngựa đ.á.n.h trận, thì cơ hội chiến thắng của triều Lý chẳng phải sẽ lớn hơn sao?”

 

A Bố hơi sững người:

“Ý của Nhạc tiểu thư là…”

 

Ta tháo sợi dây đeo trên cổ, đặt thẻ hổ phù vào tay A Bố:

“Đây là thẻ binh phù của một đội quân thuộc Tây Nhung đã diệt. Ta có dò hỏi qua, sau khi Tây Nhung diệt quốc, họ cùng một số người Tây Nhung đã di cư lên phương Bắc, sống đời du mục. Nếu nguơi tìm được họ, chỉ cần có hổ phù này là có thể điều binh.”

 

“Nhưng hổ phù này…”

 

“Là vật mẫu thân ta để lại khi còn sống. Ta nghĩ, nếu người còn sống, hẳn cũng sẽ lựa chọn như vậy.”

 

42.

 

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

A Bố mang theo hổ phù rời khỏi Giám sát ty.

 

Hai ngày sau, Lý Dự cuối cùng cũng tỉnh lại. Ta đã thức suốt mấy ngày, vành mắt đỏ hoe, tóc tai rối bù, mặt mũi lem nhem. Vừa thấy ta, Lý Dự liền bật cười, bảo rằng trông ta mới giống người bệnh.

 

Rõ ràng là bản thân suýt nữa mất mạng, vậy mà vẫn còn tâm trí để trêu người khác.

 

Ta kể cho hắn nghe chuyện về hổ phù. Lý Dự nắm lấy tay ta, nói:

“Chỉ cần tìm được đội quân ấy, triều Lý nhất định sẽ thắng trận này.”

 

Ta gật đầu thật mạnh:

“Lý Dự, chàng nhất định phải thắng, ta không muốn thấy chàng bị thương thêm lần nào nữa.”

 

“Tiểu Chiêu, những gì ta nợ nàng, đợi khi hồi kinh, nhất định sẽ trả lại gấp bội.”

 

Thật ra ta chẳng hề quan tâm đến chuyện “trả” hay “không trả”. Việc này, nói lớn là vì vận mệnh xã tắc triều Lý, nói nhỏ cũng là vì tính mạng của Lý Dự. Dù là vì lý do nào, ta đều không có cớ để giữ lại hổ phù.

 

Nghe hắn nói vậy, ta giả vờ giận dỗi, quay đầu đi:

“Nợ nần gì chứ, chàng với ta khách sáo như thế sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Dự cười nhẹ, xoa đầu ta:

“Vậy thì ta hứa với nàng, đợi khi kinh thành nở đoá hoa quế đầu tiên, ta sẽ trở về cưới nàng.”

 

Cưới… cưới ta ư???

 

“Cưới… cưới gì chứ…” Ta ấp úng đáp, giọng càng lúc càng nhỏ, “Tuy ta không muốn lấy Tam ca của chàng, nhưng cũng đâu có nói… sẽ lấy chàng…”

 

Lý Dự vẫn cười, nói:

“Vậy thì ta sẽ tìm cách khiến nàng chịu gả cho ta. Nàng giúp ta ơn lớn thế này, ta không có gì đền đáp, đành lấy thân báo đáp thôi.”

 

“Không ai cần chàng lấy thân báo đáp gì cả!” Ta vội rút tay ra khỏi tay chàng, rồi quay đầu chạy mất.

 

Miệng thì bảo không muốn lấy hắn, nhưng trong lòng lại cứ len lén nghĩ, chẳng hay khi nào đóa hoa quế đầu tiên ở kinh thành sẽ nở?

 

Ta nghĩ, Lý Dự chắc chắn đang cười thầm ta. Dù ta có là nữ nhi của đại tướng quân, là thiên kim tiểu thư của phủ thừa tướng, cuối cùng cũng chỉ là một con ngốc mà thôi, bị mấy lời ngon tiếng ngọt của hắn dụ đến quay mòng mòng.

 

Trong Kinh Thi có câu:

 

Tình si của nam tử còn có thể nói rõ, tình si của nữ tử… chẳng thể nói nên lời.

 

Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ khắc câu ấy lên mộ bia của mình.

 

Phải rồi, nhắc đến mộ bia, ta bỗng giật mình nhận ra, ta còn chưa biết ngôi mộ của chính mình ở đâu cả.

 

43.

 

“Về sau thì sao?” Thấy ta im lặng thật lâu, Bạch Vô Thường rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.

 

“Ta đang nghĩ một chuyện…” Ta nhìn Hắc Bạch Vô Thường đầy nghi hoặc, “Tại sao ta lại không có mộ? Xác của ta được chôn ở đâu?”

 

“Ngươi là Thái tử phi, hẳn phải được táng trong hoàng lăng chứ còn đâu. Ấy, thôi đừng nhắc chuyện đó nữa.” Tiểu Bạch hối thúc, “Thuyền sắp đến Vong Xuyên rồi, ngươi kể tiếp đoạn sau đi mà, đang tới đoạn gay cấn mà!”

 

Thật ra thì... phía sau cũng chẳng có gì đáng kể nữa cả.

 

Lúc thương thế của Lý Dự gần như lành hẳn, đoàn thương buôn cuối cùng cũng đến, ta theo họ quay về kinh thành.

 

Vì mất tích liền mấy tháng trời, phụ thân ta vừa thấy ta đã giận đến nỗi râu gần như dựng ngược, bắt ta quỳ mấy ngày liền trong từ đường. Cuối cùng còn dọa, nếu còn dám lén lút bỏ trốn, ông sẽ đ.á.n.h gãy chân ta.

 

Ta biết ông sẽ không làm thật. Dù sao ông vẫn còn trông mong ta sẽ gả cho Tam hoàng tử.

 

Còn cái tên Tam hoàng tử kia, từ khi ta trở về đến nay chưa từng thấy mặt. Nhưng ta thì lại vui mừng khôn xiết. Tốt nhất là hắn đã phải lòng tiểu thư nhà nào rồi, sau đó tự mình cầu xin Hoàng thượng hủy bỏ hôn sự với ta.

 

Thế là trong những ngày bị phụ thân giam lỏng trong phủ, ta vừa âm thầm chờ đợi cây quế đầu tiên của kinh thành nở hoa, vừa lén tìm thê tử giúp Tam hoàng tử.

Tiểu thư của Lý đại nhân thì còn nhỏ hơn ta, loại. Cháu gái của Trần Thượng thư thì nhát gan yếu đuối, về sau chắc chắn sẽ chịu khổ. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có muội muội của Từ Tướng quân là thích hợp nhất.

 

Nhưng nghĩ lại thì... bản thân ta đúng là độc ác. Từ Phương Đình hiện giờ vẫn là vị hôn thê chưa qua cửa của Lý Dự, mà ta lại tính đem nàng ta gả cho Tam hoàng tử? Vậy chẳng phải quá đê tiện sao?

 

Thời gian lặng lẽ trôi qua ba tháng. Thu sang, kinh thành mát mẻ, chiến sự ở tiền tuyến cũng đã dứt, thương lộ được khai thông trở lại.

 

Ta nghĩ chắc là… Lý Dự sắp về rồi.

 

Thế nhưng, cây quế trong sân dường như cố ý chống đối ta. Mọi năm đến thời điểm này đã sắp nở rộ, vậy mà năm nay đến một nụ hoa cũng chẳng thấy, mặc cho ngày nào ta cũng cần mẫn tưới nước, tỉa cành.

 

Ta không đợi được hoa quế nở, nhưng lại đợi được… Tam hoàng tử.