Đêm ấy, ta vội vàng chạy đến Trữ điện, nhưng cung nhân nói Lý Dự đang ở Phương Hoa điện, sợ là tối nay sẽ nghỉ lại đó, không về Trữ điện.
Ta liền sai A Bố lập tức đi mời. Hắn chần chừ, ta nói:
“Ngươi chỉ cần chuyển lời: nếu không muốn ta đến tận Phương Hoa điện gây chuyện, thì hãy trở về ngay. Ta có việc cần hỏi.”
Lý Dự hiểu rõ tính ta, sợ ta thực sự đi quấy rầy, chẳng bao lâu sau quả nhiên vội vã trở lại. Như thể đã đoán trước ta muốn hỏi gì, hắn ném thẳng bài văn của Trương Thái phó xuống trước mặt, giận dữ nói:
“Tự ngươi đọc đi.”
Ta xem từ đầu đến cuối, trong đó chẳng có lấy một câu ngôn từ kích động. Chỉ là hắn nhận thấy việc Tam hoàng tử cùng cha ta tạo phản còn nhiều điều khả nghi, đáng lẽ năm đó cần điều tra cho rõ.
Ta ngẩng lên hỏi Lý Dự:
“Ý ngươi là, ngươi cảm thấy ngụ ý của Trương Thái phó nói năm đó Hoàng thượng lập Thái tử quá vội vàng, mới dẫn đến triều cục chia rẽ bè phái hôm nay?”
“Đã nhìn ra cả, còn hỏi ta làm gì.”
“Thế nhưng… lẽ nào hắn nói sai? Ngươi, kẻ mang danh Thái tử, suốt ngày chỉ biết nấp dưới bóng che chở của Từ gia mà loại trừ dị kỷ, chỉ biết chăm chăm vì ngai vàng của bản thân, ngươi đã từng làm được điều gì thật sự cho bách tính chưa?”
“Ngươi…”
“Trương Thái phó là thái phó của ngươi, một lòng khuyên răn, vậy mà ngươi lại lấy oán báo ân, đem hắn tống vào ngục. Lý Dự, ngươi không xứng làm Thái tử, càng không xứng làm học trò! Dù năm đó Tam hoàng tử làm Thái tử, còn hơn ngươi gấp vạn lần!”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Lời ta như đ.â.m trúng nỗi nhục sâu kín nhất, hắn giận dữ tát ta một cái. May nhờ có A Bố đỡ kịp, ta mới không ngã xuống.
Đúng lúc ấy, Từ Phương Đình ung dung bước vào, giọng ngọt ngào:
“Điện hạ bớt giận, chắc là tỷ tỷ chỉ vì việc này lôi kéo đến thân phụ mình nên mới nóng nảy hồ đồ.”
Nàng ta quay sang ta khuyên nhủ:
“Tỷ tỷ, mau nhận sai đi, muội sẽ thay tỷ cầu xin điện hạ tha thứ.”
“Có lỗi là hắn.” Ta lau đi nước mắt, lạnh lùng nói, “Ngươi không chịu vì Thái phó cầu tình, thì ta tự mình đi gặp Hoàng thượng.”
“Bài văn là do hắn viết, bút ở trong tay hắn, ngươi tìm ai cũng vô ích!”
Ta không thèm nhìn hắn nữa, xoay người bước thẳng ra khỏi Trữ điện.
Ngày trước, ta còn từng nghĩ, cho dù thủ đoạn đoạt vị chẳng quang minh, nhưng nếu hắn có thể là một thái tử tốt, thì cũng đáng.
Nhưng hôm nay, trước mắt ta chỉ còn là một kẻ hoàn toàn xa lạ, một kẻ tâm cơ thâm hiểm, chỉ biết tư lợi, hẹp hòi tiểu nhân.
65.
Hoàng thượng đang phê tấu chương trong ngự thư phòng, nội thị đứng chặn ngoài cửa không cho vào. Ta quỳ xuống ngay trước ngự thư phòng, nghiêm giọng kêu lớn:
“Thái phó vô tội, xin Hoàng thượng tha cho Thái phó!
“Văn quan chỉ vì một bài văn mà phải vào ngục, sau này văn nhân thiên hạ còn dám hạ bút nữa hay không!
“Nếu Hoàng thượng thật sự muốn truy cứu, thì xin đem nữ nhi của tội thần này, cùng nhốt vào đại lao!”
“…”
Ta quỳ ngoài ngự thư phòng rất lâu, lâu đến nỗi giọng khản đặc mà Hoàng thượng vẫn chẳng hề có ý triệu kiến.
Đêm đã khuya, bầu trời đen kịt không biết từ bao giờ bắt đầu rơi tuyết. Tuyết bay lất phất, Tự Nương tiến lên định đỡ ta dậy:
“Thái tử phi, tuyết đã rơi rồi, chúng ta để ngày mai hãy đến.”
Ta gạt tay nàng:
“Hoàng thượng một ngày không gặp, ta quỳ một ngày. Một tháng không gặp, ta quỳ một tháng. Nếu thấy lạnh thì ngươi cứ về trước.”
Tự Nương không nói gì nữa, chỉ lấy một chiếc ô đứng bên cạnh ta.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, dưới ánh sáng hắt ra từ ngự thư phòng, từng bông trắng xóa bay lượn khắp trời.
Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, rơi muộn hơn mọi năm nên như muốn dồn tất cả mà đổ xuống, chẳng mấy chốc đã ngập cả gấu váy.
Ta vẫn khản giọng kêu từng tiếng, gió tuyết len vào miệng mũi, khó chịu vô cùng. Ta che miệng ho sặc sụa, bỗng bàn tay trái bị ai đó nắm lấy, Lý Dự không biết từ lúc nào cũng quỳ xuống bên cạnh ta.
Ta định rút tay về, nhưng hắn nắm chặt như thép.
“Ngươi đến làm gì?”
“Đến quỳ cùng nàng.”
“Ta không cần.”
Lý Dự kéo bàn tay đỏ ửng vì lạnh của ta giấu vào tay áo hắn, hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thái phó đối với nàng quan trọng đến mức nào mà nàng không tiếc tính mạng để cầu xin?”
Ta ngược lại hỏi hắn:
“Quyền lực với ngươi quan trọng đến mức nào? Vì nó mà ngươi đã lấy đi bao nhiêu mạng người?”
Quả nhiên Lý Dự không nói nữa.
Gió tuyết rít qua cổ áo, lạnh buốt thấu xương. Ta còn đang đoán hắn có thể quỳ được bao lâu thì rèm cửa ngự thư phòng bất ngờ vén lên, nội thị từ trong bước ra nói:
“Bệ hạ mời Thái tử phi vào điện.”
Lý Dự đỡ ta đứng dậy, ta hất mạnh hắn ra.
Nội thị lại nói:
“Thái tử xin dừng bước, bệ hạ chỉ nói mời Thái tử phi vào.”
Đầu gối quỳ lâu, mỗi bước đều đau như khoan xé tim gan, ta nghiến răng đi vài bước, ngoái đầu nhìn Lý Dự vẫn đứng đó.
Ta nghĩ, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta nhìn nhau.
Hôm nay, dù thế nào ta cũng phải bảo vệ cho Thái phó được sống, dù có phải lấy mạng đổi mạng.
Không chỉ vì Bạch Cập, mà còn vì chính ta, ta không thể tiếp tục nhìn thấy thêm một người nào nữa c.h.ế.t vì vụ loạn Tuyên Bình ấy.
66.
Trong ngự thư phòng, Hoàng thượng ngồi sau bàn án, thấy ta bước vào thì sai người ban chỗ ngồi.
Ta vẫn đứng, cung kính nói:
“Thần nữ hôm nay đến là để cầu xin cho người, không tiện ngồi.”
Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn ta một cái, rồi đem từng bản tấu trên bàn trải ra, ném xuống trước mặt ta:
“Có đến hai mươi bảy bản tấu chương dâng lên tham hạch Thái phó, bản nào cũng tố hắn tội ‘loạn dùng bút mực, mắt không coi pháp chế ra gì’. Khanh bảo trẫm làm sao giữ hắn?”
“Là Thái phó loạn dùng bút mực mà chịu họa sát thân, hay vì đụng chạm đến mặt mũi của ai đó, trong lòng Hoàng thượng hẳn rõ hơn thần nữ.”
Hoàng thượng nhấp một ngụm trà, hỏi ta:
“Ngươi đang giận dỗi với Dự nhi sao?”
“Thần nữ không phải hạng người công tư bất phân.”
“Nếu ngươi thực công tư phân minh, thì đã chẳng quỳ ngoài cửa suốt bốn, năm canh giờ!”
Ngài giận dữ quă.ng c.hé.n trà xuống ngay trước chân ta. Ta không kịp tránh, đành để mặc nước trà làm bẩn ướt váy vớ.
Hoàng thượng nổi giận, các cung nữ trong phòng vội vàng quỳ thành một hàng, bầu không khí tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Lâu thật lâu, Hoàng thượng khẽ thở dài:
“Ngươi can đảm giống mẫu thân ngươi, chỉ tiếc chẳng có được một nửa sự khôn ngoan của nàng ấy.”
“Nếu thần nữ thật có thể giống như mẫu thân mình, thì đã chẳng ngu ngốc tới mức…” câu sau ta không thốt nên lời.
“Trẫm biết, vì vụ loạn Tuyên Bình mà ngươi sinh hận Dự nhi. Nhưng người đã khuất, ngươi mất cha, trẫm cũng há chẳng phải mất đi một đứa con? Dự nhi lại càng mất đi huynh đệ!”
Hoàng thượng bước đến gần, vỗ nhẹ lên vai ta, giọng chậm rãi mà nặng nề:
“Trẫm có thể thả Thái phó, nhưng ngươi phải hứa với trẫm, từ nay về sau không còn hận Thái tử, càng không được nghĩ tới việc g.i.ế.c Thái tử.”
Đêm ấy Hoàng thượng nói với ta rất nhiều. Ông nói vì ta giống mẫu thân, nên mới nhiều lần mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho ta. Ông còn nói, nếu tiên hoàng đồng ý để mẫu thân vào cung, thì đã chẳng có những chuyện sau này.
Cũng là khi đó, ta mới biết thì ra Hoàng thượng từng yêu mẫu thân ta. Nhưng mẫu thân ta tình nguyện phá bỏ hôn ước, gả thấp cho cha ta, Hoàng thượng cuối cùng đành cưới Hiếu Nhân Hoàng hậu xuất thân bình thường.
Ông nói không muốn bi kịch của đời trước lại tái diễn trên chúng ta:
“Dự nhi có tình với ngươi, ngươi cũng có tình với Dự nhi, sao không buông bỏ chuyện cũ, cùng nhau sống tốt?”
Trái tim ta như bị khoét một lỗ, lúc m.á.u chảy đầm đìa thì không ai đoái hoài, đến khi vết thương đã chai lì thì lại bảo ta quên đi, tiếp tục sống.
“E rằng Hoàng thượng không rõ chuyện trong Đông cung. Người thái tử điện hạ yêu, không phải thần nữ.” Ta hít mạnh một hơi, cố nuốt ngược nước mắt vào trong:
“Thần nữ… xin hứa với Hoàng thượng, từ nay không còn oán hận Thái tử điện hạ. Nhưng thần nữ còn một nguyện vọng cuối cùng.”
“Thần nữ muốn… cùng Thái tử điện hạ… hòa ly.”