Cái Chết Của Thái Tử Phi

Chương 17



Ta ở lại quân doanh ba ngày. Lý Dự như thể sợ bị ai phát hiện ra ta, dù ta đã cải trang thành nam cũng không cho ta ra ngoài, còn bản thân thì bận rộn suốt, chẳng thấy mặt đâu. Biết vậy ta đã chẳng cố công đến đây, thật đúng là chẳng thú vị gì.

 

Đến ngày thứ tư, cuối cùng cũng có tin từ đoàn thương buôn, đó là đoàn rời kinh từ trước Tết, định đến Bắc Địch, nhưng do tuyết lớn phong lộ, lại gặp chiến loạn, nên phải vòng đường mà đi, đến giờ đã đi hơn ba tháng, sắp tới Nhạn thành.

 

Khi Lý Dự báo tin cho ta, trong lòng ta vừa vui lại vừa buồn, cảm xúc khó gọi thành tên, đến bữa tối cũng chẳng buồn ăn.

 

Thấy ta không có khẩu vị, chàng nói:

“Nếu nàng chịu ăn hết một bát cơm, ta sẽ dẫn nàng đi xem một thứ.”

 

Thế là ta cố nuốt từng muỗng cơm, suýt thì bị nghẹn chết.

 

“Có ai giành ăn với nàng đâu, uống chút nước đi.” Lý Dự vội rót nước cho ta.

 

“Khụ khụ… không phải tại chàng còn gì.”

 

Bữa tối trôi qua trong cảnh suýt nghẹn suýt sặc. Lý Dự giữ lời, cưỡi ngựa đưa ta rời khỏi Nhạn châu, thẳng hướng bắc mà đi.

 

Đêm nay thời tiết thật đẹp. Trăng tròn như ngọc, sao điểm lấp lánh. Ngay cả cơn gió xuân vốn lạnh lẽo, giờ cũng mang theo chút dịu dàng.

 

Ta quay đầu nhìn Nhạn thành rực rỡ ánh đèn phía sau lưng, khẽ nói:

“Nếu không có chiến loạn và nạn đói, nơi này chắc sẽ rất phồn vinh.”

 

“Khi ta vừa đến đây, nếu không tận mắt chứng kiến, thật khó tin giữa thảo nguyên lại có một thành trì như vậy. Lý triều và Bắc Địch, hai nền văn minh khác biệt, lại hòa quyện nơi này, học hỏi lẫn nhau, rồi hình thành nên một bản sắc riêng.”

 

“Nhưng suốt mấy ngày qua, sao nàng chẳng thấy người Nhạn thành đâu cả?”

 

“Bắc Địch gây loạn, người dân Nhạn thành kẻ c.h.ế.t người bỏ trốn, chỉ còn lại ít người già yếu bệnh tật. Mùa đông này, nhiều người trong số họ cũng không qua nổi.”

 

“Lý Dự,” ta hỏi, “Đợi chiến sự kết thúc, chàng muốn làm gì?”

 

Lý Dự trầm mặc thật lâu. Mãi sau ta mới nghe hắn khẽ nói:

 

“Cuộc chiến ở đây có thể chấm dứt, nhưng có những cuộc chiến… vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.”

 

40.

 

Lúc đó, ta hoàn toàn không hiểu "cuộc chiến" mà Lý Dự nhắc tới là ám chỉ điều gì. Chỉ nghĩ rằng hắn ở nơi biên ải quá lâu, chứng kiến quá nhiều ly biệt sinh tử nên mới bi quan như thế. Ta liền an ủi:

“Trên đời làm gì có cuộc chiến nào không thể kết thúc chứ? Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”

 

Lý Dự không tiếp lời ta, ngược lại lại hỏi:

“Tiểu Chiêu, nàng sẽ luôn đứng về phía ta chứ?”

 

Không suy nghĩ gì, ta liền đáp:

“Tất nhiên rồi. Ta còn phải nhờ chàng giúp ta vào quân doanh nữa mà.”

 

“Ý ta là, nếu có một ngày, giữa ta và hoàng huynh buộc phải đối đầu đến mức một mất một còn… nàng vẫn sẽ đứng về phía ta sao?”

 

Lý Dự đã rời kinh thành quá lâu, nên không biết bây giờ triều cục đã là thiên hạ của ai. Nếu thật sự xảy ra ngày đó, hắn tuyệt đối không thể là đối thủ của Tam hoàng tử và phụ thân ta.

 

Ta suy nghĩ rất lâu, rồi chậm rãi lắc đầu:

“Ta sẽ không đứng về phía chàng.”

 

Lời vừa dứt, ta lập tức cảm thấy cơ thể Lý Dự phía sau cứng đờ lại. Ta vội vàng nói thêm:

“Nhưng sẽ không có ngày đó đâu. Trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ đưa chàng trốn đi thật xa.”

 

“Trốn đi sao?”

 

“Ừ. Trốn đến nơi không ai có thể tìm thấy chúng ta.”

 

“Thế nàng không muốn làm đại tướng quân nữa à?”

 

Câu hỏi ấy khiến ta khựng lại. Im lặng một lúc, ta đáp:

“Nếu không thể làm đại tướng quân của triều Lý để bảo vệ bách tính, thì ta sẽ làm đại tướng quân của chàng… để bảo vệ chàng!”

 

Lý Dự bật cười, kéo chặt dây cương:

“Vậy đại tướng quân của ta phải ngồi vững nhé, ta chuẩn bị thúc ngựa rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn cưỡi ngựa chở ta lao đi trên cánh đồng tuyết dưới ánh trăng. Gió Bắc rít qua cổ áo, lạnh buốt, ta chỉ đành rúc người vào áo choàng của hắn, chỉ để lộ hai mắt ra ngoài.

 

Ánh trăng dịu dàng và yên bình, cánh đồng tuyết mênh m.ô.n.g vô tận. Trong khoảnh khắc ấy, ta có cảm giác Lý Dự đang đưa ta trốn đến một nơi mà chẳng ai có thể tìm thấy.

 

Không biết đã phi được bao lâu, Lý Dự ghì cương cho ngựa dừng lại, chỉ tay về phía trước:

“Chúng ta đến rồi, nhìn chỗ đó đi.”

 

Ta nhìn theo tay hắn, thấy đó là một hồ nước đã bị đóng băng, ánh trăng đổ xuống mặt hồ, phản chiếu những tia sáng lấp lánh, như thể cả bầu trời sao rơi xuống trần gian.

 

Lý Dự xuống ngựa, nắm lấy tay ta, dắt ta từng bước đi sâu vào vùng hồ.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

 

Chàng nói, nơi này gọi là hồ Lạc Tinh, truyền thuyết kể rằng đây là nơi các vì sao rơi xuống khi tiên nữ giáng trần. Những đôi tình nhân nếu cùng nhau uống nước hồ này sẽ được ở bên nhau trọn đời, đầu bạc răng long.

 

Nghe vậy, ta thích thú, lập tức buông tay hắn ra, lấy túi nước bên hông định đi lấy nước hồ:

“Vậy thì ta phải múc trước một ít mang về, để khi thành thân còn dùng đến.”

 

“Với Tam ca của ta sao?”

 

Ta quay đầu trừng mắt nhìn hắn:

“Làm gì có chuyện đó! Ta không đời nào lấy hắn. Ta sẽ lấy người thật lòng yêu ta.”

 

Ta bước đến mép hồ, nhặt một hòn đá, cố gắng đục lớp băng để lấy nước, nhưng không ngờ mặt hồ đóng băng quá cứng, ta cố hết sức cũng chỉ làm bật ra được một ít mảnh vụn băng nhỏ.

 

“Dù nàng có đập vỡ đá, thì cũng không phá được băng đâu.” Lý Dự ngồi xổm xuống, gõ nhẹ mặt hồ. “Nước ở đây đã đóng băng ít nhất ba tháng rồi.”

 

Ta mếu máo nhìn hắn:

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

 

Hắn đưa tay xoa đầu ta:

“Đợi khi băng tan hết, ta sẽ lấy một bình nước hồ này phi ngựa mang về tận kinh thành cho nàng, được chứ?”

 

“Một lời đã định nhé!”

 

Ta đứng dậy định móc ngoéo với hắn, nào ngờ chân trượt trên mặt băng, mất thăng bằng ngã bổ nhào về phía lòng hồ. Lý Dự nhanh tay túm lấy ta, nhưng cũng bị kéo ngã theo.

 

May mà mặt băng đủ dày, nếu không rơi xuống nước thì hôm nay hai chúng ta e là đã c.h.ế.t cóng ở đây rồi.

 

“A… đau quá…” Ta ngồi dậy, ôm lấy đầu vừa bị đập cho ong ong. Nhìn thấy Lý Dự nằm ngửa trên mặt băng, nở nụ cười nhìn ta.

 

“Cười cái gì?” Ta khó chịu hỏi.

 

“Cười nàng ngốc giống hệt đứa bé con.”

 

Ta giơ tay giả vờ đ.á.n.h hắn một cái, nhưng lại chợt thấy phía xa xuất hiện ánh lửa bừng bừng, như thể cả cánh đồng tuyết đang bốc cháy.

 

“Lý Dự, chàng mau nhìn kia kìa…”

 

41.

 

Đó là lần thứ tư Bắc Địch nhân lúc tuyết lớn mà tấn công Nhạn thành.

 

Sau khi đưa ta trở về, Lý Dự lập tức khoác giáp ra trận. A Bố cũng đã quay lại. Hai người đi vội vã đến nỗi ta còn chưa kịp nói một lời “bảo trọng”.

 

Trận chiến lần đó kéo dài suốt ba ngày ba đêm. Liên tục có thương binh được khiêng về, nhẹ thì mất tay cụt chân, nặng thì hấp hối hôn mê, t.h.u.ố.c thang không vào được nữa, chẳng biết lúc nào sẽ tắt thở.

 

Ta ở Giám sát ty phụ giúp các quân y. Hôm ấy có một binh sĩ bất ngờ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, rên rỉ gọi một tiếng “mẫu thân”. Ta còn chưa kịp đáp lời thì tay hắn đã trượt khỏi tay ta.

 

Hắn đã chết.

 

Mới mười sáu tuổi.

 

Người ở Giám sát ty kể, chàng thiếu niên ấy vốn không phải binh lính triều Lý, chỉ là một đứa trẻ lớn lên ở Nhạn thành. Mẫu thân của hắn bị quân Bắc Địch giẫm nát dưới vó ngựa. Thế là đứa trẻ tên Hoan nhi ấy đã không chút do dự cầm vũ khí lên, chiến đấu vì thù mẫu thân.

 

Đó là lần đầu tiên ta đối mặt trực diện với chiến tranh. Chỉ cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn mùi m.á.u tanh đến nghẹt thở, tưởng như ngấm vào tận da thịt.

 

Nhưng nghĩ đến việc Lý Dự đã phải sống trong hoàn cảnh đó suốt nửa năm, ta lại càng thấy sợ.

 

Ta thầm nghĩ, sau này nếu Tam hoàng tử thật sự lên ngôi, nhất định phải đưa Lý Dự rời khỏi hoàng thành càng xa càng tốt. Tốt nhất là đến nơi núi rừng hẻo lánh, sống một đời không dính dáng gì đến hoàng quyền.