Cái Giá Của Mười Năm Thanh Xuân

Chương 11



Ngày đó, màn kịch của Hứa Niệm Châu trước cửa công ty Lục thị lan nhanh như gió. Không bao lâu sau, cổ phiếu của tập đoàn mẹ liên tục lao dốc.

Lục Hoài Sâm hiểu rõ, chuyện này không chỉ là do truyền thông thổi phồng.

Đó là vì Thích Vi đã ra tay.

Sau khi trở về Kinh Châu, cô đã bán hết cổ phần của mình cho Quảng Đình – tập đoàn thuộc sở hữu của cha cô.

Ảnh hưởng của Quảng Đình vượt xa sự tưởng tượng của anh.

Chỉ trong vòng một tuần, Thích Vi đã dùng Quảng Đình để dồn ép Lục thị vào đường cùng.

Nếu không muốn các công ty con của Lục thị và những công ty liên kết khác hoàn toàn trở thành chi nhánh của Quảng Đình ở Hồng Thành, anh buộc phải mua lại số cổ phần đó với giá cao.

Nếu không mua lại, với khả năng của Quảng Đình, họ sẽ nhanh chóng thâu tóm tất cả, tiếp đến sẽ là cả tập đoàn Lục thị.

Nếu Lục thị đổi sang họ Dư, e rằng cha anh sẽ lập tức tức chết.

Lục Hoài Sâm hít sâu một hơi không khí lạnh.

Hóa ra cái gọi là “cách chơi thú vị” mà cô từng nhắc đến là muốn anh và cả Lục thị giống như Hứa Niệm Châu trong một năm qua, hiến tế chính mình, đốt cháy tài sản để làm nhiên liệu cho Quảng Đình.

Thủ đoạn quá ổn, quá chuẩn, quá độc.

Anh lắc đầu, thầm nghĩ, quả nhiên là cô ấy.

Anh vẫn nhớ năm đó, cô mới 17 tuổi, sau khi làm quen với môi trường mới, liền bắt đầu “đánh đâu thắng đó”.

Trong một cuộc thi, cô đã một mình chịu đựng áp lực từ 14 đội khác và sự ép buộc của những giám khảo coi thường người Trung Quốc.

Dùng 500 đô la cuối cùng của cả hai làm vốn khởi đầu, chỉ trong nửa tháng, cô đã lần lượt thâu tóm toàn bộ tài sản của 4 đội.

Sau đó, cùng anh đánh bại 10 đội còn lại, từ 500 đô, nâng lên 5000, rồi đến con số 79.624 đô la.

Chỉ trong ba tháng, họ thắng, và thắng triệt để.

Sau đó, cô đem toàn bộ số tiền thắng được quyên góp về nước, khiến những lão già tóc vàng mắt xanh suốt ngày nói tiếng Anh cằn nhằn đến đỏ mặt tía tai nhưng cũng không làm gì được.

Nghĩ đến đây, anh không nhịn được mà bật cười.

Những năm đó, ở nơi đất khách quê người mà chỉ có hai người họ.

Cô ấy, Vi Vi của anh, bất kể khi nào cũng luôn ở bên anh.

Cô giống như một mặt trời nhỏ, làm tan chảy mọi sự ác ý.

Khi nghe thấy anh và cha cãi vã, cô sẽ ôm anh an ủi.

Hiểu rằng anh đã từng sống một mình ở nước ngoài, bị bài xích, khinh miệt, bắt nạt, cô lập, chịu đựng những lời lăng mạ và trách móc vô lý.

Cô sẽ đau lòng rơi nước mắt vì những gì anh phải trải qua.

Những ký ức từng suýt đẩy anh vào vực thẳm của sự sụp đổ tinh thần, đều được cô hóa giải từng chút một từ khi cô xuất hiện.

Thậm chí, khi anh phát bệnh trầm cảm, tự làm tổn thương mình, cô sẽ lao vào ôm anh, không ngừng nói:

“Em sẽ mãi mãi ở bên anh.”

Chính Vi Vi là người đã kéo anh trở lại cuộc sống.