Tôi cùng cha mẹ rời đi, liệu kết quả có khác?
Nói xong, mẹ bỗng im lặng.
Mãi lâu sau, bà mới khẽ nói:
“Ai mà chẳng có lúc bị mờ mắt. Không hề lãng phí đâu, đời người không có bước đi nào vô ích, mỗi bước đều tính cả. Chính nhờ có mười mấy năm đó, con mới là con của hôm nay.”
Trong bóng tối, tôi để rơi một hàng nước mắt.
Mẹ không trách tôi, nhưng tôi lại thấy bản thân mình thật ngu ngốc.
Sao có thể tin chắc rằng Lục Hoài Sâm sẽ mãi mãi chỉ yêu mình tôi?
Vài giây sau, mẹ trở mình, chép miệng nói:
“Mẹ thấy, Dịch Đức là một người tốt. Dù đã kết hôn rồi ly hôn, nhưng thằng bé đó…”
Tôi phì cười, chuyển chủ đề nhanh quá mức.
“Mẹ, Cao Dịch Đức đúng là người tốt, nhưng không thể ép buộc được. Anh ấy đâu có thích con…”
“Ai nói thế? Nó thích con bao nhiêu năm rồi, nếu không phải con chạy theo đến Hồng Thành rồi còn kết hôn, nó cũng đâu có phải nghe lời mẹ nó mà vội vàng kết hôn, chưa đầy nửa năm đã ly hôn, đến giờ vẫn chưa tái hôn.”
Tôi khựng lại, trong đầu hồi tưởng lại những năm tháng quen biết Cao Dịch Đức, quả thật anh ấy từng rất hay chạy theo tôi.
Năm tôi 15 tuổi, tôi cưỡi mô tô từ trong ngõ lao ra, không kịp phanh, đâm thẳng vào cây cầu.
Đầu gối tôi rách toạc, máu chảy đầm đìa, Cao Dịch Đức không nghĩ ngợi gì đã vứt xe, lao tới bế tôi lên.
Người đàn ông bình thường luôn điềm tĩnh như một khúc gỗ, lúc này lại hoảng loạn như ruồi mất đầu.
Miệng anh lẩm bẩm:
“Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta đi bệnh viện, bệnh viện, bệnh viện ở đâu?”
Tôi muốn bật cười. Khi hoàn hồn lại, tôi thấy mẹ đang nhìn tôi chăm chú.
Tôi quay lưng lại, nói:
“Không có chuyện đó đâu, mẹ đừng lo nữa. Con không định tái hôn đâu, ngủ đi ngủ đi.”
Mẹ khẽ đáp một tiếng, trước khi ngủ còn không quên dặn tôi suy nghĩ lại.
Liên tiếp một tuần trời mưa không dứt.
Dù cơn bão không trực tiếp đi qua nhưng cũng mang đến ảnh hưởng.
Tại bệnh viện tư nhân ở trung tâm Hồng Thành.
Giọng của Hứa Niệm Châu vang lên chói tai:
“Tôi không quan tâm! Mau gọi anh ấy đến! Tôi muốn gặp Lục Hoài Sâm, anh ấy không thể đối xử với tôi như vậy!”
Lục Hoài Sâm đưa tay xoa trán, cảm thấy từ khi Thích Vi rời đi, anh ngày càng mệt mỏi hơn.
“Đừng làm ồn, tôi ở đây.” Anh đứng ở cửa phòng bệnh, cất giọng.
Thấy anh, Hứa Niệm Châu nước mắt lưng tròng, ôm bụng chạy xuống giường, thậm chí không kịp mang giày.
“A Sâm, em biết em sai rồi, em không nên làm lớn chuyện khiến cả thiên hạ biết anh ly hôn với Dư Thích Vi. Em không biết chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến Lục thị.”