67.
Ta bước ra khỏi ngự thư phòng, còn thấy Lý Dự vẫn đứng ngoài cửa.
“Hoàng thượng đã đồng ý thả Trương Thái phó.” Ta không biết hắn đứng chờ ta lâu đến vậy, có phải chỉ để nghe câu này hay không.
Ta lại nói: “Hoàng thượng cũng đã đồng ý để ta và ngươi… hòa ly.”
Ngoài trời gió tuyết rít gào, bên tóc mai Lý Dự đã phủ một tầng sương trắng.
Ta nhìn vào mắt hắn, hắn cũng nhìn ta, không chớp lấy một lần.
Ta rút ánh mắt lại, nói với Tự Nương:
“Về cung thôi.”
Tự Nương bước lên khoác áo choàng cho ta, đỡ ta chậm rãi đi về hướng Thừa Hương điện. Nhưng phía sau, Lý Dự đột nhiên bước nhanh tới, ngang nhiên bế bổng ta lên, lao thẳng vào màn tuyết dày đặc ngoài hiên.
“Ngươi thả ta xuống!”
Hắn ôm ta thật chặt, mặc kệ ta đ.ấ.m đá cào cấu, vẫn không chịu buông. Ta giận dữ, c.ắ.n mạnh lên cổ hắn.
Mãi cho tới khi vào đến Trữ điện, hắn mới chịu đặt ta xuống.
Lý Dự sai A Bố mang t.h.u.ố.c đến. Ta nhìn vết c.ắ.n đỏ tươi trên cổ hắn, lạnh giọng nói:
“Ta muốn về Thừa Hương điện.”
“Chân ngươi chưa lành, trước khi khỏi hẳn, không được đi đâu hết.”
Hắn ngồi bên giường, cởi giày tất của ta, cẩn thận bôi t.h.u.ố.c lên đầu gối.
Ta cố tình chọc tức hắn:
“Hoàng thượng đã đồng ý rồi, đợi ngươi từ Nhạn Thành trở về, chúng ta sẽ hòa ly.”
Động tác của hắn khựng lại giữa không trung.
“Nếu ta không trở về thì sao?”
“Không trở về thì càng hay.”
Hắn không nói thêm gì, chỉ kéo chăn đắp cho ta, rồi xoay người đi ra ngoài.
Những ngày ở Trữ điện, số lần ta gặp hắn cũng chẳng nhiều hơn khi còn ở Thừa Hương điện. Nghĩ đến tám phần, chắc hắn đều ở lại chỗ của Từ Phương Đình.
Ta không rõ hắn rốt cuộc có dụng ý gì, cứ khăng khăng đưa ta đến Trữ điện, diễn cho người ngoài xem một vở kịch trọn vẹn, trong khi hắn thừa biết cả cung đình đều đang đồn rằng Thái tử phi sẽ cùng Thái tử hòa ly.
Ngày trước khi hắn khởi hành, Hoàng thượng mở yến tiệc trong hậu cung. Ta lấy cớ chân chưa khỏi nên không tham dự.
Đêm đó, Lý Dự say khướt trở về Trữ điện. Tự Nương theo sau bưng rượu tiến vào, nói là Hoàng thượng có dặn riêng: đây là rượu xuất chinh, Thái tử phi phải uống một chén.
Ta liếc nhìn Lý Dự đang say mềm trên giường, rồi nâng chén rượu uống cạn, bảo Tự Nương:
“Ngươi dọn dẹp tịnh thất, tối nay ta ngủ ở đó.”
Nhưng ta nào ngờ, trong chén rượu ấy Hoàng thượng đã hạ dược. Chuyện sau đó ta chẳng còn nhớ gì nữa, ta không biết Lý Dự cũng bị chuốc như ta, hay từ đầu đến cuối hắn đã biết rõ.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Vì chén rượu ban tặng ấy, ta và Lý Dự thành phu thê thực sự.
Và cũng vì chén rượu ấy… trong bụng ta, đã có một sinh linh chưa kịp chào đời thì đã c.h.ế.t yểu.
68.
Lý Dự xuất chinh vào tháng Chạp, khi đó ta thực sự chỉ mong hắn vĩnh viễn bỏ mạng nơi sa trường, cả đời đừng trở về nữa.
Hắn đi rồi, ta dọn về Thừa Hương điện, không còn hỏi han chuyện Đông Cung.
Từ Phương Đình như ý nguyện trở thành “Thái tử phi” của Đông Cung. Nàng ta đã có được thứ mình muốn, ta cứ ngỡ nàng sẽ không còn nhắm vào ta nữa. Nhưng không ngờ, nàng ta lại mượn danh lễ Phật thượng nguyên để đưa Đại tỷ vào cung.
Đại tỷ đột ngột xuất hiện trong Thừa Hương điện, chất vấn ta:
“Tại sao muội lại giẫm lên hài cốt liệt tổ liệt tông của Nhạc gia để làm Thái tử phi? Tại sao muội đưa quân của mẫu thân cho Lý Dự, để hắn ép phụ thân đến chết?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nghẹn lời, chỉ biết gục xuống khóc nức nở.
Đại tỷ ném cây thương hồng anh của mẫu thân xuống chân ta:
“Muội và mẫu thân muội, một người hủy hoại mẫu thân ta, một người hại c.h.ế.t phụ thân ta. Hai người quan trọng nhất trong đời ta… đều c.h.ế.t trong tay mẹ con các ngươi!”
Ta lắc đầu, cố sức giải thích:
“Là Lý Dự lừa muội! Muội cũng không biết sao lại thành ra thế này… Muội vốn định giúp hắn đ.á.n.h Bắc Địch, nhưng hắn lại dẫn quân quay về cung…”
“Muội nói hắn lừa muội, thế mà muội còn vội vã làm Thái tử phi của hắn! Chiêu Nhi, nếu muội đã không dứt bỏ được, để tỷ giúp muội!”
Nói xong đại tỷ rời Thừa Hương điện. Ta đuổi theo nhưng bị Từ Lương Đệ dẫn thị vệ cản lại.
“Trong cung phát hiện thích khách. Hoàng hậu nói hôm nay là thượng nguyên, không tiện kinh động thánh giá, để ta đến từng cung lục soát.”
Nàng ta vừa nói vừa sai người lật tung hòm rương trong điện, còn bảo hai thái giám chặn cửa.
“Trong này không có thích khách! Tránh ra, ta phải ra ngoài!”
“Có hay không phải lục soát mới biết được.” Nàng ta nhìn ta, cười lạnh:
“Sao thế? Thái tử điện hạ vừa đi, cung này liền giấu người à?”
“Từ Phương Đình, ngươi đừng quá đáng! Ngươi cứ lật tung Thừa Hương điện này lên cho sạch, để mọi người trong Đông Cung thấy ngươi lấy lông gà làm lệnh tiễn thế nào!”
Ta không thèm để ý nữa, húc đổ thị vệ chạy ra ngoài, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng Đại tỷ.
Đợi đến khi các cao tăng trong Phật đường đều đã rời đi, Tự Nương mới đến khẽ nói bên tai ta:
“Thái tử phi, vừa rồi có người lẻn vào tẩm cung Hoàng thượng mưu hại Ngài, tuy chưa bị thị vệ bắt, nhưng vừa nãy cung nhân phát hiện ở Khánh Dương cung – nơi nhị hoàng tử từng ở – có người treo cổ.”
Trong đầu ta như có thứ gì nổ tung. Ta đẩy Tự Nương, loạng choạng chạy về phía Khánh Dương cung.
Tự Nương kéo ta lại:
“Thái tử phi, người đó e là đã đưa đến Tông phủ rồi, người… xin hãy nén bi thương.”
Nước mắt không kìm nổi trào ra, ta nhìn Tự Nương, cố tìm trong mắt nàng ta chút gì chứng minh điều này không phải thật, nhưng ta tìm không thấy.
Tự Nương khuyên:
“Thái tử phi, thích khách mưu sát Hoàng thượng là trọng tội, chúng ta nên về cung trước, kẻo bị kẻ có tâm lợi dụng tung tin thất thiệt.”
“Còn có gì để tung tin nữa.” Ta nhìn về phía Phương Hoa điện, siết chặt con d.a.o bên hông:
“Bọn họ vốn dĩ không muốn Đại tỷ của ta sống, cũng không muốn ta sống.”
69.
Ta điên cuồng tìm Từ Phương Đình là thật, muốn g.i.ế.c nàng ta cũng là thật.
Khi ấy nàng ta đang cùng các phi tần trong hậu cung uống trà chuyện trò ở ngự hoa viên, ta cầm d.a.o lao thẳng vào. Trong lúc giằng co, cả hai cùng rơi xuống hồ.
Dưới nước, ta ra sức níu chặt lấy áo Từ Phương Đình, nghĩ rằng cùng c.h.ế.t cũng tốt. Lý Dự đã g.i.ế.c người thân của ta, ta cũng g.i.ế.c nữ nhân hắn yêu nhất, coi như huề nhau.
Nào ngờ Từ Phương Đình mệnh lớn, không chết, nhưng mất đi “đứa bé”.
Nàng ta khóc lóc vật vã đến Thừa Hương điện, đòi ta trả con cho nàng ta, còn nói lần trước lục soát cung ta đã tìm thấy chứng cứ ta dùng tà thuật vu cổ hãm hại nàng. Hoàng hậu nhân đó liệt ra mười hai tội trạng, điều nào cũng đáng chết.
Ta bị nhốt vào Tông phủ, Tự Nương lén viết thư gửi gấp đến biên ải. Nửa tháng sau, A Bố mang mật lệnh của Lý Dự trở về, đưa ta nửa sống nửa c.h.ế.t ra khỏi lao ngục, trở lại Thừa Hương điện.
Hắn nói:
“Thái tử phi, bây giờ bất kể ai đến hỏi, người cũng đừng nói gì. Đợi Thái tử trở về, sẽ dàn xếp hết thảy.”
Ta cười nhạt, không đáp, chỉ ném hai tờ đơn t.h.u.ố.c xuống trước mặt hắn:
“Nếu không nhờ Bạch Cập, các ngươi còn định giấu ta đến bao giờ?”
A Bố vội vàng quỳ xuống:
“Thái tử điện hạ… Thái tử điện hạ nói chờ thai tượng ổn định, tháng ngày vững rồi… mới báo cho Người.”
“Đứa con của ta, vậy mà lại đến cuối cùng ta mới là kẻ biết sau cùng.”